Lục Nghiêu nói cực kì nhanh, hơn nữa nội dung bạo nổ, sau khi Lâm Sơ Huỳnh phản ứng lại suýt chút nữa đã bị trí tưởng tượng của Lục Nghiêu chọc cười.

Suy diễn được vậy cũng hay lắm rồi.

Lâm Sơ Huỳnh nói “Nói những lời này cho chú hai cậu nghe đi.”

Lục Nghiêu lập tức phản bác “Tôi sẽ chết chắc luôn đó.”

Anh ta nào dám nói trước mặt chú hai, dù sao thì những người khác cũng không dám nói gì chú hai anh ta, nhưng nói với với Lâm đại tiểu thư thì vẫn có thể.

“Cậu biết thì tốt.” Lâm Sơ Huỳnh có chút cạn lời “Nói gì đâu không, còn lấy mang thai rồi uy hiếp, cậu bớt xem mấy phim truyền hình máu chó lại đi.”

“Vậy thì nên giải thích thế nào đây, nguyên ngày hôm nay điện thoại tôi bị người ta oanh tạc sắp nổ tới nơi rồi, trên hình rõ ràng là một chiếc nhẫn mà, chắc không phải là chú hai tôi mua đeo chơi đâu.”

Lục Nghiêu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chuyện này không có chút khả năng nào.

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy thằng nhóc này cũng khá thông minh “Tự cậu đi hỏi chú hai đi, cúp, tôi muốn đi xem quần áo.”

Còn về Lục Yến Lâm có nói cho cháu trai lớn của anh biết không thì cô không chắc.

“...”

Được rồi, đối với Lâm đại tiểu thư, quần áo quan trọng hơn người.

Thật ra Lâm Sơ Huỳnh cũng không xem quần áo ngay mà trực tiếp lên Weibo xem tin tức, chuyện này đã thành chủ đề đứng đầu trong nước, ngay cả Wechat cũng đẩy lên.

Sau hot seach nhẫn cưới có thêm một chữ “Hot” đỏ tươi.

Lâm Sơ Huỳnh click mở.

Weibo đứng đầu là do một người qua đường đăng, chuyển phát và bình luận đều rất cao, xem ra độ hot không phải bình thường.

[ Chanh quay xung quanh ta: Đệch! Kì tạp chí lần này bị gì vậy!! Chuyện lớn như vậy sao không hỏi chứ! Sao trên tay lại có thêm một chiếc nhẫn đính hôn?! Lục tổng còn trẻ mà phải kết hôn rồi hả?! ]

Ảnh chụp là do official weibo đăng lên, có logo ở trên, ảnh thứ hai là do chủ post phóng to chiếc nhẫn lên.

Bình luận một tràng dấu chấm than.

[ Tôi không tin đâu!!! ]

[ Ai dám cướp đi cái chức Lục phu nhân của tôi??? ]

[ Gần đây có nữ minh tinh nào có lịch trình khác thường, có nghi ngờ kết hôn không vậy? ]

[ Lục tổng Hoa Thịnh sao có thể kết hôn với minh tinh được, fans nhà nào lại đang nằm mơ thế, bà Lục chắc chắn là một bạch phú mĩ rồi. ]

[ Thật ra tôi cảm thấy là người lần trước lên hot seach với Lục tổng á…….. Hai người nhìn cực xứng đôi luôn…… ]

Lâm Sơ Huỳnh nhìn bình luận này, cho một like.

Vị dân mạng này thật tinh mắt.

Lần trước đã biết Lục Yến Lâm nhận phỏng vấn, nhưng sau đó cô lại quên mất, bây giờ đã xuất bản, là vị hôn thê, ít nhất cũng phải ủng hộ một chút.

Tuy rằng cô không xem tạp chí kinh tế tài chính.

Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ, gọi điện thoại “Tôi muốn đặt tạp chí.”

Nhân viên công tác bên kia hỏi “Chào ngài, ngài có thể đặt mua trực tiếp trên official website, nhân dân tệ sẽ được thanh toán qua internet bằng Wechat của cửa hàng….. ”

“Không phải cái này.”

Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên sô pha híp híp mắt “Tôi muốn đặt số lượng lớn.”

Nhân viên công tác hỏi “Vị khách hàng này ngài muốn đặt bao nhiêu ạ?”

Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ một chút, quyết định tham khảo ý kiến của nhà xuất bản “Cô cảm thấy bao nhiêu mới đủ?”

Không chờ nhân viên công tác trả lời lại, cô nói tiếp “Tháng này các người ra bao nhiêu cuốn, tôi lấy một nửa.”

“...”

Nhân viên công tác suýt nữa đã cho rằng vị này chính là lừa đảo “Rất xin lỗi ngài, chúng tôi không nhận đơn đặt hàng lớn như vậy, ngài có thể suy sét lại một chút ạ.”

Lâm Sơ Huỳnh nói “Sợ tôi không trả tiền nổi sao?”

Nhưng cô cũng không làm khó người khác “Được rồi, cho tôi một ngàn cuốn có thể chứ, nếu cái này còn không được nữa thì tạp chí của các người có thể đóng cửa được rồi.”

Vẻ mặt nhân viên công tác đau khổ “Tôi đi hỏi ông chủ một chút.”

Lâm Sơ Huỳnh ừm một tiếng, tâm tình cực kì tốt.

Nhưng cô nghĩ chuyện này không nên nói với Lục Yến Lâm.

             +.+ +.+ +.+ +.+ +.+ +.+

Chuyện trên mạng còn đang lên men.

Độ hot của chuyện này luôn rất cao, vô số phóng viên gọi đến tập đoàn Hoa Thịnh thăm dò, đương nhiên không thể nhận được đáp án nào.

Nhưng vì tin tức, bọn họ quyết  không từ bỏ, tất cả bắt đầu ngồi canh bên ngoài tập đoàn Hoa Thịnh, chờ lúc tan tầm liền xông lên.

Trợ lý Trần hỏi “Có cần xóa hot seach không ạ?”

Lục Yến Lâm hỏi “Hot seach gì?”

“Tháng trước anh nhận phỏng vấn của , nhẫn trên tay bị chụp lại, bây giờ trên mạng đều đưa tin anh muốn kết hôn.” Trợ lý Trần nói một hơi “Mấy hot seach đầu đều là tin này.”

Lục Yến Lâm suy tư một chút “Xóa.”

Chuyện này còn chưa công khai, không cần ồn ào lớn như vậy.

Trợ lý Trần theo lệnh rời khỏi văn phòng, chưa tới một giờ, trên Weibo liền biến mất không còn một mảnh.

Quần chúng vốn đang nhiệt tình ăn dưa, đột nhiên nhìn thấy hot seach có thay đổi, sôi nổi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, sau đó cảm khái lên người có tiền thật tùy hứng.



Khi xe thể thao của Lục Nghiêu xuất hiện bên ngoài tập đoàn Hoa Thịnh, các phóng viên lập tức chen lấn lên, vây quanh anh ta.

“Lục thiếu, ngài có muốn nói gì về tin tức kết hôn của Lục tổng không?”

“Đối tượng kết hôn với Lục tổng là thiên kim nhà nào, có thể tiết lộ một chút không?”

“Đây có phải là Lục gia liên hôn với nhà khác nghĩa là tập đoàn Hoa Thịnh sẽ có thêm người nhập cổ phần hay không?”

Lục Nghiêu vẻ mặt ngơ ngác.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

“Đâu phải tôi kết hôn, hỏi tôi làm gì?” Lục Nghiêu đẩy phóng viên đang chặn đường ra, “Nếu không để tôi đi tôi sẽ động thủ đấy.”

“Lục tổng là chú ruột của ngài, không hỏi ngài thì hỏi ai đây.” Có phóng viên bạo gan hỏi “Chắc chắn ngài là người rõ nhất.”

“???”

Lục Nghiêu nói “Tôi cũng không rõ lắm.”

Tin chú hai kết hôn anh là người biết cuối cùng mà.

Lục Nghiêu không thể nhịn được nữa “Anh là phóng viên nhà nào…… Báo quả táo nhỏ, chưa từng nghe, lại chặn đường nữa anh sẽ biết hậu quả ngay.”

Anh ta vừa nói như thế, các phóng viên liền tránh ra.

Rốt cuộc thì phú nhị đại có thể làm ra chuyện gì, bọn họ đều biết rất rõ, hỏi như vậy còn chưa hỏi ra, phỏng chừng cuối cùng không hỏi được.

Lục Nghiêu đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc.

“____ chú hai, chú muốn kết hôn với ai vậy?”

Lục Yến Lâm giương mắt “Ra ngoài, gõ cửa.”

Lục Nghiêu nghe được âm thanh này liền sợ, chạy nhanh ra ngoài, gõ cửa lần nữa, sau đó đi vào, chưa đến vài giây lại khôi phục bộ dạng như cũ.

“Chú hai, tin tức chú kết hôn là thật hả? Còn có nhẫn đính hôn gì đó, có hồi nào sao con không biết gì hết!”

Lục Yến Lâm buông bút, nhích về lưng ghế phía sau, trên tay không có gì che lại, một chiếc nhẫn có kiểu dáng tinh xảo hiện ra.

Lục Nghiêu ở gần nên thấy được.

Đúng là nhẫn đính hôn.

Lục Yến Lâm thong thả ung dung mở miệng “Bây giờ con đã biết.”

Lục Nghiêu “Con không biết là ai mà!”

Anh ta căn bản không hề nghĩ tới chú hai mình đột nhiên không nói không rằng trực tiếp đính hôn như vậy, hơn nữa thân làm cháu trai, từ đầu tới cuối anh ta còn chẳng hay biết gì.

Lục Yến Lâm thuận miệng đáp “Sợ con bị kích thích.”

“.….. Sao con sẽ chịu kích thích được, không có đâu.” Lục Nghiêu hết sức cố gắng “Chú hai, chú nói cho con biết đi, có phải chú bị con yêu tinh nhỏ nào uy hiếp không?”

Yêu tinh nhỏ?

Lục Yến Lâm tự ngẫm một chút, hơi hơi gật đầu.

Đúng thật là một con yêu tinh có thể ăn thịt người.

Lục Nghiêu vỗ đùi “Vậy là con đoán đúng rồi! Lâm Sơ Huỳnh còn nói con xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết, rõ ràng là sự thật.”

Thật là!

Lục Yến Lâm gõ bàn “Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi.”

Lục Nghiêu thấy anh nghiêm túc lên, trên cổ liền sởn gai óc “……. Không còn không còn nữa, con không quấy rầy chú hai làm việc, con đi ngay đây.”

               =.+ +.= =.+ +.= =.+

Hot seach trên mạng bị xóa cũng không ảnh hưởng gì đến các công cuộc ăn dưa của quần chúng.

Chờ tới lúc chiều, cư dân mạng không chỉ lục hết lịch trình gần nhất của mấy nữ minh tinh, còn chuẩn bị bới ra những người phụ nữ có tai tiếng với Lục Yến Lâm.

Kết quả cư nhiên là một người cũng không đào ra được.

Chỉ có một khả năng duy nhất là ảnh chụp trên hot seach lần trước, nhưng cái đó chỉ là đi xem thời trang, hơn nữa có người xem để lộ ra Lục tổng xuất hiện đột xuất chứ không phải tới cùng vị tiểu thư kia.

Thế nên mọi người lại cảm thấy “bà Lục” này chỉ sợ không có bất cứ tin tức gì trên mạng, chắc sẽ không đưa ra ánh sáng được.

Vậy liên hôn là không thể nghi ngờ.

Tuy rằng như thế, nhưng có một số người không nhịn được đã phát không ít Weibo thật thật giả giả, cùng truy ra mấy quốc gia Lục Yến Lâm đã từng đi qua.

Còn có một diễn viên tuyến mười tám trực tiếp bị cư dân mạng mắng lên hot seach.

Bởi vì cô ta đăng một bài Weibo, chỉ một bức ảnh, sau lưng cô ta là một bức tường văn phòng lãnh đạm, nhìn sơ qua không khác với phong cách của Lục tổng.

Sau đó bối cảnh bị người có tâm để lộ ra, là một chỗ thuê, tự mình dàn dựng lên.

[ Thứ gì cũng tới cọ nhiệt được, còn mặt mũi không vậy? ]

[ Có gan thì chụp hết toàn cảnh đi! ]

[ Tôi thấy mấy giờ trước cô còn đi mua sắm ở nước ngoài mà, sao bây giờ lại ở trong văn phòng của Lục tổng, cô có thuật dịch chuyển tức thời hả? ]

[ Đơn giản thôi, cô chụp chiếc nhẫn lên, tôi liền tin là thật ngay. ]

Lúc Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy hot seach này cô không biết nói gì nữa.

Chuyện này có gì tốt mà cọ nhiệt.

Nhưng tới nhanh đi cũng nhanh, chưa tới mười phút, hot seach này đã bị xóa mất, chính chủ bài đăng cũng trốn mất dạng.

Phòng làm việc bên này của nhà thiết kế rất lớn, gần đây áo cưới của Lâm Sơ Huỳnh là đơn hàng quan trọng nhất, nên không tiếp nhận những công việc khác nữa.

Khi Lâm Sơ Huỳnh đang thảo luận chi tiết vấn đề với nhà thiết kế, cửa đột nhiên mở ra.



“Tháng trước tôi đã hẹn rồi, sao các người không tiếp, có phải chê ít tiền không, chê thì cứ nói thẳng, còn chuẩn bị không tiếp khách gì chứ?”

Người tới mặc váy lễ phục dài, trên tay cầm túi xách sáng long lanh, châu quang bảo khí, bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến y như cái phòng làm việc này là của cô ta.

Nhà thiết kế vẻ mặt cứng cỏi trả lời “Cô Chu, tôi đã giải thích rồi.”

Cô ấy vừa bị Lâm Sơ Huỳnh tra tấn, bây giờ đầu óc toàn là linh cảm áo cưới, đột nhiên bị một người đánh gãy, cực kì không thoải mái.

“Vậy cô ta là sao?”

Chu Nhã chỉ ngón tay vào Lâm Sơ Huỳnh ở bên cạnh “Cô đừng nói với tôi cô ta chỉ là trợ lý của cô, là nhà thiết kế của cô.”

Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh.

Lâm Sơ Huỳnh dù bận vẫn ung dung nhìn lại đối phương.

Nhà thiết kế cũng không nhịn được tức giận “Cô Chu, hôm nay cô tới để cãi nhau sao? Lúc trước tôi đã nói qua, ba tháng sau tôi sẽ thiết kế tiếp, nguyên nước Pháp này không phải chỉ mình tôi là nhà thiết kế, cũng không phải chỉ có mình tôi là nhà thiết kế người Hoa, nếu cô cần, có thể đi tìm người khác.”

Thông qua đoạn đối thoại của hai người, Lâm Sơ Huỳnh cũng hiểu đại khái tình huống như thế nào.

Kiều Quả thấp giọng nói “Người này hình như là bạn gái mới của Chu Đại Thành.”

Cái từ bạn gái này có chút nhã nhặn.

Nửa ngày sau Lâm Sơ Huỳnh mới nhớ ra Chu Đại Thành là ai, một ông chủ lập nghiệp từ trân châu đá quý trong nước, hình như đã hơn 50 tuổi rồi.

“Tại sao cô có thể tiếp cô ta?” Chu Nhã lại đem manh mối nhắm vào Lâm Sơ Huỳnh đang xem bản vẽ, lóe lên sự ghen ghét “Là cô ta nhiều tiền hơn tôi? Hay cô cảm thấy tôi trả tiền không đủ? Hay là lão đàn ông sau lưng cô ta có tiền hơn?”

Kiều Quả vừa nghe liền muốn xông lên.

Lâm Sơ Huỳnh chuyển hướng qua cô Chu này, sau đó đi về phía trước vài bước.

Cô luôn trang điểm tỉ mỉ mỗi khi ra cửa, váy hở một bên vai thoạt nhìn ưu nhã lại xinh đẹp, âm thanh giày cao gót đạp lên sàn nhà thanh thúy dễ nghe, cẳng chân thon dài lộ ra, không kém chút nào so với người mẫu trên sàn chữ T.

Chu Nhã vẫn thấp hơn cô, dù cô ta mang giày cao gót cao hơn.

“Vì sao lại thiết kế cho tôi ư?”

Lâm Sơ Huỳnh lặp lại câu nói của cô ta, từ trên cao nhìn xuống Chu Nhã, bỗng nhiên cười lên “Đương nhiên bởi vì tôi có tiền rồi.”

Cô dùng bản vẽ thiết kế trong tay vỗ vỗ mặt Chu Nhã.

Lâm Sơ Huỳnh cong cong môi, giọng nói lại vô cùng lãnh đạm “Tôi có tiền, lão đàn ông sau lưng tôi cũng có tiền, cô là cái thá gì?”

Trong văn phòng an an tĩnh tĩnh, mấy chữ cuối cùng có thể nghe được rõ ràng.

Mấy nhà thiết kế nhỏ đứng sát nhau không dám làm ra tiếng, nghe được lời này không tự chủ được mà hít hà một hơi, ánh mắt lại không dời đi chút nào.

Quá đỉnh.

Kiều Quả rất thích xem bộ dạng cao ngạo này của lão bản nhà mình, cực ngầu, cô ấy thực sự muốn lấy gậy phát sáng và điện thoại ra hò hét vì lão bản.

Lâm Sơ Huỳnh môi đỏ hé mở “Tôi có thể chi mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn mua cái phòng làm việc này, cô có thể không? Kim chủ của cô…… Chu Đại Thành có thể không?”

Cô nói ra không chút lưu tình nào.

Lúc bị nói ra ba chữ Chu Đại Thành, cả người Chu Nhã đều ngây dại, cô ta cứng cổ “Ai mà không biết khoác lác chứ!”

Cô ta duỗi tay liền muốn đánh người.

Kiều Quả trực tiếp tiến lên bắt được cánh tay Chu Nhã.

Nhìn bộ dạng giãy giụa của cô ta, Lâm Sơ Huỳnh lui một bước, ngón tay nhẹ nhàng phủi phủi bản vẽ, giống như sau khi đụng lên mặt cô ta liền bị dính bẩn lên đó.

Cô cũng không thèm nhìn đối phương, xách túi, mang kính râm mới mua hôm nay lên, thần thanh khí sảng rời khỏi phòng làm việc.

Qua vài phút, Chu Nhã mới hồi phục được tinh thần, nổi giận đùng đùng chất vấn nhà thiết kế “Người đàn bà đó là ai?”

Nhà thiết kế vẫy tay gọi bảo an tới, ánh mắt có chút thương hại “Biết hay không biết có gì khác nhau đâu, một bộ lễ phục của người ta cô cũng không đền nổi.”

             -.= -.= -.= -.= -.= -.= -.=

Trong nước đã gần tối, bên Paris vẫn còn sáng.

Lâm Sơ Huỳnh ngồi trong xe lấy bản vẽ ra nhìn lại một lần nữa, trở lại khách sạn, cởi giày cao gót liền trực tiếp nằm lên giường.

Đây là khách sạn Bách Tề ở nước ngoài của Hoa Thịnh, đối với cô chuẩn bị đủ thứ, bên cạnh còn có các loại lễ vật được đưa tới.

Lâm Sơ Huỳnh vừa nhớ tới lời Chu Nhã nói, quyết định gọi điện thoại cho lão đàn ông nhiều tiền của cô. Vài giây sau, điện thoại được thông.

Lục Yến Lâm nhìn cái tên trên màn hình, mày giãn ra.

“Chú hai, có phải Lục Nghiêu đã hỏi chú cái gì không?” âm thanh Lâm Sơ Huỳnh có chút mềm.

“Hỏi tôi chuyện tin tức.”

Lâm Sơ Huỳnh cười một chút “Chú có nói cho cậu ta không?”

Hỏi xong cô lại tự trả lời luôn “Chắc là không rồi, nếu không với tính cách của Lục Nghiêu, bây giờ chắc chắn sẽ nổi điên bắt lấy tôi.”

Lục Yến Lâm nhẹ nhàng híp mắt “Em rất hiểu nó.”

“Đương nhiên rồi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhiều năm như vậy mà không hiểu được một người, tôi cũng đâu phải đứa ngốc.” Lâm Sơ Huỳnh trả lời không chút nghĩ ngợi.

Sau một hồi lâu, cô không nghe thấy đầu kia đáp lại.

Lâm Sơ Huỳnh cân nhắc một chút, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, trêu chọc “Chú hai, chú sẽ không ghen chứ?”

Lục Yến Lâm nhàn nhạt trả lời “Không có.”

Lâm Sơ Huỳnh không nghe anh, lại nắm lấy câu này hỏi tới “Chú hai, ăn dấm của một thằng nhóc, mùi vị thế nào?”

Cô vốn không cảm thấy có thể nghe được câu trả lời.

Lại không nghĩ tới, qua vài giây, giọng nói người đàn ông bên kia đè thấp, tựa hồ đang đáp lại “Không ra gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play