Thẩm Mộ tỉnh lại thì miệng đắng lưỡi khô, đầu đau muốn nứt ra, cổ họng rát buốt. Cử động thử một lát mới nhận ra nơi mình ngủ là quầy bar, nhìn thời gian thì đã đến sáu giờ sáng.

“Anh Thẩm tỉnh rồi ạ…?”

Thẩm Mộ ngẩng đầu thì thấy ông chủ quán bar Tiểu Từ dùng vẻ mặt quan tâm nhìn mình.

Quán bar này là do Phó Tây Cố cho Tiểu Từ vay tiền mở, lúc trước Tiểu Từ lỡ lầm đường lạc lối, là Phó Tây Cố vươn tay giúp đỡ cậu lúc khó khăn nguy nan nhất, anh em họ thường tới đây chơi nên quan hệ của họ với Tiểu Từ cũng không tệ.

“Ừ,” Biết hẳn là Tiểu Từ chăm sóc mình cả đêm, vì vậy Thẩm Mộ gật đầu, dùng giọng khàn khàn nói, “Cám ơn cậu, chờ rảnh rỗi rồi cùng nhau ăn bữa cơm.”

Anh nói xong rồi muốn đi.

“Anh Thẩm, đợi một chút!” Tiểu Từ vội vàng kêu lại, “Anh Phó nhị bảo em chờ anh tỉnh thì chuyển lời với anh.”

Thẩm Mộ nhíu mày.

Phó nhị tới đây à?

Đưa tay chống lên trán rồi lắc lắc đầu, Thẩm Mộ nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục cũng nhớ mang máng là mình từ biệt thự nhà họ Tần đi thẳng tới đây, trên đường thì gọi điện thoại cho Phó nhị bảo cậu ấy tới đay uống rượu với mình.

“Nói cái gì?” Tâm trạng vẫn sa sút như trước, Thẩm Mộ uể oải hỏi.

Tiểu Từ nhanh chóng nói lại những lời dặn dò của Phó Tây Cố không sót chữ nào: “Anh Phó nhị nói, ráng mà nhớ lại những lời anh ấy đã nói vào tối hôm qua, anh ấy cũng nói thêm là, nếu nghĩ không ra thì sau này đừng hối hận, cũng đừng tới làm phiền anh ấy.”

Chân Thẩm Mộ càng nhíu chặt hơn.

Lời nói?

Hối hận?

Cố gắng nhớ lại nhưng mà không bắt được bất kì chi tiết nào cả.

Anh vô thức hỏi lại: “Tối hôm qua cậu ấy nói gì vậy?”

Tiểu Từ tỏ vẻ bó tay: “Cái này thì em không biết, hôm qua có một người bạn của em ghé thăm, em không ở đây với anh được. Sau đó anh Phó nhị muốn đi về nên mới bảo em chăm sóc anh, bảo cứ để anh ngủ rồi không nói thêm gì nữa. Em biết hôm qua tâm trạng của anh Thẩm rất kém nên uống rất nhiều rượu.”

Cuối cùng, cậu lại hỏi: “Anh Thẩm, anh không sao chứ ạ?”

Thẩm Mộ mấp máy môi.

Sau một lúc lâu anh lắc đầu.

“Không sao đâu, về đây.” Giọng nói của anh nặng nề vô cùng.

*****

Lúc đi ra khỏi quán bar, trời còn chưa sáng.

Đầu đau giống như muốn nổ tung ra, Thẩm Mộ cảm thấy không thoải mái, liếc nhìn thấy xe của mình ở gần đó, anh đi tới.

Gần xe có một cặp tình nhân đang cãi nhau.

Thẩm Mộ không để ý, cũng không muốn để ý.

Mãi đến khi—

“Con mẹ nó anh và con tiện nhân kia có quan hệ gì?! Nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, bà đây sẽ khiến anh mở to mắt ra mà nhìn bà phế đi cái chân thứ ba của anh!”

Lời đe dọa của người con gái truyền vào trong tai.

Bước chân Thẩm Mộ thoáng chốc dừng lại!

Quan hệ…

Dường như là cùng lúc đó, một giọng nói đột ngột vang lên, quanh quẩn trong đầu của anh–

“Lục Gia Thụ là anh họ của Tần Vãn, là anh trai có quan hệ huyết thống ấy.”

Máu ngừng chảy, hô hấp cũng ngừng hoạt động.

Cả người Thẩm Mộ lập tức cứng ngắc như đá, đứng im không nhúc nhích.

Một giây sau, tim đập loạn xạ, thịch thịch thịch giống như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Anh cố gắng muốn kiểm soát nhưng lại không có cách nào.

Tiếng cãi vã của đôi tình nhân giúp anh tỉnh táo lại, liếm đôi môi không biết khô khốc tự lúc nào, anh giật mình hoàn hồn lại rồi lục tìm điện thoại trong túi áo.

“Keng~–“

Bởi vì quá mức hoảng hốt bối rối, điện thoại còn rơi trên mặt đất.

Anh vội vàng nhặt lên, muốn tìm số điện thoại của Phó Tây Cố, nhưng bởi vì ngón tay run rẩy chậm chập không nghe bộ não sai khiến nên một lúc lâu sau anh mới tìm được số của Phó Tây Cố.

“Tút tút tút…”

Điện thoại đã kết nối nhưng mãi đến khi cúp máy vẫn không có ai trả lời.

Thẩm Mộ chưa từ bỏ ý định, gọi lại lần nữa.

Vẫn là không ai trả lời!

Chưa bao giờ có giây phút nào mà Thẩm Mộ nôn nóng như bây giờ, anh cảm thấy mình vô cùng ghét âm thanh kia.

Trong lòng có cái gì đó như muốn trào ra, không đợi chờ thêm được nữa, anh mở cửa xe ngồi vào, vừa gọi điện thoại vừa nổ máy xe.

*****

Xe cộ trên đường cái lúc sáu giờ không nhiều, Thẩm Mộ tăng tốc hết cỡ, nếu có thể bay tới biệt thự Lan Minh chắc anh cũng bay luôn rồi.

Vẫn không có ai nghe điện thoại.

Bàn tay cầm lấy tay lái nổi lên gân xanh, có thể thấy được lực nắm mạnh đến mức nào, nhưng dù vậy, Thẩm Mộ vẫn cảm thấy sự nôn nóng trong ngực vẫn không thể nào hạ xuống được, mỗi giây mỗi phút đều là tra tấn đối với anh.

Cuộc gọi cuối cùng vẫn không có ai nhận, sự kiên nhẫn cố gắng chống đỡ nãy giờ hoàn toàn mất sạch, anh đạp mạnh chân ga, không quan tâm đến gì nữa.

Từ quán bar đến biệt thự Lan Minh vốn là phải mất hơn bốn mươi phút đi đường, anh lại rút ngắn quãng đường đi chưa tới ba mươi phút.

“Kétttt–“

Tiếng thắng xe bén nhọn, giựt mạnh dây an toàn, đẩy cửa xe ra, Thẩm Mộ vội vàng chạy tới cửa nhà của Phó Tây Cố. Bởi vù chạy quá mau nên xém chút nữa anh đã té sấp mặt, dáng vẻ rất là chật

“Đing đoong–“

Chuông cửa không phải nhấn như bình thường mà phải nói là dùng sức ấn.

Nhưng như thế mà vẫn phải tới gần một phút mới có người ra mở cửa.

“Dì Lý! Phó nhị dậy chưa ạ?” Vừa thấy dù Lý mở cửa, Thẩm Mộ vừa vội vàng hỏi vừa nóng lòng muốn xông vào.

“Cậu ấy chưa dậy đâu,” Thẩm Mộ giống như Phó Tây Cố, dì Lý nhìn bọn họ lớn lên từng ngày, tất nhiên là thân thiết vô cùng, “Có lẽ là gần nửa tiếng nữa, Tiểu Mộ cứ ngồi chơi một lát nhé, dì đi lấy cho cậu chén nước.”

Vừa dứt lời, bà mới hậu tri hậu giác phát hiện ra bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Thẩm Mộ.

“Cậu làm sao mà ra thế này?” Bà khiếp sợ.

Thẩm Mộ thở dồn dập, không trả lời, chỉ nói là: “Dì Lý, có thể làm phiền dì gọi cậu ấy dậy giùm con được không ạ? Con… con có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu ấy, vô cùng gấp, con không đợi được nửa giờ đâu, con muốn gặp cậu ấy ngay bây giờ.”

Dì Lý khó xử: “Hôm qua cậu ấy về muộn lắm, Hoan Hoan lại có chút không thoải mái…”

Như là bị giội một gáo nước lạnh, Thẩm Mộ há to miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đành gật đầu một cách khó khăn: “Thôi vậy, con ở đây chờ cậu ấy.”

Nhưng mà cái chữ chờ này, nói thì dễ mà làm thì khó, Thẩm Mộ cảm thấy loại tra tấn này còn đau đớn hơn cả vạn tiễn xuyên tâm!

Anh chưa bao giờ nghỉ chờ đợi nửa giờ lại khó khăn đến như thế.

Quả thật là…

Trôi qua như cả một năm.

Anh cũng thử gọi lại lần nữa cho Phó nhị rồi, nhưng vẫn không có ai tiếp, muốn gọi cho Lê Hoan nhưng lại nghĩ đó là bạn thân của Tần Vãn, sự chột dạ áy náy không cho phép anh có mặt mũi làm điều đó.

Chưa bao giờ bị dày vò như vậy.

*****

Rốt cuộc đến lúc Thẩm Mộ không chống đỡ nổi nữa, chuẩn bị nổi điên lên thì anh cũng nhìn thấy Thẩm Mộ ung dung xuống lầu.

“Phó nhị!” Anh lập tức phủi mông đứng dậy, không hề nhận ra giọng nói của mình đã khàn luôn rồi.

Phó Tây Cố cười, biết mà còn hỏi: “Sao không về nhà tắm rửa thay quần áo mà lại tới đây thế? Sao mà vội vàng thế kia? Xảy ra chuyện gì à?”

Thẩm Mộ thở dồn dập vô cùng.

“Tối hôm qua… Tối hôm qua…” Anh nhìn Phó Tây Cố không chớp mắt, sợ mình bỏ qua bất cứ cảm xúc nào trên mặt anh ấy, “Có phải là cậu nói… Lục Gia Thụ là anh họ của Tần Vãn… phải không?”

Anh nói từng chữ một cách khó khăn, vừa muốn nghe câu trả lời của anh ấy lại vừa sợ anh ấy phủ nhận điều đó.

Lòng nóng như lửa đốt.

“Phó nhị, nói cho tớ biết đi!” Anh khẽ quát lên, hai con ngươi đỏ bừng.

Vốn định muốn trêu chọc anh thêm xíu nữa, làm khó anh thêm một chút, nhưng cuối cùng lại không đành lòng.

Phó Tây Cố gật đầu: “Phải.”

Trong tích tắc, đáy mắt Thẩm Mộ bắn ra ánh sáng hy vọng chói lòa, cả người như một cái xác không hồn sống lại.

Phó Tây Cố tiếp tục: “Mẹ của Tần Vãn họ Lục, Lục Gia Thụ là con riêng của anh trai bà ấy nhưng mà không được công khai, vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài. Quan hệ của mẹ Tần Vãn với người cháu trai này rất tốt, hết lòng yêu thương anh ta. Anh ta về nước là để giúp ba Tần Vãn đoạt lại quyền quản lí Tần thị.”

Dừng một chút, anh nhắc nhở một cách sâu xa: “Lục Gia Thụ rất thương Tần Vãn đấy.”

Trong thoáng chốc mà lại nhận lấy quá nhiều tgoong tin, đầu óc Thẩm Mộ ong ong cả lên, rất loạn. Lòng anh cũng vậy. Nhưng nhiều hơn hết vẫn là ngạc nhiên và vui mừng.

Tim đập nhanh quá nhanh, anh há miệng hỏi lại: “Vậy đứa bé kia… là…”

Phó Tây Cố không chịu nói nữa.

“Tự mình tìm hiểu đi.” Anh ghét bỏ nói.

Không trực tiếp thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng đối với Thẩm Mộ thì đấy là thừa nhận.

Đầu óc hình như lại càng rối hơn, bây giờ Thẩm Mộ cảm thấy không thể tùm ra từ nào có thể hình dung tâm trạng của mình, từ tuyệt vọng đến hy vọng rồi hy vọng lại càng lúc càng lớn dần…

Anh đột ngột xoay người chạy đi.

Phó Tây Cố hừ một tiếng, cười với ý vị sâu xa: “Muốn đi gặp Tần Vãn à? Với cái bộ dạng bây giờ của câui à? Cho rằng cô ấy sẽ thương hại cậu sao? Rồi nói sao, chất vấn cô ấy là tại sao lại lừa mình? Hay là cầu xin cô ấy ở bên mình để bù đắp lỗi lầm?”

Bước chân của Thẩm Mộ thoáng dừng lại.

“Tớ…”

“Có lẽ cô ấy cũng không gặp cậu đâu. Bởi vì Tần Vãn không còn cảm giác với cậu rồi.”

Như là bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa mới vừa dấy lên trong lòng Thẩm Mộ, cũng làm cho cái lạnh thâm nhập vào xương cốt của anh.

Chỉ một giây thôi mà huyết sắc trên mặt anh mất hết.

Hình như không khí đã bị cái lạnh vao trùm trong chốc lát, ngay cả thở thôi cũng khiến cho người ta đau toàn thân.

Anh bất động, Phó Tây Cố cũng không mở miệng.

Thật lâu sau, Thẩm Mộ mới phát ra tiếng, tuy khó khăn nhưng cũng cực kỳ kiên định: “Bất kể như thế nào tớ cũng đều muốn thử môt lần, tớ không muốn hối hận thêm lần nữa. Không phải đền bù, tớ yêu cô ấy.”

Phó Tây Cố nở nụ cười, đứng lên vỗ vỗ vai của anh: “Chúng tớ không giúp được cậu, cũng không thể giúp cậu, nếu không thì chẳng công bằng với Tần Vãn, huống chi người ngoài không bao giờ có thể can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu. Tớ chỉ có thể nói với cậu là, theo đuổi cô ấy là phải chân thành, cùng với… không có liêm sỉ.”

“Còn nữa, Tần Vãn có thời gian gầy cực kì, gầy đến mức không bình thường, bởi vì Tiểu Tinh Tinh bị bệnh.”

*****

Lại là một đường lái xe thật nhanh, Thẩm Mộ quay về chung cư của mình.

Trên đường trợ lý gọi điện thoại tới hỏi anh chuẩn bị xong chưa, lúc này Thẩm Mộ mới nhớ ra là hôm nay phải bay tới thủ đô để tham gia một hội nghị quan trọng. Suýt chút nữa đã thốt ra lời từ chối nhưng nghĩ đến những lời nói nóng nảy của Tần Vãn tối hôm qua, anh kiên quyết dằn lòng xuống.

Mà quan trong nhất vẫn là câu nói cuối cùng của Phó Tây Cố.

Tiểu Tinh Tinh lúc ra đời sức khỏe rất kém, Tần Vãn rất vất vả…

Chỉ cần vừa nghĩ tới, trái tim của Thẩm Mộ đã đau đớn giống như có một bàn tay vô hình nắm chặt

Nhưng anh lại nghĩ, nỗi đau của mình lại chả thấm vào đâu với nỗi đau của Tần Vãn cả.

Nếu như không phải anh…

Trở lại chung cư, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, thu dọn hành lí một cách đơn giản, ép minh phải kiềm chế tấm lòng đang phơi phới kia lại, Thẩm Mộ ngồi lên xe để trợ lý chở ra tới sân say.

Hội nghị kéo dài khoảng hai ngày, dày vò tăng lên gấp mấy lần, nỗi nhớ nhung thì thấm vào tận trong xương tủy.

Ngày thứ ba, rốt cuộc cũng về lại Nam Thành, vừa xuống máy bay, biết Tần Vãn đang ở đâu, anh lập tức phóng xe chạy nhanh đến đó.

~~~~~~hết (9)~~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play