Phòng ngủ không mở đèn nên rất tối. Trong bầu không khí này, tâm trạng con người rất dễ bị ảnh hưởng.
Lê Hoan trầm mặc hai giây, rồi sau đó tỉnh táo hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Vãn ở đầu dây bên kia lập tức hoàn hồn lại.
Cô trừng mắt.
Chẳng lẽ lại…
“Vãn Vãn.”
Không hiểu sao lại chột dạ, mắt Tần Vãn nhìn sang hướng khác, rồi sau đó làm bộ hắng giọng nói: “Ở trên Weibo đấy, có người đăng ảnh chụp của Phó Tây Cố lên, vừa đăng liền lên hot search, cậu cũng biết gương mặt của Phó Tây Cố ở Nam Thành…”
“Nói điểm chính.”
“Điểm chính là anh ta đang hôn trộm một cô gái đang đeo khẩu trang, nhưng tớ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cậu.” Tần Vãn nói một hơi xong, lại khó nén tò mò mà hỏi, “Cho nên hai người cơ bản là chưa làm hòa, anh ta chỉ đang hôn trộm cậu thôi sao?”
Khẩu trang…
Lê Hoan lập tức hiểu được.
Ở bệnh viện.
Cô mấp máy môi.
“Vãn Vãn…”
Tần Vãn dường như là không nghe thấy lời của cô, vẫn nói huyên thuyên: “Vậy làm sao bây giờ đây, Hoan nhi, đám fan bạn gái kia của Phó Tây Cố có đào ra là cậu không? Cậu biết không, bây giờ ở trên Weibo toàn là một đám người than trời trách đất, khóc la tan nát cõi lòng đấy.”
Thái dương Lê Hoan hơi nhảy lên.
“Vãn…”
“A… A… A…! Hoan nhi! Phó Tây Cố… Phó Tây Cố anh ta trả lời rồi! Anh ta trả lời Weibo kìa!”
Tiếng la hưng phấn như muốn đâm thủng màng nhĩ chui vào trong tai cô.
Trái tim Lê Hoan không khống chế được đập mạnh.
Tần Vãn há miệng muốn đọc cho cô nghe, nhưng mà nghĩ đến điều gì, cô ấy lại giảo hoạt cười: “Hoan nhi, để tớ đưa Weibo của anh ta…Thôi khỏi thôi khỏi, để tớ chụp màn hình lại cho cậu, cậu tự mình xem đi. Tớ cúp máy đây, chờ tớ nhắn tin WeChat qua nhé.”
Nói xong, không đợi Lê Hoan nói cái gì cô ấy đã nhanh chân lẹ tay mà cúp điện thoại.
“Răng rắc” chụp màn hình lại, cô cười dịu dàng mà gửi đến WeChat của Lê Hoan.
“Ting——”
Wechat vang lên.
Lê Hoan rũ mắt, chớp chớp lông mi, vẫn không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô mới mở khung trò chuyện của Tần Vãn ra.
Tổng cộng có ba tấm ảnh.
Ngón tay cứng lại hai giây, Lê Hoan ấn vào tấm thứ nhất.
Trong khu truyền dịch của bệnh viện, cô ngồi ở một nơi yên tĩnh hẻo lánh, bên cạnh cô không phải là Tiểu Thang, mà là Phó Tây Cố, mà cô cũng không dựa vào vai Tiểu Thang mà là dựa vào vai Phó Tây Cố ngủ ngon lành, ảnh chụp đúng lúc anh đang vén tóc giúp cô.
Hình ảnh rất đẹp.
Tấm thứ hai, cô vẫn dựa trên vai anh, mà anh… đang hôn trộm cô.
Hình ảnh ấm áp đẹp đẽ, dường như tạo cho người xem cảm giác thâm tình thật lòng.
Ngón tay Lê Hoan vô thức run rẩy.
Còn lại tấm ảnh cuối cùng.
Cô chậm chạp không dám ấn vào.
Trái tim đập càng lúc càng nhanh, thịch thịch thịch, giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẩn trương vô cùng.
Thời gian dần trôi qua, tiêu cự dần mất, trước mắt dường như mơ hồ.
Lê Hoan ấn vào——
“Đây là cô gái tôi yêu, không phải cô ấy thì không cưới.”
Một câu vô cùng đơn giản, chỉ mới đăng lên một phút, bình luận lại sắp vượt qua một vạn.
Đây đích thực là nick Weibo của anh, chỉ có một thay đổi cực nhỏ.
Mà thay đổi này, chính là bình luận mới nhất đang chuẩn bị lên hot search kia.
Tim đập nhanh chóng loạn nhịp, Lê Hoan thở không thông.
Không biết là theo bản năng hay là muốn trốn chạy, cô nhanh chóng ấn vào nút quay trở về, không hề nhìn tấm hình kia nữa.
Lúc này điện thoại của Tần Vãn lại gọi đến, cô nhận máy.
“Thấy được chưa?” Tần Vãn cười hì hì hỏi, tâm tư hóng hớt lộ ra không sót chút nào, “Vậy có được tính là thổ lộ không ta? Hoan nhi, cho tớ phỏng vấn một chút, cảm giác bây giờ của cậu là gì vậy? Có phải là tim đập loạn xạ lên hay không…?”
Lê Hoan không lên tiếng.
Tần Vãn cũng không cảm thấy thất vọng.
“E hèm,” Cô lại làm bộ hắng giọng, giống như tán gẫu mà hỏi, “Biết lần đầu tiên tớ thấy ảnh chụp đã nghĩ gì không? Tớ nghĩ, trời ơi, tuấn nam mỹ nữ, quả nhiên là xứng đôi vô cùng. Sau đó thì sao, tớ lại nghĩ, chậc, tên Phó Tây Cố này thật không biết xấu hổ, lại dám nhân lúc cậu ngủ hôn trộm cậu. Nhưng mà…”
Cô thay đổi tư thế, giả bộ thở dài, vô cùng hâm mộ: “Cậu biết không, rất nhiều cô gái không cự tuyệt được cảm giác này đâu, rất ngọt, rất… mơ mộng, biết sao lại mơ mộng không? Nếu người đàn ông tớ thích cũng hôn trộm tớ như vậy, trong lòng tớ nhất định sẽ vui sướng vô cùng.”
Lê Hoan hồi hồn lại.
“Đó là cậu.” Cô vẫn nói tỉnh táo như trước.
Tần Vãn hỏi: “Hoan nhi, cậu thật sự không có chút cảm giác nào sao?”
“Không có.”
Tần Vãn hoàn toàn không khách khí mà vạch trần cô: “Nhưng nếu như cậu tỉnh táo như vậy, thì lúc tớ nói những lời kia, cậu nhất định sẽ cao quý lãnh diễm mà hỏi tớ, ‘Vãn Vãn, cậu có người mình thích lúc nào vậy’, đó là những lời mà một Lê Hoan không bị ảnh hưởng nói, huống chi cậu còn thích anh ta.”
“Hoan nhi, thừa nhận đi, cậu bị anh ta ảnh hưởng rồi.” Cô kết luận.
Đáy lòng có một sự nóng nảy đang ngo ngoe rục rịch, Lê Hoan cố gắng đè xuống, hỏi: “Vậy cậu có người mình thích lúc nào vậy? Anh là ai?”
“Bây giờ mới hỏi tớ sao? E hèm, đã chậm rồi.”
Lê Hoan: “…”
Nhạy cảm phát hiện tâm trạng của cô thay đổi, Tần Vãn đành buông tha cho cô: “Được rồi được rồi, không làm khó cậu nữa, tớ không nhiều lời, cũng không nói giúp cho anh ta nữa. Cậu tự mình giải quyết đi, đừng khiến mình chịu ấm ức là được. Cậu phải tỉnh táo lên, tớ cúp máy trước đây, có chuyện gì thì tìm tớ, điện thoại tớ mở máy 24/24 vì cậu.”
Cuộc gọi cứ như vậy chấm dứt.
Ánh mắt Lê Hoan vô thức rơi vào trên ba tấm ảnh kia.
Đột nhiên, cô nghĩ tới lời nói của bà lão ở bệnh viện, lúc ấy cô cảm thấy kỳ quái nhưng không có suy nghĩ nhiều, bây giờ thì cô hiểu rồi, chắc chắn bà lão đã thấy được tất cả.
Tay vô thức siết chặt điện thoại, Lê Hoan buộc mình dời mắt đi.
Nhưng chỉ là mắt cô không nhìn mà thôi, chứ trong đầu cô bây giờ cứ lặp đi lặp lại câu nói đó của Phó Tây Cố, vứt như thế nào cũng không được.
Thời gian dần trôi qua, cô chỉ cảm thấy sự nóng nảy dưới đáy lòng lại càng mãnh liệt, mạnh mẽ đâm tới, không cách nào phát tiết ra.
“Ding dong——”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lê Hoan bất ngờ bị dọa sợ, dường như là cùng lúc, gương mặt của Phó Tây Cố hiện lên trong đầu cô.
“Thịch thịch thịch——”
Cô lại nghe được tiếng tim đập của mình.
Cuộn chặt tay, cô không nhúc nhích.
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Cô dứt khoát bịt kín lỗ tai, đây là lần đầu tiên cô trốn tránh như vậy.
Cuối cùng chuông cửa không vang lên nữa.
Chỉ là chuông điện thoại di động lại vang lên.
Tim Lê Hoan nhảy mạnh, cô tức giận, cầm lấy điện thoại muốn tắt máy.
Hai chữ Tấn ca ánh vào trong mắt.
Là điện thoại của Tấn ca…
Cô ngừng động tác, hít thở sâu rồi nhận máy: “Tấn ca…”
“Hoan nhi, em không có ở nhà sao? Không phải Tiểu Thang nói đưa em về nhà rồi sao? Anh nhấn chuông cửa cả buổi cũng không thấy em mở cửa…”
*****
Tấn ca vắt chéo chân, nghiêng người tới gần, trong mắt lóe ra ánh sáng hóng hớt: “Hoan nhi, xem Weibo chưa?”
Động tác cầm ly của Lê Hoan dừng lại, trái tim đập mạnh.
“Em không muốn nghe! Không phải là sự thật!” Khi lí trí cô phản ứng lại thì lời nói đã thốt ra.
Tấn ca: “…”
“Làm sao em biết không phải sự thật?” Vẻ mặt anh khó hiểu, “Chẳng lẽ Lê Tư Tư thật sự không làm những việc kia, cô ta bị hãm hại sao? Không phải chứ, cô đại tiểu thư nóng nảy kia, anh nghe nói…”
“Lê Tư Tư?” Lê Hoan sửng sốt.
Tấn ca hoài nghi liếc nhìn cô: “Đúng vậy, anh muốn nói chuyện của Lê Tư Tư mà…, nếu không thì em cho rằng anh muốn nói gì?”
Ngón tay khẽ run, lần đầu tiên Lê Hoan á khẩu không trả lời được.
Tấn ca khoa trương nhíu mày: “Hoan nhi, em không sao chứ?”
Lê Hoan lắc đầu.
“Cô ấy làm sao vậy?” Cô cố gắng tỉnh táo lại để nói chuyện.
“Bị viết bài tố cáo, không phối hợp phỏng vấn, không thuộc lời kịch, không chuyên nghiệp, à, rồi việc fans hâm mộ tặng quà cho cô ta, cô ta cười dịu dàng nhận lấy nhưng xoay người thì lập tức lạnh nhạt mà vứt vào thùng rác, còn có một tài khoản marketing tố cáo tiểu hoa đẩy người xuống nước chính là cô ta.” Tấn ca nhìn không có chút hả hê nào, “Ekip của cô ta lập tức phủ nhận, còn nói muốn mời luật sư kiện tài khoản marketing đó, nhưng em cũng biết mà, bây giờ phủ nhận thì cộng đồng mạng ai sẽ tin?”
“Ngay từ đầu độ hot đã cao rồi,” Anh lại nói thêm, “Bây giờ tuy đã dùng tiền ém xuống nhưng lại tạo ra không ít sóng gió, quần chúng ăn dưa trên mạng nhanh tay lắm, họ đã sớm chụp màn hình lại rồi.”
Nghĩ đến cái gì, anh không khách khí mà cười nhạo: “Điều đáng giận nữa là cô ta còn nói người bị đẩy xuống nước đang muốn hám fame, bọn họ không phải là đang chửi xéo chúng ta hay sao? Quả thật là…..”
Mấy chữ ‘không biết xấu hổ’ nghẹn lại ở yết hầu, nghĩ đến Lê Tư Tư dù sao cũng là em gái Lê Hoan, Tấn ca chuyển đề tài: “Anh nghĩ chúng ta…”
“Không cần để ý tới,” Lý trí trở về, Lê Hoan thản nhiên nói, “Em cũng sẽ không ‘bỏ đá xuống giếng’*, nếu không thì có khác gì cô ta đâu chứ?”
*Thấy người khác gặp khó khăn không giúp đỡ mà còn nhân cơ hội đó tư lợi cho bản thân. Có thể hiểu như câu ‘Thừa nước đục thả câu’ của Việt Nam.
“Đừng nói với anh là em muốn buông tha cho cô ta nhé?”
“Đương nhiên không phải rồi, ân oán này em đương nhiên sẽ nhớ kĩ,” Lê Hoan cong cong môi, mỉm cười với Tấn ca, “Chỉ là em đổi phương thức khác, dùng thực lực đánh bại cô ta, khiến cho cô ta không thể không phục, dù sao em cũng không để cô ta vào mắt.”
Tấn ca: “…”
Cả người đột nhiên run rẩy, anh hít vào một hơi: “Hoan nhi, nói với em chuyện này nha.”
“Dạ?”
Tấn ca: “Về sau đừng có cười như vậy nữa, em cười như vậy làm người ta cảm giác không phải em đang bàn công việc mà là đang nghĩ cách trừng trị kẻ khác đó.”
Đùa thì đùa nhưng anh vẫn nói: “Em yên tâm đi, em đã muốn liều mạng như vậy thì với tư cách người đại diện của em, tất nhiên anh sẽ giúp em hết mình. Em không biết đâu, anh trông chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”
Dứt lời, anh còn thở dài một cách khoa trương.
Lê Hoan nhìn anh, mở miệng: “Tấn ca.”
“Hả?”
Thu lại dáng vẻ tươi cười, Lê Hoan thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, hai năm qua…”
Đây là lần đầu tiên Tấn ca thấy cô như vậy.
“Đừng,” Anh liên tục khoát tay, có chút mất tự nhiên, “Anh nói như vậy không phải là muốn em có áp lực tâm lí, thấy em tốt thì tụi anh cũng tốt. Em chỉ cần nhớ kĩ, đã là ước mơ của mình thì cho dù như thế nào cũng không được từ bỏ. Chuyện quá khứ anh không nhắc tới nữa, bây giờ đi một bước tính một bước mới là biện pháp tốt.”
“Dạ.” Lê Hoan gật đầu.
Tấn ca vui vô cùng.
“Đúng rồi,” Nghĩ tới mục đích đến đây, anh nháy mắt ra hiệu với Lê Hoan, “Tình huống của chúng ta bây giờ, Lê Tư Tư chèn ép là một chuyện, tỉ lệ để em lộ diện cũng là một vấn đề nữa, cho nên trước mắt muốn tăng nhanh tỉ lệ lộ diện để hút fans, tốt nhất là chúng ta nhanh chóng tham gia một chương trình tạp kĩ*.”
* Chương trình tạp kĩ: Chương trình tạp kỹ là một hình thức chương trình truyền hình giải trí mang lại nhiều niềm vui và giải trí cho mọi người.
Các chương trình truyền hình trên Internet hiện đang dần xuất hiện, ra đời từ các chương trình truyền hình truyền thống và dựa vào Internet để phổ biến, đây là một hình thức mới của các chương trình tạp kỹ.(Theo Baidu)
“Bây giờ Pear TV đang có một chương trình truyền hình thực tế. Đây là một chương trình hoàn toàn mới trong nước, đang chuẩn bị quay mùa đầu tiên, nhưng trong lúc đàm phán thì có một vài tiểu hoa đổi ý không quay. Bây giờ bọn họ đang thiếu thành viên, Hoan nhi, em muốn tham gia không?”
“Nếu như em đồng ý, về phía lịch quay của em với đoàn phim bên kia hình như cũng không trùng lịch đâu.” Anh nói thêm, “Nhưng mà chương trình này thi đấu thể thao là chính, sẽ rất vất vả đấy.”
“Vì sao lại không tham gia chứ?” Lê Hoan hỏi lại.
Tấn ca nở nụ cười: “Anh biết ngay là em sẽ đồng ý mà, dù sao thì con người bên trong của Hoan Hoan nhà ta cũng vô cùng hiếu thắng.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Chương trình này đã từng tìm đến Lê Tư Tư một lần, nhưng cô ta ngại vất vả nguy hiểm nên không đồng ý. Em hiểu ý của anh chứ?”
Hai người liếc nhau, Lê Hoan gật đầu.
Tấn ca cười càng hưng phấn: “Còn một tin tốt nữa đây, em xem chương trình đang nổi nhất của Orange TV chưa ? Chương trình đó có một nữ thành viên chính thức đang bị thương, họ đang muốn tìm người thay cho cô ấy, em đi nhé.”
Lê Hoan kinh ngạc: “Em?”
Ai mà không biết chương trình truyền hình đó của Orange TV có rating cao vô cùng, tham gia chương trình thì chắc chắn fans sẽ tăng. Vì vậy không ít người tranh vỡ đầu chảy máu để tham gia, thậm chí chỉ là lộ mặt một vài phút cũng được…
Tấn ca cũng không muốn giấu giếm, chỉ là vẫn ậm ờ: “ Ừmm, gần đây có người quen liên lạc với anh.”
“Nữ sao?”
“…”
Lê Hoan mím môi mỉm cười, không vạch trần: “Được, em biết rồi, chờ em quay xong bộ phim này thì chúng ta mời cô ấy ăn cơm.”
Tấn ca hiếm khi xấu hổ. Lúc này, điện thoại vang lên, anh liếc qua cô, mặt càng đỏ hơn, cả người đều không được tự nhiên.
“Vậy nhé,” Anh đứng dậy, nhìn giống như chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi trước có việc. Dưỡng bệnh cho khỏe rồi nhanh chóng quay về đoàn phim, đừng lo lắng những chuyện khác, có anh lo rồi.”
Lê Hoan gật đầu: “Dạ.”
Tấn ca lo lắng, giống như mẹ người ta mà dặn đi dặn lại, chờ đến khi dặn xong hết rồi, anh đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy em nghĩ là anh muốn nói cái gì? Không muốn nghe cái gì vậy? Cái gì không phải sự thật?”
Khi tiếng nói của anh phát ra, ba tấm ảnh lúc nãy dường như lại hiện ra trong đầu cô.
Cố gắng kiềm chế nhịp tim đang dần đập mạnh, Lê Hoan phủ nhận: “Không có gì, để em tiễn anh.”
Cô nói xong thì đứng dậy.
Tấn ca nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là anh cảm giác hình như có chuyện mình chưa nói với cô.
Là cái gì nhỉ?
Anh cứ mơ mơ màng màng như vậy mà mở cửa.
Sửng sốt.
Phó… Phó nhị công tử?
“Làm sao vậy? Tấn ca.” Lê Hoan nhíu mày, muốn nói cái gì nữa, ánh mắt liếc qua đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Mặt của cô liền trầm xuống.
Cô muốn đóng cửa.
Nhưng mà…
Người đàn ông vẫn nhanh hơn cô một bước.
“Rầm——”
Cửa bị đóng lại.
Chỉ là vài giây mà Tấn ca đã đứng ngoài cửa còn Phó Tây Cố thì đã chen vào đứng trước mặt cô.
~~~~~~hết chương 39~~~~~~