Trong căn phòng mờ tối, đứa bé nằm trên giường đang run rẩy không ngừng. Khuôn mặt không có chút máu lộ ra biểu hiện đau đớn. Cô bé gắt gao nhắm mắt lại, mày chíu chặt, môi đều bị cắn đến chảy máu.
Cửa phòng phát ra tiếng 'kẽo kẹt', một nữ hài cỡ bằng tuổi nàng đẩy cửa ra rồi thật cẩn thận tiến vào, dừng lại ở bên cạnh giường, đăm chiêu nhìn chằm chằm người đầy mồ hôi nằm trên giường.
Cảm giác được có người tới gần, cô bé trên giường mỏi mệt mở mắt. Đập vào mắt, là một đôi mắt thâm thúy sáng ngời.
"Đường Vũ Tuyền, ngươi tỉnh rồi?"
Người bên giường vươn tay, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đường Vũ Tuyền bên dưới chăn.
"Cung chủ đã mời đại phu đến đây, chờ sau khi nàng tới xem thương cho ngươi, sẽ không đau nữa."
Đường Vũ Tuyền hoảng hốt nhìn nàng, há miệng thở dốc muốn nói gì đó. Một trận đau nhức đánh úp tới, lại lập tức cắn môi nhắm chặt mắt.
"Lại bắt đầu đau sao?"
"Tần...... Mặc...... Phi......"
"A, ngươi nhớ rõ tên của ta à, ngoan lắm." Tần Mặc Phi cong khóe môi, vừa lòng vuốt ve mặt nàng. "Trông ngươi đáng yêu như vậy, chẳng trách các nàng muốn cướp đi."
Đường Vũ Tuyền hít sâu một hơi, cố gắng dằn xuống tiếng rên đau. Sao nàng có thể không nhớ cái tên này chứ? Từ sau khi đến Hồng Hoa cung, Tần Mặc Phi luôn đứng đầu bài danh, nhận được sủng ái của cung chủ. Huống chi, mình vẫn là bởi vì nàng mới nằm ở đây.
Ta muốn chọn Đường Vũ Tuyền!
Không được, nàng là người ta muốn chọn, cung chủ đã sớm đáp ứng, ngươi dựa vào cái gì đòi tranh với ta?
Cung chủ đáp ứng ngươi khi nào? Là ngươi tự muốn mượn danh này để chơi xấu đi!
Hai người các ngươi đều muốn nàng, vậy thì tỷ thí một trận là được rồi không phải sao?
Đường Vũ Tuyền còn nhớ rõ lúc Tần Mặc Phi đi ra từ trong đám người kia, trên mặt là nụ cười trào phúng. Nàng mang theo khí thế lạnh thấu xương nhìn xung quanh một lượt rồi bình thản nói, khua môi múa mép cũng không giải quyết được cái gì, thứ định đoạt chiến thắng, là đánh nhau.
Tần Mặc Phi chỉ chỉ mình, lộ ra một nụ cười lạ lùng.
Công phu của Đường Vũ Tuyền cũng không tệ, các ngươi ai có thể đánh thắng nàng, thì người đó có quyền mang nàng đi.
Nàng cứ như vậy tùy tiện làm chủ định ra quy tắc. Thậm chí chẳng hề hỏi mình thử có đáp ứng hay không.
Chẳng qua, bản thân mình quả thật cũng không có tư cách ấy. Các nàng là thủ cung thánh nữ được cung chủ tuyển chọn, mình đây có tính là cái gì đâu? Chỉ là được một lão nô bộc trong cung nuôi lớn, từ nhỏ đã là nô bộc trong Hồng Hoa cung, đã định trước là người thủ hộ của thánh nữ, mới may mắn được dạy võ công.
Từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, đều là vì chờ đợi được một trong những người đó lựa chọn mà.
Nàng không tư cách nói gì, chỉ có nghĩa vụ chờ đợi được lựa chọn.
Những nữ hài kia, ai nấy đều có thân phận cao quý, có ai mà nàng trêu chọc được đâu? Cho nên cũng không dám xuống tay nặng. Các nàng đều sốt ruột cầu thắng, chiêu chiêu đều không lưu tình chút nào.
Cho nên chính mình mới có thể bị đánh trọng thương nằm ở nơi này.
"Ngươi muốn đi theo ai đây?"
Tần Mặc Phi bỗng nhiên đặt câu hỏi.
"Là Quan Thủy Manh, hay là Đằng Như Yên?"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện. Tần Mặc Phi lập tức xoay người: "Có người đến, ta đi trước."
Lúc đóng cửa lại, nàng nở nụ cười giảo hoạt với Đường Vũ Tuyền: "Đừng nói với các nàng ta đã tới."
Đường Vũ Tuyền mê mang nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.
"Tiên sinh, ngươi nhất định phải chữa khỏi nàng nha!"
"Tiên sinh, nàng có thể bị chặt bỏ cánh tay hay không?"
Lâm Tư Sở kinh ngạc nhìn chằm chằm đám nhóc cứ đi theo các nàng kia, nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, Hồng Hoa cung sao có nhiều trẻ con vậy?"
"Đó đều là thủ cung thành nữ của Hồng Hoa cung." Giản Khuynh Mặc trầm ổn đi về phía trước. "Những vị cung chủ đương nhiệm, đều chọn lựa chín nữ hài tử làm thánh nữ, cho tiền nhiệm thánh nữ quản giáo. Các nàng dùng để thủ hộ bí tịch Hồng Hoa cung và an toàn của cung chủ, cuối cùng từ trong nhóm này, chọn ra một người tiếp nhận ngôi cung chủ tiếp theo."
Cái cung tà ma này mà còn có thánh nữ? Lâm Tư Sở cảm thấy khó tin được.
"Những đứa bé ấy nhìn qua thật đơn thuần, lại phải nhận trách nhiệm nặng nề như vậy, thật sự là đáng thương."
Giản Khuynh Mặc cười khẽ, không nói thêm lời nào.
"Tiên sinh, chính là nơi này!"
Đứa trẻ dẫn đường khẩn trương mở cửa mời nàng vào, Giản Khuynh Mặc khẽ gật đầu, ra hiệu Lâm Tư Sở đặt hòm thuốc lên trên bàn.
Nàng đi đến trước giường nhìn nhìn Đường Vũ Tuyền, mày nhướn lên, vén chăn tìm cổ tay của nàng.
"A......"
Vừa mới cầm cổ tay Đường Vũ Tuyền lên, cô bé liền bật ra tiếng kêu đau. Giản Khuynh Mặc cố làm nhẹ nhất có thể, nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh tay của nàng, là bị nứt khớp xương.
Nàng lại kiểm tra những bộ phận khác của Đường Vũ Tuyền, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đứa trẻ bị nội thương nứt đầu khớp không nói, còn bị gãy ba cây xương sườn, ngoài ra, còn bị ngoại thương to nhỏ nhiều chỗ... Sao lại có thể tàn nhẫn với một đứa bé như vậy?
"Là ai làm?" Giản Khuynh Mặc lãnh nghiêm mặt hỏi lại. "Nếu là muốn mệnh của nàng, vậy thì cũng không cần chữa nữa."
Mấy đứa bé khi nãy còn tranh nhau nói lúc này lại im bặt, cúi đầu nhìn mặt đất.
"Tiên sinh không nên nổi giận, là mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, vì tranh nha đầu này mới ngộ thương nàng."
Lãnh Hinh Đông vận một thân hồng y từ ngoài cửa đi tới, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua mấy cô bé ở đây, sau đó lập tức nở nụ cười, nói với Giản Khuynh Mặc: "Còn thỉnh tiên sinh nói cho ta biết, nha đầu này còn cứu được sao?"
"Đúng là bị thương nặng, nhưng vẫn còn đường cứu chữa. Ta chỉ hỏi cung chủ một câu, ngài xác định muốn giữ đứa bé này chứ?"
"Nếu không muốn cứu nó, sao lại phiền tiên sinh đến nơi này đây?"
"Tốt lắm, ta cứu nó. Hai tháng sau, nó sẽ có thể xuống giường đi lại. Cánh tay không có ảnh hưởng. Tư Sở, lấy ngân châm đến đây, đốt lửa lên hơ trước."
"Dạ."
Giản Khuynh Mặc xoay người cởi vạt áo của Đường Vũ Tuyền, ôn nhu nói với cô bé: "Rất đau phải không? Cố nhịn thêm một chút, sẽ mau khỏi thôi."
Nếu nàng thật sự bởi vậy mà mất một cánh tay, biến thành phế nhân, kết cục như thế nào, Giản Khuynh Mặc đương nhiên rõ ràng. Hồng Hoa cung, sẽ không giữ lại một kẻ vô dụng.
Mạc Tử Ngôn dừng bước, bất đắc dĩ quay lại bên cạnh nàng, cũng ngồi xổm xuống.
"Lại làm sao vậy?"
"Ta đau chân, thật đau lắm, đầu gối cũng đau."
"Thật sự đau?" Mạc Tử Ngôn hoài nghi nhìn nàng. "Không phải ngươi vừa mới đau bụng sao, bụng vừa hết đau lại chuyển qua đau chân?"
"Thật sự đau mà, ngươi không tin ta?"
"Tin, ta tin." Mạc Tử Ngôn xoa xoa đầu nàng. "Phía trước có quán trà, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút. Nghe lời ta, tới đó rồi hẳn nghỉ ngơi, được không?"
Ờ.
Mộ Dung Tuyết tâm không cam tình không nguyện đứng lên, cầm tay Mạc Tử Ngôn. Mạc Tử Ngôn yêu thương xoa mặt nàng, kéo nàng đi về phía trước.
"Chủ quán, cho một bình trà nóng."
"Được rồi, thỉnh hai vị cô nương chờ một lát."
"Hô, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi." Mộ Dung Tuyết như trút được gánh nặng ngồi xuống bàn. "Mệt mỏi quá đi. Tử Ngôn, sắc trời không còn sớm, không bằng hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở khách điếm, ngày mai lại đi tiếp nhé."
Sắc trời không còn sớm? Mạc Tử Ngôn ngẩng lên nhìn mặt trời đang treo cao trên đầu, rõ ràng còn chưa qua buổi trưa nữa.
"Tiểu Tuyết, hôm nay ngươi bị sao vậy?"
"Không có sao hết á, sao lại hỏi như vậy?"
"Chỉ cảm thấy ngươi rất kỳ lạ thôi." Mạc Tử Ngôn quan sát kỹ mặt của nàng. "Là cảm thấy chỗ nào không thoải mái hở?"
"Ừ, đúng vậy đúng vậy, Tử Ngôn, chân của ta đau quá, ngươi xoa xoa cho ta được không?"
Mạc Tử Ngôn nhìn xung quanh, mình cùng Mộ Dung Tuyết ngồi bàn tận bên trong, hẳn là không có ai nhìn thấy.
"Đau thế nào, đưa ta xem thử."
Mộ Dung Tuyết nâng chân lên cởi giày ra, chỉ vào bàn chân rồi đáng thương hề hề nói: "Chính là nơi này đau, ngươi xem thử đi? Đều sưng lên rồi, ta đi không nổi."
"Sưng thế nào?" Mạc Tử Ngôn cẩn thận kiểm tra, cẩn thận niết bóp chân nàng. "Không phải rất tốt sao?"
"Đã sưng lên rồi mà, ngươi nhìn kỹ lần nữa đi!"
Mạc Tử Ngôn nghe lời nàng cẩn thận nhìn lại, rốt cuộc phát hiện ở chỗ mắt cá chân của nàng có mấy dấu hồng hồng nhô lên.
"Nơi này đúng là có một chỗ." Mạc Tử Ngôn ngẩng đầu, cười tủm tỉm vuốt bàn chân nàng. "Cơ mà, hình như là giống vết muỗi cắn hơn."
Nàng bóp mạnh chân của Mộ Dung Tuyết rồi dùng ngón tay chọt chọt lòng ban chân của nàng.
"Mộ Dung Tuyết, lá gan của ngươi không nhỏ, dám đùa ta?"
"Ha ha, nhột quá, ngươi đừng... đừng... ta không có lừa ngươi....... Tử Ngôn..." Mộ Dung Tuyết không chịu nhột được mà cản nàng lại, ủy khuất bĩu môi: "Ta chỉ là đi không nổi nữa thôi."
Mạc Tử Ngôn không nói, không chớp mắt nhìn Mộ Dung Tuyết chằm chằm. Mộ Dung Tuyết bị nàng nhìn đến chột dạ, vươn tay che hai mắt nàng lại.
"Ngươi cứ nhìn ta để làm gì?"
"Thấy ngươi xinh đẹp nên nhìn thôi." Mạc Tử Ngôn kéo tay nàng xuống. "Được rồi, đừng náo loạn. Nói ta nghe xem, ngươi không phải là không muốn gặp sư phụ của ta chứ?"
"Ai nói! Mới không có......" Bị vạch trần tâm tư, Mộ Dung Tuyết quẫn bách đến mặt đỏ bừng. "Ta mới không có nghĩ vậy."
"Còn không có? Thế sao mặt này lại hồng như vậy?" Mạc Tử Ngôn buồn cười ngắt ngắt mặt nàng. "Được rồi, nói ta nghe, sao lại không muốn đi?"
Mộ Dung Tuyết cúi đầu, dùng dư quang khóe mắt nhìn Mạc Tử Ngôn, do dự trong chốc lát nhỏ giọng nói: "Gặp sư phụ ngươi thì được, nhưng ta không muốn ngươi gặp nàng."
"Nàng? Ai?" Mạc Tử Ngôn ngẩn người. "Ngươi đang nói tới Tư Sở?"
Mộ Dung Tuyết siết chặt góc bàn, gật đầu: "Ừm."
Mạc Tử Ngôn bật cười: "Tiểu Tuyết, ngươi đây là đang ghen sao?"
"Ta chính là đang ghen đó, thế nào?" Mộ Dung Tuyết nói đến đúng lý hợp tình, oán hận đạp Mạc Tử Ngôn một cước. "Nàng thích ngươi, lại là sư muội của ngươi, lần này ngươi đi gặp nàng thì phải làm sao bây giờ? Các ngươi ở chung nhiều năm như vậy, nếu nàng xin ngươi ở lại có phải ngươi sẽ mềm lòng không?"
"Sao bỗng nhiên ngươi lại để tâm tới vấn đề này? Như thế nào, không tin tấm lòng của ta với ngươi à?"
"Lúc đó ngươi đối với nàng rất đặc biệt." Mộ Dung Tuyết cắn môi. "Đối với nàng đặc biệt tốt."
Mạc Tử Ngôn biết nàng là đang nói đến chuyện lúc bị mình giam lỏng, tâm không khỏi tê rần.
"Nàng là sư muội của ta, đương nhiên ta phải đối tốt với nàng rồi. Nhưng ngươi khác với nàng mà." Mạc Tử Ngôn cầm tay nàng ấn đến chỗ trái tim mình. "Đồ ngốc này, sư muội sẽ có rất nhiều, nhưng Mộ Dung Tuyết chỉ có một, hơn nữa, là đặt ở nơi này. Ta coi nàng là muội muội, chính là tỷ tỷ đối tốt với muội muội mà thôi. Thứ trân quý nhất của ta đều đã cho ngươi, ngươi còn hoài nghi ta?"
"Ngươi thật sự không thích nàng một chút nào?"
"Thật sự thật sự."
Mộ Dung Tuyết nhìn tới nhìn lui gương mặt nàng, lập tức cười rạng rỡ, ngọt đến trong lòng. Dư quang liếc đến bàn bên cạnh thì nụ cười cứng trên mặt. Nàng phát hiện mọi người ở quán trà đang nhìn mình cùng Mạc Tử Ngôn chằm chằm, còn có khe khẽ ghé tai bàn luận gì đó. Mộ Dung Tuyết lúc này mới ý thức được, cảnh Mạc Tử Ngôn lấy tay mình áp lên ngực của nàng như vậy là cỡ nào ái muội, vội vàng rút tay về.
"Tử Ngôn, chúng ta mau đi thôi!"
"Bây giờ đi? Không phải ngươi mệt mỏi sao? Chúng ta còn chưa có uống trà mà!"
"Lòng dạ hẹp hòi thì lòng dạ hẹp hòi thôi, dù sao cũng đủ chỗ cho ngươi là được rồi."
"Ta không phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận." Mạc Tử Ngôn cùng nàng mười ngón tương khấu rồi đi tiếp. Nếu không phải đang ở trên đường, thật muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của nàng.
"Đúng rồi, Tiểu Tuyết, sư phụ ngươi còn không có tin tức sao?"
Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, lo lắng nói: "Đã lâu rồi ta chưa có thêm tin tức gì của nàng, cũng chưa có gặp lại Lữ sư thúc. Bọn họ giống như biến mất vậy, một người cũng tìm không ra. Ngươi nói xem, bọn họ có thể đã xảy ra chuyện không?"
"Đừng suy nghĩ miên man, sư phụ ngươi võ nghệ cao cường, có thể xảy ra chuyện gì. Hiện tại Công Tôn Sở đã chết, bọn họ cũng không cần trốn tránh. Nhưng nếu nói đến uy hiếp, môn chủ Quỷ Quái Môn là một, nhưng không phải nàng cũng biến mất rồi ư? Chẳng lẽ là bỏ trốn cùng sư phụ ngươi?"
"Ngươi nói mê sảng cái gì, môn chủ là nanh vuốt của Công Tôn Sở, lúc đó rõ ràng nàng đã hại sư phụ ta!"
"A!"
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên bị một tiếng thét cắt ngang. Chỉ thấy trên ngã tư đường có hai bóng người đang dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía này, một trước một sau. Xem thân thủ của các nàng, khinh công không kém.
"Lăng Nhi, đừng chạy nữa! Lăng Nhi, Lăng Nhi!"
Sở Nguyệt Đồng đạp chân lên xe ngựa lộn một vòng, vững vàng dừng trước mặt Tiếu Lăng Nhi. Tiếu Lăng Nhi thấy tình huống không ổn lập tức quay đầu đổi phương hướng, Sở Nguyệt Đồng nhanh tay lẹ mắt, một phen đem nàng giữ chặt ôm vào trong lòng.
"Lăng Nhi, đừng náo loạn nữa!"
Tiếu Lăng Nhi tránh thoát không được, chỉ đành nhắm mắt ngã vào trong lòng nàng.
"Đúng rồi đúng rồi, ngươi võ công cao cường, ta không bằng ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi!"
Lời này nghe vào tai, cảm thấy là nói dỗi thì đúng hơn. Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Tử Ngôn ngơ ngác nhìn tình cảnh này, nhất thời không kịp tỉnh hồn.
"Lăng Nhi, ngươi biết rõ ta không phải có ý này!"
Sau một lúc lâu, Mạc Tử Ngôn kéo ngón tay Mộ Dung Tuyết: "Tiểu Tuyết, đây là có chuyện gì?"
Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Ta cũng không rõ nữa." Nàng đi lên trước hô lớn một câu: "Sư phụ!"
Tiếu Lăng Nhi cảm thấy tiếng gọi này đặc biệt quen tai, buồn bực mở to mắt. Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Tử Ngôn lôi kéo tay đứng trước mặt, kinh ngạc lập tức tránh khỏi vòng tay của Sở Nguyệt Đồng.
"Tiểu, Tiểu Mộc? Sao ngươi lại ở chỗ này?"
- ------
Editor có lời muốn nói: Phiên ngoại này coi như là mở màn cho bộ Phong hoa tuyết tiếp theo, Phong hoa tuyết: Nguyệt Vũ. Mình cũng sẽ thầu bộ này luôn, mong các bạn tiếp tục ủng hộ ^^.
Ps: Tiểu Tuyết và Tiếu sư phụ đều ngạo kiều như nhau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT