Sở Nguyệt Đồng ôm Tiếu Lăng Nhi xuống núi, rồi vội vàng tìm người xem thương thế của nàng. Nhưng liên tục tìm mấy đại phu, đều nói độc này bọn họ không giải được.
"Trị bệnh cứu người, không phải là việc ông nên làm sao? Cái gì ông cũng không biết, sao còn làm đại phu hả!" Sở Nguyệt Đồng rốt cục nổi bùng lửa giận. Nàng kích động túm áo lão giả tóc hoa râm trước mặt. "Ông nhìn kỹ lần nữa đi, sao mà nàng lại bị thương nặng như vậy, ông nhất định phải giải được độc!"
"Cô nương, cô đừng kích động, độc này, ta thật sự không chữa được mà. Nếu không, nếu không cô dùng chưng cốt pháp thử xem, Hoa Đà......."
"Chưng cốt, chưng cốt gì?"
"Chính là, đem, đem cô nương này bỏ vào thảo dược giải độc được đun nóng, có lẽ có thể bức độc ra."
"Vậy ông nhanh kê đơn đi, nhanh kê đơn cho ta!"
"Nhưng ta không biết loại dược nào có thể giải độc căn của nàng a......"
"Thì cứ lấy cái loại có thể giải bách độc, có bao nhiêu loại ông liền lấy cho ta bấy nhiêu! Mau lên!"
"Được được rồi!" Lão giả bị Sở Nguyệt Đồng thúc giục mà run run đưa cho nàng toàn bộ những loại thảo dược nàng muốn. Sở Nguyệt Đồng ôm lấy Tiếu Lăng Nhi, lấy thảo dược rồi thả bạc lại xong liền bỏ đi.
Lão giả vỗ vỗ ngực. "Ai u, làm ta sợ muốn chết. Giang hồ a, trên Vân Thương đỉnh, chắc là càng hỗn loạn."
- --
"Tiểu nhị, ta muốn một gian thượng phòng, chuẩn bị thùng gỗ và nước ấm luôn!"
"Dạ rồi!"
Sở Nguyệt Đồng xông vào một khách điếm, phân phó tiểu nhị xong liền trực tiếp lên lầu. Đẩy cửa phòng ra rồi đặt Tiếu Lăng Nhi lên giường, nhìn nàng mặt mày xám trắng đau lòng không thôi, nhỏ giọng gọi nàng:
"Lăng Nhi, Lăng Nhi, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?"
Tiếu Lăng Nhi nhắm mắt lại, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, hô hấp cũng thực mỏng manh. Nếu không phải nàng vì khó chịu mà ho khan, Sở Nguyệt Đồng thực nghĩ rằng nàng đã chết.
Nàng giang hai tay ôm chặt Tiếu Lăng Nhi vào trong ngực, cọ lên hai má của nàng.
"Lăng Nhi, Lăng Nhi, thực xin lỗi, ta không biết ngươi trúng độc. Là ta hỗn đản, ta không nên làm ngươi bị thương......."
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Hai vị cô nương, nước ấm đã chuẩn bị xong!"
"Tiến vào đi."
Đợi tiểu nhị nâng thùng gỗ, đổ nước ấm vào xong xuôi, Sở Nguyệt Đồng lập tức đuổi người ra ngoài, đóng toàn bộ cửa phòng, cửa sổ lại thật kín.
Đến khi nhiệt khí tràn ngập khắp căn phòng, sau đó nàng lấy dược thảo ra đổ toàn bộ vào.
Nàng đi đến bên giường tháo trâm cài trên tóc Tiếu Lăng Nhi ra, cởi áo cho nàng, từng thứ một cởi ra hết, rồi ôm nàng bước tới thả nàng vào mộc dũng.
Tay chân của Tiếu Lăng Nhi thực lạnh, ngâm bên trong nước ấm, mới từng chút ấm lên.
"Lăng Nhi, Lăng Nhi." Sở Nguyệt Đồng cầm tay nàng, ngồi xổm bên cạnh thùng nước. "Không có việc gì, ngươi sẽ khỏe lên thôi... Tỉnh lại nhìn ta được không? Lăng Nhi......"
Giữa nước nóng mù sương, làm Sở Nguyệt Đồng ra một thân mồ hôi. Da thịt Tiếu Lăng Nhi bịt kín một tầng hồng nhạt, ngay cả hai má cũng hồng nhuận hẳn lên. Mi tâm nàng chậm rãi nhíu chặt, lại bắt đầu ho khan, thân mình hơi co ro lại, phun ra một ít máu đen, hô hấp dần nhanh hơn.
Sở Nguyệt Đồng cũng cởi ngoại sam ra rồi bước vào thùng, hai tay đặt tại sau lưng Tiếu Lăng Nhi vận nội lực, muốn giúp nàng bức độc ra nhanh hơn.
Nước bên trong tràn ngập mùi thuốc càng ngày càng đục ngầu, trong đó còn lẫn mùi tanh.
Tiếu Lăng Nhi chậm rãi mở mắt, tầm mắt từ một mảnh mơ hồ dần rõ ràng, chỗ ngực cảm thấy nặng nề lại đau âm ỉ. Cảm giác được phía sau có người, nàng suy yếu quay đầu lại, nhìn thấy Sở Nguyệt Đồng lo lắng đến đầu đầy mồ hôi thì, mơ màng hô một tiếng: "Nguyệt Đồng."
"Lăng Nhi, ngươi tỉnh rồi ư?" Sở Nguyệt Đồng kinh hỉ vạn phần, biện pháp này hữu hiệu! Nàng thu hồi nội lực rồi từ phía sau ôm lấy Tiếu Lăng Nhi. "Lăng Nhi, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, ta thật sự rấtt lo lắng cho ngươi!"
"Đây là, làm sao......."
"Chúng ta đang ở khách điếm." Sở Nguyệt Đồng đứng lên bước ra thùng gox, cởi y phục đã ướt sũng xong vội vã thay bộ khác, sau đó cầm một bộ phủ lên người Tiếu Lăng Nhi rồi bế nàng ra khỏi thùng, đi qua bên giường. "Cảm giác đỡ hơn không?"
Tiếu Lăng Nhi chậm rãi hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, sau đó ánh mắt của nàng cũng dần dần lạnh xuống. Nàng ấn ngực đang phát đau, ho khan: "Ngươi không phải, muốn giết ta sao? Vì sao còn cứu ta......."
Sở Nguyệt Đồng đau lòng lau máu đen tràn ra bên khóe miệng của nàng, áy náy giải thích: "Xin lỗi, thực xin lỗi, ta không nên động thủ với ngươi. Lăng Nhi, ta xin lỗi..."
Tiếu Lăng Nhi đỡ bên giường muốn ngồi dậy, Sở Nguyệt Đồng vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng. "Lăng Nhi, ngươi muốn làm gì? Ta giúp ngươi."
"Ta muốn đi." Tiếu Lăng Nhi đẩy tay nàng ra. "Ta... ta không muốn ở cùng... ở cùng tay sai của Công Tôn Sở."
"Lăng Nhi!" Sở Nguyệt Đồng ôm chặt lấy nàng. "Ngươi bị thương, phải nằm yên. Giờ ngươi suy yếu như vậy, có thể đi đâu?"
Tiếu Lăng Nhi giãy không ra, đành phải mặc kệ nàng ôm, nhắm mắt lại, không thèm nhìn nàng.
Sở Nguyệt Đồng còn đang trong cảm giác thất mà phục (mất rồi có lại), kích động không thôi, nhìn hai má Tiếu Lăng Nhi còn vì hơi nước nóng mà phiếm hồng, liền cúi đầu ngậm lấy đôi cánh hoa của nàng.
Tiếu Lăng Nhi cực kỳ bất ngờ, đỡ vai nàng muốn né mặt qua tránh khỏi cái hôn của nàng. Sở Nguyệt Đồng theo đuổi không bỏ, thề phải chiếm được đôi môi kia mới thôi.
Người đang suy nhược nên cuối cùng cũng tránh không khỏi đành buông tha giãy dụa, tùy nàng muốn thân thiết gì đó.
Sở Nguyệt Đồng cố kỵ nàng còn bị thương, cũng không dám hôn nàng quá mức mãnh liệt, chỉ bồi hồi lưu luyến bên ngoài, sau một lát mới tách ra.
Tiếu Lăng Nhi bỗng nhiên kéo cổ nàng lại gần, cầm tay nàng đặt lên ngực của mình, lộ ra một nụ cười tươi đến nỗi khiến tim nàng đập nhanh, mặt đỏ bừng, nhưng lời nói ra lại giống như một chậu nước lạnh trút xuống đầu nàng.
"Có muốn, triền miên một đêm nữa không? Dù sao, ta nằm trong tay ngươi, ngươi muốn thế nào đều được."
"Lăng Nhi......." Sở Nguyệt Đồng khổ sở nhìn nàng, rút tay về. "Đừng như vậy."
"Đừng như vậy? Không phải ngươi muốn như vậy sao?" Tiếu Lăng Nhi khẽ cười. "Sở Nguyệt Đồng, chúng ta vốn đứng ở hai phía đối đầu, ngươi năm lần bảy lượt thương ta rồi lại cứu ta là có ý tứ gì? Cảm thấy đùa giỡn vui lắm sao?"
"Ta, ta không phải cố ý muốn đả thương ngươi —-"
"Nhưng ngươi vẫn làm vậy không phải sao?" Giọng điệu của Tiếu Lăng Nhi thực xa cách. "Ngươi không phải cố ý, mà còn thành ra như vậy, nếu là ngươi cố ý, sợ là ngay cả mệnh ta cũng không còn, phải không? Cần gì phiền toái như thế, chỉ cần một đao xuống, giết ta, xong hết mọi chuyện, cũng không nhọc Sở môn chủ lo lắng."
"Ta nói, Công Tôn Sở, là đệ đệ của ta. Ta vốn tên là... tên là... Công, Tôn, Nguyệt, Đồng." Sở Nguyệt Đồng gằn từng tiếng nói thật chậm, mỗi một chữ nói ra, đều hình như nặng đến ngàn cân.
"A, ha ha ha......" Tiếu Lăng Nhi cảm thấy mình được nghe chuyện buồn cười nhất, nàng ta họ Công Tôn? Công Tôn Nguyệt Đồng, làm sao có thể?
"Ngươi cũng đừng dùng cái cớ đó để dụ ta."
"Là thật. Lời nói của ta, đều là sự thật." Sở Nguyệt Đồng nhìn ánh mắt của nàng. "Ngươi không có nghe sai, ta là người hoàng tộc. Lúc trước tiến vào Quỷ Quái Môn, đó là vì kế hoạch của Tiểu Sở sau này, tất cả vốn đều tiến triển thuận lợi, chỉ là, ta không nghĩ rằng sẽ phát sinh biến cố......."
Biến cố này chính là, ta đã yêu ngươi.
Tiếu Lăng Nhi hoàn toàn ngây dại. Sau một lúc lâu, nàng sâu kín hỏi: "Đây là việc mà ngươi vẫn luôn cố kỵ?"
Sở Nguyệt Đồng gật gật đầu: "Ngay từ đầu, ta đã biết, theo tính tình của ngươi, không có khả năng quy thuận triều đình, cho nên, ta cũng không dám nói sự thật với ngươi....... Lăng Nhi, ngươi là người đầu tiên ta có cảm giác thích, cũng là người ta muốn quan tâm chăm sóc nhất...... Nhưng thân phận của chúng ta, giống như ngươi nói, là đối lập. Ta vẫn luôn sợ ngươi không thể tiếp nhận, cho nên mới gạt ngươi. Chỉ là, đến cuối cùng vẫn không thể không nói." Nàng vươn tay xoa mặt Tiếu Lăng Nhi. "Đêm đó ngươi đem chính mình tặng cho ta, mà cuối cùng ta không nhịn được....... Là ích kỷ cùng tham lam của ta hại ngươi."
Tiếu Lăng Nhi vô lực tựa vào trong lòng nàng, oán hận nói: "Những tranh đấu trong hoàng thất của các ngươi, vì sao phải liên lụy đến giang hồ? Tại sao ngươi lại đến Quỷ Quái Môn, nếu không, ta sẽ không quen biết ngươi......"
Không quen biết ngươi, thì sẽ không yêu ngươi.
Sở Nguyệt Đồng chua xót nói: "Ta xin lỗi."
Trong phòng bỗng trở nên im lặng thần kỳ. Mệt mỏi ùa về, Tiếu Lăng Nhi cảm thấy mí mắt nặng nề buồn ngủ. Cơn đau nơi lồng ngực lại khiến nàng tỉnh táo, cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm nàng mỏi mệt không chịu nổi.
Trong lúc mơ màng, nàng thì thào nói: "Nếu mà, muốn ngươi chọn giữa Công Tôn Sở và ta, ngươi, ngươi chọn người nào?"
Sở Nguyệt Đồng bị câu hỏi đột ngột này làm rối loạn nỗi lòng, lắp bắp nói không ra lời.
"Sao không nói lời nào...... Nói....... Nói cho ta biết, đáp án của ngươi......"
Giọng Tiếu Lăng Nhi càng ngày càng nhỏ, khóe miệng tràn ra máu đen, nàng gắng gượng hỏi tiếp: "Nói cho ta biết......"
Sở Nguyệt Đồng tâm loạn như ma, cũng không ý thức được sự dị thường của Tiếu Lăng Nhi. Trong đầu nàng ong ong vang, quanh quẩn là câu hỏi của Tiếu Lăng Nhi, chọn hắn, hay là chọn nàng?
Đây là vấn đề nàng vẫn luôn trốn tránh, nhưng mà có tránh, không có nghĩa là không phải đối mặt. Công Tôn Sở là đệ đệ của nàng, là thân nhân duy nhất còn trên đời của nàng, nhưng Tiếu Lăng Nhi lại là người nàng thích, là người nàng yêu nhất trong cuộc đời này, hai bên nàng biết chọn bên nào bỏ bên nào đây?
"Ta......"
Người trong lòng bỗng nhiễn trượt xuống, Sở Nguyệt Đồng vội vàng đỡ lấy nàng, mới giật mình thấy sắc mặt Tiếu Lăng Nhi lại bắt đầu chuyển xám, khóe miệng ứa máu.
"Lăng Nhi, Lăng Nhi!"
Chẳng lẽ tất cả vừa rồi đều là hồi quang phản chiếu sao? Sở Nguyệt Đồng hoảng sợ lay thân thể Tiếu Lăng Nhi.
"Lăng Nhi, Lăng Nhi ngươi đừng làm ta sợ, ngươi mau tỉnh lại đi! Không phải ngươi còn muốn đáp án của ta sao, ngươi mau tỉnh lại đi mà!"
Cửa 'kẽo kẹt' một tiếng bị đẩy ra, Sở Nguyệt Đồng quay đầu lại, ngây ngẩn cả người. Cư nhiên là Công Tôn Sở.
Cánh tay hắn bị thương, dùng vải bố buộc sơ, trên mặt còn có mấy vết thương nhỏ, có chút chật vật.
"Tỷ tỷ." Công Tôn Sở kêu nàng, tầm mắt dừng trên người Tiếu Lăng Nhi, ở trước mặt Sở Nguyệt Đồng, hắn vĩnh viễn như một đứa trẻ.
"Tiểu Sở, sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta là tới tìm ngươi, lo sợ ngươi bị những người đó vây khốn, ta liền đi ra tìm ngươi. Nàng là ai? Là vị sư muội mà ngươi thường nhắc đến đó sao?"
Sở Nguyệt Đồng gật gật đầu, xuống giường bắt đầu thu thập đồ đạc.
"Tiểu Sở, ngươi đi về trước, nơi này không an toàn. Ta muốn đi làm chút chuyện, chờ ta trở lại, ta sẽ đi tìm ngươi."
"Ngươi muốn dẫn nàng đi?" Ánh mắt Công Tôn Sở âm lãnh. "Ngươi muốn bỏ đi với nàng ta, không bao giờ quay lại nữa sao? Ngươi yêu nàng?"
"Nàng trúng độc, ta muốn mang nàng đi giải độc. Chờ nàng khỏe lại, ta sẽ trở về."
"Vậy ngươi là chọn nàng?" Công Tôn Sở thất vọng nói: "Ngươi chọn nàng, không cần ta?"
"Tiểu Sở! Nãy giờ ngươi vẫn luôn ở bên ngoài sao?"
"Phải, ta đến đây đã lâu. Ta cũng muốn biết, rốt cuộc tỷ tỷ sẽ lựa chọn như thế nào? Ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không thương tổn ta, nhưng giờ thì sao, ngươi muốn rời khỏi ta sao?"
"Ta sẽ không thương tổn ngươi, hiện tại không, sau này cũng sẽ không." Sở Nguyệt Đồng cúi đầu nhìn Tiếu Lăng Nhi. "Nhưng nàng sắp chết, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết đi! Ta yêu nàng, ta không muốn mất nàng, chẳng lẽ ngươi không hiểu?"
"Nhưng tâm của ngươi chỉ lớn có nhiêu đó thôi sao, có nàng thì không chứa nổi ta nữa?! Ta là đệ đệ của ngươi, không phải ngươi nên yêu ta nhất sao? Tại sao là nàng, tại sao lại là nàng!" Công Tôn Sở thấp giọng gào thét: "Ta không muốn có người khác tới giành ngươi! Nếu ngươi đi, ta liền giết nàng, nàng đã chết thì ngươi sẽ không bỏ đi nữa!"
"Công Tôn Sở!" Giọng Sở Nguyệt Đồng lãnh đạm xuống. "Ngươi là đệ đệ của ta, ta có trách nhiệm quan tâm ngươi bảo vệ ngươi, nhưng ta cũng có quyền truy tìm hạnh phúc. Ngươi đã không còn là con nít, ngươi không nên ỷ lại ta nữa! Tiểu Sở, nhìn lại những việc ngươi làm đi, đã có bao nhiêu người mất mạng vì ngươi rồi? Ngươi làm như vậy rốt cuộc là muốn trả thù ai? Ngươi không nên cứ chìm đắm trong quá khứ nữa!"
"Là ta sai rồi, là ta sai rồi, ngươi đừng giận. Ta sẽ không bức ngươi làm chuyện ngươi không muốn nữa, đừng nóng giận được không?" Thái độ Công Tôn Sở mềm xuống, đối với tỷ tỷ này, hắn rất quan tâm, cũng thực để ý. Hắn biết nàng thật là muốn tốt cho mình, đây là chút ấm áp quý giá còn lại của hắn, hắn không muốn mất đi!
Sở Nguyệt Đồng ôm lấy Tiếu Lăng Nhi bước nhanh khỏi phòng, thậm chí không có quay đầu lại. Cả người Công Tôn Sở cứng ngắc đứng tại chỗ, nắm tay dần dần siết chặt, cuối cùng suy sụp ngồi xuống giường.
Lúc này đây, nàng ấy là thật sinh khí đi. Là vì nữ nhân kia......
Sở Nguyệt Đồng thuê mã phu cùng xe ngựa, che lại huyệt đạo toàn thân Tiếu Lăng Nhi rồi ôm lên xe, siết chặt nàng trong vòng tay mình.
"Lăng Nhi, Lăng Nhi, ta xin lỗi......."
Nước mắt tràn ra, thấm ướt hai má Tiếu Lăng Nhi. Sở Nguyệt Đồng ôm nàng thấp giọng nức nở, khủng hoảng sợ hãi mất đi làm nàng không thể kìm chế nổi.
Xe ngựa ùn ùn chạy về phía trước, nàng muốn dẫn Tiếu Lăng Nhi lên Thúy Vũ Sơn. Y Quỷ Giản Khuynh Mặc y thuật cao minh, nhất định có thể cứu nàng, nhất định có thể!
"Lăng Nhi, thật xin lỗi, ta không nên thương tổn ngươi... Ta nói rồi, người ta luyến tiếc thương tổn nhất chính là ngươi. Nhưng ta cứ lần lượt tổn thương ngươi, ta xin lỗi, xin lỗi ngươi nhiều lắm. Ta không nên động thủ với ngươi. Ta sẽ không trốn tránh đối diện với tâm của mình nữa, ta sẽ không tàn nhẫn với ngươi nữa. Lăng Nhi, đừng bỏ lại ta một mình, sau này cái gì ta cũng sẽ nghe lời ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại là tốt rồi. Ta có thể không làm Công Tôn Nguyệt Đồng, chỉ làm Sở Nguyệt Đồng của ngươi, sống cuộc sống chỉ có hai ta, cũng không quản gì nữa hết......."
Người này rất quan trọng với nàng, sớm thành một phần cắm rễ sâu trong lòng không thể tách ra. Chính là quá nhiều bận tâm, mới có thể tạo thành cục diện ngày hôm nay!
Nàng không muốn nay về sau âm dương cách biệt để phải hối hận cả đời! Nàng tình nguyện chịu Tiếu Lăng Nhi oán hận một kiếp, cũng không muốn nhìn nàng chẳng thèm tức giận mà nằm trong lòng mình thế này!
Lăng Nhi, ta nhất định sẽ cứu ngươi.
- ------
Editor có lời muốn nói: ngược Sở môn chủ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT