"Phỉ thúy thượng hạng, mọi người mau mau đến xem đi!"

Bên đường, người bán hàng rong cầm vòng ngọc trong tay ra sức chào mời, một phụ nhân đi ngang trước mặt, làm mắt hắn sáng ngời. Phụ nhân kia khoảng ngoài ba mươi, tóc đen được búi lên, dùng một cây trâm khắc hoa tinh xảo cố định, mặc một bộ lục sắc trường bào thêu một đóa mẫu đơn lớn ở trên, ở chỗ cổ tay áo dùng tơ vàng thêu viền quanh, thắt lưng tố sắc, nổi bật lên dáng người lung linh no đủ, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẽ đẹp cao quý. Áo choàng của nàng rất dài, xuống tới mắt cá chân, đung đưa theo làn gió, lướt qua những đóa hoa, từ y phục tỏa ra hương thơm ngát.

Người bán hàng rong nhìn nàng, đoán là thê tử của nhà có tiền nào đó, thừa dịp không có gia đinh đi theo, vừa lúc có thể mời nàng xem chút đồ. Trong lòng đã có chủ ý, hắn trưng vẻ mặt tươi cười nghênh đón. Còn chưa kịp mở miệng, mắt phượng nhỏ dài của nàng lạnh như bắng quét tới, đôi môi son gợi lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, toàn thân đều tản ra hàn khí. Người bán hàng bị ánh mắt không hề có độ ấm kia làm cho phát run, vội vàng lui về phía sau tránh đường cho nàng. Nhìn bóng dáng kia chậm rãi rời đi mà âm thầm kinh hãi, rõ ràng là một mỹ phụ nhân, sao lại cảm thấy ánh mắt nàng sắc bén như muốn giết người vậy. Vị chủ nhân này, vẫn là không nên chọc vào. Hắn lắc lắc đầu quay về quầy hàng của mình, chợt nghe phía sau truyền đến một trận xôn xao.

Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn, nguyên lai là điên phụ trong thành đánh đến nữ nhân kia. Người đi đường chung quanh đều ngừng lại, tựa hồ là muốn biết kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì.

Điên phụ ở trong thành ngốc bao lâu, đã không còn người nào nhớ rõ. Cả ngày lảm nhảm lang thang trên đường không người chiếu cố, người ngoài biết nàng thần trí không rõ, tâm sinh thương hại, cũng không chấp nàng, ngày thường còn chút cơm thừa canh cặn đều đem đến cho nàng. Giờ nàng lại động đến phụ nhân có ánh mắt sắc như đao kia, người ta phú quý đến cao ngạo, làm bẩn quần áo của người ta, là muốn bị đánh sao?

Giản Khuynh Mặc lãnh đạm nhìn nữ nhân quần áo tả tơi trước mắt. Tóc tai nàng hỗn độn, trên mặt đen bẩn, cánh tay gầy gò nắm góc áo của mình. Tựa hồ là không có chú ý tới của tầm mắt nàng, nữ nhân nọ cầm lấy ống tay áo nàng vuốt vuốt cười hì hì, ánh mắt đều tỏa sáng.

"Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, áo lụa này thật xinh đẹp nha. Sao lại treo nó trên đường thế này?"

Nàng chán ghét rút tay áo về, mặc kệ nàng ta, muốn rời đi. Ai ngờ nữ nhân kia chẳng những không đi, còn xoay người lại kéo đai lưng nàng. Một cỗ tức giận bốc lên, Giản Khuynh Mặc đang muốn phát tác, người bán hàng mới vừa muốn đến chào hàng bỗng nhiên chạy tới bắt lấy điên phụ kia.

"Điên bà, đây chính là trên đường cái, không thể tùy tiện động vào người ta! Sẽ bị đánh! Chạy nhanh đi chạy nhanh đi!"

Hắn quay sang cúi thắt lưng cười làm lành: "Phu nhân đại nhân đại lượng, điên bà thần trí không rõ mới có thể làm chuyện thất lễ như vậy. Xin lỗi xin lỗi, ngài trăm ngàn lần đừng so đo với nàng!"

Giản Khuynh Mặc vốn là không muốn đứng ở đây mãi, thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái xoay người liền đi. Điên bà thấy nàng đi rồi, cất giọng đầy tiếc hận, bất mãn lôi kéo quần áo người bán hàng rong: "Đi rồi a, sao lại đi mất rồi? Ngươi mau kêu nàng quay lại a."

"Điên bà, đừng náo loạn." Người bán hàng rong bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt thương hại nhìn điên bà. "Về sau thấy người mặc hoa y kia, đều phải trốn xa chút biết không? Này không phải người mà chúng ta có thể đắc tội."

Giản Khuynh Mặc sải bước trên thềm đá, như dự kiến thấy được bóng trắng cao gầy trên cầu.

"Sư phụ." Mạc Tử Ngôn nhìn Giản Khuynh Mặc đến gần, chào hỏi: "Vừa mới phát sinh chuyện gì sao? Ta thấy một khất cái lôi kéo người."

"Không có gì, chẳng qua là một nữ nhân điên thôi." Thấy đồ đệ, trên mặt Giản Khuynh Mặc lộ ra ý cười khó có được. "Tử Ngôn, Tư Sở sao không có cùng ngươi đến?"

"À, ta để Tư Sở thu dọn phòng cho sư phụ, nên nàng không tới được. Sư phụ lần này sao lại đột nhiên xuống núi?"

"Cổ lão gia ở Vịnh Châu bị bệnh nặng, mời ta đến chẩn trì. Ta nghĩ các ngươi đã ở Vịnh Châu, liền thuận đường lại đây nhìn xem. Tử Ngôn, sắc mặt ngươi không tốt lắm, là thân mình không thoải mái sao? Để sư phụ xem ngươi một chút."

"Không cần đâu sư phụ, ta không sao." Mạc Tử Ngôn cầm lấy cổ tay phải Giản Khuynh Mặc, cong khóe miệng. "Đồ đệ Y Quỷ có thể kém đến thế sao, ngay cả một chút bệnh cũng trị không được?"

"Đã lâu không gặp, ngươi lại học tính ba hoa. Đội cái mũ lớn như vậy lên đầu sư phụ." Giản Khuynh Mặc oán trách liếc nhìn nàng một cái. "Nha đầu Tư Sở kia không có náo loạn chứ? Ngày thường thích chạy đông chạy tây, cũng không hảo hảo học võ, công phu mèo quào của nàng, đánh không lại người khác, thực dễ xảy ra chuyện."

"Sư phụ, Tư Sở đã trưởng thành, sao còn có thể xằng bậy như tiểu hài tử. Người đi đường lâu như vậy chắc đã mệt, ta đưa người trở về nghỉ ngơi."

"Ân, cũng tốt, thầy trò chúng ta cũng có thể hảo hảo trò chuyện."

Hai người song song đi tới, Mạc Tử Ngôn kéo cánh tay Giản Khuynh Mặc, do dự một hồi, mở miệng hỏ: "Sư phụ, nếu một người bị hỏa thiêu làm tổn thương mắt, người có thể trị được không?"

"Bỏng? Kia phải xem đã đến mức nào, nếu là ánh mắt tổn thương nghiêm trọng, ta cũng trị không hết. Như thế nào, ngươi gặp bệnh nhân như vậy?"

"Ân, mấy ngày trước đây ngẫu nhiên cứu một phụ nhân, mặt cùng mắt của nàng đều bị bỏng nặng, nhìn rất đáng thương. Ta đã thử nghĩ cách xem có thể trị khỏi cho nàng không."

"Ngươi luôn luôn không thích thân cận với người khác, lần này như thế nào lại vì một người không chút liên quan nào làm những chuyện này?"

Giản Khuynh Mặc dừng lại cước bộ. "Người nhà của nàng đâu, không ai quan tâm sao?"

"Trừ một nữ nhi còn sống, những người còn lại đều chết cháy." Mạc Tử Ngôn cúi thấp đầu, hàng mi mảnh khảnh hơi hơi run, con ngươi đen nhánh nhiễm một tầng cảm xúc không rõ. "Ta, ta từ nhỏ đã mất nương, không muốn nhìn thấy nữ tử kia cũng giống ta."

Giản Khuynh Mặc khẽ thở dài, nâng tay vuốt ve má Mạc Tử Ngôn. "Tử Ngôn, còn đang nhớ đến nương ngươi sao?"

"Sư phụ đối với ta có ơn dưỡng dục, mà nàng là người cho ta sinh mệnh, cho dù thời gian qua bao lâu, ta cũng không thể quên được. Ta thường nghĩ, nếu lúc trước nương không mất thì tốt biết bao, ba người chúng ta cùng nhau chung sống, ở trên núi cày ruộng khai hoang, rời xa phân tranh, sẽ vui vẻ đến cỡ nào." Như vậy, nàng có lẽ sẽ không xuống núi, sẽ không nghĩ tới báo thù, cũng sẽ cần gặp nữ tử đơn thuần kia......

Cho dù tâm tính có lạnh nhạt, làm việc lại ngoan tuyệt, cũng chỉ là đứa nhỏ mới lớn, ở trước mặt Giản Khuynh Mặc, Mạc Tử Ngôn vẫn không hề che dấu mà lộ ra mặt yếu ớt của mình. Mẫu thân rời đi để lại dấu ấn vĩnh viễn trong sinh mệnh của nàng. Tâm nàng đã nguội lạnh, cũng không dễ dàng tin tưởng người khác nữa. Giản Khuynh Mặc cho nàng ấm áp, càng làm cho nàng có cuộc sống yên ổn, so với kẻ được gọi là phụ thân chưa từng lộ mặt, phân tình cảm này có vẻ càng thêm trân quý.

"Người sống ở đời, phải chấp nhận sinh ly tử biệt, đây là đều đã định trước, không ai có thể sửa được." Giản Khuynh Mặc cầm tay nàng. "Đi thôi, đi xem vị phụ nhân mà ngươi nói."

Hai người đều là người tính tình lãnh đạm, cũng không có nói nên lời ôn nhu gì đi an ủi đồ đệ, Giản Khuynh Mặc tuy rằng xuất thân là y giả, nhưng không có tâm địa Bồ Tát gì, hàng năm ẩn cư trên núi, có một bộ y pháp cao siêu, dùng thuốc chữa bệnh, cũng dùng độc tục mệnh (tục mệnh: kéo dài mạng sống), cửu nhi cửu chi (dần dần), được xưng tụng là Y Quỷ. Người bên ngoài yêu cầu nàng xem bệnh, đều phải chịu một trận khó dễ. Giản Khuynh Mặc không để ý đối phương đưa bao nhiêu bạc, cũng không quan tâm thân phận đối phương, chính là tùy tính, muốn mời nàng, tất cả phụ thuộc vào ngươi có thể làm vừa lòng nàng hay không.

"Sư phụ!" Lâm Tư Sở ở xa xa trên hành lang đã thấy Giản Khuynh Mặc, vui mừng chạy tới nhào vào trong lòng nàng, mặt mày đều toát lên vẻ vui sướng. "Sư phụ, Tư Sở rất nhớ người a."

"Là nhớ thật hay giả đây?" Giản Khuynh Mặc nhéo nhéo cái mũi của nàng, cố ý nhăn mặt. "Ngươi lúc ở trên núi lúc nào cũng ồn ào đòi xuống đây dạo chơi, bây giờ đã được như ý nguyện, còn có thể có tâm tư tưởng nhớ sư phụ sao?"

"Ta thật sự nhớ sư phụ." Lâm Tư Sở chu môi, vẻ mặt đều viết lên chữ 'ủy khuất'. "Sư phụ khi dễ người ta, cũng không tin tưởng lời nói của người ta."

"Tốt lắm tốt lắm, sư phụ tin là được." Giản Khuynh Mặc giương lên khóe miệng, vén tóc mai của nàng ra sau tai. "Gần đây đã đi chơi những nơi nào rồi? Có nghe lời sư tỷ ngươi hay không?"

"Nga, trong thành Vịnh Châu thiệt nhiều quán ăn, ta đi dạo phố thật lâu, sư tỷ trông ta, ta nào dám đi gây cái gì họa a." Lâm Tư Sở vừa nói một bên nhìn trộm nhìn Mạc Tử Ngôn, có điểm bất an, sư phụ lần này xuống núi, có phải là biết cái gì hay không?

"Sư phụ có mệt hay không, Tư Sở giúp người đem nước đến rửa mặt được không?"

"Không cần, ta đi xem vị phụ nhân mà sư tỷ ngươi nói kia trước đã." Giản Khuynh Mặc quay đầu nhìn Mạc Tử Ngôn, Mạc Tử Ngôn hiểu ý. "Sư phụ đi theo ta."

Xuyên qua hòn giả sơn, Mạc Tử Ngôn dẫn Giản Khuynh Mặc đến chỗ ở của Triệu Uyển Như, tay trái nâng lên, ngón tay gõ lên cửa gỗ phát ra âm thanh rõ ràng.

"Vào đi." Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, Giản Khuynh Mặc nhăn mi, thanh âm này, là yết hầu cũng bị cháy hỏng sao.

Cửa gỗ đỏ sậm được đẩy ra, ánh sáng sau lưng lập tức chiếu vào, làm căn phòng sáng lên một mảng, trên mặt đất phản chiếu bóng hai người đi đến.

"Tử Ngôn, ngươi đã đến rồi?" Triệu Uyển Như vén góc rèm, nhìn quanh hướng cửa. Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng. "Là ta, phu nhân."

Tiếng bước chân vang lên, Triệu Uyển Như nghi hoặc nghiêng tai nghe. "Còn có người sao?"

Xưa nay tới nơi này chỉ có Mạc Tử Ngôn, người kia là ai? Nàng khẩn trương nắm góc giường, sẽ không phải là......

"Là sư phụ ta, nàng tinh thông y thuật, ta mời nàng đến xem đôi mắt cho phu nhân."

"Thì ra là như vậy." Triệu Uyển Như hít vào một hơi. "Là sư phụ của Tử Ngôn sao? Làm phiền ngài."

Giản Khuynh Mặc nhìn ở vết sẹo trải rộng trên mặt nàng, nâng cánh tay lên, dưới cổ tay áo lộ ra mu bàn tay trơn bóng, nhìn ra là được bảo dưỡng vô cùng tốt. Nàng nắm cằm Triệu Uyển Như, kề sát vào nhìn ánh mắt của nàng. Trên con ngươi giống như kết một tầng sương, mờ mịt nhìn không rõ, màu của đồng tử thực nhạt, không hề có tiêu cự.

"Sư phụ, mắt của nàng, có thể trị được chứ?"

Nghe ra trong lời nói kia có chút không yên, Giản Khuynh Mặc hồ nghi, phụ nhân này thật là nàng ngẫu nhiên cứu được sao? Như thế nào lại quan tâm đến vậy......

"Vết sẹo này ta nghĩ có thể loại bỏ, nhưng đôi mắt này." Giản Khuynh Mặc buông tay, quan sát phản ứng của Triệu Uyển Như. "Tám chín phần mười là trị không hết."

"Xem ra, chỉ có thể như vậy." Triệu Uyển Như phát ra tiếng thở dài không thể nghe thấy, trên mặt không gợn sóng không sợ hãi. "Một khi đã như vậy, ta cũng chỉ có thể nhận mệnh. Đa tạ sư phụ, Tử Ngôn, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta, chẳng qua mắt bị mù, ta sớm chuẩn bị tốt tâm lý."

Nữ nhân này.... Thật sự là ổn trọng. Giản Khuynh Mặc nhướng mày, mắt bị mù, thế giới cũng chỉ còn lại một mảnh tối đen, đừng nói là nữ tử, cho dù là nam tử cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng còn có thể bình tĩnh như thế. Nữ tử bình thường sẽ không làm được vậy. Vốn định nhìn xem phản ứng kinh hoàng thất thố của nàng, không nghĩ tới, phản ứng của nàng chính là, không có phản ứng... Thật sự là không thú vị chút nào......

"Sư phụ, người nói tám chín phần mười trị không hết, đó là không phải nói, còn có một đường hy vọng?"

Giản Khuynh Mặc chắp tay sau lưng đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm lấy ấm trà nhàn nhã rót cho mình một chén trà. Chén trà tỏa ra nhiệt khí, lá trà thơm ngát thấm lòng người. Nàng nhẹ hớp một ngụm, khóe miệng có ý cười. "Trà Long Tĩnh sao? Tử Ngôn thật đúng là quan tâm vi sư."

"Tử Ngôn biết sư phụ thích trà Long Tĩnh, cố ý chuẩn bị chút. Mặc dù không phải là trà mới hái trên núi, nhưng hương vị cũng sẽ không quá kém." Mạc Tử Ngôn vẫn còn đứng. "Sư phụ còn không chưa nói cho đồ nhi, còn có biện pháp gì có thể chữa khỏi mắt cho nàng?"

"Dùng độc."

"Độc?"

"Thất dạ sinh trưởng trên Đông Nam sơn, có thể trị lành ánh mắt của nàng. Phần lá nghiền nát rồi đắp lên mắt, phần gốc đi nấu nước, uống lúc còn nóng, không đến một tháng có thể làm cho nàng hồi phục thị lực."

"Thất dạ?" Mạc Tử Ngôn nhăn mi. "Nếu là trị ánh mắt, đối với thân thể có để lại tổn thương gì không?"

"Đã gọi là độc dược, đương nhiên chứa kịch độc. Thất dạ mang tính nóng, độc tính nhập hầu (đi qua cổ họng), sẽ làm mất tiếng, không thể nói nữa." Giản Khuynh Mặc nhấc mi mắt. "Cho nên, vị phu nhân này, phải lựa chọn, hoặc là vĩnh viễn không nhìn thấy, hoặc là, vĩnh viễn không nói được. Nếu muốn vẹn toàn đôi bên, không có khả năng."

"Sư phụ, không có biện pháp khác sao?" Hoặc là vĩnh viễn không nhìn thấy, hoặc là vĩnh viễn không nói được, bỏ qua cái nào, đều là thống khổ......

"Tử Ngôn, ngươi làm sao vậy?" Giản Khuynh Mặc bất mãn nhíu mày. "Lời nói của vi sư, ngươi cũng không tin sao?"

"Đồ nhi không có ý tứ này." Mạc Tử Ngôn cúi đầu, mang theo một tia áy náy. "Đồ nhi bất kính, làm sư phụ sinh khí. Là ta quá hấp tấp rồi."

"Vị phu nhân này, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"

"Ta, ta họ Triệu, tên Uyển Như." Nghe ra trong giọng nói của Giản Khuynh Mặc có chút hờn giận, Triệu Uyển Như thực bất an. "Vị sư phụ này trăm ngàn lần đừng trách cứ Tử Ngôn, nàng chỉ là hảo tâm, vô tình chọc giận ngài sinh khí. Thật có lỗi, là ta gây cho các ngươi thêm phiền toái......"

Giản Khuynh Mặc cười khẽ ra tiếng: "Ta còn không có keo kiệt đến nỗi bởi vì đồ đệ che chở ngoại nhân mà nổi giận với nàng. Tử Ngôn ở bên người ta lâu như vậy, nàng đối ta thế nào, ta đương nhiên biết. Chẳng qua là có chút chuyện nghĩ không thông mà thôi." Nàng buông chén trà đứng dậy, vỗ nhẹ nhẹ ống thay áo. "Ta ngày thường không dễ dàng đi cứu người, nhưng nếu là Tử Ngôn mời ta trị cho ngươi, ta tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Đối với đề nghị của ta, phu nhân nên suy nghĩ cho tốt. Phu nhân yên tâm, Thất dạ mặc dù có độc, nhưng sẽ không lấy mạng ngươi. Bất quá cá nhân ta cảm thấy, nếu yết hầu cũng có tổn thương, còn không bằng chữa khỏi đôi mắt trước, ít nhất có thể thấy rõ chính mình đi đâu chạy đâu, chứ như bây giờ, cũng rất khó chịu."

le?>]B

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play