Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.
Tang thi hoàng thời tận thế x Nhà khoa học thiên tài.
Dung Dữ ngủ đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy ăn bánh mì uống sữa bò sau đó mới vặn chốt cửa ---
Tang thi xấu chết ngồi trên ghế salon nhìn hắn chằm chằm.
Dung Dữ lập tức đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cửa vỗ ngực một cái.
"Mới sáng sớm, đáng sợ quá." Lòng Dung Dữ hãy còn sợ hãi nói.
Vòng Huyết Ngọc: ...Hôm qua anh cũng làm quen cả ngày rồi đây.
So với những con bị gãy tay đứt chân máu thịt bấy nhầy thì ít nhất Chủ Thần đại nhân cũng toàn thây, hoàn hảo không trầy tróc gì. Cùng lắm là quần áo hơi dơ, tóc hơi rối, người hơi hôi thôi...
Thôi được, trong mắt Đại Ma Vương này là cấp độ đáng phải thiêu rụi.
Dung Dữ nói như đinh đóng cột: "Thẩm mỹ của ta không thể hạ thấp, mãi mãi không quen được."
Bây giờ vòng Huyết Ngọc bất chấp nói hết: Vậy thì tách ra? Vứt bỏ ngài ấy đi.
Dung Dữ: "..."
Thế thì lại không nỡ.
Dung Dữ thở dài, chỉ đành chấp nhận hiện thực, chuẩn bị tâm lý xong xuôi lại xoay người mở cửa.
Ngoài cửa, tang thi Mặt Trời vẫn như khúc gỗ trơ ra đó.
Nó giữ một đêm, tư thế gần như không thay đổi chẳng khác gì một xác chết. Chỉ có lúc Dung Dữ mở cửa nó mới lộ chút sức sống, thoáng thẳng lưng người hơi nghiêng về phía trước.
Thấy Dung Dữ đóng sập cửa lại tang thi Mặt Trời đờ người ra, lại lùi về, chút sức sống trên người như bị rút đi vì tiếng đóng cửa ấy.
Chờ Dung Dữ mở cửa lần nữa tang thi Măt Trời mới hơi chuyển động con ngươi, lần này không dám đứng dậy.
Sợ làm hắn sợ hắn lại đóng cửa.
Tóc đã lâu chưa cắt che khuất mặt mày tang thi, Dung Dữ không chú ý vẻ mặt vi diệu của tang thi Mặt Trời, vẫn hết sức chú ý giữ khoảng cách an toàn với nó.
Vòng Huyết Ngọc: Giữ khoảng cách an toàn làm gì, Chủ Thần đại nhân sẽ không làm anh đau.
Dung Dữ: Nhưng ta sẽ làm đau hắn mất.
Đến gần quá khiêu chiến giới hạn của hắn, Dung Dữ sợ mình không nhịn được sẽ phóng hỏa đốt xác, nguy hiểm tính mạng Mặt Trời.
Vòng Huyết Ngọc: ...
Thôi được, là khoảng cách an toàn của Chủ Thần đại nhân chứ không phải của Đại Ma Vương.
Dung Dữ đi ra cửa quay đầu nhìn, thấy tang thi Mặt Trời còn ngồi đó đang do dự không biết nên theo hay không.
Mặt Trời nhạy cảm nhận ra Dung Dữ ghét bỏ mình.
"Đi thôi, còn phải đợi tôi đến mời à?" Dung Dữ nhướng mày nói.
Tang thi Mặt Trời cúi đầu, không hiểu.
"Haiz chịu, chăm con nít cũng không mệt như này." Dung Dữ chỉ muốn trợn mắt, bước nhanh đến trước ghế salon cúi đầu nhìn nó chằm chằm, "Đứng lên, đi cùng tôi, hiểu không?"
Tang thi Mặt Trời ngẩng đầu lên.
Hắn quay lại rồi...
Vậy có nghĩa hắn không muốn vứt bỏ nó đúng không?
Nhận định này làm tang thi Mặt Trời vui cực.
Nó thích hắn.
Thích đến mức... Thật muốn cắn hắn.
Thế nhưng không thể cắn, phải kiềm chế. Cắn nhân loại này hắn sẽ không thể sống mà nói chuyện với nó nữa.
Nó không muốn thấy hắn biến thành xác chết biết đi.
Tang thi Mặt Trời đè xuống khát vọng dâng lên trong bản năng, chậm rì rì đứng dậy.
---
Muốn đến căn cứ thành phố A phải tìm cách đi rút ngắn khoảng cách chứ không thể chỉ dựa vào hai chân. Dung Dữ đến bãi đậu xe chọn tới chọn lui, làm thịt hết mấy đợt tang thi cuối cùng tìm được một chiếc xe con còn xăng có chìa khóa.
Nhét tang thi Mặt Trời vào ghế phụ, cài dây an toàn cho nó xong Dung Dữ mới ngồi vào ghế lái, mở dẫn đường.
Vòng Huyết Ngọc dè dặt hỏi: Hình như tôi chưa bao giờ thấy anh thi bằng lái?
Dung Dữ đạp mạnh lên bàn đạp, tốc độ lái như bay đụng văng một đám tang thi nghe được âm thanh vây lại: "Bây giờ còn ai tuân thủ luật giao thông? Thấy tang thi cứ đâm thẳng tới là được."
Hắn còn lái được cả cơ giáp thì sợ gì lái xe?
Bánh xe cán ngang bầy thi, tang thi ngoài cửa gào thét ghê người. Trên kính chắn gió dính tay chân đứt lìa của chúng còn có máu tanh chảy xuống từ nóc xe. Dung Dữ không chớp mắt dùng cần gạt mưa quét hết xuống.
Tang thi Mặt Trời ngồi nghiêm chỉnh bên ghế phụ nhìn đồng loại bị thanh niên bên cạnh tàn sát vô tình.
Trong lòng biến thái dâng lên chút hạnh phúc nho nhỏ.
Nó vốn tưởng nhân loại này chê nó.
Bây giờ thấy những đồng loại khác bị đối xử như vậy, tang thi Mặt Trời cảm thấy nó hoàn toàn độc chiếm ân sủng của hắn!
Nếu không phải vì mặt tang thi cấp một đơ đơ không làm được hành động cười thì khóe miệng của tang thi Mặt Trời đã toét đến tận chân trời, sánh vai với một vầng thái dương khác.
Xe chạy một mạch đến xa lộ tang thi đuổi theo mới giảm bớt, tốc độ xe của Dung Dữ dần ổn định lại.
Hễ là người, ngồi trên chiếc xe với tốc độ như vừa nãy đã say đến nôn mửa.
Tang thi Mặt Trời vô tri vô giác, trong bình tĩnh còn có chút vui vẻ quái dị.
Dung Dữ sâu xa nói: "Không ngờ có ngày người lái xe nuôi anh là tôi."
Đúng là sông có khúc người có lúc.*
Nhớ năm đó ở thế giới đầu tiên hắn biến thành một con cá được Mặt Trời mua từ chợ về, cũng đặt ngay ghế phụ cài dây an toàn cẩn thận.
Từng ngày từng tháng trôi qua, từ nuôi cá thành nuôi người.
Lần này lại biến thành hắn phải nuôi tang thi thành người.
Dù bản chất phi nhân loại nhưng chí ít bề ngoài phải giống con người, không thể thành cái kiểu...Dung Dữ xúc động, lại không nhịn được phỉ nhổ một phen.
Hắn mê mặt đẹp thì có lỗi gì?
Năm đó lần đầu hắn gặp Mặt Trời, đúng là chấn động thiên nhân. Thần Mặt Trời chói mắt là người duy nhất có thể cùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa san sẻ cảnh sắc ngày thu*.
(Mùa thu rực rỡ bởi sắc đỏ vàng từ lá cây, mà hai người một là Mặt Trời - vàng một là Hồng Liên Nghiệp Hoả - đỏ)
Nếu ban đầu hắn nhìn thấy là tang thi Mặt Trời này... Vậy thì tốt rồi, sau khỏi cần viết ra câu chuyện tình yêu ngọt ngược đan xen nữa, bọn họ không có khả năng bên nhau.
Dung Dữ quyết định đợi đến thành phố lớn tiếp theo, trước khi nuôi Mặt Trời cho giống người hắn sẽ không đi tiếp.
Bằng không đến thành phố A cũng vô ích, bộ dạng này của Mặt Trời không lọt vào đó được.
Có chê, ghét, khiêu chiến giới hạn của hắn đến mức nào đi chăng nữa.
Người này cũng là một phần hắn không thể vứt bỏ.
—
Dung Dữ lái xe trên xa lộ mấy ngày liền, cả quãng đường không gặp bất kỳ người sống nào.
Dưới tình huống dân số toàn cầu chỉ còn lại 10%, gặp được con người mới là chuyện ly kỳ, còn phần lớn chỉ có đối mặt với tang thi.
Mấy ngày nay Dung Dữ hoàn toàn biến thành sát thủ xa lộ lãnh khốc vô tình, tang thi bị hắn cán qua nhiều vô số, toàn là đầu lìa khỏi xác. Hắn không lãng phí moi hết tinh hạch ra cho Mặt Trời hấp thu.
Trong đó còn có một viên tinh hạch hệ hỏa cấp hai. Con tang thi này chết rất thê thảm, nó vốn định phun lửa vào Dung Dữ ai ngờ phun vào ông nội của ngọn lửa. Dung Dữ không chỉ không bị thiêu rụi mà còn tặng ngược cho con tang thi một tràng hỏa táng.
Tinh hạch hệ hỏa còn mỹ lệ hơn hồng ngọc trước ngày tận thế, mang làm đồ trang sức cũng là một lựa chọn tốt. Hiện tại Mặt Trời còn chưa hấp thu được tinh hạch cấp hai, Dung Dữ bèn xâu dây đeo vào cổ nó, để xem sau khi thăng cấp nó có hấp thu được không.
Đốt giết cướp bóc cả quãng đường, được mấy trăm viên tinh hạch trắng nhưng Mặt Trời mãi vẫn không có dấu hiệu thăng cấp.
Dung Dữ hơi không nhịn được nữa: "Tang thi thăng cấp khó thế à?"
Cấp một đến cấp hai phải mất thời gian lâu như vậy, chi phí nuôi dưỡng cao không tưởng nổi.
Dung Dữ lại hơi muốn ném vào thùng rác.
Vòng Huyết Ngọc: Này thì không biết. Tang thi cấp một bình thường hấp thu mười mấy viên tinh hạch trắng là thăng cấp được rồi... Có thể là vì Chủ Thần đại nhân...có chỗ nào đó không tầm thường.
Dung Dữ: "Sao lại không tầm thường?"
Vòng Huyết Ngọc: Con trai càng ưu tú, chi phí nuôi dạy và công sức bỏ ra ở giai đoạn đầu càng nhiều!
Lý do này miễn cưỡng thuyết phục được Dung Dữ.
—
Ngày thứ bảy Dung Dữ lái xe đến thành phố S.
Thành phố S là siêu đô thị quốc tế cấp một, trước tận thế vô cùng sầm uất, dân số đông đúc. Tất nhiên sau tận thế nơi này cũng có rất nhiều tang thi.
Đối với người khác ở đây như địa ngục nhưng với Dung Dữ lại là thiên đường. Tang thi nhiều, xác suất xuất hiện tang thi cấp cao càng lớn. Mặt Trời khó nuôi như vậy nên hắn phải thu thập đủ tinh hạch.
Trước đó cả quãng đường đến đây Dung Dữ không ngủ trên xe thì là ngủ ở trạm phục vụ, không nữa thì đến khu dân cư cũ kỹ, điều kiện cuộc sống hết sức tồi tệ. Vất vả lắm mới đến được thành phố lớn, tất nhiên phải chọn khách sạn năm sao cao cấp ở.
Người khác sống sót phải cân nhắc độ an toàn, Dung Dữ chỉ quan tâm độ thoải mái.
Trước khi đến khách sạn năm sao, Dung Dữ đi ngang qua cửa hàng quần áo của một hãng nổi tiếng, không chút do dự vào quét sạch đồ trong đó.
Bộ quần áo này hắn đã mặc mấy ngày, trước khi hắn tới Tịch Vọng đã mặc bao lâu hắn không muốn nghĩ đến. Không chịu nổi nữa, phải thay.
Còn có quần áo của Mặt Trời, Dung Dữ nhịn cái mùi là lạ từ đồ của người nọ lâu lắm rồi, càng phải thay.
Dung Dữ chọn quần áo theo size hai người, đang thu hết quần áo đẹp thoải mái vào không gian bỗng nghe thấy một giọng nữ từ ngoài cửa truyền đến.
"Anh Hàng! Mau đến đây! Trên cổ con tang thi này có một viên tinh hạch hệ hỏa!"
Dung Dữ sầm mặt, bỏ qua đống quần áo trước mặt bước nhanh đến cửa.
Chỉ thấy một nam một nữ đang đứng đối diện Mặt Trời, người đàn ông cao lớn nhìn chòng chọc vào tinh hạch màu đỏ trên cổ tang thi, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
"Có viên tinh hạch này, chuyến này không uổng phí thời gian rồi!"
Tang thi đứng trước mặt hai người siết chặt năm ngón tay, tính công kích mãnh liệt phát ra.
Nhưng nó không ra tay.
Mấy ngày nay Dung Dữ nhấn mạnh với nó rất nhiều lần rằng không được cắn người, nếu không sẽ bỏ nó.
Lòng bàn tay Viên Hàng nổi lên quả cầu lửa chuẩn bị công kích tang thi này. Với tốc độ hiện tại của Mặt Trời rõ ràng nó không tránh được một chiêu đó.
Dung Dữ khoanh tay lên tiếng: "Hắn là của tôi."
Hai người không ngờ bên trong cửa hàng quần áo còn có người khác, lập tức cảnh giác, khi thấy một thanh niên gầy gò trắng trẻo xuất hiện mới hơi bình tĩnh lại.
"Người anh em, phải có trước có sau, tinh hạch này chúng tôi thấy trước." Viên Hàng tỏ thái độ nói lý.
"Hắn." Dung Dữ che trước mặt Mặt Trời, ung dung thong thả nói rõ, "Người này, là của tôi. Đồ trên cổ hắn, cũng là tôi cho hắn."
"Người này?" Cô gái nhướng mày liễu, "Hầy, trông cậu cũng thật thà nho nhã, sao lại mở miệng nói láo vì một viên tinh hạch? Nó rõ ràng là một con tang thi!"
Tang thi há miệng, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ tàn bạo tỏ ý Dung Dữ tránh ra, đừng nói nhảm với bọn họ làm gì cứ cắn luôn mới được.
Nó có thể nghe lời Dung Dữ cố gắng không cắn người nhưng nếu đối phương tỏ thái độ không tốt với Dung Dữ, nó sẽ không kiêng nể gì nữa.
Cô gái vừa nghe thấy tiếng gào của tang thi, sốt ruột nói: "Cậu mau tránh ra, đừng đứng trước mặt nó, nó sẽ cắn cậu!"
Dung Dữ đưa cổ tay ngay miệng tang thi: "Cắn."
Hai người trợn mắt há mồm.
Điên rồi hả? Chưa thấy ai muốn chết đến vậy!
Màn tiếp theo càng làm họ chấn động hơn.
Không một tang thi nào có thể chống lại bản năng khi thịt đã đưa đến miệng. Dù là cha mẹ người yêu, sau khi mất trí biến thành tang thi cũng sẽ cắn người mà mình yêu nhất.
Nhưng con tang thi này...nhìn cổ tay trắng gầy trước mặt, nó ấm ức ngậm miệng còn quyết xoay đầu sang chỗ khác.
Cô gái không thể tin nói: "Sao có thể..."
"Hắn là người yêu của tôi." Dung Dữ hờ hững nói, "Hai người đi được rồi chứ?"
Đứa con số mệnh của thế giới này là ánh sáng của nhân loại nên hắn không muốn dùng lửa thiêu người sống.
Nhưng nếu Mặt Trời bị người khác làm hại dù chỉ một chút, Dung Dữ sẽ không quan tâm những thứ này nữa.
Người yêu...
Trong chớp mắt cô gái đã tưởng tượng ra một tình yêu thê lương tuyệt mỹ "Hai người yêu nhau sau tận thế một người bị lây, người còn lại dẫn tang thi đi khắp nơi thu gom tinh hạch để giúp người yêu khôi phục lý trí".
Đây là yêu sâu đậm đến mức nào mới khiến một người sau khi bị lây nhiễm vẫn không muốn cắn người kia, mà người còn lại cũng không xa không rời người yêu đã biến thành tang thi.
Bọn họ đã hoàn toàn tin thanh niên và tang thi là người yêu. Bằng không không thân không quen sao tang thi lại biết mà không cắn người, còn người sao tin tưởng đưa cổ tay lên miệng tang thi.
"Nhưng mà...anh Hàng chỉ còn thiếu một viên tinh hạch hệ hỏa là thăng cấp rồi." Cô gái cố nói, "Chúng tôi thật sự rất cần viên tinh hạch này, dùng vật tư đổi với anh được không? Chúng tôi có nước suối và thức ăn..."
"Không cần." Dung Dữ lạnh lùng nói, "Hai người đi đi."
Viên Hàng cười khổ: "Sợ rằng không đi được."
Đàm Lệ quay lại nhìn, sắc mặt trắng bệch.
Ba người họ tụ tập một chỗ, mùi người nồng đậm đã hấp dẫn tang thi cả con phố bu tới.
Viên Hàng là dị năng giả hệ hỏa cấp hai, bạn gái Đàm Lệ là dị năng giả hệ thủy cấp một, đánh solo còn tạm được nhưng muốn sống sót từ trong vòng tang thi thế này thì khả năng không lớn.
Thế giới ngoài trụ sở rất nguy hiểm, mỗi lần ra ngoài lục soát tài nguyên đều có tiểu đội không về được. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi thấy đám tang thi gầm rú vây đến cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
"Đó là tang thi cấp bốn!" Khi nhìn đến con tang thi hành động nhanh nhẹn trong bầy tay còn vung ra sấm sét ghê gớm, Đàm Lệ che miệng kêu lên.
Cô đã thấy dị năng giả hệ lôi trong trụ sở, sấm sét dữ dội như thế ít nhất là tang thi cấp bốn!
Xong đời rồi, hôm nay bọn họ phải chết ở đây!
Nếu bị tang thi bao vây bọn họ còn có thể liều một lần, nhưng sự xuất hiện của tang thi cấp bốn không khác nào tử hình bọn họ!
Viên Hàng nuốt nước bọt nắm chặt tay bạn gái: "Anh sẽ bảo vệ em, cùng lắm là chết! Còn người anh em này, có thể chết chung một chỗ cũng là duyên phận..."
Lách tách----
Là âm thanh ngọn lửa thiêu đốt.
Đại quân tang thi lít nhít bị tiêu diệt sạch sẽ, trong giây lát đã biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Cả con tang thi cấp bốn kia cũng không ngoại lệ.
Gió lướt qua, trong không khí còn thoang thoảng mùi khét.
Trừ cái này thì hoàn toàn không nhận ra được chỗ này vừa có một trận cháy lớn.
"Giờ đi được rồi." Dung Dữ khom lưng nhặt tinh hạch màu tím, giọng bình tĩnh như thường.
"Ai muốn có duyên với hai người?"
Viên Hàng: "..."
Đàm Lệ: "..."
Đại thần, giờ quỳ xuống ôm đùi còn kịp không!
Hết chương 86.
Chú thích:
*gốc là phong thuỷ lưu chuyển luân phiên, ý nói vận may không phải lúc nào cũng thuộc về bạn, vận may không phải lúc nào cũng theo bạn, không phải lúc nào bạn cũng gặp được việc tốt, cũng thuận buồm xuôi gió trong cuộc sống. Có ý nghĩa giống ba mươi năm Hà Tây ba mươi năm Hà Đông, cuộc sống của bạn luôn biến hoá khôn lường chứ không mãi bình đạm. Mình thấy nghĩa của câu sông có khúc người có lúc cũng tương tự vậy.
Dung Dữ: Cắn. 🙂
Tang thi Mặt Trời: S-sao mà cắn cho được...🥺