*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Vì mai thi nên nay đăng sớm để học bài.:"))

Sở Trác không khỏi bật cười: "Tay run mà có thể run thành vậy..."

Nụ cười của y nhạt dần.

"Em viết thử một chữ xem." Sở Trác trầm giọng.

Dung Dữ không ngại phiền, vén tay áo nhấc bút viết một chữ. Tư thế hạ bút không có vấn đề gì, nhưng chữ viết ra lại xiêu xiêu vẹo vẹo, nào có tiêu sái phóng khoáng giống khi xưa.

Lần này Sở Trác đã thấy rõ, tay Dung Dữ đang run rẩy không ngừng.

Trong mắt y đã không còn chút ý cười nào.

Vẫn để lại di chứng.

Có thể cầm bút, nhưng lại không thể viết chữ vẽ tranh.

Nghĩ đến những bức tranh treo khắp cung Ngọc Thanh, lòng Sở Trác như bị gai đâm, đối với thanh niên đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Phản ứng của Dung Dữ lại bình thường, điều này không ngoài dự đoán của hắn.

Nhiệm vụ nào có dễ hoàn thành như vậy.

Nhưng cũng không phải rất khó, dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có biện pháp. Dung Dữ không quá chú ý.

Sở Trác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dung Dữ, lại hiểu thành 'Sợ hãi tuyệt vọng không tin được sau đó lại cô đơn thẫn thờ', tận mấy biểu cảm phức tạp.

Lòng y lập tức như lửa đốt, không biết làm sao cho phải, cuối cùng chỉ có thể nói một câu an ủi nhạt nhẽo bất lực: "Không sao cả, tạm thời run thôi, sau này... sẽ tốt."

Sau này còn tốt được không? Chẳng ai đoán trước được.

Ngay cả thái y cũng nói đôi tay này của Dung Dữ không thể chữa, hôm nay nhờ Cốt Sinh mà cầm lại được đồ vật, đã là niềm vui bất ngờ. Còn muốn viết chữ, sợ là có chút khó khăn.

Dung Dữ nhoẻn miệng cười nhạt nhẽo: "Em không gấp."

Hắn có thể ở đây lâu hơn một chút.

Nụ cười ấy rơi vào mắt Sở Trác lại biến thành cười gượng.

Y không đáp lại được, chỉ có thể yêu thương ôm lấy thanh niên gầy gò ốm yếu.

Sở Trác đang thật lòng đau xót, Dung Dữ và vòng Huyết Ngọc lại không tim không phổi.

Vòng Huyết Ngọc: Há há há há anh vẽ đó là mặt trời á há há há há, thế giới làm gì nhiều mặt trời nhỏ thế!

Dung Dữ: Ừ, Chủ Thần nhà mày sau khi bằm thây thì không giống vầy à?

Vòng Huyết Ngọc:...

Ma vương chính là Ma vương, ác mồm ác miệng.

Vòng Huyết Ngọc: Đừng vậy mà, anh cũng biết Chủ Thần đại nhân không phải cố ý phụ bạc anh, tội cũng đâu đến mức... bằm thây xẻ thịt như vậy.

Dung Dữ: Nào có bằng Vòng Nhỏ mày, trung thành với chủ thân nhưng cứ đẩy chủ nhân vào đường chết.

Vòng Huyết Ngọc nhỏ giọng: Nhưng anh vẽ buồn cười lắm, tôi chỉ nói sự thật thôi mà...

Dung Dữ: Tay run là phản ứng sinh lý của thân thể này, kỹ năng vẽ của tao vô cùng siêu việt.

Vòng Huyết Ngọc: Thế á? Tôi không tin. Trừ phi anh chứng minh đi.

Vòng Huyết Ngọc đã quen cái tật tự luyến level max của Dung Dữ rồi, nó không tin mấy lời Ma vương tự khen đâu.

Dung Dữ thương hại nói: Sớm nói rồi, những thứ tao biết mày không tưởng tượng được đâu. Không tin những chuyện vượt qua nhận thức của bản thân là do mày nông cạn hẹp hòi, chả liên quan đến tao.

Sao hắn phải chứng minh cho Vòng ngọc này thấy.

Vòng Huyết Ngọc qua loa nói: Ừ ừ, anh giỏi nhất, chờ anh trị hết cái bệnh parkinson* của anh... tay hết run đi rồi nói tiếp.

Dung Dữ: Nếu tao vẽ đẹp, mày đáp ứng tao một điều kiện?

Vòng Huyết Ngọc cảnh giác: Điều kiện gì?

Dung Dữ: Thế giới sau bỏ phong ấn cho tao.

Vòng Huyết Ngọc: Không được!

Đầu óc nó còn tỉnh táo lắm. Mặc dù nó không tin Đại ma vương vẽ được, nhưng lỡ Đại ma vương vẽ được thật, vậy nó xong đời là cái chắc.

Dung Dữ: À, không dám cá cược.

Vòng Huyết Ngọc: Khích tướng cũng vô dụng! Không phải tôi không chịu, nhưng anh phải biết là pháp lực của anh có bao nhiêu nguy hiểm, hễ mà không khống chế được là thế giới bị hủy diệt ngay!

Dung Dữ mỉm cười: Tao không khống chế được pháp lực của tao? Chỉ có mày không tin thì có. Quan hệ của tao và chủ nhân nhà mày còn không rõ ràng à? Bây giờ tao đã biết chuyện lệch tuyến thời gian rồi, không hận y. Dù có giải phong ấn cho tao, tao cũng không chạy trốn, càng không hủy diệt những thế giới nhỏ đó... Vậy nên giải phong ấn thì làm sao?

Vòng Huyết Ngọc không tìm được lời phản bác: Nhưng, nhưng mà...

Dung Dữ lùi một bước: Thế này đi, không cần thế giới nào cũng giải, chỉ một thế giới thôi được chưa?

Vòng Huyết Ngọc ngu ngơ: Thôi, thôi được...

Một thế giới thôi, cũng được mà nhỉ?

Dung Dữ: Vậy là mày đồng ý rồi nhé, thân là thần khí bản mệnh của Chủ Thần, không được nuốt lời.

Vòng Huyết Ngọc lập tức tỉnh táo lại.

Từ từ, cái gì mà một thế giới cũng được. Lực lượng của Đại ma vương chỉ cần giải khoảng 50% thôi đã mạnh đến mức nó không khống chế nổi. Không có Chủ Thần đại nhân ra tay, nó hoàn toàn không thể phong ấn Đại ma vương lần nữa!

Này có gì khác với chuyện thế giới nào cũng giải phong ấn!

Vòng Huyết Ngọc ý thức được mình lại bị câu chữ của Ma vương lừa, đáng ghét là nó không đổi ý được. Chủ Thần đại nhân là Thần Mặt Trời quang minh chính nghĩa, nó là thần khí bản mệnh của Chủ Thần đại nhân, kế thừa thuộc tính quang minh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện lật lọng có thuộc tính tà ác thế này.

Rõ ràng là lúc đầu nó chỉ muốn cười nhạo kỹ thuật vẽ của Đại ma vương thôi mà, sao lại bị dụ dỗ ký cái hiệp ước này!

- -

Mấy ngày tiếp theo, Dung Dữ nhốt mình trong phòng, cả ngày luyện tập viết chữ vẽ tranh.

Thật ra thì dù không luyện mấy thứ này, từ khi Dung Dữ đến thế giới này trừ ngày đầu ở trong thiên lao ra thì cũng chưa từng bước ra khỏi cung Ngọc Thanh. Thứ nhất là vì trước đó thương thế của hắn chưa tốt, phải nằm liệt giường dưỡng thương, thứ hai là bên ngoài lạnh quá không ra được, cuối cùng thì trong cung hay ngoài cung gì cũng buồn chán như nhau.

Luyện viết chữ vẽ tranh coi như giết thời gian.

Có điều tật xấu vừa cầm bút đã run lẩy bẩy vẫn không khá hơn chút nào. Dùng hết cả bình thuốc rồi, đũa cũng cầm vững rồi, mấy vật nhẹ cũng cầm được, chỉ có nhấc bút là tay bắt đầu run dữ dội, làm thế nào cũng không thể khắc phục được.

Giống như cả đời phải mang theo tật xấu này.

Mấy ngày nay trong cung Ngọc Thanh đều chỉ có một cảnh tượng ---- Sở Trác ngồi sau án kỷ phê tấu chương, Dung Dữ ngồi bên bàn đọc sách luyện chữ vẽ tranh. Sở Trác hạ bút như thần, nhóm tấu chương đã phê xếp gọn gàng chỉnh tề trên bàn. Còn Dung Dữ lại không chút tiến bộ, khắp nơi đều là giấy vón cục mà hắn ném.

Mới đầu Dung Dữ còn vón giấy lại ném vào sọt rác, sau đó sọt rác đầy, Dung Dữ cũng ngày càng mất kiên nhẫn, thẳng tay ném ra sau lưng, dù sao cũng có cung nhân dọn.

Tật xấu này nếu chỉ luyện thôi không chắc sẽ tốt lên được.

Sở Trác cúi đầu phê tấu chương, bỗng có một cục giấy rơi xuống bàn.

Tay cầm bút của y khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Dung Dữ ném tới.

Trên đất còn quá trời cục giấy lớn nhỏ, mà cục giấy này vừa vặn rơi xuống trước mặt y. Dung Dữ quay lưng về phía y, chưa từng ngoái đầu lại nhìn, hắn vẫn đang cặm cụi luyện tập.

Sở Trác mở cục giấy ra, chỉ thấy trên tờ giấy nhăn nhúm vẽ một con...

Rùa? Hay rắn nhỉ?

Xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự rất khó nhìn ra con gì.

Sở Trác khẽ thở dài đứng lên đi ra nhặt mấy cục giấy dưới đất, mở ra nhìn, nhìn mãi mới nhìn ra hẳn là một con mèo, một con giun, một con gà... vô cùng trừu tượng.

Y cầm theo bốn tờ giấy đi đến, Dung Dữ đang cắn bút, mặt mũi dính màu tèm lem, cũng chẳng biết vẽ thế nào mà trông lại như thế.

Tờ giấy lớn trước mặt vẫn trắng tinh, không biết sắp bị tàn phá thế nào. Sở Trác thấy hắn thẫn thờ nhìn tờ giấy trắng, lại thấy đau lòng.

Sở Trác nghĩ mình hẳn là nên an ủi hắn, giúp cậu chàng này tìm lại được tự tin, nói với hắn 'Em vẽ rất khá.'

Thấy người nọ lâu thế mà vẫn không phát hiện ra mình đến, Sở Trác 'khụ' một tiếng.

Dung Dữ vốn đang chán đến mức buồn ngủ, nghe thấy giật cả mình, phun bút lông trong miệng ra, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện à?"

Sở Trác đưa tờ giấy vẽ rùa ra cho hắn xem: "Tranh này là..."

Dung Dữ liếc nhìn: "Nhìn là biết mà?"

Sở Trác lập tức khen ngợi: "Rùa đen em vẽ thật đáng yêu."

Dung Dữ: "Đây là Huyền Vũ."

Sở Trác: "..."

"Thế còn con mèo này?"

"Bạch Hổ."

"Còn con sâu..."

"Anh mù à, đây là Thanh Long!" Dung Dữ tức giận giật giấy về, "Có biết thưởng thức nghệ thuật không thế?"

Sở Trác im lặng, sau đó chỉ con gà núi: "Bức Chu Tước này rất đẹp, nhưng sao lại có hai cái đầu?"

Dung Dữ lạnh lùng: "Bởi vì đây là một đôi uyên ương."

Sở Trác đã tê rần: Này không hợp lý.

Vòng Huyết Ngọc cười muốn sảng: Người biết vẽ dù tay có run cũng không vẽ như thế, anh không biết vẽ chứ gì!

Bây giờ nó chẳng còn lo lắng Đại ma vương sẽ thắng cược nữa. Này mà gọi là biết vẽ á, nó sẽ đổi thành tên Xích Kim Diệu Nhật Hoàn liền!

....Ủa, Xích Kim Diệu Nhật Hoàn là tên ban đầu của nó mà?

Dung Dữ mỉm cười: "Anh tới cười nhạo em đúng không?"

Sở Trác tự biết mình lỡ lời: "Không phải..."

Ta chỉ muốn an ủi em thôi.

Nhưng rõ ràng là không an ủi được.

Thấy mấy nét nghuệch ngoạc này ban đầu Sở Trác còn tức cười, nhưng nhớ đến những bức tranh thanh niên đã từng vẽ, lại không cười nổi.

Trước kia hắn vẽ tốt biết bao, nào là non sông nước biếc, hoa cỏ chim chóc, bức nào bức nấy đẹp như thế.

Cơ Ngọc rất giỏi vẽ phong cảnh, nhưng chưa bao giờ vẽ người, có lẽ và vì không có ai được cậu để ý. Cậu gửi gắm toàn bộ tình cảm chân thành đến vạn vật, mỗi bức tranh đều là kiệt tác nồng nàn tình yêu.

Những bức tranh nghuệch ngoạc của Dung Dữ rất không có hồn.

Không so sánh sẽ không có đau thương, Sở Trác cảm thấy chắc hẳn Dung Dữ rất sốc.

Y còn cười nhạo, đúng là không phải người.

"Mấy ngày nay ngày nào em cũng luyện, dù sao phải để bản thân nghỉ ngơi." Sở Trác nói, "Tay chỉ mới hồi phục, không thể quá mệt nhọc."

Dung Dữ không còn hứng thú: "Thế em còn làm gì được?"

Tâm nguyện của nguyên chủ là chuyện này, hắn còn có cách nào nữa đâu. Nếu không hắn cần gì phải cố chấp cầm bút vẽ, chỉ cần cầm đũa thôi là được rồi.

Sở Trác đề nghị: "Em muốn đến gặp Tề vương không?"

Y vốn là không muốn để người này gặp lại Tề vương đã tổn thương hắn. Nhưng nhìn dáng vẻ buồn bực không vui của hắn, chỉ mong hắn thấy tình cảnh thê thảm của kẻ thù thì có thể vui hơn chút.

Dung Dữ có chút hứng thú: "Ồ?"

Sở Trác nói: "Mấy ngày nay gã ăn nhiều đau khổ trong thiên lao, em có muốn tận mắt nhìn thấy kết quả không?"

Dung Dữ lập tức nói: "Muốn muốn muốn, đi ngay bây giờ chứ?"

Tận mắt thấy thảm trạng của Tề vương, chắc chắn cũng là một trong những tâm nguyện của Cơ Ngọc.

Sở Trác lau vết màu lấm lem trên mặt hắn: "Mấy ngày nay gió tuyết rất dữ, trong thiên lao lạnh lắm, em rửa mặt sạch sẽ trước, đổi quần áo khoác thêm áo choàng."

Sở Trác ngừng một chút, lại bổ sung: "Nếu em không muốn đến thiên lao, cô sẽ kêu người mang gã đến."

Y chợt nhớ người này trước đó cũng bị nhốt trong thiên lao, còn chịu hết khổ hình, sợ đến đó sẽ bị kích thích nhớ lại những chuyện không vui.

Dung Dữ quyết đoán từ chối: "Đừng, em ngại gã làm bẩn chỗ em."

Hai người thay đồ xong, ngồi lên ngự liễn (xe vua ngồi) đi đến thiên lao.

Bọn họ cũng không xa lạ gì chỗ này. Nói thật thì, lần đầu tiên hai người gặp gỡ là trước cửa thiên lao.

"Thật sự nhờ có anh dẫn binh đánh vào, em mới có thể nhân lúc hỗn loạn mà trốn được." Dung Dữ nhìn cửa thiên lao, "Chỗ này đúng là không phải chỗ cho người ở."

Sở Trác cầm lấy tay hắn: "Đã qua cả rồi, bây giờ người ở bên trong là Tề vương."

"Chúng ta vào thôi."

- -

Dung Dữ biết Tề vương rơi vào tay Sở Trác chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Trong các quân vương đã thua trong tay Sở vương, Tề vương chắc chắn thảm nhất. Những người khác thì thắng làm vua thua làm giặc, chém đầu chết một cách thoải mái, còn gã này lại chịu nhục sống không bằng chết.

Những kiểu phạt phổ thông như gậy gộc đều đã dùng mấy lần. Sức chịu đựng của Tề vương không cao, mới hành hạ đã bất tỉnh, rồi bị tạt nước lạnh cho tỉnh lại rồi tiếp tục chịu hình. Ngón tay thì khỏi cần nói, đã bị vặn gãy từ lâu, gân cổ tay cổ chân cũng không tránh khỏi, da thịt toàn thân đầy ấn ký, nhìn cũng biết đã bị que sắt in bao nhiêu lần.

Gã bị Cơ Ngọc thiến, thứ bất năng không muốn để người ta biết cũng mất luôn rồi, lại bị Sở vương ra lệnh dùng 'gậy ông đập lưng ông', mỗi ngày đều bị thái giám dùng các cách khác nhau đùa giỡn.

Ban đầu gã làm gì Cơ Ngọc, hôm nay phải trả gấp trăm nghìn lần.

Khi Dung Dữ thấy gã, Tề vương đã không còn là Đại vương mặt mày bóng loáng như trong trí nhớ của Cơ Ngọc nữa. Tứ chi của Tề vương vặn vẹo quái dị, bò lổm ngổm trên đất kéo dài hơi tàn. Gã không thấy người, vì mắt đã bị móc, không nghe được âm thanh, vì lỗ tai đã bị đánh cho điếc, không rên rỉ được, vì lưỡi đã bị cắt.

Đáng sợ nhất là vẫn còn sống, luôn có thái y dùng thuốc thượng hạng cứu gã, để gã sống thoi thóp.

Bạo quân.

Chỉ có lúc này, Dung Dữ mới cảm nhận được biệt danh mà người đời dành cho Sở Trác. Dù Mặt Trời không phải Sở vương ban đầu, nhưng y đã xem chính mình là Sở vương, tất nhiên cũng sẽ kế thừa tính cách tàn bạo, khát máu, cay nghiệt của Sở vương.

Nhưng một mặt này chưa bao giờ bộc lộ trước mặt Dung Dữ.

Dung Dữ vừa nhìn đã quay người lại: "Ban chết cho gã đi."

Quá xấu xí, cay mắt hắn.

Sở Trác bất an nói: "Nếu em thấy quá tàn nhẫn, cô sẽ cho gã thoải mái..."

Y cho rằng Dung Dữ sợ và không nỡ nên mới không nhìn nữa. Sở Trác có hơi hối hận vì dẫn người đến đây. Y chỉ muốn trút giận thay hắn, nhưng quên mất sức chấp nhận của người thường, có khi nào Dung Dữ nhìn xong sẽ bị ám ảnh, sau đó sẽ sợ hãi và chán ghét y không?

Nếu nói đến trình độ biến thái, Sở vương chỉ có hơn chứ không kém Tề vương. Tề vương chỉ khi lên giường mới thích hành hạ người, còn Sở vương là khát máu thích giết người.

Chỉ có đối với Dung Dữ là khác.

Từ trước đến này y luôn dịu dàng cưng chiều người này, dè dặt khống chế một mặt u ám khát máu, lỡ dọa hắn thì phải làm sao?

Dung Dữ liếc y: "Thoái mái cái gì? Xử lăng trì. Cơ mà nhìn gã như thế mà chịu ba nghìn đao cũng khó cho đao phủ. Vậy thì ba trăm đao đi."

Cơ Ngọc chịu ba đao, trả lại gấp trăm lần, chính là ba trăm đao.

Sơ Trác hỏi: "Em không cảm thấy rất... tàn nhẫn sao?"

"Sao em phải đồng tình với kẻ địch?" Dung Dữ ngạc nhiên hỏi, "Còn là kẻ thù của em."

Tàn nhẫn? Đùa gì thế.

Tên này là bạo quân.

Còn hắn là Ma vương đây.

Sở Trác ngẩn ra, lập tức cười nói: "Được."

"Vậy thì lăng trì."

Đèn hồn của Cơ Ngọc bừng sáng hơn nửa.

Đứa con số mệnh của thế giới này không phải người lấy ơn báo oán như Ôn Ý Sơ, trái lại còn ăn miếng trả miếng giống Dung Dữ, hoặc là nói Cơ Ngọc thật sự vô cùng hận Tề vương.

Lúc đi ra thiên lao, tuyết đã bay đầy trời.

"Không ngồi xe nữa, chúng ta đi bộ về thôi."

Dung Dữ buồn chán ở trong cung Ngọc Thanh lâu như vậy, giờ cũng muốn hít thở chút không khí trong lành.

"Nghe em."

Sỏ Trác bung dù, kéo Dung Dữ vào sát ngực mình.

Bọn họ chậm rãi đi dưới trời tuyết, trông thấy một đóa hồng mai* nở trên nhành cây phủ đầy tuyết trắng, sau đó một cơn gió lướt qua, cánh hoa rơi rụng bay múa giữa không trung.

Dung Dữ dừng chân hồi lâu, nhìn cánh hoa kia nhẹ bay rồi lại rơi xuống nền tuyết, lập tức bị tuyết trắng vùi lấp.

Sở Trác nhỏ giọng hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Dung Dữ nhìn tuyết trắng: "Em đang nghĩ, nếu em còn vẽ được, sẽ vẽ đóa hoa ấy, để nó mãi nở rộ trên cành."

Hết chương 72.

Chú thích:

*parkinson: Bệnh Parkinson (PD), hoặc đơn giản là Parkinson là một rối loạn thoái hóa lâu dài của hệ thần kinh trung ương, ảnh hưởng chủ yếu đến hệ thống vận động. Các triệu chứng thường xuất hiện từ từ và khi bệnh nặng hơn, các triệu chứng không vận động trở nên phổ biến hơn. Các triệu chứng ban đầu rõ ràng nhất là run, cứng nhắc, chậm vận động và đi lại khó khăn. (theo wikipedia)

*Hồng mai:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play