*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Phù Bạch Khúc. Chuyển ngữ: Được nửa truyện rồi đó 🤧
Nếu nhìn thủ đoạn dung Dữ giải quyết ba gã đạo sĩ, thì hắn vẫn còn nằm trong phạm vi người thường, nhưng chỉ mới búng tay một cái mà toàn bộ lửa tắt hết, vậy thì không còn là người nữa.
Bọn gia đinh đã sớm sợ vỡ mật, cả bọn cuống cuồng vứt đuốc chạy tán loạn: "A quỷ, quỷ!!!!"
"Ngươi, các ngươi, quay lại đây! Chạy cái gì mà chạy!" Hồ viên ngoại ngớ ra tại chỗ muốn gọi bọn họ quay lại, đến khi thấy Dung Dữ đã đến trước mặt mình từ khi nào, mới nhớ ra phải chạy trốn.
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Hồ viên ngoại ngã lăn ra đất, gã muốn trốn lắm rồi, sau khi ảo ảnh biến mất rắn Xích Liên bò dọc theo tay áo của Dung Dữ xuống, thè lưỡi 'xì xì' với gã, hai con mắt lạnh lẽo nguy hiểm nhìn gã chòng chọc.
Hai chân Hồ viên ngoại run lẩy bẩy, ngay cả sức bò dậy cũng không có.
"Cầu xin ngươi tha cho ta, đừng giết ta..."
"Tha cho ngươi thì được thôi." Dung Dữ rất dễ nói chuyện, "Nhưng ngươi sai người tạt máu chó trên cửa nhà ta, sao ta ở được nữa?"
Hồ viên ngoại: "Ta, ta sai người rửa sạch cửa cho ngài..."
"Sao?" Dung Dữ híp mắt, còn đáng sợ hơn rắn Xích Liên đang trừng mắt nhìn gã.
Hồ viên ngoại hết hồn: "Lắp cánh cửa mới cho ngài, không không, sửa toàn bộ căn nhà này cho ngài!"
Dung Dữ than nhẹ: "Ta không thích chờ quá lâu."
Hồ viên ngoại khóc không ra nước mắt: "Ngài có thể ở tạm Hồ phủ..." Này đúng là dẫn sói vào nhà, nhưng trước mắt chẳng còn cách nào khác.
"Ta không thích ở chung với người khác."
Lần này Hồ viên ngoại rất biết điều: "Chúng ta sẽ dọn hết ra ngoài, chỉ mình ngài ở!" Gã cũng không muốn ở chung với cái thứ không rõ này!
"Nếu phủ đệ* thuộc về ta, vậy cũng cầm khế nhà đến." Dung Dữ từng bước ép sát.
(Nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ)Hồ viên ngoại chần chừ, đây là tổ trạch
(nhà tổ) của nhà gã, cả gia đình đều ở đó, đưa phủ đệ cho hắn rồi, bọn họ ở đâu...
Vốn là định dùng kế hoãn binh, để Ôn Ý Sơ ở tạm phủ đệ, còn gã sẽ mời cao nhân khác đến thu phục. Nếu giao khế nhà ra thì không biết còn lấy về được không đây.
"Không nỡ đưa, vẫn còn muốn quay lại ở?" Dung Dữ nói, "Vừa hay đám quỷ kia cũng nhớ các ngươi, muốn giữ các ngươi ở đấy vĩnh viễn."
Nhớ đến đêm qua có ma quỷ quậy phá, sắc mặt Hồ viên ngoại lại tái mét: "Đưa đưa đưa! Khế ước trong phòng nhà ta, ta đi lấy cho ngài!"
Nhà không còn, còn có tiền, bọn họ có thể đến nơi khác mua nhà, thế còn đỡ hơn mất mạng.
Dung Dữ hừ nhẹ, rắn Xích Liên lại leo lên tóc hắn, Hồ viên ngoại tận mắt trông thấy nó biến thành một dây buộc tóc đỏ bình thường.
Hồ viên ngoại nơm nớp lo sợ, cũng không dám có ý đồ xấu gì nữa.
Độc tính của rắn Xích Liên không mạnh, hầu như có thể xem như không có độc. Nhưng chỉ cần con rắn nhỏ này và chút pháp thuật đã đủ để dọa loại người như Hồ viên ngoại.
- -
"Thầy Ôn, mời ngài vào trong." Hồ viên ngoại cười xòa, dẫn Dung Dữ đến cổng lớn Hồ gia.
Hai tên gia đinh canh cửa trố mắt nhìn nhau, trong mắt người nào cũng lộ vẻ khiếp sợ. Bọn họ chỉ biết lão gia mang theo gần hết gia đinh trong phủ, ai ai cũng cầm đuốc, hung hăng xông đến thư viện Văn Đạo, chỉ để hai người họ ở lại giữ cửa. Không lâu có người hốt hoảng chạy về, nói Ôn Ý Sơ bây giờ không biết là thứ quái vật gì, ba người đạo sĩ ai cũng không làm gì được, còn búng tay một cái lửa đã tắt hết... Nói đến độ hết sức thần kỳ, không tận mắt trông thấy, bọn họ không tin lắm, nhưng bây giờ lại nhìn Hồ lão gia cung kính mời 'người' về, bỗng tin rồi.
Thanh niên mặc đồ đỏ kia, tuy đang cười nhưng lại làm bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn một cái.
Hồ viên ngoại dẫn Dung Dữ đến phòng ngủ mình, lôi rương lấy khế nhà, còn lưu luyến không thôi giao cho Dung Dữ.
Dung Dữ cầm khế ước, còn chê ít liếc nhìn chồng giấy trong rương: "Đống trong kia là gì?"
Hồ viên ngoại không dám giấu giếm: "Đều là chút ngân phiếu và khế đất..."
Những ruộng đất của đám dân kia đều là của bọn họ. Nông dân làm ruộng, bọn họ thu tiền thuê, mấy đời đều như thế.
Dung Dữ hỏi: "Thu bao nhiêu phần?"
Trong lòng Hồ viên ngoại lộp bộp, dè dặt nói: "...Một phần."
Dung Dữ: "Ngươi khinh ta không đoái hoài chuyện ngoài cửa, chỉ lo đọc sách thánh hiền đúng không?"
Lời còn chưa dứt, Yến Chiêu đã phối hợp tạo một trận gió trong phòng. Rõ ràng là cửa sổ đang đóng vậy mà rèm châu lại bay lên, 'lách cách' vang dội.
Hồ viên ngoại sợ hết hồn, lập tức nói thật: "Một phần... cho bọn họ, chúng ta thu chín phần."
Này đâu chỉ là lột da hút máu, phải là nuốt xương không chừa chút tro cốt nào cho người ta.
Dung Dữ khâm phục: "Triều đình thu thuế còn không đến mức đó."
"Không dám không dám! Sau này chúng ta thu bảy phần... Không, năm phần! Ba phần!" Hồ viên ngoại nhìn sắc mặt Dung Dữ từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, cắn răng nói, "Một phần, chúng ta thu một phần chín phần cho bọn họ!"
Tên họ Ôn này, còn sống đã thích lo chuyện bao đồng, chết rồi mà âm hồn vẫn không tan.
Trong lòng Hồ viên ngoại đang rỉ máu nhưng không dám thể hiện ra.
Dung Dữ nói: "Ta còn tham hơn ngươi một chút."
Hồ viên ngoại sửng sốt, này là có ý gì? Chẳng lẽ Ôn Ý Sơ không phải bất bình dùm đám dân ngu kia, mà là chung đường với gã, muốn đi theo kiếm chác?
Gã nói mà, trên đời này có ai mà không tham tiền, cái gì mà trong sạch chính trực, đều là giả dối...
"Ta muốn toàn bộ." Dung Dữ bổ sung.
Hồ viên ngoại thu chín phần, hắn còn tham hơn, phải mười trên mười mới được.
Đã sớm hiểu ý của Dung Dữ, Yến Chiêu phất tay áo, rương Hồ viên ngoại đang ôm lập tức bay vào tay Dung Dữ.
"Bảo rương của ta!" Hồ viên ngoại đau lòng la lên, bên trong đựng cả gia tài nhà gã!
"Cái gì của ngươi." Dung Dữ tự nhiên nói, "Bây giờ là của ta."
Hồ viên ngoại xót đến mức khó thở, này còn ăn cướp hơn cả gã. Bây giờ gã mong trong sạch chính trực của Ôn Ý Sơ không phải giả, còn tốt hơn lòng tham không đáy thế này!
"Thầy Ôn, những thứ dương gian này đối với ngài chỉ là đống giấy vụn thôi, ta đốt vàng bạc cho ngài, bỏ tiền xây miếu cho ngài, còn đúc tượng vàng, ngài trả rương lại cho ta..."
"Mẹ già của ngươi nếu bảy ngày không hoàn hồn là hoàn toàn tắt thở. Ngươi muốn dùng tiền mua mạng mẹ ngươi hay là muốn cái rương này?" Dung Dữ cho gã hai sự lựa chọn.
Ánh mắt Hồ viên ngoại thoáng u ám. Tuy mẹ đối tốt với gã, nhưng rất nghiêm khắc, luôn khiến gã sợ hãi. Mẹ ruột xót con là chuyện hiển nhiên. Không có đồ trong rương thì gã sẽ trắng tay, nửa đời sau không biết sống thế nào. Bên nhẹ bên nặng nhìn đã thấy ngay. Nếu là mẹ, bà thương con trai như vậy, sẽ không muốn gã sống khốn khổ đâu.
"Mẹ ta lớn tuổi, cũng sống đủ rồi, bây giờ cũng nên đám tang..."
Ý nói, chọn rương.
Dung Dữ vỗ tay hai cái: "Nếu ngươi chọn mẹ ngươi, ta còn xem như ngươi có hiếu. Nếu mẹ ngươi nghe được ngươi sau lưng nguyền rủa bà ta đáng chết*, chắc hẳn cảm động lắm đây."
(raw: 老不死
, lão bất tử, hình dung người già vô dụng, nên chết, một từ xúc phạm người lớn tuổi)"Ồ, không phải sau lưng, là trước mặt."
Trong lòng Hồ viên ngoại nổi lên dự cảm xấu, ngẩng đầu lên đã thấy Hồ lão phu nhân âm trầm đứng trước mặt gã.
Lúc Dung Dữ đưa ra hai sự lựa chọn, Yến Chiêu đã bắt được sinh hồn của lão phu nhân, để bà ta nghe lời đại nghịch bất đạo* của con trai xong mới cho bà ta hiện hình.
Hồ viên ngoại theo bản năng sợ hãi mẹ ruột mình: "Mẹ, không phải đâu, mẹ nghe con nói..."
Hồ lão phu nhân giận đến mức vụt trượng tới: "Đồ bất hiếu!"
Dung Dữ thấy hai mẹ con lục đục, mất hứng nói: "Không muốn xem nữa."
Yến Chiêu lập tức đưa sinh hồn của Hồ lão phu nhân về lại cơ thể, đuổi hai mẹ con và toàn bộ người Hồ gia ra khỏi cửa. Mặc kệ bọn họ ở ngoài ầm ĩ gào thét thế nào cũng không còn liên quan đến hai người.
Hồ gia làm bao nhiêu người nhà tan cửa nát, hôm nay cùng lắm chỉ là nhà cửa không yên mà thôi.
Mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua, hoàn cảnh xung quanh chợt thay đổi, bản thân đã đứng ngoài Hồ phủ, đẩy mãi vẫn không mở được cửa.
Tất nhiên, cũng không còn ai dám xông vào quỷ trạch này nữa.
- -
"Đối phó với đám ô hợp này chỉ tổ lãng phí cuộc đời ta." Dung Dữ chọn phòng ngủ rộng rãi hoa lệ nhất, thắp nến lên, để Yến Chiêu dùng phép dọn sạch căn phòng: "Hai ta tiếp tục."
Trước lúc bị đám người ô hợp quấy rầy, bọn họ đang hôn.
Nhưng Yến Chiêu lại không làm gì cả, chỉ hơi cúi đầu: "Dung Dữ."
"Hửm?"
"Sao em có thể khống chế lửa?"
Khoảng thời gian hai người nhìn nhau tựa như cách trăm năm đằng đẵng, nhưng thực tế chỉ là một cái chớp mắt.
Dung Dữ: "Bí mật."
Yến Chiêu: "Ta không hỏi."
Cả hai đồng thời lên tiếng, giọng nói chồng lên nhau.
Yến Chiêu hơi ngừng, lặp lại lần nữa: "Ta không hỏi."
Dung Dữ có bí mật mà y không biết.
Có lẽ bí mật đó, chính là nguyên nhân làm y lo được lo mất.
Dung Dữ không muốn nói, y sẽ không hỏi.
Chẳng qua cảm thấy rất suy sụp, mình không thể có được toàn bộ tín nhiệm của người nọ.
Chuyện này làm Yến Chiêu hơi buồn rầu. Lòng y nặng trĩu, không muốn nói chuyện, muốn Dung Dữ ngủ sớm một chút.
Nhưng Dung Dữ không tha cho y: "Anh còn hôn em không?"
"..."
"Có hôn không?"
"..."
"Yến Chiêu?"
Yến Chiêu vẫn là đè người xuống giường, hôn sâu một hồi.
Người này thật là... Đáng yêu như thế, khiến y chẳng biết làm sao cho phải.
Yến Chiêu hôn đến mức suýt thì 'cướp cò', chờ lúc ôm người vào lòng mới phát hiện thanh niên đã lạnh đến run rẩy, lúc này chuông cảnh báo vang lên, lật đật buông người ra.
Y mím môi, dùng chăn bọc kín Dung Dữ, tràn đầy áy náy nói: "Xin lỗi em."
"Sao phải xin lỗi." Dung Dữ còn bình tĩnh hơn cả y, "Em còn phải ôm anh ngủ."
Trường kỷ* của Hồ phủ còn lớn hơn giường nhà Ôn Ý Sơ, hai người nằm cũng không chật chội, dù chừa một khoảng trống ở giữa cũng đủ nằm*. Nhưng Dung Dữ vẫn cứ thích chui vào lòng Yến Chiêu tìm một chỗ thoải mái nằm ngủ.
"Thu được ngân phiếu của Hồ gia, em không cần lấy mấy thỏi vàng của anh nữa." Dung Dữ rất vừa lòng với thu hoạch của ngày hôm nay.
Hắn phải ở thế giới này ba năm, chắc chắn sẽ cần rất nhiều tiền. Hắn không chịu nổi cuộc sống kham khổ của nguyên chủ, may là vật bồi táng của Yến Chiêu nhiều, vàng bạc châu báu gì đều có đủ, tiện tay lấy một thứ cũng đủ cho hắn sống thoải mái.
Yến Chiêu nói: "Em có thể dùng, không cần tiết kiệm cho ta, toàn bộ mộ của ta đều là của em." Ta cũng là của em.
Y còn nhớ lúc đi tham quan mộ, đối với mấy thứ khác Dung Dữ chỉ cưỡi ngựa xem hoa, chỉ có khi thấy những thứ vàng bạc châu báu đó mới dừng lại một chút, y đã âm thầm ghi nhớ --- Dung Dung thích châu báu ngọc ngà.
"Anh tưởng em khách sáo với anh à? Của anh cũng là của em, dùng được của người khác thì dùng, sao em lại phải dùng của chính mình?" Dung Dữ nói.
Lời này không chút khách khí, nhưng Yến Chiêu nghe xong lại cong khóe môi. Dung Dung xem y là người của mình, không, là quỷ của mình, đây là chuyện khiến y vui nhất hôm nay.
"Anh nhớ làm phép 'che mắt', để những kẻ không nên đi sẽ không lọt ra khỏi trấn Nhạc Tây này." Nếu bắt đầu trừng trị, Dung Dữ sẽ không để lại hậu hoạn. Hồ gia và nha môn có giao tình, hắn phải cản không cho bọn họ đi báo quan, vừa hay giải quyết luôn mấy nhà khác. Còn tên quan huyện từng đánh và đuổi Ôn Ý Sơ ra khỏi nha môn, vẫn là chờ đến khi thành quan rồi tính sổ sau, quan lớn hơn một bậc đè chết người, lúc đó xử một mẻ khỏe cả đời.
Yến Chiêu: "Em yên tâm, đảm bảo ngay cả ta cũng không ra được."
Dung Dữ: "Thế thì em không yên tâm lắm đâu."
Yến Chiêu hỏi: "Em muốn đóng cửa đánh chó à?"
"Gần vậy." Dung Dữ.
"Đánh địa chủ, chia ruộng đất."
Hết chương 58. Chú thích:*Đại nghịch bất đạo: Vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến, Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn. (theo chuonghung.com)
*床榻: trường kỷ, vào cuối thời Tây Hán, cái tên trường kỷ xuất hiện, hầu hết trường kỷ không có xung quanh nên còn được gọi là giường bốn mặt. Thời đó trường kỷ dùng để ngồi, nhưng đến đời sau, nó được người xưa dùng làm nơi nghỉ ngơi một cách rộng rãi bởi vận chuyển tiện lợi. (Theo laizhongliuxue)
*raw: 中间空一条楚河汉界都绰绰有余, 河汉界 là đường phân chia trong bàn cờ tướng, thường gọi là sông, có nguồn gốc từ Chiến tranh Chu - Hán. Nói chung ý câu này là giường rộng mà dành ra một khoảng như đường sông trong bàn cờ tướng vẫn còn đủ chỗ nằm á @@, mình không biết diễn đạt sao cho đúng câu gốc, xin lỗi mọi người.
*Câu này raw để là 不太放心了(không yên tâm lắm), mới đầu mình nghĩ tác giả nhầm vì phải là 太放心了( yên tâm lắm) vì Yến Chiêu nói anh che mắt cho cả anh còn không ra được, nhưng ngẫm lại thì 'tốt quá hóa dở' =))))