Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Đếm ngược 3.

Không thấy Mặt Trời đâu nữa.

Dung Dữ vốn tưởng Yến Chiêu đang đùa với hắn thôi nên cực kỳ nghiêm túc đi tìm một hồi. Nhưng cả trong lẫn ngoài vương cung, tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng người nọ.

Hôm nay không thấy Mặt Trời nhô lên, vậy cũng không ở trên trời.

Dung Dữ tóc tai rối bời quay lại tẩm cung, ngồi trên chiếc giường lộn xộn hơi nhíu mày, trên gương mặt có mấy phần mệt mỏi: "Mặt Trời, ra đi, đừng quậy nữa."

Yến Chiêu đứng trước mặt hắn, muốn nói y ở đây, không quậy, cũng không hề đi.

Nhưng Dung Dữ không nhìn thấy.

Dung Dữ im lặng ngồi sững người chốc lát, đi đến trước gương trang điểm đoạn cầm lên dây buộc tóc đỏ Yến Chiêu tặng hắn.

"Sẽ không phải vì ta nói anh rất nghèo, chỉ tặng mỗi vòng ngọc nên anh ra ngoài đào thiên tài địa bảo về cho ta chứ?" Dung Dữ ngồi xuống, cột dây buộc tóc lên đuôi tóc mình, "Kẻ ngốc này, ta chỉ nói đùa thôi mà."

Dây buộc buộc lần đầu không chặt, Dung Dữ gỡ xuống buộc lại, nhỏ giọng oán trách: "Anh không ở đây, ngay cả buộc tóc ta còn không buộc chặt được, cũng không quen người khác phục vụ. Mặt Trời à Mặt Trời, anh phải nhanh trở lại đi thôi. Bất ngờ anh cho ta không hề vui, mà là sợ hãi."

Yến Chiêu bước đến sau lưng hắn, theo bản năng muốn vươn tay buộc tóc cho Dung Dữ, nhưng ngón tay lại xuyên thẳng qua mái tóc, cả tóc cũng không cầm lên được.

Tuy y đặt mình vào thế gian nhưng không thể tham dự. Được nghe được nhìn lại chẳng thể chạm, tất cả sinh linh trên đời này không cảm nhận được sự tồn tại của y, thậm chí quên hết quãng thời gian có y ở đây.

Vạn vật muôn việc đã không còn liên quan đến y nữa.

Không thể tự vẫn cũng không thể dùng pháp thuật, chỉ được phép đứng xa xa làm một người xem.

Trạng thái này không xa lạ gì với Yến Chiêu. Trong các thế giới nhỏ, Dung Dữ nhiều lần biến mất đột ngột khiến y tìm đến phát điên. Y đi hỏi khắp nơi về Dung Dữ nhưng tất cả mọi người đều không nhớ. Sau khi quay lại Vạn Thần Giới Yến Chiêu đã biết, theo lý mà nói y và Dung Dữ sẽ cùng truyền tống đi, liều mạng tìm kiếm trong thế giới nhỏ là vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Dung Dữ không đi, hắn đã lấy trạng thái linh hồn ở bên y một khoảng thời gian.

Khoảng thời gian ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại chứa nỗi tuyệt vọng sâu đậm.

Thống khổ như vậy, sao y có thể để Dung Dữ chịu đựng. Một kiếp của Ma Vương nào chỉ dài hơn người phàm trăm ngàn năm, tất cả đau khổ Dung Dữ phải chịu đâu chỉ gấp y trăm ngàn lần.

Nhưng tình huống trước mắt này cũng không phải điều y muốn.

Khi y đảm nhận tôn vị Chủ Thần có kí khế ước với Thần Pháp Tắc, người vi phạm sẽ bị trời phạt chịu nỗi đau nhất thế gian. Chuyện đau khổ của mỗi người khác nhau, trừng phạt này không phải do Pháp Tắc quyết định mà là mỗi người tự mang. Một khi vi phạm khế ước sẽ tự động có hiệu lực.

Pháp Tắc cho y cơ hội dừng lại, chỉ là Yến Chiêu đã từ chối.

Pháp Tắc chỉ là Pháp Tắc, không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì. Bất luận là Lê Tẫn giá họa hay Dung Dữ trốn thoát, Pháp Tắc sẽ không quản, đó là chức trách của thần linh và cục Quản Lý Thời Không. Pháp Tắc chỉ biết trừng phạt Chủ Thần đã kí khế ước với nó, Dung Dữ chẳng qua là bị y liên lụy.

Yến Chiêu vốn tưởng trời phạt lên thân này, mình có đau đớn cách mấy vẫn gánh vác được vì Dung Dữ. Chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện thống khổ nhất, cuối cùng là nhìn Dung Dữ đau khổ.

Từ xưa đến nay Yến Chiêu luôn biết rõ làm trái ý trời phải chịu hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, trước giờ y chưa từng hối hận vì đã yêu Dung Dữ, dù vì thế mà trải qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm. Nhưng nếu phải để Dung Dữ cùng chịu nỗi đau này, làm sao y còn kiên trì được nữa.

Thiên đạo đúng là nhìn trúng điểm yếu* lớn nhất của y.

(gốc là xương sườn mềm)

Có từng hối hận khi trở thành Chủ Thần không? Vậy thì chưa từng. Nếu không nhờ thân phận này, y nào gặp được Dung Dữ.

Tất thảy đều là con đường phải bước qua.

Chỉ là con đường này...quá khó khăn quá đau khổ. Không được thiên đạo coi trọng, không được tất cả mọi người coi trọng, thậm chí đến cuối cùng khi thấy người yêu đau đến chết đi sống lại, ngay cả bản thân cũng không dằn được dao động trong lòng.

Muốn nghiệt duyên biến thành lương duyên phải trả giá đắt, thật sự là máu tươi đầm đìa.

--

Dung Dữ đợi bảy ngày bảy đêm, Yến Chiêu không quay lại.

Ngày thứ tám hắn rốt cuộc đứng ngồi không yên, ra lệnh toàn bộ vương cung đi tìm, nhưng lại nhận được câu trả lời khó lòng tưởng nổi.

Đám người hầu trố mắt nhìn nhau, hoang mang nói: "Vương, Thần Mặt Trời là ai? Trong vương cung chưa từng xuất hiện một nhân vật như vậy?"

Dung Dữ sững người, nhíu mày hỏi: "Thứ trước kia treo giữa trời chính là Mặt Trời, các ngươi không nhớ?"

Những người hầu lắc đầu nguầy nguậy: "Trên trời nào có mặt trời? Mặt trời là thứ gì chúng ta không biết."

"Đúng vậy, chưa nghe bao giờ."

Theo Pháp Tắc định ra, thần và người ở thế giới này sẽ quên hết sự tồn tại của Mặt Trời. Y vốn không nên xuất hiện ở nơi này.

Duy chỉ còn Dung Dữ nhớ.

"Sao có thể? Chẳng lẽ ta nằm mơ..." Dung Dữ lẩm bẩm, "Nhưng ta nhớ rất rõ, ta nhớ Mặt Trời, hắn có cùng nhiệt độ với ta, ta tựa vào người hắn, cảm giác không lầm đâu..."

Đám người hầu không dám hó hé một lời nhìn Ma Vương đang sững người, nghĩ có lẽ Ma Vương bệ hạ cô độc nên cầu bại, xuất hiện ảo giác rồi. Trên đời này làm gì có thứ mang nhiệt độ sánh với Hồng Liên Nghiệp Hoả chứ?

"Ta không tin hắn không tồn tại." Dung Dữ khoác hồng y hóa thành lưu hỏa bay khỏi vương cung, "Ta muốn tự đi tìm hắn."

Nhưng có thể đoán ra, không thu hoạch được gì.

Dung Dữ tìm khắp chân trời góc bể cũng không tìm được, nào ngờ Yến Chiêu vẫn theo bên cạnh hắn. Y nghe được Dung Dữ gọi mình nhưng không thể đáp lại. Dù y có đáp lại, Dung Dữ cũng không nghe thấy.

Ba tháng sau ngày cưới đã qua, Dung Dữ không công về lại vương cung.

Người hầu dè dặt dâng đèn lồng Hồng liên tỏa kim quang lên: "Vương, đèn ngài muốn chúng ta làm xong rồi, chúng ta cũng đã trang trí vương cung trông thật tươi vui theo lời ngài dặn, à... Ngài muốn chiêu đãi vị khách quý kia ạ?"

Mà cách trang trí đó thật giống lễ cưới, nhưng Ma Vương bệ hạ thành thân với ai được chứ?

Dung Dữ nhìn đèn lồng kia hồi lâu, bình tĩnh giơ tay lên đốt.

Người hầu sợ hãi lập tức quỳ xuống: "Không, không vừa ý ngài, chúng ta sẽ làm lại!"

"Không cần, những thứ đồ trang trí trong cung cũng dẹp hết đi." Vẻ mặt Dung Dữ không chút thay đổi ra khỏi cung, "Hắn sẽ không tới."

Yến Chiêu theo sau, muốn níu lấy ống tay áo hắn nhưng vẫn xuyên qua như trong dự liệu.

Y dừng chân nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Dung Dữ, trong con ngươi kim sắc đầy đau đớn: "Tiểu Liên Hoa, ta vẫn luôn ở đây."

Y vẫn luôn dõi theo hắn.

Y cũng chỉ có thể nhìn hắn như vậy.

--

Y đi theo hắn.

Y thấy Dung Dữ xé cầu vồng làm giường, bắt mây trắng làm chăn. Dung Dữ ôm Bạch Miên Vân làm gối mềm, bóp tới bóp lui như đang trút giận: "Tên lừa đảo, nói gì mà không khác lắm, rõ ràng kém hơn rất nhiều."

"Em có thể coi ta như cầu vồng và mây, cũng không khác mấy." Đây là lời Yến Chiêu từng nói với Dung Dữ.

Chỉ vì lời đó Dung Dữ đã thật sự hái cầu vồng và mây trắng xuống, sau đó dù bị y đuổi giết cũng không quên mang theo chiếc giường nhỏ đầy thoải mái này.

Tiểu Liên Hoa từng dựa vào người y ngủ thật say, sau đó lại bị y quậy cho không ngủ được một giấc yên ổn.

Y nhìn Dung Dữ thường đến bờ biển nhìn về phía đông, chờ đợi một Mặt Trời mãi mãi không xuất hiện.

Đông hải Long Vương suýt sợ mất hồn, còn tưởng Ma Vương ổn định ngàn năm giờ lại muốn ra đánh cướp. Nhưng Dung Dữ không quan tâm bất kỳ thứ gì, không cướp bóc cũng không đốt gì cả, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên bờ biển, một lần đứng hết mấy ngày mấy đêm cuối cùng lặng lẽ rời đi.

Yến Chiêu đứng cạnh hắn cùng hắn ngắm đại dương bao la.

"Có khi nào Mặt Trời mọc ở đằng tây không?" Dung Dữ làu bàu, "Hay lần tới đến Tây hải xem thử?"

Yến Chiêu thấy buồn cười nhưng không cười nổi.

Y nhìn Dung Dữ xuống địa phủ giết ác long cướp sổ sinh tử, xông lên thiên đình chĩa kiếm vào Thiên đế đoạt sổ mệnh cách, chỉ vì muốn tìm được kiếp sau của y.

Nửa thân hồng y đẫm máu, dù xương gãy gân đứt vẫn dùng hết toàn lực chinh chiến sát phạt.

Yến Chiêu muốn đưa hắn y, muốn hắn dừng tay. Nhưng y không dùng được chút pháp lực nào, trừ đứng nhìn Dung Dữ bị thương thì không làm được bất kỳ chuyện gì cả.

Sổ sinh tử và sổ mệnh cách cuối cùng cũng bị Dung Dữ đoạt được, nhưng trên đó không ghi lại kiếp sau của Yến Chiêu.

Dung Dữ cụp mắt mỉm cười: "Vậy nên anh không chết... Là anh không muốn đến gặp ta, là anh...không từ mà biệt đúng không?"

Tiểu Liên Hoa, ta xin lỗi.

Yến Chiêu nửa quỳ trước người Dung Dữ, ánh mắt đau lòng hoảng hốt nhìn cả người đầy thương của hắn, nhưng không thể giúp hắn chữa lành những vết thương đó.

Đau đớn trên người không lúc nào không hành hạ y, giờ phút này lại chẳng bằng nỗi đau trong lòng.

Y căm hận chính mình yếu kém, tuy là Chủ Thần thì có là gì, đứng trước thiên đạo vẫn nhỏ bé đến thế.

Y nhìn Dung Dữ khắc tên họ hắn và y lên Tam Sinh Thạch, lại vẽ ra chân dung y giống như đúc.

Lúc y còn là Quỷ Vương, Dung Dữ từng chăm chú khắc một tấm bài vị cho y. Khi y là Sở Trác, Dung Dữ vẽ người dường như cũng tốt đến lạ.

Hóa ra hắn học được nhờ thế này đây.

Dung Dữ dán tranh y khắp nơi tìm kiếm, tất cả mọi người đều nói chưa từng gặp cũng chưa từng nghe. Sau đó có lẽ đã từ bỏ, chỉ vẽ cho bản thân xem coi như nhìn vật nhớ người. Trừ những bức tranh đó, Dung Dữ còn thường ngây người nhìn vòng Huyết Ngọc trên tay hoặc là sững ra nhìn tóc hai người đã kết.

Sau khi Yến Chiêu bị thế giới bài trừ, linh hồn thần khí bản mệnh sẽ quay về trong tay y.

Chiếc vòng trên cổ tay Dung Dữ chỉ là chiếc vòng ngọc bình thường.

Lúc Dung Dữ ngẩn người nhìn những thứ đó, Yến Chiêu sẽ ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn Dung Dữ.

Sau mấy lần bãi bể hóa nương dâu, Dung Dữ vẽ dung mạo y bỗng phiền não vo lại vứt xuống đất. Hắn mang những bức vẽ còn lại đóng lên tường, dùng phi tiêu phóng làm hỏng cả bức tranh.

Dung Dữ nói với giọng căm hận: "Ta không yêu ngươi, Mặt Trời chết tiệt, ta thật hận ngươi."

Yến Chiêu nghe thấy, y nghĩ, ta cũng thật hận chính mình.

Lại qua mấy lần vật đổi sao dời, Dung Dữ chơi chán phóng phi tiêu rồi hắn mang tất cả tranh vẽ đi đốt hết, từ đó không bao giờ vẽ tranh nữa.

Vòng Huyết Ngọc đính ước cũng bị hắn làm rơi vỡ, cuối cùng bị vứt vào biển lửa.

Ánh lửa hắt lên gương mặt đã điềm nhiên như mặt hồ phẳng lặng.

"Ta cũng không hận ngươi."

Một thoáng ấy, dường như lòng đã hoá tro tàn, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng lọn tóc kết của hai người vẫn không bị Dung Dữ thiêu huỷ, Dung Dữ vẫn nhớ mãi cách nói tơ tóc là tơ tình, không nỡ cắt đứt sợi tơ tình cuối cùng này.

Dung Dữ thật sự tuyệt vọng là lúc nào?

Yến Chiêu nhớ lại, nghĩ có lẽ là lần y gặp được Dung Dữ, khi y dùng kiếm đâm vào ngực hắn, kiếm đã cắt qua tóc Dung Dữ.

Dung Dữ chẳng màng đến đau đớn ngay ngực, chỉ cụp mắt nhìn lọn tóc kia thật lâu.

Tim Yến Chiêu chợt đau nhói, hơn nữa lực phản phệ đã ngày càng nghiêm trọng.

Y bụm miệng, lòng bàn tay dính đầy thần huyết.

Giờ phút này y cũng tuyệt vọng giống vậy.

Y nhìn Dung Dữ mặc sức uống Tuý Sinh Mộng, rượu này uống một giọt đã say trăm ngàn năm, nên người phàm uống phải chỉ có một kết cục "chết".

Dung Dữ cứ uống mãi uống mãi giống như không muốn sống, khiến bản thân say đến trăm ngàn năm, dùng hôn mê làm tê liệt chính mình.

Yến Chiêu ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn dung nhan say ngủ của hắn, cùng hắn đi vào giấc mộng.

Sau mấy lần bãi bể hoá nương dâu, cuối cùng Dung Dữ cũng quên đi dáng vẻ và tên y.

Hình như rất lâu rất lâu về trước hắn đã từng yêu một vị thần.

Tên Yến...Yến gì nhỉ? Quên rồi.

Dáng vẻ thế nào cũng quên mất rồi.

Có lẽ cũng là người không quan trọng.

Một ngày nọ khi uống say chuếnh choáng, Dung Dữ hái một quả táo trên cây trong viện, để cả vỏ cắn một miếng rồi ghét bỏ phun ra, theo thói quen gọi: "Mặt Trời, gọt vỏ giúp ta."

Sau khi Yến Chiêu không từ mà biệt, Dung Dữ chưa từng ăn lại táo.

Trong cơn ngà ngà, từ đầu đến cuối lời buột miệng thốt ra vẫn là y.

Xích Kim Diệu Nhật không có nước mắt nhưng những năm qua y vô cùng khổ sở.

"Tiểu Liên Hoa, ta xin lỗi." Đây là lời y thường nói nhất.

Còn một câu càng thường nói hơn.

"Tiểu Liên Hoa, ta yêu em."

Hàng mi dài của Dung Dữ run rẩy, một giây đó như choàng tỉnh từ cơn mơ.

Sau 972 bãi bể nương dâu, cuối cùng Dung Dữ gặp được công chúa Thiên Tộc.

Cô công chúa nhỏ tinh nghịch, ngây thơ hồn nhiên này vốn là thê tử chân chính mà trời cao an bài cho Ma Vương, hai người mới là một đôi trời đất tạo nên.

Từ bé nàng được biết Thiên Thư viết rằng Ma Vương sẽ là phu quân tương lai của nàng. Vậy nên đối với Ma Vương mà cả ba giới đều sợ vỡ mật, nàng lại không sợ chút nào.

Nàng cũng giống như trong Thiên Thư, vừa gặp Ma Vương phong lưu tuấn mỹ đã một lòng một dạ với hắn, can đảm thổ lộ tình cảm.

Yến Chiêu nhìn thứ gọi là lương duyên trời định này, thế nào cũng thấy chướng mắt. Nghe nàng thổ lộ lại càng thêm tức giận.

Mấy năm nay y đã nói với Dung Dữ vô số lần "ta yêu em" nhưng Dung Dữ không một lần nghe thấy.

Yến Chiêu đã chết lặng rồi.

Dung Dữ liếc mắt đánh giá công chúa Thiên Tộc, hài hước nói: "Sinh ra còn không đẹp bằng Bổn vương, không cần tự tiến chẩm tịch* chứ?"

(Tự dâng mình cho một ai đó)

Công chúa Thiên Tộc bị chọc tức bật khóc tại chỗ.

Trình độ ác liệt của Đại Ma Vương ở hiện tại đã tăng mấy trăm cấp so với lúc trước.

Tuy tính cách hắn quái đản ngạo mạn nhưng không còn tuỳ tiện dùng lửa sát sinh, thiêu huỷ bất kỳ mảnh đất nào nữa. Thế nên vì yêu mà sinh hận lại chưa từng sinh ra suy nghĩ muốn huỷ thiên diệt địa.

Chỉ vì mỗi ngóc ngách trên thế gian này đều lưu giữ kỷ niệm của hắn và Mặt Trời.

Chuyện sau này Yến Chiêu biết cả nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn giận đến hộc máu, tăng thêm ngàn vạn hối hận.

Dung Dữ không có tình cảm với công chúa Thiên Tộc, 108 Thần sử thay phiên ra trận thề giành được tình yêu của Ma Vương.

Nhưng cả trái tim Ma Vương đã trao cho Mặt Trời mất rồi.

Nên 108 Thần sử đó tất nhiên không công trở về, thậm chí bị Dung Dữ biết được thân phận người xuyên việt đến từ ngoài thế giới, bị thẳng tay giết chết.

Một Thần sử cuối cùng chính là Tiết Lan Châu Yến Chiêu từng gặp trong cục Quản Lý Thời Không.

Tiết Lan Châu muốn dùng "Nhất vũ khuynh thành" công lược Ma Vương, không ngờ Dung Dữ vừa gặp đã nhìn thấu hắn, nhẹ nhàng bâng quơ thưởng cho hắn cái chết toàn thây.

Từ đầu đến cuối, Yến Chiêu không nhìn thi thể Tiết Lan Châu bị kéo ra ngoài lấy một lần, chỉ một lòng chăm chú ngắm mỹ nhân Dung Dữ biếng nhác nằm trên giường.

"Lần thứ 108." Dung Dữ mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo, "Lười chơi tiếp với các người."

Hắn xông thẳng lên Thiên giới, bắt công chúa Thiên Tộc ép hỏi Thiên đế.

Bây giờ hắn đã vô địch, không còn là Dung Dữ năm đó đuổi đến thiên đình đoạt sổ mệnh cách đến mình đầy thương tích nữa.

Tất cả thần tiên ở thế giới này cùng lên cũng không phải đối thủ của hắn.

Dung Dữ nói thẳng: "Thiên hạ không chỉ có một thế giới mà là có vô vàn."

"Trong vô vàn thế giới đó có một tổ chức, thống nhất chấp hành một nhiệm vụ."

"Ta là đối tượng nhiệm vụ của chúng, chúng cố chấp với việc làm ta và con gái ngươi bên nhau, hoặc phải chiếm được trái tim ta."

"Bọn chúng chọn ta làm đối tượng nhiệm vụ bởi vì sự tồn tại của ta không thể thiếu đối với thế giới này, thế nên các ngươi mới không ra tay với ta."

"Đúng thế không, Thiên đế?"

Thiên đế: "..."

Ngươi nói hết rồi ta còn nói gì nữa!

"Còn chuyện gì ta không biết phiền ngươi bổ sung thêm, ta lại suy xét xem con gái ngươi nên sống hay không."

Thiên đế vội vàng nói: "Thiên cơ không thể lộ, không phải ta không muốn nói mà là ta không thể nói!"

Dung Dữ bình tĩnh đáp: "Không sao, ta giúp ngươi chắn pháp tắc thế giới, ngươi có thể nói."

Thiên đế chấn động.

Chắn pháp tắc thế giới, đây là cảnh Chủ Thần mới làm được! Dung Dữ thế mà đã...

Mạnh đến mức đó rồi.

Không hổ là đứa con số mệnh bất tử của thế giới 6666.

Sau khi Thiên đế thẳng thắn, Dung Dữ biết hắn được gọi là đứa con số mệnh, cả đời phải sống theo con đường vận mệnh vạch sẵn. Đám đến công lược hắn là Thần sử đến từ cục Quản Lý Thời Không do Chủ Thần lãnh đạo trực tiếp.

Đèn hồn số mệnh của hắn luôn được chư thần Thiên giới bảo vệ, ánh nến và thân nến lần lượt đại biểu cho vận may và tuổi thọ. Nếu vận mệnh lệch khỏi quỹ đạo đã định, đèn hồn có khả năng ngắn lại hay tắt đi. Đèn hồn không tắt, thế giới sẽ mãi yên bình vận chuyển.

"Đưa đèn hồn cho ta." Dung Dữ hờ hững nói.

Lấy đèn hồn, rời khỏi thế giới này, từ đây hắn sẽ không bị vận mệnh khống chế nữa.

Thiên đế liều chết bảo vệ: "Không được! Ngươi mang đèn hồn đi thế giới này sẽ sụp đổ!"

Dung Dữ hơi mỉm cười: "Liên quan gì đến ta?"

Chư thần tất nhiên không địch lại pháp lực Ma Vương, ngọn đèn hồn đó bị Dung Dữ giành lấy dễ như trở bàn tay. Một tay hắn cầm đèn hồn, tay kia đánh vỡ vách ngăn thế giới, xé mở một khe hở thời không.

"Không——" Thần Bảo Vệ thế giới 6666 gào lên tuyệt vọng.

"Không!" Yến Chiêu đồng thời hô lên tiếng ngăn cản gấp gáp, tròng mắt kim sắc đầy chấn động bi thương.

Cuối cùng y cũng nhìn thấy chân tướng bị Pháp Tắc che giấu, hình ảnh thế giới 6666 phong toả, nguyên nhân đèn hồn Dung Dữ tắt.

"Nếu nó chứa số mệnh của thế giới, vậy trả lại cho các người là được." Khoé môi Dung Dữ cong nhẹ, từ phần gốc hắn dùng tay bẻ nến Trường Minh thành từng đoạn, dùng ánh lửa đầu ngọn nến châm lên ngọn lửa cuối cùng, theo đó ném từng đoạn nến xuống khắp thế giới.

Số mệnh mạnh mẽ xâm nhập nhuốm toàn bộ đất trời, bao bọc thấm nhuần vào vạn vật.

Yến Chiêu ngẩn ngơ nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh lẽo.

Hình như là...nước mắt.

Y đã dạy hắn yêu thương vạn vật thế gian, mà hắn cũng thật sự chưa từng phá huỷ một cành cây ngọn cỏ nào.

Dung Dữ từ bỏ vĩnh sinh, trả lại số mệnh, chỉ giữ lại sinh mệnh ngắn ngủi như pháo hoa chóng tàn tiến vào muôn vàn thế giới, đi tìm thần minh dị thế mà hắn từng yêu.

Hắn đã tự tay huỷ đi đèn hồn của chính mình.

Hết chương 115.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play