Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Hận chữ phồn thể.

Chủ vạn thần có quyền lực và sức mạnh đứng đầu muôn vàn thế giới.

Yến Chiêu đạt được trình độ cao nhất mà y theo đuổi cả đời, một mình trông giữ trên thần tọa nhưng chỉ cảm thấy buồn tẻ vô biên.

Từ mười triệu năm trước y đều sống như thế, cũng cảm thấy cô độc không có gì không tốt. Nhưng sau khi nhìn Kỳ Dạ cam tâm khoét thần cách buông bỏ thần vị vì yêu, nhất định muốn bên Tuyết Thần cả đời, y thường sẽ không nhịn được mà nghĩ --- Rốt cuộc yêu là gì, còn trân quý hơn cả quyền lực và sức mạnh sao?

Y đã tìm hiểu vô số ý nghĩa cao thâm huyền ảo nhưng thủy chung không hiểu được ý nghĩa sâu xa của chữ này.

Y hỏi Pháp Tắc: "Pháp Tắc, ngươi biết thế nào là yêu không?"

Không có gì mà Pháp Tắc không biết, không có chỗ nào Pháp Tắc không hiểu, nên có lẽ sẽ giải đáp được vấn đề của y.

Thần Pháp Tắc trả lời: "Nhữ* bảo vệ trật tự vận mệnh, trông giữ bình an của muôn vàn thế giới, chính là bác ái."

(Danh xưng đại danh từ ngôi thứ hai: ngươi, anh, chị, chúng mày)

"Nhưng Kỳ Dạ nói, yêu là ích kỷ. Hắn tình nguyện bỏ qua cơ hội chấp chưởng muôn vàn thế giới, nhường thần vị cho ta, hắn chỉ muốn bảo vệ Tuyết Thần của hắn." Yến Chiêu nói, "Chẳng lẽ yêu là Tuyết Thần?"

Y quả thật không hiểu tuyết trắng có gì đáng yêu. Mặt Trời vừa ló dạng tuyết đã tan mất, sinh mệnh yếu ớt như thế mà Kỳ Dạ lại nâng niu trong tay.

Thần Pháp Tắc im lặng giây lát: "Thế nên Nhữ càng xứng đảm nhiệm tôn vị Chủ Thần hơn hắn."

"Chủ Thần chỉ cần bác ái, không cần tư tình*." Thần Pháp Tắc hơi cảnh cáo: "Nhữ phải chuyên tâm làm việc, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến tình yêu."

(Bác ái: lòng thương người, tư tình: tình cảm riêng tư, dành cho một người)

Yến Chiêu đỡ trán, nhắm mắt nói: "Ta biết, Pháp Tắc."

Y nào có nghĩ đến tình yêu cả ngày, chỉ là đôi khi tò mò, mỗi công việc đã đủ làm y bận tối tăm mặt mày rồi.

Chờ cục Quản Lý Thời Không đi vào nề nếp, y nhất định phải nghỉ ngơi một chút.

Mà một thoáng chợp mắt này đã xảy ra chuyện lớn.

Y chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát mà muôn vàn thế giới đã xảy ra đại loạn. Lỗ hổng vô số biến thế giới thành cái sàng, trong khoảnh khắc đã có vô vàn thế giới hủy diệt.

Yến Chiêu nhức đầu cực kỳ, làm phép đóng băng những thế giới gần sụp đổ ấy, ra lệnh cục Quản Lý Thời Không cấp tốc phái Thần sử đi cứu những thế giới đó.

Trong quãng thời gian dài cục Quản Lý Thời Không nhốn nháo hoảng loạn, thiếu nhân lực nghiêm trọng, phải tăng ca làm đến hộc máu. Bọn họ đều biết thủ phạm là đứa con số mệnh của thế giới 6666, một Ma Vương tên Dung Dữ.

Bởi vì lúc Yến Chiêu đóng băng thế giới nhỏ xảy ra vấn đề sẽ dùng thần thức dò xét thế giới có dao động mạnh nhất --- đó là thế giới 6666, đứa con số mệnh Dung Dữ thức tỉnh chạy trốn.

Dung Dữ thân là Ma Vương nhưng lại có lực lượng mạnh hơn Thần Bảo Vệ của thế giới 6666. Hắn phá vỡ vách ngăn thế giới thoát khỏi thế giới 6666. Giờ phút quan trọng này chỉ có hắn mới tạo ra nhiều hư hại đến vậy.

Yến Chiêu còn tra xét lại hình ảnh thế giới 6666, đúng là ngay lúc Dung Dữ phá vách ngăn thế giới, muôn vàn thế giới đã xảy ra hỗn loạn.

Cứ mặc cho Ma Vương gây sóng gió trong muôn vàn thế giới vậy không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.

Yến Chiêu quyết định thật nhanh, hạ lệnh truy nã trong Vạn Thần Thông Cáo.

Vạn Thần Thông Cáo là một nhóm trò chuyện mà sau khi Yến Chiêu trở thành Chủ Thần đã lập ra, tất cả thần trong muôn vàn thế giới đều có mặt trong đó. Chủ yếu là để khi xảy ra chuyện lớn, y có thể phát thông báo trước cho chư thần phối hợp.

Có điều nhóm trò chuyện này được lập bao năm nay, đến giờ không có chuyện lớn nào chấn động cả muôn vàn thế giới. Nên đây cũng là thông báo đầu tiên Yến Chiêu công bố trong nhóm.

Chủ Thần: Nhân vật Dung Dữ trong thế giới 6666 thức tỉnh trốn thoát, hiện tiến hành truy nã toàn diện, chư thần muôn vàn thế giới nghe lệnh, bắt sống Dung Dữ @Toàn bộ thành viên.

Đồng thời Dung Dữ cũng nằm trong danh sách truy nã của cục Quản Lý Thời Không, ai ai cũng có trách nhiệm truy bắt Ma Vương.

Chỉ là không có thần hay người nào làm gì được Dung Dữ. Hắn lấy thân Ma Vương đạt đến cảnh Chủ Thần, mạnh hơn 99,9% thần linh trên đời. Còn lại 0,1% là Chủ Thần.

Yến Chiêu tự mình đuổi bắt, dây dưa qua mấy trăm thế giới mới thành công bắt được Ma Vương.

Yến Chiêu còn nhớ rõ ngày đó y đuổi theo Dung Dữ đến thế giới tu tiên. Dung Dữ ngồi trên tảng đá lớn dưới một cây đào rợp hoa.

Hắn khoát tay nói: "Không chạy nữa, muốn chém muốn giết tùy anh."

"Tôi mệt rồi, Mặt Trời anh sao lại vô tình thế chứ."

Giống như lần đầu gặp gỡ, y dùng kiếm của mình nhắm ngay tim hắn.

Lần gặp đầu tiên y bị ánh mắt tuyệt vọng của Ma Vương làm xúc động, mũi kiếm chỉ lệch một tấc, để Ma Vương có cơ hội chạy trốn. Lúc này y sẽ không tin vào trò bịp bợm nữa, nhất định phải thẳng tay lấy mạng hắn.

Trong mắt Dung Dữ không có sợ hãi mà chỉ còn lại nhạt nhẽo.

So với bi thương ban đầu thì đây như một loại tuyệt vọng đến chết lặng.

Hắn cười nhẹ nói: "Mặt Trời chết tiệt, thật đúng là nỡ giết tôi."

Từng cánh hoa đào rơi lên tóc đen đáp xuống hồng y, phong hoa tuyệt đại đẹp như một bức tranh.

Một kiếm đó y không xuống tay được.

Y hóa kiếm thành vòng ngọc, giam cầm lực lượng Ma Vương đưa hắn đến các thế giới nhỏ lấy công chuộc tội.

Làm xong chuyện này Yến Chiêu thành công rút về, vốn nên trở lại tiếp tục trấn giữ Vạn Thần Giới. Những chuyện trước đây xem như chưa từng xảy ra.

Chỉ là nhiệm vụ đuổi giết tội phạm mà thôi, hoàn thành rồi phải lập tức quay về, không đáng để trong lòng.

Y nhìn phong cảnh bốn phía như tranh nhưng dưới tàng cây đã không còn bóng dáng Ma Vương khoác hồng y, nhất thời che ngực, chợt thấy hoa đào cũng thất sắc.

Tại sao lại buồn bã như mất đi thứ gì?

Y ngồi xuống tảng đá ban đầu Dung Dữ ngồi, ánh mắt thơ thẩn.

Ma Vương mất đi lực lượng nên làm sao với tình cảnh tệ hại đây.

Y lại đi lo lắng cho một ma đầu.

Đương lúc tâm trạng rối bời, Yến Chiêu thiếp đi dưới tàng cây lúc nào không hay.

Dường như y đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài.

Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ ấy, y đã quên hết chỉ nhớ mang máng một cảnh tượng ---- dưới một cây đào nở rộ, y và Dung Dữ lại không giương cung bạt kiếm. Dung Dữ cười chúm chím, y cũng đang cười đẩy xích đu cho Dung Dữ...

Sao lại mơ giấc mơ kỳ quái này?

Yến Chiêu xoa huyệt thái dương, y mới mơ một giấc mà thế giới tu tiên đã trải qua trăm năm, không biết những thế giới khác đã qua bao lâu. Y phải mau chóng trở về.

---

Yến Chiêu rời khỏi thế giới tu tiên nhưng không quay về Vạn Thần Giới mà đến cục Quản Lý Thời Không.

Gần đây cục Quản Lý Thời Không rất bận rộn, y thân là lãnh đạo cấp cao phải đi thị sát một chút.

Y vừa đến đã nghe được một cuộc trò chuyện.

Đó là một nam Thần sử và một nữ Thần sử, nữ Thần sử hình như mới đến không lâu, đang tò mò hỏi: "Vậy sau đó thế nào?"

"Sau đó à? Đại Ma Vương thức tỉnh chạy trốn quậy cho muôn vàn thế giới gà bay chó sủa, công việc chúng ta nhiều như vậy hơn nửa là do hắn gây ra. Có điều Chủ Thần đại nhân của chúng ta thần thông quảng đại, đã bắt Đại Ma Vương đó về quy án..." Nam Thần sử mặt mày hớn hở nói.

"Độ khó của nhiệm vụ này cũng cao quá đi thôi."

"Để Đại Ma Vương trải nghiệm cảm giác chưa làm đã chết này cũng tốt."

Yến Chiêu đứng trong bóng tối nghe mà ánh mắt âm trầm, chẳng biết tại sao y không muốn nghe Ma Vương dính đến chữ "Chết".

"Đàn anh Tiết, giờ tôi phải đi báo cáo nhiệm vụ với cấp trên, xin lỗi không trò chuyện tiếp với anh được."

"Tôi nhớ cô vừa từ thế giới 999 quay về mà, bên kia cũng vì lỗ hổng thời không nên biến thành tận thế rồi mà? Thần Bảo Vệ thế giới đó đã tự đi giải quyết, còn cần báo với cấp trên à?" Đàn anh Tiết này nói.

Nữ Thần sử rầu rĩ đáp: "Thế giới 999 xuất hiện người ngoại lai không rõ lai lịch, thực lực mạnh ngang hai vị thần ở đó."

Nam Thần sử lập tức nói: "Vậy cô mau đi đi."

Thế giới 999? Đó không phải thế giới của Kỳ Dạ sao? Xảy ra chuyện gì? Yến Chiêu vừa nghĩ thế.

Y lại không lập tức hiện thân đi hỏi nữ Thần sử mới từ thế giới 999 về mà đi hỏi nam Thần sử vấn đề liên quan đến Ma Vương.

Giữa Kỳ Dạ và Dung Dữ... Có vẻ như y quan tâm Dung Dữ hơn.

Tiết Lan Châu vừa tạm biệt Tuyên Diệu xong định đi làm nhiệm vụ, ngay khúc quẹo lại gặp một vị thần được kim quang bao phủ, cặp mắt lập tức đau nhói lắp ba lắp bắp nói: "Chủ, Chủ, Chủ Thần đại nhân?"

Yến Chiêu nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Tiết Lan Châu lập tức quỳ lạy: "Tiết Lan Châu bái, bái kiến Chủ Thần đại nhân!"

"Ngươi vừa nói chưa làm đã chết là có ý gì?" Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi, "Hắn chết trong thế giới nhỏ?"

"Hắn" này là chỉ ai? Ma Vương à? Tiết Lan Châu sửng sốt, vội vàng đáp lời: "Tôi tôi tôi không biết nhưng độ khó của nhiệm vụ sửa chữa tuyến BE rất cao, ngài phong ấn lực lượng của Ma Vương nên tỷ lệ sống sót của y không lớn..."

Yến Chiêu không lên tiếng nhưng áp suất hơi thấp.

Sau lần căng thẳng ban đầu Tiết Lan Châu lại tràn đầy hưng phấn vì gặp được Chủ Thần: "Nhờ có Chủ Thần đại nhân anh minh thần vũ bắt được Ma Vương, trước kia lúc tôi công lược Ma Vương, người chết cũng là tôi..."

Áp suất quanh thân Yến Chiêu thấp hơn: "Ngươi, từng, công, lược, hắn?"

"Vâng, đúng ạ." Tiết Lan Châu ngượng ngùng nói, "Chỉ là tôi khá vô dụng, thất bại rồi."

Yến Chiêu nhẹ giễu, lúc này mới tỏ ra vui hơn: "Hắn khinh thường ngươi."

Tiết Lan Châu: "..."

Hắn đã đắc tội Chủ Thần đại nhân chỗ nào? Hắn chỉ là một nhân vật không chút tiếng tăm thôi, có tài đức gì bị Chủ Thần đại nhân giễu cợt chứ!

Yến Chiêu không để ý đến hắn nữa, đi tìm nữ Thần sử hỏi tình hình.

Lúc phát lệnh truy nã y đã sớm điều tra hết tư liệu về Ma Vương Dung Dữ, cũng bao gồm chuyện Dung Dữ không có tình cảm với công chúa Thiên Tộc mà vận mệnh sắp đặt nên cục Quản Lý Thời Không buộc phải điều Thần sử đi công lược. Khi đó y chỉ cảm thấy đứa con số mệnh này có vấn đề, bây giờ lại thấy Thần sử công lược có vấn đề.

Không vì sao cả, chỉ là bực bội khi thấy có người công lược Ma Vương.

...Thậm chí còn thấy công chúa Thiên Tộc vận mệnh sắp đặt không hề xứng với Ma Vương.

Không một ai xứng đôi với người khoác hồng y hào hoa phong nhã ấy.

Yến Chiêu vừa cất giấu tư tâm vừa chặn Thần sử tên Tuyên Diệu.

Tuyên Diệu mới gia nhập cục Quản Lý không lâu, trước vừa đi thế giới 999 làm nhiệm vụ thuận tiện đem về một tin tức. Thế giới 999 xuất hiện kẻ ngoại lai không rõ lai lịch mạnh hơn cả Tà Thần và Tuyết Thần trong thế giới đó.

Yến Chiêu cảm thấy lạ. Sau khi Kỳ Dạ chia nửa thần cách cho Tuyết Thần, hai phần lực lượng giảm mạnh nhưng không phải chó mèo gì cũng bắt nạt được. Có thể tùy tiện xâm phạm thế giới 999... Không ổn.

Yến Chiêu điều tra kĩ lưỡng quả nhiên phát hiện manh mối.

Là Lê Tẫn đang giở trò.

Lê Tẫn là một Đọa Thần, không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ thế giới của mình mà lại chuyên môn đi phá thế giới hút lấy số mệnh, dùng ngõ tắt tăng thực lực chính mình, lại dựa vào thủ đoạn đó đạt đến cảnh Chủ Thần. Dã tâm của gã không chỉ có thế mà còn muốn đánh bại Yến Chiêu, trở thành Thần đứng đầu vạn thần.

Nhưng đến cảnh Chủ Thần nhờ vào cướp đoạn số mệnh, thực lực nào ổn định mạnh mẽ như Yến Chiêu. Trước đó Lê Tẫn vẫn luôn lẩn trốn Yến Chiêu nên không bị phát hiện tung tích, chờ đến thời cơ thích hợp đã quậy cho muôn vàn thế giới hỗn loạn, trắng trợn cướp đoạt số mệnh người khác.

Cái gọi là thời cơ thích hợp chính là lúc Dung Dữ thức tỉnh.

Đúng là Ma Vương đã thức tỉnh ngay khi đó nhưng kẻ tạo thành những hư tổn là Lê Tẫn.

Dung Dữ ngoài sáng, Lê Tẫn trong tối, tội danh phá hoại thế giới bị gán cho Ma Vương. Ma Vương mạnh mẽ đủ kiềm chế được Chủ Thần, Lê Tẫn đã thừa dịp Yến Chiêu truy giết Dung Dữ, gã đến thế giới 999 định cướp lấy thần cách của Tà Thần và Tuyết Thần.

Tà Thần và Tuyết Thần đều có nửa thần cách, nếu cướp hết cộng thêm thần cách của bản thân, Lê Tẫn sẽ có lực lượng của hai thần cách đủ để chống lại Yến Chiêu.

Đáng tiếc kế hoạch chưa thành đã bị Yến Chiêu phát hiện.

Yến Chiêu tra rõ chân tướng, giận không kiềm được.

Y ngu ngốc nhất thời lại oan uổng Dung Dữ.

Lúc này Yến Chiêu chia một luồng thần hồn đến thế giới 5627, ý muốn bảo vệ Dung Dữ. Còn bản thể lập tức chạy đến thế giới 999 giết chết Lê Tẫn, moi lấy thần cách mới xả được mối hận trong lòng.

Sau khi diệt trừ Lê Tẫn, bản tôn y và thần hồn dung hợp lại triền miên không dứt với Dung Dữ trong thế giới nhỏ.

Cuối cùng tự tay moi lấy tâm hạch giống như năm đó Tà Thần khoét thần cách.

Trong Vạn Thần Giới, vị thần trên thần tọa chậm rãi mở ra đôi con ngươi vàng kim, đáy mắt đã không còn băng giá vĩnh hằng không chút lăn tăn nữa, mà hiện lên sắc ấm áp.

Y rốt cuộc đã hiểu, yêu là gì.

Đó đúng thật là ích kỷ, là nóng bỏng, là độc nhất vô nhị.

Tình yêu của Kỳ Dạ là Tuyết Trắng.

Tình yêu của Yến Chiêu là Hồng Liên.

Rất lâu về trước dưới tàng hoa đào ấy, khi y buồn bã vì mất đi y đã trao trái tim mình cho Dung Dữ.

"Ta không nên ở đây chờ em ấy." Yến Chiêu mỉm cười, lẩm bẩm, "Có lẽ nhiệm vụ của em ấy đã hoàn thành, ta phải đi đón em ấy về nhà."

Yến Chiêu đứng dậy, hóa thành một luồng kim quang hạ xuống thế giới 5627.

Thế giới này đang chè chén say sưa.

Quả nhiên nhiệm vụ đã hoàn thành.

Yến Chiêu xuyên qua đám người đang hân hoan, người phàm không thấy được hình bóng của y.

Dung Dung đâu?

Yến Chiêu nhíu mày, nụ cười nhạt dần.

Y bước nhanh đến nhặt Vòng Nhỏ còn đang nằm trên đất lên: "Xích Kim, Dung Dữ đâu?"

Vòng Huyết Ngọc khóc khàn cả giọng: Hu hu hu hu Chủ Thần đại nhân ngài có thể tính ra mà, đèn hồn của Đại Ma Vương tắt hắn đã hồn phi phách tán rồi hu hu hu...

Tay Yến Chiêu run lên, vòng ngọc rơi lại xuống đất.

Vòng Nhỏ bị té đau: ...Hu hu hu hu!!!!!!

Nó khóc lớn hơn.

Yến Chiêu run sợ hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Đèn hồn ai tắt?"

"Là nhiệm vụ thất bại đúng không?" Yến Chiêu miễn cưỡng cười, "Đèn hồn Tịch Vọng tắt?"

Vòng Huyết Ngọc: Không phải Tịch Vọng, là Đại Ma Vương! Đại Ma Vương cũng là đứa con số mệnh, đèn hồn tắt tượng trưng hắn đã thật sự chết...

"Câm miệng." Yến Chiêu quát khẽ, y ghét từ "chết" này.

Yến Chiêu quỳ một chân trên đất, thẫn thờ ôm lấy tim mình.

Nỗi buồn bã vì mất đi còn mãnh liệt hơn trước ập đến, dường như y đã vĩnh viễn đánh mất một người rất quan trọng.

Đây là thần thể của y, đang yên đang lành không bị khoét tim lẽ ra sẽ không thấy thống khổ.

Nhưng sao lại còn... Đau đớn đến thế?

Hết chương 106.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play