Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Hôm qua không đăng vì làm cho xong thế giới này. 7c lận làm từ 12h trưa đến 2h sáng =)))))
Yến Chiêu đang nén giận, không nỡ cũng không dám trút lên Dung Dữ, Trần Duệ Phong vừa vặn chọc vào họng súng nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Gã bị đấm nằm bẹp trên đất, sắc mặt Yến Chiêu âm trầm, cú đấm rơi xuống như mưa, răng cửa cũng bị đấm gãy một cái.
Cô gái minh tinh sợ hãi hét ầm lên.
Ánh mắt Trần Duệ Phong đầy hung ác. Căn cứ không cho phép dị năng giả dùng dị năng tổn thương lẫn nhau nhưng được dùng sức mạnh nguyên thủy ẩu đả, chỉ cần không làm đến mức trọng thương tàn tật chết là được. Dù sao nơi nào có người là nơi đó có giang hồ, ân oán giữa người với nhau không bao giờ kết thúc.
Mới vừa bị người đàn ông đánh bất ngờ không kịp đề phòng. Kẻ khác cao to bắp thịt cuồn cuộn còn người đàn ông này chỉ khỏe hơn thằng ẻo lả kia một chút, nếu đánh nghiêm túc chắc chắn gã sẽ chiếm thượng phong*.
(Ở vào thế mạnh hơn, áp đảo đối phương)
Trần Duệ Phong khạc ra một búng máu, hăng hái chuẩn bị phản kháng.
Nhưng gã nhận ra, dị năng giả hệ không gian bị gã khinh thường này có sức lực cực kỳ mạnh, gã đã dùng hết toàn lực mà vẫn không thể phản kháng lấy một lần, chỉ có thể nằm bị động chịu đánh.
Đây thật sự là dị năng giả hệ không gian chứ không phải dị năng giả hệ sức mạnh? Trần Duệ Phong gào thét trong lòng.
Người này có tật xấu gì mà xuống tay nặng thế? Chỉ vì nói sai một câu thôi à?
Có trời mới biết y mới là người "bị chơi" đó.
Yến Chiêu đánh người gần chết. Không phải y hoàn toàn giận cá chém thớt, Thần Mặt Trời tượng trưng cho ánh sáng, nhạy cảm nhất cũng chán ghét nhất hơi thở hắc ám, linh hồn của người phàm này xấu xí đen tối e rằng đã làm rất nhiều chuyện trái lương tâm.
Đã thế y càng không biết hạ thủ lưu tình.
Trần Duệ Phong không còn sức đánh trả đang muốn dùng dị năng tự vệ, Dung Dữ đứng xem kịch hay đủ rồi giờ mới lên tiếng: "Được rồi, đừng gây án mạng."
Yến Chiêu lập tức dừng tay.
Trần Duệ Phong khó khăn đứng dậy, hận thù nhìn hai người: "Tụi mày ra tay trong trụ sở, dám đánh tao trọng thương trái với quy định của căn cứ, tao sẽ báo chuyện này lên đuổi tụi mày ra khỏi căn cứ!"
Dung Dữ quan sát gã: "Trọng thương? Tao thấy mày còn khỏe như vâm đây."
"Thế này mà nói không phải trọng thương?!" Trần Duệ Phong giận dữ giơ tay lên muốn để lộ vết thương nhưng lại thấy trên làn da vẫn hoàn hảo như ban đầu.
...Có chuyện gì vậy? Máu bầm đâu? Vết thương đâu? Rõ ràng gã cảm giác xương sườn bị gãy, phổi đã muốn lệch luôn nhưng bây giờ đừng nói là nội thương, ngay cả ngoại thương cũng không thấy.
Từ trên xuống dưới chỉ gãy một cái răng cửa, thế này không đủ mức độ nói trọng thương.
Cảm giác đau muốn chết đi sống lại vừa nãy là giả à?
Yến Chiêu ra tay tất nhiên sẽ không để lại dấu vết, dù với thực lực của họ, xem như thật sự đánh chết Trần Duệ Phong thì căn cứ cũng sẽ không nói gì. Nhưng trong mắt người khác y giận dữ là vì hồng nhan, chuyện y làm sẽ bị tính lên đầu Dung Dữ.
Y không muốn để Dung Dữ bị người chỉ trích.
Tuy Dung Dữ không quan tâm, nhưng Yến Chiêu không muốn Dung Dữ lại đội nồi vì bất cứ chuyện gì.
Dung Dữ càng không giải thích: "Mày là con nít à, rụng cái răng còn đòi chạy đi tố cáo."
Trần Duệ Phong: "Mày----"
"Chúng ta đi." Dung Dữ không quan tâm đến gã nữa mà nhìn về phía Yến Chiêu.
Yến Chiêu lập tức theo sau, hoàn toàn không quan tâm Trần Duệ Phong.
Trần Duệ Phong nhìn bóng lưng hai người, lòng đầy căm tức.
Bị đánh một trận độc ác trước mặt nhiều người rất mất mặt, trong lòng gã đã ghi hận hai người. Đừng để gã tra được người đàn ông đó là ai, bằng không gã nhất định làm người này biến mất khỏi trụ sở.
---
Yến Chiêu và Dung Dữ trở lại nhà trọ khu A, trên đường đi Yến Chiêu chủ động giải thích: "Không muốn gây phiền phức cho em, lúc tôi đánh gã đã dùng dị năng hệ thủy chữa hết toàn bộ."
"Không cần giải thích với tôi." Vẻ mặt Dung Dữ nhàn nhạt, vào phòng khách nhà trọ ngồi xuống ghế salon.
Yến Chiêu đóng cửa lại bước tới ngồi cạnh hắn: "Em còn giận à?"
Dung Dữ cầm một cái vòng tay phỉ thúy giơ lên nhìn, thờ ơ nói: "Tôi có gì mà phải giận."
Sau đó thả tay ra, vòng tay lập tức rơi xuống vỡ tan tành.
Yến Chiêu: "..."
Thế này thoạt nhìn không giống như không giận.
Dung Dữ nhìn y: "Đừng nghĩ nhiều, tôi có sở thích này."
Thoải mái đập hết đống ngọc thạch để nghe tiếng vỡ, loại âm thanh xa xỉ đó luôn làm tai hắn vui thích.
Yến Chiêu nghe mà sợ hết hồn, từng tiếng ngọc vỡ như đang nện vào lòng y.
Y không tiếc ngọc, thứ đồ chơi này đáng tiền với người phàm còn với thần nó chỉ là mấy cục đá. Huống chi sau tận thế ngọc đã không còn giá trị trong mắt người phàm.
Chỉ là y hơi sợ.
Nếu Dung Dữ biết được thân phận thật của y, hắn muốn đập bể nhất có lẽ là y.
Ban đầu Vòng Nhỏ cũng nghĩ vậy.
Về phương diện này Chủ Thần và thần khí bản mệnh đúng là có chung một giác ngộ.
Dung Dữ đập xong đám ngọc thạch đó mới như bố thí liếc qua những chiếc nhẫn đập không bể, cầm một chiếc nhẫn vàng lên đeo thử vào ngón trỏ.
Chiếc nhẫn theo kích cỡ nữ, tay của đàn ông đeo không vừa.
Yến Chiêu gãi đúng chỗ ngứa: "Tôi lại ra ngoài tìm cho em chiếc nhẫn vừa vặn."
Dung Dữ không đáp chỉ mang chiếc nhẫn vào ngót út mình, lần này thì vừa khít.
"Anh biết đeo nhẫn vào ngón út đại biểu cho gì không?" Dung Dữ hỏi.
Yến Chiêu lắc đầu. Thần linh không có giải thích nào liên quan đến đeo nhẫn trên ngón út, y không biết con người đã gán cho nó ý nghĩa gì.
"Độc thân, cô đơn, quên đi quá khứ." Dung Dữ nói.
Quên quá khứ cũng được, tốt nhất quên hết những gã đàn ông hoang đó đi, chỉ nhớ một mình tôi thôi. Yến Chiêu thầm nghĩ.
Độc thân cô đơn...thì bỏ đi.
Y muốn trở thành người gần gũi với Dung Dữ.
"Nhưng nó còn một ý nghĩa khác, sau này tôi mới biết." Dung Dữ còn nói.
Con người luôn trao cho vạn vật đủ loại ý nghĩa, chỉ hoa thôi đã có rất nhiều "ngôn ngữ" khác nhau. Đeo nhẫn trên ngón út tất nhiên không chỉ có một ý nghĩa.
Yến Chiêu hỏi: "Là gì?"
"Người độc thân mang nhẫn trên ngón út đại biểu cho độc thân, cô đơn, quên lãng." Dung Dữ nói, "Người đã kết hôn mang là bày tỏ vô cùng quý trọng đoạn tình cảm này, dù là khi nào cũng sẽ không rời không bỏ tình yêu ấy."
Người đã kết hôn sẽ mang nhẫn vào ngón áp út nhưng không ai quy định chỉ được đeo một chiếc nhẫn.
Nhẫn trên ngón út cũng mang một ý nghĩa tốt đẹp đến vậy.
Yến Chiêu nghe thế bèn nhìn chiếc nhẫn vàng trên ngón út Dung Dữ.
...Y cũng muốn đeo nhẫn trên ngón tay này.
Với thân phận người đã kết hôn.
Những gã đàn ông đó được trở thành chồng và chồng chưa cưới của Dung Dữ, Yến Chiêu ghen tị muốn chết, nằm mơ cũng muốn ràng buộc với Dung Dữ bằng mối quan hệ hôn nhân, và cũng là tuyên bố chủ quyền.
Đến lúc đó y phải khắc hình dáng mặt trời lên chiếc nhẫn, tuyên bố với cả thế giới rằng, Ma Vương này là người của Thần Mặt Trời. Y và hắn là một đôi trời đất tạo nên, không xa không rời.
Nhưng bây giờ chỉ có thể ảo tưởng chút thôi.
Hai người họ không phải một đôi trời sinh mà trái lại họ đã phạm vào vận mệnh pháp tắc, yêu nhau là đi ngược với ý trời.
Huống hồ bây giờ, chỉ là mình thầm thương trộm nhớ.
Yến Chiêu than nhẹ.
Đường dài chướng ngại.
"Đúng rồi, hôm nay anh đánh người đó, gã rất thù dai, sau này sẽ nghĩ cách đối phó chúng ta."
Dung Dữ đổi đề tài, lại nhắc đến Trần Duệ Phong.
Yến Chiêu không để bụng: "Một tên hề nhảy nhót mà thôi, quan tâm gã làm gì?"
"Tôi buộc phải quan tâm." Dung Dữ nói, "Tôi có thù với tiểu đội của gã, muốn xử hết đám đó."
Đây là thù của nguyên chủ Tịch Vọng.
Không báo thù có lẽ sẽ không cho ra tuyến HE hoàn mỹ.
Hắn vẫn nhớ hắn có nhiệm vụ phải làm.
Lúc Yến Chiêu tới đã điều tra tư liệu của thế giới này, biết nguyên nhân chết của đứa con số mệnh, Dung Dữ vừa nói như vậy y đã hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Nhưng y vờ như không biết hỏi: "Thù gì?"
Dung Dữ liếc nhìn y, cười một tiếng không rõ ý tứ rồi kể lại ân oán của nguyên chủ và đoàn xe.
Vòng Huyết Ngọc đỡ trán than thở: Đừng diễn nữa Chủ Thần đại nhân ơi, ngài ngã ngựa từ lâu rồi...
---
Ngày hôm sau Dung Dữ đi gặp thủ trưởng giao cho ông thẻ USB chứa tài liệu nghiên cứu của nguyên chủ.
Thủ trưởng không hiểu nội dung trong USB nhưng thân phận dị năng giả cấp bảy đủ để ông muôn phần coi trọng. Vừa cầm lấy USB ông đã lập tức triệu tập những nghiên cứu viên khoa học dày dạn kinh nghiệm trong phòng thí nghiệm, đến nghiên cứu tài liệu trong USB.
Cuối cùng bọn họ tìm ra được một tin tức kích động lòng người ---- phần tài liệu này có thể đột phá tiến triển của nghiên cứu vacxin ngừa virus tang thi.
Tập thể cao tầng trong căn cứ chấn động. Vậy mà giờ họ mới biết, cao thủ cấp bảy vừa tới căn cứ cũng là nhân tài nghiên cứu khoa học nằm trong danh sách bảo vệ nội bộ của quốc gia trước tận thế.
Thủ trưởng lập tức gọi sĩ quan ban đầu phụ trách đưa đón Tịch Vọng đến, trách cứ bọn họ tại sao ngay thời kỳ đầu tận thế không hộ tống Tịch Vọng về căn cứ an toàn. Bởi vì bọn họ không làm tròn trách nhiệm nên tiến độ nghiên cứu vacxin mới đình trệ không tiến triển, tất cả thời gian bị lãng phí đều có những sinh mệnh quý báu mất đi.
Sĩ quan càng ngỡ ngàng. Hắn nói lúc đầu đến sở nghiên cứu của tiến sĩ Tịch, nhìn thấy tiến sĩ Tịch đã biến thành tang thi lảng vảng bên cạnh phòng thí nghiệm nên mới quay về căn cứ.
"Tôi tuyệt đối không nhìn lầm, con tang thi đó giống như đúc tiến sĩ Tịch trong hình. Cho dù tôi nhìn nhầm nhưng không thể nào cả chi đội cũng nhầm." Sĩ quan nói như đinh đóng cột.
Lời này vừa thốt ra cả phòng họp rơi vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Dung Dữ, có khiếp sợ, có đề phòng, có hoài nghi.
Nếu lời sĩ quan này là thật vậy tất cả giải thích thế nào?
Chẳng lẽ tiến sĩ Tịch là một con tang thi cấp cao trà trộn vào nhân loại?
Đám quân nhân nâng lên tinh thần cảnh giác cao độ, có người bắt đầu sờ đến súng bên hông, có người âm thầm vận dị năng, sợ Dung Dữ thình lình nổi điên hại người.
Dưới cái nhìn của mọi người, vẻ mặt Dung Dữ vẫn bình tĩnh như thường.
Cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ khác với cốt truyện ban đầu. Sau khi quân đội của thế giới này đến, nhìn thấy đứa con số mệnh biến thành tang thi bên ngoài sở nghiên cứu, lúc này họ mới tay không mà về, vì thế đứa con số mệnh chân chính không được đón đi, cuối cùng chết giữa đường tạo thành kết BE.
Nhưng trong kí ức của nguyên chủ, cậu chưa bao giờ bước ra ngoài. Cậu là nhân viên nghiên cứu say mê với thí nghiệm khoa học nhất cả sở nghiên cứu, trước tận thế đang chuẩn bị thực hiện một thí nghiệm dài hạn, đã mua thức ăn đủ cho một năm cất trong phòng thí nghiệm. Cấp bậc an toàn của phòng thí nghiệm là cấp cao nhất, nên cậu có thể an toàn ở trong đó nghiên cứu cả một năm hơn.
Con tang thi giống nguyên chủ như đúc đó là ai? Có thể nói nó là thủ phạm trực tiếp khiến thế giới này hủy diệt.
"Các người có thể tiến hành kiểm tra toàn thân tôi." Dung Dữ điềm tĩnh nói, "Tang thi luôn có chỗ khác với người thường không phải sao?"
Nguyên chủ chính là người, hắn có bị kiểm tra thế nào cũng là người. Tang thi thật sự là Yến Chiêu.
Một sĩ quan quyền cao chức trọng cảnh giác nói: "Chúng ta không thể chắc rằng tang thi cấp bảy trở lên có hoàn toàn ngụy trang thành nhân loại được không." Dù sao trước nay bọn họ chưa từng gặp tang thi cấp bảy.
"Tôi tin tưởng cậu ta." Một người lớn tuổi lên tiếng, ông là viện sĩ phụ trách nghiên cứu vacxin cho căn cứ, vô cùng đức cao vọng trọng (có đức độ và danh vọng cao), "Tang thi không thể nào cung cấp vacxin cho chúng ta."
Trong quân đội lại có người đứng dậy ngờ vực: "Ai biết vacxin đó có vấn đề không? Lỡ đâu người tiêm thuốc đều biến thành tang thi, đây là âm mưu của tang thi cấp cao thì sao? Đừng quên bọn chúng có trí khôn."
"Toàn khoa nghiên cứu khoa học chúng tôi đều xem qua phần báo cáo nghiên cứu của tiến sĩ Tịch, không có vấn đề. Cậu đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của chúng tôi?" Lại có một nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi đứng lên phản bác.
Khí thế hai bên như gươm tuốt vỏ nỏ giương cung.
Yến Chiêu vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh bỗng phát động dị năng hệ tinh thần, trừ Dung Dữ ra ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên ngây dại.
Chỉ có mình Dung Dữ cảm nhận được dị năng đang dao động, hắn ngạc nhiên nhìn Yến Chiêu.
Đúng là cách giải quyết vừa đơn giản vừa thô bạo. Tất cả người ở đây đều quên đi chuyện này, sẽ không truy cứu vấn đề thân phận hắn nữa.
"Anh lo họ tra tiếp sẽ phát hiện anh là tang thi?" Dung Dữ nhỏ giọng hỏi, "Nhưng tôi rất muốn biết con tang thi giống tôi là ai."
"Bọn họ không tra được." Yến Chiêu bình tĩnh nói, "Quên chuyện này là kết quả tốt nhất."
Bởi chuyện này vốn không nên xảy ra.
Tất cả chỉ có Yến Chiêu biết con tang thi đó là gì.
Tên đầu sỏ đã quậy cho muôn vàn thế giới hỗn loạn không yên là một Đọa Thần tên Lê Tẫn, chuyên gia phá hoại thế giới trộm vận mệnh.
Gã từng đến thế giới 5627 biến thành dáng vẻ tang thi hóa của đứa con số mệnh để lừa gạt quân đội đến đón. Hiệu ứng bươm bướm đấy khiến vận mệnh của nhân vật chính biến thành kết BE. Thế giới 5627 cứ vậy mà dần đi về hướng hủy diệt, sinh ra vô vàn lỗ hổng thời không.
Vụ đó đã mang đến một cơn mưa đỏ tận thế, thậm chí thông qua một vết nứt thời không trút xuống thế giới 999, khiến cho thế giới đó cũng rơi vào hỗn loạn. Đọa Thần lại thừa cơ chui qua khe hở, mưu tính moi thần cách của hai vị Thần Bảo Vệ trong thế giới 999.
Yến Chiêu chạy đến thế giới 999 giải quyết Đọa Thần xong mới đến thế giới 5627 xử lý cục diện rối rắm ở đây.
Trong mắt y tang thi không phải tận thế.
Dung Dữ mới là tận thế của y.
Hết chương 101.