Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Mai thi rồi shocku vl. 🥲
Tất cả dịu dàng ngọt ngào bỗng chốc hoá thành trống rỗng.
Yến Chiêu trầm giọng hỏi: "Sở Trác là ai?"
Dung Dữ không nói mê nữa mà hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, vùi vào trong ngực y, dáng vẻ cực kỳ không muốn xa rời.
Yến Chiêu lại không vui vẻ nổi, ngay cả phần da thịt ấm áp của Dung Dữ kề sát y vẫn thấy lạnh như băng.
Y biết, người Dung Dữ thật sự không muốn xa rời là người đàn ông khác.
Gã đàn ông đó đã từng gần gũi da thịt với Dung Dữ, có thể khiến Dung Dữ nũng nịu ngủ yên trong ngực hắn không chút phòng bị.
Y chỉ là thế thân của gã đàn ông tên Sở Trác đó.
...Tại sao lại như vậy?
Đáy lòng Yến Chiêu đau đớn như bị dao cắt, rét quấn, lửa thiêu, khó chịu vô cùng.
Lúc y đuổi bắt Ma Vương ở muôn vàn thế giới đã sớm lặng lẽ rung động, đáng tiếc nhận ra quá muộn. Sau khi đuổi đến thế giới nhỏ, phát hiện thần hồn làm chuyện đó với Dung Dữ, tuy hoảng hốt lo sợ nhưng cũng đối mặt với tình cảm.
Không thể trốn tránh nỗi lòng này, y thật sự đã yêu Dung Dữ.
Nhưng sợ sau khi thẳng thắn thừa nhận thân phận Dung Dữ sẽ hận y, từ đó họ sẽ không còn khả năng bên nhau, nên y mới mượn thân phận tang thi ở kiếp này sớm sớm chiều chiều với Dung Dữ để bồi đắp tình cảm.
Từ trước đến nay y và Dung Dữ chưa bao giờ chung sống hòa bình, y muốn biết nếu hai người họ chưa từng là kẻ địch phải chăng sẽ chí thú tương đầu*, tâm ý tương thông.
(*cùng lý tưởng sở thích nên quý mến nhau, dễ trở thành bạn tâm giao)
Sau này chân tướng rõ ràng, nếu Dung Dữ không chịu tha thứ Yến Chiêu cũng chấp nhận, trả thù xử trí thế nào cũng theo ý hắn. Trộm được mấy ngày này, đã là quãng thời gian vui vẻ nhất trong những năm tháng làm thần dài đằng đẵng của Yến Chiêu.
Đêm nay Dung Dữ ngỏ lời, Yến Chiêu vui mừng không thôi nghĩ rằng bọn họ sẽ có khả năng bên nhau. Khi thân hồn của y hồ đồ đã từng có được Dung Dữ, nhưng nếu nghiêm túc xét về mặt ý nghĩa thì hôm nay mới là lần đầu của Chủ Thần. Y có ý thức của Chủ Thần, biết rõ người dưới thân mình là Ma Vương.
Dung Dữ tựa vào vai y, mái tóc rối bời mồ hôi từng giọt, khi không chịu nổi sẽ nhỏ giọng gọi y chậm một chút.
Y cho rằng giây phút này bọn họ yêu nhau, mới có thể kết hợp đầy dịu dàng và nóng bỏng như thế.
Sau lần đầu tiên, người yêu vậy mà gọi tên gã đàn ông khác.
Không một người đàn ông nào nuốt trôi cơn giận này.
Huống chi là Chủ Thần có địa vị chí cao vô thượng trông giữ muôn vàn thế giới.
Nhưng có tức giận ghen tuông đến mức nào thì lửa giận đó cũng hướng về gã đàn ông nọ, không dám trút giận lên thanh niên đang nằm trong lòng dù chỉ một chút.
Nhìn dáng vẻ Dung Dữ mệt mỏi ngủ say, thậm chí Yến Chiêu còn không nỡ đánh thức hắn để hỏi cho ra câu trả lời.
Có chuyện gì đợi trời sáng hẵng nói. Yến Chiêu trốn tránh nghĩ.
Vạn vật không dám nhìn thẳng Mặt Trời còn Mặt Trời vô tình ngạo nghễ nhìn chúng sinh. Ánh mắt thần linh lạnh như băng không chút gợn sóng, không có bất kỳ vật nào khiến Thần không dám nhìn thẳng.
Trời có tình trời cũng già*, Thần có tình Thần ắt thành dân*.
Cả đời y chỉ trốn tránh ba chuyện.
Một, không dám thừa nhận yêu Ma Vương, hai, không dám đối diện với nỗi hận của Ma Vương, cuối cùng là không dám nhìn Ma Vương yêu người khác.
Yêu hận tùy Ma nắm giữ, can đảm vì Ma mà nát tan, đây là số kiếp của Thần.
Mà y lại độ kiếp thất bại.
—
Dung Dữ một đêm ngon giấc, Yến Chiêu lại mất ngủ cả đêm.
Dung Dữ chui ra khỏi chăn, trên người đã thay bộ đồ ngủ tơ lụa che lại hơn nửa dấu hôn, bên cạnh đã không còn một bóng người.
Điểm này làm hắn nhớ tới Sở Trác. Mỗi ngày Sở Trác đều phải lên triều nên sau khi thức dậy bên cạnh hắn luôn vắng bóng người nọ, nhưng Sở Trác sẽ tri kỉ xuống bếp làm bữa sáng để hắn dậy ăn.
Đêm qua lúc hắn ngủ hắn giả bộ.
Hắn cố ý gọi tên Sở Trác.
Một là để thăm dò xem Mặt Trời có mất trí nhớ giống mấy kiếp trước không, nếu không có thì càng chứng minh suy đoán bất đồng tuyến thời gian. Hắn có thể đoán được bây giờ Mặt Trời đã trải qua bao nhiêu chuyện, nhờ vào gọi tên mấy thế giới trước của Mặt Trời.
Hai là nếu Mặt Trời chưa trải qua những thế giới trước, vậy gọi tên "gã đàn ông hoang khác" để Mặt Trời ghen một chút cũng được. Uổng công hắn khó chịu bao lâu nay, không cho Mặt Trời chút chuyện khó chịu chính hắn cũng không thoải mái.
Ba là Mặt Trời nghe những cái tên đó, chờ sau này đến thế giới thích hợp sẽ hiểu ra tuyến thời gian của y và Dung Dữ. Đây là lời nhắc của Dung Dữ, nếu ngay cả chuyện này mà Mặt Trời cũng không nghĩ ra, với chỉ số thông minh như thế phải tạm biệt ngôi Chủ Thần rồi.
Còn tại sao không tự nói rõ?
Bây giờ vị Chủ Thần đại nhân cao quý này đang chột dạ giấu giếm thân phận mà, tất nhiên Ma Vương phải hiểu ý không vạch trần, phối hợp chơi với y.
Nhìn cơ thể căng thẳng và áp suất thấp quanh quẩn suốt đêm, xem ra bây giờ y chưa trải qua thế giới Sở Trác.
Dung Dữ biết lòng Yến Chiêu xoắn xuýt khó chịu nhưng hắn vẫn thoải mái ngủ say như không biết.
Lừa gạt Ma Vương là phải trả giá đắt. Nếu Yến Chiêu muốn chơi nhập vai vậy Dung Dữ sẽ góp thêm chút lửa, tặng lại một tràng tu la.
"Dung Dung." Yến Chiêu mang tạp dề từ trong bếp đi ra, bưng bữa sáng vào phòng ngủ, bày từng món bánh bao nóng hổi, trứng ốp, sữa bò lên bàn đầu giường, "Ăn sáng thôi."
Nhìn y không có chút bất thường nào, có vẻ đã xây dựng tâm lý cả một đêm nên mới nhịn được cơn giận ấy.
Dung Dữ ngồi dậy, dùng đũa đâm vào bánh bao đưa lên miệng cắn. Vỏ bánh thật mỏng nhân bánh thật đầy, nước súp ngon lành chảy xuống cổ họng làm dạ dày ấm áp hẳn lên.
"Ngon quá." Mắt Dung Dữ sáng rực mở miệng khen ngợi.
Lòng Yến Chiêu nhất thời nở hoa.
Dung Dữ lại nhỏ giọng như tự lẩm bẩm: "Mùi vị giống hệt Sở Trác làm."
Yến Chiêu: "..."
Hoa vừa nở rộ đã héo rũ ngay tức khắc.
Y đã cố gắng không nhớ đến cái tên này nhưng Dung Dữ lại nhắc, còn nói mùi vị bữa sáng y làm giống hệt gã đàn ông đó làm!
Y thật sự là một thế thân ư!
Dung Dữ như không nhận ra, một hồi đã quét sạch bữa sáng, dáng vẻ trông rất thèm ăn.
Dung Dữ càng ăn ngon miệng bao nhiêu Yến Chiêu càng bận tâm bấy nhiêu. Điều này nói rõ Dung Dữ nhớ thương hương vị Sở Trác đó làm.
Nhưng y lại không giận đến mức không cho Dung Dữ ăn sáng. Tối qua Dung Dữ tiêu hao rất nhiều năng lượng, không cho ăn sáng tuyệt đối là ngược đãi.
Yến Chiêu không muốn hành hạ cơ thể hắn, chỉ đành ngồi bên cạnh nhìn rồi tự hành hạ lòng mình.
"Sở Trác là ai?" Chờ Dung Dữ ăn sáng xong Yến Chiêu cuối cùng vẫn không nhịn được, thẳng mặt hỏi ra.
Dung Dữ mù mờ: "Hả?"
"Vừa nãy em gọi cái tên này." Tối qua cũng gọi. Trong lòng Yến Chiêu buồn buồn bổ sung.
"À." Dung Dữ không hề chột dạ, "Là đầu bếp trước kia trong nhà tôi, hắn nấu ăn rất ngon. Được ăn món anh làm chợt nhớ đến hắn."
Nếu không phải đêm qua chính tai nghe Dung Dữ gọi cái tên này trên giường, giọng điệu quyến luyến đến vậy mềm mại đến vậy, không chừng Yến Chiêu đã tin.
Bây giờ y chỉ thấy lòng mình lạnh giá.
Dung Dữ đang nói dối.
Quan hệ thế nào mới phải dùng một lời nói dối che giấu?
Tất nhiên là người yêu cũ.
Yến Chiêu nghe mình khàn giọng hỏi: "Một đầu bếp thôi lại khiến em nhớ nhung vậy à?"
"Phản ứng của anh là sao?" Dung Dữ ngạc nhiên nói, "Hắn nấu ăn ngon, tôi nhớ đồ ăn hắn nấu không được à?"
Yến Chiêu cụp mắt: "Đêm qua em ngủ không biết mình nói gì. Nhưng tôi không ngủ, tôi nghe được."
"Em nằm mơ gọi tên hắn." Lúc Yến Chiêu nói ra lời này tim như bị đao cắt, "Rốt cuộc hắn là ai?"
Dung Dữ: Tôi biết chứ, tôi cố tình nói anh nghe đấy.
Nhưng hắn lại làm vẻ mặt ngỡ ngàng.
Một lát sau, vẻ mặt Dung Dữ thả lỏng: "Ra là thế, vậy tôi không dối anh nữa."
"Hắn là chồng cũ của tôi."
Dung Dữ cũng không hẳn là nói dối. Hắn và Sở Trác đã thành thân bái lẫn nhau, chỉ là ngay đêm cưới Sở Trác bị hắn hạ độc chết.
Hôn nhân đúng là nấm mồ tình yêu.
Yến Chiêu: "!!!"
Sét đánh ngang tai.
Không phải người yêu cũ, đã là chồng cũ rồi sao!
Dung Dữ có chồng cũ khi nào.
Không thể là thế giới 5627. Trước khi y đến thế giới này đã xem trước cốt truyện, đứa con số mệnh Tịch Vọng độc thân sẽ không tự nhiên có chồng cũ. Mà ở thế giới 6666 cũng không có khả năng, công chúa Thiên Tộc và 108 người công lược vì chết mới trở về, đến bây giờ không xuất hiện bất kỳ gã đàn ông khả nghi nào. Còn những năm y đuổi bắt Dung Dữ, Dung Dữ ở dưới mí mắt y sao có thời gian yêu đương kết hôn...
Nhưng Dung Dữ còn trải qua các thế giới nhỏ khác.
Nhận thức này làm Yến Chiêu lạnh cả người.
Sau khi Dung Dữ bị y truy nã bắt đầu đến các thế giới nhỏ nhận trừng phạt. Tốc độ dòng chảy thời gian của muôn vàn thế giới khác nhau, chờ đến khi y giải quyết hung thủ xong mới muộn màng chạy đến thế giới tận thế, Dung Dữ đã sớm trải qua không biết bao nhiêu thế giới...
Yến Chiêu không biết Dung Dữ đã trải qua những gì trong các thế giới đó. Hồ sơ xuyên không của Dung Dữ không thuộc sự quản lý của cục Quản Lý Thời Không, muốn xuyên đến thế giới nào đều do Xích Kim Diệu Nhật Hoàn biến thành vòng Huyết Ngọc quyết định ngẫu nhiên. Vòng Huyết Ngọc kiểm tra thế giới nào cần sửa chữa sẽ mang Dung Dữ đến thế giới đó.
Thần khí bản mệnh chia làm hai, hiện nay vòng Huyết Ngọc đã tách rời bản thể Yến Chiêu. Dù là Yến Chiêu cũng chỉ cảm ứng được Dung Dữ đang ở thế giới nào thông qua nửa thần khí, hoặc thế giới hắn sắp đến trong quá trình truyền tống, từ đó lấy được thông tin về những thế giới đó.
Còn muốn biết Dung Dữ đã trải qua những gì, trừ phi y lập tức thu vòng Huyết Ngọc bằng không không thể biết được tất cả đã xảy ra.
Nhưng bây giờ y không dám thu thần khí vì sợ bại lộ thân phận thật sự.
Yến Chiêu khó chịu đến phát hoảng.
Rất có thể Dung Dữ gặp được gã chồng cũ đó trong các thế giới nhỏ.
Không một ai quy định Dung Dữ không thể yêu đương trong thế giới nhỏ. Ở thế giới 6666 Ma Vương chưa từng rung động với bất kỳ người nào, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không yêu ai trong thế giới nhỏ.
Nếu như trong lòng hắn thật sự có một người khác.
Mà cơ hội quen được người đó là do y tự tay đưa Dung Dữ vào thế giới nhỏ...
"Sắc mặt anh không tốt lắm." Dung Dữ ân cần nhìn y, "Anh rất để ý chuyện này à?"
Yến Chiêu im lặng.
Nói hoàn toàn không để ý là nói dối. Dung Dữ từng yêu người khác mà đến nay vẫn yêu người nọ, nếu không sao còn ngủ mơ gọi tên hắn.
"Thế...tôi là gì?" Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi, "Nếu không thích tôi, sao còn muốn..."
"Sao tôi không thích anh chứ?"
Yến Chiêu ngẩng phắt đầu, trong mắt tụ chút ánh sáng.
Dung Dữ tiếp tục cười nói: "Anh đẹp trai thế tất nhiên tôi thích anh."
Yến Chiêu ngẩn ra: "Chỉ vì đẹp?"
Dung Dữ thản nhiên nói: "Đúng vậy, tiêu chuẩn bạn tình tôi chọn là phải đẹp."
"...Bạn tình?" Yến Chiêu lẩm bẩm từng chữ.
Ký ức của thần hồn nhất thời hiện ra.
Khi y còn là một con tang thi bẩn, Dung Dữ chê tới chê lui không cho phép đến gần. Nhưng vừa tắm xong, cả thân thể sạch sẽ và gương mặt tuấn mỹ lộ ra thì bọn họ đã lập tức lên giường.
Thần hồn là vì thèm ăn biến thành tình dục, vì tình yêu trong bản năng nên mới đối xử với Dung Dữ như thế.
Còn Dung Dữ tại sao không chống cự mà chỉ thản nhiên chấp nhận? Trong khoảng thời gian ngắn sao Dung Dữ lại yêu một con tang thi vừa bẩn vừa ngốc?
Bây giờ đã có câu trả lời.
Bởi vì Dung Dữ không hề yêu y.
Chẳng qua là thấy một người đàn ông đẹp, phù hợp với tiêu chuẩn bạn tình nên mới vui vẻ đồng ý mà thôi.
Thế mà y lại xem đó thành lưỡng tình tương duyệt (cả hai đều có tình cảm với nhau).
Hết chương 98.
Chú thích:
*Trời mà có tình trời cũng già: Một câu trong bài thơ Kim đồng tiên nhân từ Hán ca tịnh tự.
Trời già vì thương xót cho những cuộc chia ly.
(Theo thivien.net)
*Thần mà có tình Thần ắt thành dân: 祂若有情便成他: 祂: là ngôi thứ ba của 神 (Thần), 他:ngôi thứ ba chỉ người (cụ thể là chỉ phái nam). Ý của câu này là Thần mà có tình thì sẽ biết thương, yêu, đau xót, vui mừng, đủ mọi cảm xúc giống người thường. Vì Yến Chiêu từng nói sinh linh trong muôn vàn thế giới là con dân của mình nên 他 mình xin phép để thoát ra thành "dân" để hợp vần với Thần, cũng là ý "trở thành người thường".