Cả đoàn đi được một lúc thì Di Ninh mở lời hỏi: “Ngươi có lại đói nữa không?”. Sở Vi Diệp nghe vậy cảm thấy có chút xấu hổ, làm như nàng là bao tử không đáy vậy. Nhưng dù gì sau trận hoảng loạn lúc nãy nàng tốn không ít calo để mà lo sợ. Sở Vi Diệp không vì vậy mà trả lời thật lòng.
“Ta vừa mới ăn lúc nãy, ngươi tưởng ta là bao tử không đáy sao?”. Sở Vi Diệp bĩu môi huýt vào bụng người kia.
“Nhưng bọn ta đói rồi.”. Di Ninh nói xong ra lệnh cho đoàn người phía sau ghé vào một quán ăn bên đường.
Bọn họ ai nấy đều dùng cơm của mình chỉ riêng Sở Vi Diệp chỉ vì sĩ diện mà ngồi nhìn bọn họ. Thỉnh thoảng nàng liếc sang Di Ninh, lần này bắt gặp được ánh mắt Di Ninh cũng đang nhìn mình.
“Muốn ăn thì cứ việc ăn, việc gì phải làm như thế”. Di Ninh vẫn điềm đạm dùng cơm mặc Sở Vi Diệp có muốn ăn hay không.
Sở Vi Diệp lần này bị người ta bắt trúng tim đen nhưng nàng không màng sĩ diện nữa mà cầm đũa dùng cơm. Mặc kệ ăn trước cái đã, chuyện lúc nãy đã tiêu tốn hết gạo cơm của nàng rồi, không ăn lát nữa lại đói mất. Di Ninh thấy Sở Vi Diệp bắt đầu dùng cơm có chút mỉm cười, nữ nhân này lại thích rườm rà như thế. Không biết Sở Vi Diệp đã và sẽ làm gì để trả ơn Di Ninh nhưng hiện tại chỉ thấy Di Ninh lại tốn kém thêm một phần nữa. .
ngôn tình ngượcBọn họ lại lên đường, phía trước chính là trạm kiểm soát hàng hoá của quan phủ. Từng người một đứng đợi bọn chúng kiểm tra mới được thông qua. Gặp bọn quan phủ Sở Vi Diệp lại lo lắng về thân phận của mình. Phụ hoàng nàng nhất định sẽ đem hình hoạ chân dung của nàng truyền xuống để dễ dàng tìm kiếm nàng. Thấy thế Sở Vi Diệp luôn tìm cách tránh né ánh mắt của bọn chúng. Nàng lùi lại lẫn vào đám nam nhân đi theo Di Ninh, bọn họ sẽ ít nhiều che đi được nàng. Di Ninh cảm thấy hành động của Sở Vi Diệp bỗng trở nên lạ lùng. Nàng chính là đang sợ cái gì mà phải ẩn nấp như vậy, bọn quan phủ chăng? Di Ninh càng nghĩ càng khó hiểu, nàng vì sao lại phải né tránh bọn chúng. Nếu theo như nàng kể thì gia đình nàng bị hãm hại chẳng lẽ bọn chúng là người truy sát nàng. Di Ninh đành để chuyện này lắng xuống trong lòng mình, qua ải kiểm soát này sẽ tính tiếp. Thương đoàn của Di Ninh bán đồ hợp pháp nên không phải sợ, họ rất dễ dàng được thông qua.
Thương đoàn chắc cũng đã mệt lã người nên chọn một nơi để nghỉ chân. Di Ninh đành đem chuyện lúc nãy mà truy vấn Sở Vi Diệp. Xung quanh chỉ có hai người, mặt đối mặt mà hỏi rõ.
“Bọn chúng là ai, sao ngươi phải tránh né?”. Di Ninh hạ giọng hỏi
“Có sao, ta không có tránh né, ngươi làm sao thế?”. Sở Vi Diệp nghe thấy không khỏi lo sợ, lại bị nàng ấy bắt trúng tim đen. Con người này lại có bao nhiêu lợi hại. Nàng vẫn giữ giọng trả lời.
“Bọn chúng là người đã hãm hại gia đình ngươi?”. Di Ninh giả vờ hỏi để thăm dò Sở Vi Diệp, nàng đã có chút nghi ngờ về Sở Vi Diệp.
“Đúng đúng, là bọn chúng nên ta phải tránh né, nếu không bọn chúng sẽ tìm giết ta.”. Sở Vi Diệp như bắt được xô nước dập lửa, nàng quên chuyện lúc trước mình đã dựng ra nói dối Di Ninh.
Di Ninh nghe thấy vậy trong lòng đã xác định được mối nghi ngờ của mình. Nàng chụp lấy cánh tay của Sở Vi Diệp, vẻ mặt lúc này đã không còn bình tĩnh nữa, có chút gấp gáp hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Đi theo ta có ý đồ gì?”. Sở Vi Diệp nhận được cỗ đau đớn từ cánh tay mình, quát lại Di Ninh: “Thả ta ra. Ta là ai chứ chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao?”.
Nhận thấy Sở Vi Diệp không thành thật, nàng lo lắng người này sẽ gây hại tới thương đoàn của mình. Di Ninh buông cánh tay kia ra rồi rất nhanh rút ra thanh kiếm kề cổ Sở Vi Diệp, lên giọng hỏi lại lần nữa: “Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai?”. Lần này kiếm cũng đã kề tới cổ, Sở Vi Diệp lúc này không còn bình tĩnh nữa, tim đã đập bần bật lên. Nàng nếu không nói sợ là sẽ không thoát khỏi ải này, chôn thây ở đây mất.
“Ta nói ta nói, ngươi mau để kiếm xuống.”. Sở Vi Diệp giơ hai tay ra như đầu hàng.
Lúc này Di Ninh mới buông kiếm xuống như vẫn cầm trên tay chưa yên tâm cất đi. Nàng nhìn Sở Vi Diệp, đợi câu trả lời. Thấy kiếm đã được bỏ xuống, Sở Vi Diệp đã an tâm hơn mà thở phù. Nàng từ từ kể hết chuyện mình là công chúa vì sợ phải gả cho người không mong muốn nên đành trốn phụ hoàng lưu lạc đến giờ này. Chuyện nên kể cũng đã kể xong, Di Ninh nghe xong ngẫm một chút mới trả lời nàng: “Đã hết rồi?”.
Sở Vi Diệp lại thấy con người này sao bây giờ lại tỏ ra đa nghi với mình. Đã kể những gì nàng muốn, nàng thì lại muốn thêm gì nữa. Sở Vi Diệp gằng giọng khẳng định: “Thật sự đã hết rồi, chuyện chỉ có bấy nhiêu”.
“Được, ngươi ở đây nghỉ ngơi.”. Di Ninh nói xong xoay bước trở về với bọn người trong đoàn. Sở Vi Diệp lại nhìn bóng lưng đã đi khuất mà thầm mắng trong lòng.
Di Ninh lựa một góc ngồi yên tĩnh, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Một lúc sau đoàn người lại khởi hành. Phải nhanh chóng vào thành để cho kịp trời tối, còn phải tìm quán trọ để qua đêm.
Cuối cùng thì sau một ngày trời công chúa cũng được tắm. Nàng nhất định phải tắm gội hết bụi trần đã bám vào người mình. Nàng cởi ra từng lớp y phục để lộ làn da trắng nõn mịn màng từ từ bước vào bồn tắm. Bồn tắm ở đây không lớn như ở hoàng cung lại không có người hầu hạ, thật thiếu thốn. Nàng đang tận hưởng hơi nước nóng phả vào mặt mình lại thêm cảm giác dễ chịu khó tả thì có người gõ cửa làm phiền.
“Ngươi có trong đó không?”. Giọng nói này chính là của Di Ninh. Nàng đang đứng ở ngoài lại gõ cửa ồn ào như vậy. Đêm hôm lại đến tìm nàng làm gì. Sở Vi Diệp có chút bực bội trong người, liền nhanh mặc vào y phục ra mở cửa cho người kia. Nàng còn chưa tính chuyện người kia đã từng kề kiếm vào cổ mình.
Những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc của Sở Vi Diệp, gương mặt nàng cũng còn lấm tấm vài giọt lại khoác trên người chỉ một lớp trung y mỏng manh. Di Ninh không hỏi cũng biết nàng mới tắm lại bị mình làm phiền nên mới gấp gáp đến vậy. Di Ninh đành cười trừ: "Xin lỗi, ta đã làm phiền".
"Phiền thì cũng phiền rồi, có việc gì vào trong rồi nói.". Sở Vi Diệp vẫn còn bực tức bước vào trong.
Nhận thấy ánh mắt Di Ninh vẫn đặt trên người mình, Sở Vi Diệp lấy tay vờ che người lại, quát người kia: "Ngươi có gì ban đêm ban hôm đến tìm ta lại nhìn ta chằm chằm như vậy".
"Ta với ngươi đều là nữ tử, ngươi có gì ta cũng đều có. Việc gì ngươi lại nghĩ như vậy. Chỉ là ta giờ mới thấy bộ dáng nữ nhân của ngươi". Di Ninh vẫn điềm tĩnh giải thích.
"Có việc gì ngươi mau nói.". Sở Vi Diệp đành lãng tránh sang chuyện kia.
"Công chúa hẳn là đang tìm phò mã, chi bằng để ta làm phò mã của người, hoàng thượng sẽ không ép người gả cho người khác nữa. Ta vừa lúc lại muốn tiến cung, giờ là lúc công chúa người trả nợ ân huệ cho ta.". Di Ninh nói nghiêm túc không có ý trêu chọc hay đùa giỡn.
Sở Vi Diệp nghe xong há hốc mồm, nàng không tin người kia lại nói ra những lời điên rồ như vậy. Sở Vi Diệp lấy lại bình tĩnh trả lời: “Ngươi có biết khi chuyện này lộ ra sẽ phạm tội khi quân không?”
“Ta biết nhưng về việc này ngươi yên tâm, không để ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi đâu. Giúp ta có được không?”. Di Ninh dùng ánh mắt chân thành nhất có thể để nhìn người kia xem như là lời thỉnh cầu từ trước đến nay.
Đối với Sở Vi Diệp mà nói, chuyện này có chút bất ngờ. Trước giờ Di Ninh luôn đối xử tốt với nàng, xem như là nàng nợ người ta rất nhiều ân huệ đi. Nếu như không có Di Ninh có lẽ nàng vẫn đang cực khổ với công việc nặng nhọc kia hoặc là chịu thua quay trở về cung kén phò mã theo ý phụ hoàng. Dù gì chuyện cũng đã theo chiều hướng tốt, tất cả là nhờ vào nữ nhân ngoại quốc kia chi bằng liều một phen đồng ý với nàng ấy.
“Được, ta giúp ngươi nhưng ngươi vào cung để làm gì?”. Dù đồng ý nhưng một người ngoại quốc như nàng muốn vào cung thì không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
“Ta đến để tìm một cuốn sách. Ta cũng không chắc nó ở trong cung hay không chỉ là cố gắng tìm thôi. Nó rất quan trọng với ta. Ngươi yên tâm tìm được ta sẽ tìm cách xin hoàng thượng huỷ hôn, công chúa lúc đó sẽ có thêm thời gian tìm một phò mã khác.”. Di Ninh dùng mọi lí lẽ của mình để thuyết phục công chúa Sở Quốc. Xong nàng cũng không quên nở nụ cười mang vẻ cảm ơn người kia.
Sở Vi Diệp gật đầu. Không hiểu nữ nhân kia rốt cuộc có thứ gì lại khiến mình nhẹ dạ cả tin như vậy. Sở Vi Diệp lần đầu đặt hết niềm tin vào một người xa lạ như thế. Nàng có thật chỉ là một thương nhân không?
Sáng hôm sau, thương đoàn theo phía kinh thành mà tiến. Bọn tuỳ tùng của Di Ninh sẽ ở nội thành còn nàng và Sở Vi Diệp sẽ tiến cung. Cả hai người đổi thân phận cho nhau. Lần này Sở Vi Diệp là chính mình, một nàng công chúa khuynh quốc khuynh thành không khỏi khiến Di Ninh đặc biệt chú ý đến. Khi phẫn nam trang nàng đã hiện vẻ mỹ lệ trên gương mặt mình huống chi trở lại thân phận nữ nhi, nét đẹp đó lại càng hiện rõ. Còn về Di Ninh, nét phong trần trên gương mặt lại hiện rõ. Nam nhân ngoại quốc cũng không đẹp bằng nàng. Với chiếc mũi vốn đã cao, đôi môi lại thêm một chút đỏ nhưng lại không quá đỗi nữ tính không chừng sẽ lại khiến nữ nhân trong cung mê mệt. Sở Vi Diệp cũng không tránh khỏi vẻ câu hồn của nàng. Công chúa nhìn người kia, ban cho nàng vài tiếng vỗ tay khen ngợi: “Người Ả Lạp các ngươi phẫn nam trang đều đẹp thế sao?”.
Tràn vỗ tay của Sở Vi Diệp làm Di Ninh chú ý, nàng hỏi: “Khi là nữ nhân ta không đẹp sao?”
Sở Vi Diệp có chút sượng khi nghe câu hỏi này. Vì từ ban đầu nàng vốn dĩ đã chú ý đến vẻ đẹp của Di Ninh không ngờ hôm nay người kia lại hỏi thế. Nàng đành cười như bồi lửa cho câu nói: “Có chứ chỉ là không ngờ ngươi phẫn nam trang lại giữ được vẻ đẹp ấy thôi. Phong trần như vậy mới xứng là phò mã của bổn công chúa.”
Di Ninh nghe xong nhếch môi cười cũng không trả lời nàng nữa. Hai người cứ thế mà tiến về hoàng cung. Chỉ là trên đường đi Sở Vi Diệp thuận miệng kể đôi chút về Sở Quốc, về hoàng cung cho Di Ninh nắm rõ. Di Ninh có vẻ cao hơn Sở Vi Diệp một chút. Nhìn từ xa hai bóng lưng cao gầy sánh vai đi bên nhau cũng không ai biết giữa họ là như thế nào.