Chúng ta chơi trò chơi tiếp nhé.

Nghe thấy lời dụ dỗ của Giải Chước, Lâm Mạc ghé lên vai Tịch Tấn Khiêm suy nghĩ trong chốc lát: “Chúng ta cùng nhau chơi?”

Trạm Văn Sương nhíu mày: “Tiểu Mạc, khuya rồi, nên về nhà.”

Lâm Mạc thực ngoan, ngơ ngác dạ một tiếng nhưng vẫn không trèo xuống khỏi người Tịch Tấn Khiêm.

“Tiểu Mạc?”

Lâm Mạc đột nhiên lại che miệng cười trộm, nhỏ giọng nói: “Còn muốn chơi tiếp cơ.”

Giải Chước cười bỉ ổi đến nỗi khiến cho người nghe cảm thấy ngứa răng.

Hắn vươn hai tay, vừa định nói với Lâm Mạc “lại đây dựa vào lòng tôi, chúng ta cùng chơi tiếp” lại thấy Lâm Mạc đột nhiên dựng thẳng người, “chụt” một tiếng hôn lên môi Tịch tổng, vừa cười vừa nói “A Khiêm không vui, phải hôn nhẹ.”

Tịch Tấn Khiêm sửng sốt.

Lại một nụ hôn đậu lên môi.

“A Khiêm vẫn không vui, phải hôn tiếp.” Lâm Mạc chu mỏ nói.

Giải Chước chậm rãi thả tay xuống, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc: “Mạc bảo bối, em chỉ được chơi trò này với tôi thôi.”

Lâm Mạc lắc đầu, duỗi tay vung vẩy, vẽ ra một vòng tròn lớn trong không trung: “Không, tất cả chúng ta cơ.”

“Chúng ta” trong lời cậu nói có nghĩa là toàn bộ người có mặt ở đây, còn Giải Chước thì cho rằng “chúng ta” bao gồm hai người.

Lệch sóng một chút, lại tạo nên hiểu lầm to lớn.

Mạnh Kỷ Nhung cúi đầu cười khẽ, nâng tay đẩy gọng kính: “Tôi cũng không vui, lại đây hôn nhẹ tôi nào.”

Vừa dứt lời, những người xung quanh bắn ánh mắt hình viên đạn găm đầy người hắn.

Luận về khả năng “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, quả thật không ai có thể so tài với thầy Mạnh!

Lâm Mạc nghiêng đầu: “Đâu có, A Nhung hiện tại nhìn rất vui vẻ nha…”

Mạnh Kỷ Nhung khựng lại, thu liễm vẻ tươi cười: “Không, tôi không vui.”

“Không, A Nhung đang vui.”

“Tôi không vui.”

“A Nhung… Ơ!”

Chưa kịp nói xong, một người đã bước đến từ phía sau, dùng cánh tay ôm lấy Lâm Mạc, giật ra khỏi vòng tay của Tịch Tấn Khiêm. Hóa ra là Trạm Văn Sương, không rõ hắn đã xuất hiện từ lúc nào.

Tịch Tấn Khiêm ánh mắt lạnh lùng, không chịu thua mà vươn tay níu lấy cái eo nhỏ nhắn.

Trạm Văn Sương chưa kịp hành động, cánh tay vẫn đang vòng trước ngực Lâm Mạc, ngữ khí đe dọa: “Buông tay!”

“Anh mới là người phải buông tay.”

Lâm Mạc bị lôi kéo nằm lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, giãy giụa hai cái: “A… Em ngã mất! Em sắp ngã rồi!”

Vốn dĩ hai người kia đang ôm Lâm Mạc vô cùng vững vàng, sau đó lại bị chen ngang phá đám, thật sự là khó lòng phòng bị. Tịch Tấn Khiêm và Trạm Văn Sương bất đắc dĩ thả lỏng tay, cộng thêm Lâm Mạc vùng vẫy loạn xạ…

“Bịch!”

Mông chạm đất!

Lúc này hoàn toàn trở nên mông lung.

“Tiểu Mạc, em không sao chứ?”

“Mạc Mạc, em sao rồi?”

Trạm Văn Sương cùng Tịch Tấn Khiêm cả kinh, đồng thời ngồi xổm xuống đỡ Lâm Mạc dậy.

Lâm Mạc nghẹn ngào một tiếng, hai tay ôm mông ủy khuất nhìn về phía hai người, ánh mắt lên án hành vi của bọn họ, hơn nữa nhất quyết lui về sau không chịu để bọn họ chạm vào người.

Trọng Nính vừa vặn đứng phía sau, nhanh nhẹn nâng Lâm Mạc đứng dậy, hắn xoa đầu vỗ về, lại thò tay sờ mông Lâm Mạc: “Đau không?”

“Đau!” Lâm Mạc lập tức chui vào lồng ngực Trọng Nính.

“Chúng ta về nhà!” Trọng Nính ôm người nói, hắn nhìn về phía đám người còn chưa hoàn hồn phía sau “Tôi và Mạc Mạc ở cùng tòa nhà, để tôi đưa em ấy về, không làm phiền các vị ở đây...”

“Tôi còn chưa nói gì đâu.”

Giải Chước cắt lời hắn, nheo mắt nhìn: “Có nhiều người tay chân đi hơi xa, cẩn thận kẻo bị chặt đứt…”

Trọng Nính cũng không nhịn: “Thử xem chặt được không.”

“Chặt… hức… cái gì?” Lâm Mạc nghi hoặc nấc cụt một tiếng, cố gắng đứng thẳng người, dùng hai tay ôm mặt Trọng Nính, ngẩng đầu cười: “Anh đứng yên, A Nính, em không nhìn rõ anh.”

“Tôi vẫn đang đứng yên.” Trọng Nính bất đắc dĩ nói.

“Hức… haha~…” Lâm Mạc nhéo nhéo khuôn mặt Trọng Nính, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên cười rộ lên nói: “Đáng yêu quá! A Nính đáng yêu… Giải Chước… Giải Chước là đồ chó!”

Câu cuối cùng cậu như hét lên, thành công khiến cho Giải Chước sững người, huyệt thái dương phập phồng, nụ cười hắn biến mất hoàn toàn, nhẹ giọng hỏi: “Ồ? Sao tôi lại thành đồ chó rồi?”

edit bihyuner. beta jinhua259

Có những kẻ quả thật không biết mình là người như thế nào.

Lâm Mạc nhắm chặt mắt, ủy khuất dựa vào lồng ngực Trọng Nính, hai tay ôm vai hắn, nước mắt chực trào ra: “Anh hung dữ với em!”

Giải Chước: “…”

Hắn ngẫm lại câu hỏi vừa rồi của mình, ngữ khí, giọng điệu,… sau khi hoàn toàn xác định mình không hề làm gì quá quắt liền biện minh: “Tôi không có!”

“Anh có!”

“Tôi không có.”

“Anh có.”

“Tôi không…”

“Anh chính là như thế!” Lâm Mạc ngẩng đầu, lần này khóc thật, nước mắt rơi lã chã như sóng biển trào dâng: “Có phải đồ chó hay không tự anh phải biết, sao lại hỏi em?”

Giải Chước: “…”

Hắn nhu nhu thái dương,  lúc này thật sự cảm thấy đau đầu: “Mạc bảo bối, em có say rượu thật không?”

Không phải đang cố tình đùa giỡn hắn chứ?

Lâm Mạc sụt sịt nói: “Không cần bối!”

“Hả?” Giải Chước sửng sốt.

“Mạc bảo không cần chữ “bối”, anh nhìn xem…” Lâm Mạc vươn cánh tay vén áo lên “Em nổi đầy da gà lên rồi… Anh có thể nói chuyện bình thường được không… Đừng giống như mấy tên biến thái nữa… Không, anh chính là một tên biến thái!”

Nói xong, Giải Chước* bỗng nhiên bừng tỉnh.

*Đoạn này raw để là Lâm Mạc nhưng chắc là bug.

Sống nhiều năm nữa vậy, Giải Chước lần đầu tiên bị vặn đến nỗi không thể đáp trả.

Hắn cố gắng bình ổn tinh thần, thở sâu vài cái, sau đó lại nở một nụ cười hoàn mỹ: “Vậy em muốn tôi gọi là gì, Mạc bảo?”

Tiếng gọi cuối cùng phát ra thật dịu dàng, trong lòng trào dâng chua xót.

Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Lâm Mạc một lần nữa nước mắt tràn mi, từng giọt lệ lăn dài, khóc đến thương tâm.

“Oa----“

Giải Chước: “…”

Giọng nói trầm khàn của hắn luôn khiến cho người khác tê dại đến tận xương cốt, không ngờ lần này đá nhầm ván titan*, ngón chân đau buốt, cảm giác uể oải như đang đối mặt với ngọn núi Himalaya, chỉ biết thở dài thườn thượt.

*”đá nhầm ván sắt” ý là tưởng ngon ăn nên lao vào nhưng bị quật, còn “đá nhầm ván titan” nghĩa là bị quật đau hơn cả ván sắt.

Sao lại… khóc to hơn rồi?

Những người khác cũng bị tiếng khóc nức nở của Lâm Mạc làm cho hoảng sợ, lần lượt vây quanh an ủi dỗ dành. Lúc này Lâm Mạc bỗng nín bặt, dụi dụi hàng mi ướt đẫm, ngẩng đầu vô tội nói: “Khát!”

“……….”

Không khí giương cung bạt kiếm căng thẳng ban nãy cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Lâm Mạc cầm cốc nước, ngồi trên cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn trong quán bar, ánh mắt đờ đẫn, miệng nhỏ hớp từng ngụm nước, những người còn lại đứng vây xung quanh, thái độ đề phòng lẫn nhau.

Giải Chước cười nhạo một tiếng: “Hay là thế này, nếu mọi người đều thích thú, tôi cũng hào phóng chia sẻ, tất cả cùng đến!”

Hắn nói chuyện không đầu không đuôi nhưng đám người còn lại đều hiểu rõ ý tứ.

Đường Diễn Sơ vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tiểu Mạc không phải đồ chơi của anh!”

Giải Chước vuốt cằm nghĩ: “Ồ, nếu nói là đồ chơi, không phải tôi mới là người bị em ấy xoay cho chóng mặt sao?”

Lâm Mạc nhu thuận uống nước, ngoảnh mặt làm ngơ.

Trạm Văn Sương: “Anh có tư cách gì mà chia sẻ, vốn không phải người nhà anh!”

Giải Chước xùy một tiếng: “Chẳng lẽ là người nhà các anh?”

“Đúng!”

Bên cạnh truyền đến tiếng trả lời chắc nịch.

Giải Chước lập tức quay đầu, Lâm Mạc còn đang nghịch cốc nước, không phải giọng nói của cậu. Thấy hắn quay lại, cậu cũng ngẩng lên mê man nhìn hắn.

Mạnh Kỷ Nhung cười cười hỏi: “Mạc Mạc, em nói đi, em là người của ai?”

“Ai?” Lâm Mạc lặp lại như con vẹt.

Mạnh Kỷ Nhung dẫn dắt: “Em là người của tôi phải không?”

“Phải.” Lâm Mạc dùng răng nanh gặm thành cốc, vừa nhìn vừa đáp.

“Em là của tôi! Mạc Mạc!” Trọng Nính nhíu mày nói.

Lâm Mạc híp mắt cười: “Phải.”

Đường Diễn Sơ: “Tiểu Mạc, không phải em nói tôi là người gần gũi với em nhất sao? Em là của tôi!”

“Phải.”

Trạm Văn Sương quét ánh mắt lạnh nhạt: “Tiểu Mạc đang say rượu, em ấy không biết mình nói gì.”

Mạnh Kỷ Nhung cười nói: “Đúng vậy, em ấy chỉ là một người, cũng chỉ thuộc về một người mà thôi.”

“Nếu đã như vậy, các vị không ai cam nguyện rời khỏi đây phải không? Không bằng tất cả chúng ta cùng chơi một trò chơi.”

Giải Chước hết sức hứng thú: “Chơi như thế nào? Ai thắng sẽ giành được em ấy?”

Tịch Tấn Khiêm: “Mạc Mạc không phải đồ vật, dựa vào cái gì lại để các anh quyết định quyền sở hữu?”

Lâm Mạc vẫn lơ mơ, lại thật sự gật đầu xác nhận: “Đúng! Em không phải đồ vật.”

“Phốc!” Giải Chước không nhịn được bật cười.

Những người còn lại cảm thấy bất lực.

Tịch Tấn Khiêm trầm mặc trong giây lát, vươn tay đè lại vai Lâm Mạc, sau đó dùng sức quay người cậu đối diện hắn, đôi mắt sâu thẳm: “Mạc Mạc, trái tim không thể chia nhiều ngăn, thiếu đi một góc cũng không được. Ái tình nên dứt khoát, tôi tin em không phải người lấy tình cảm ra làm trò đùa, cho nên… Em rốt cuộc thích ai?”

“Nói cho tôi biết, được không?”

Lâm Mạc chớp mắt: “Thích ai?”

“Em thích ai?” Tịch Tấn Khiêm một lần nữa hỏi.

Lâm Mạc ôm ngực, đôi mắt chậm rãi phủ một tầng sương: “Thích, A Lăng…”

Tịch Tấn Khiêm đứng hình.

Giải Chước và Mạnh Kỷ Nhung cũng tắt đi nụ cười, Trạm Văn Sương cùng Trọng Nính trầm mặt, Đường Diễn Sơ nắm chặt bàn tay thành quyền.

A Lăng… Là ai…???

Lâm Mạc nỉ non: “Em nhớ A Lăng, rất nhớ A Lăng, vô cùng nhớ A Lăng!”

“Hắn là ai vậy?” Tịch Tấn Khiêm gian nan nuốt xuống.

Hắn cảm giác trái tim bị búa tạ đập mạnh vỡ tan, bị đao nhọn đâm thủng lỗ chỗ, cảm thấy hít thở cũng không thông, đau đớn xé rách tâm can.

Lâm Mạc chưa bao giờ thừa nhận thích hắn, mà biểu hiện lại vô cùng thân thiết khăng khít, bọn họ ở bên nhau tự nhiên như một đôi tình nhân.

Nhưng lại không chỉ đối xử như vậy với một mình hắn, mà đối với người khác cũng vậy…

Ghen tị, đố kỵ, muốn giả vờ nhắm mắt cho qua, muốn tiêm một liều gây mê cho bản thân.

Đối diện với Lâm Mạc, hắn như biến thành một người mất đi tôn nghiêm, miễn cưỡng nhân nhượng, chỉ cầu mong chiếm được một vị trí trong lòng người kia.

Đường đường là tổng tài của Tập đoàn Duệ Tinh, vì sao lại tự làm khổ mình đến vậy?

Tranh giành tình nhân, thật nực cười!

Nếu Lâm Mạc đã có người trong lòng, chỉ coi bọn họ như người thế thân, thật sự khiến cho cõi lòng tan nát…

Hắn phải buông tay sao?

Cánh tay đặt trên vai Lâm Mạc đột nhiên dùng lực, ánh mắt Tịch Tấn Khiêm sáng quắc, hàn khí quanh thân tràn ra.

Không! Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!

Cho dù phải giành giật, hắn cũng muốn đem Lâm Mạc trói bên cạnh! Làm sao có thể buông tay!

Tịch Tấn Khiêm bạo phát khí chất tổng tài hắc ám.

Lâm Mạc lại không hề nhận ra, đột nhiên vươn người ôm eo Tịch Tấn Khiêm cọ cọ làm nũng, giọng nói nỉ non: “Là anh a… Tất cả các anh đều là A Lăng… Tất cả…”

Tịch Tấn Khiêm nghiến răng.

Mạnh Kỷ Nhung thấp giọng nói: “A Lăng… Mạc Mạc coi chúng ta như thế thân của người đó sao?”

Giải Chước dùng ánh mắt âm độc, cười nói: “Có lẽ cái tên A Lăng kia đã chết rồi!”

Trạm Văn Sương: “Nhất định là chết từ lâu rồi!”

Trọng Nính bặm môi: “Sợ là đã chết khô rồi!”

Đường Diễn Sơ: Ừm, chết bốc mộ rồi!

Hắn trầm mặc, vẫn ý thức được bản thân là một vị cảnh sát gương mẫu cho nên không thể nói ra mấy lời này được.

Mạnh Kỷ Nhung đẩy kính mắt nói: “Bị coi là người thay thế hẳn cũng không phải cảm giác dễ chịu gì, có lẽ vài vị nên buông tay sớm đi, sau này càng đỡ đau khổ quỵ lụy?”

Không ai trả lời.

Mạnh Kỷ Nhung thở dài: “Xem ra chúng ta đều vô cùng nhất trí, tình nguyện trở thành người thế thân, bằng mọi cách phải giành được trái tim em ấy phải không?”

- --

Lời tác giả: hhh~ phải giữ vững tình đoàn kết thống nhất này nhé~

Lâm Mạc: Thôi rồi lượm ơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play