Khi Lâm Mạc vừa trở về, Trọng Nính lập tức tới tìm cậu, mỗi ngày 2 người đều dùng bữa tối cùng nhau. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vi Tiếu Kiêu cũng có mặt.
"Lâm đại sư, ngài có ngửi thấy mùi thơm không?"
Vi Tiếu Kiêu đứng hít hà trước cửa sổ, lấy tay quạt thêm gió vào mũi: "Thật hâm mộ hai người nha, ngay dưới tầng là Doãn Bạch Vi, đồ ăn cô ấy làm thơm nức mũi thế này, ngay cả hậu nhân của Ngự trù phòng từng nấu ăn trong cung cũng phải khen ngợi. Còn có a, cô ấy nấu món gì cũng quay livestream, người theo dõi lên đến cả trăm vạn, mỗi ngày thu về không biết bao nhiêu là quà tặng."
*Các app livestream sẽ có chế độ tặng quà, người xem lựa chọn món quà phù hợp rồi nạp tiền vào mua vật phẩm, gửi tặng cho người đang phát trực tiếp, người này sẽ ăn chia với công ty phát hành app. Facebook cũng có chế độ "Gửi tặng sao" cho idol nhưng tôi chưa thử bao giờ.
Trọng Nính liếc cậu ta một cái: "Muốn ăn thì xuống dưới mà cọ cơm."
Ngụ ý, cậu ở đây làm bóng đèn hơi lâu rồi đấy.
Vi Tiếu Kiêu: "Không được, tôi đặc biệt đến đây để cùng anh và Lâm đại sư ăn cơm mà, sao có thể giữa đường bỏ chạy được."
Trọng Nính: "..."
Tôi cũng không ngại cậu bỏ chạy giữa đường đâu!
Lâm Mạc có chút tò mò: "Doãn Bạch Vi hiện tại rất nổi sao?"
"Còn phải nói sao." Vi Tiếu Kiêu vô cùng hào hứng với chủ đề này, định dịch sát lại gần Lâm Mạc liền bị Trọng Nính sút một cú.
Cậu ta cũng không để ý, biểu tình hưng phấn kèm theo sự tôn sùng: "Lâm đại sư, tôi nói với ngài nha, Doãn Bạch Vi hiện tại còn hot hơn cả minh tinh, bề ngoài lại xinh đẹp. Kể cả không gia nhập giới giải trí thì nhà hàng mà cô ấy điều hành vẫn rất hút khách."
"Tôi kể cho mà nghe, chỗ đó có rất nhiều người nổi tiếng đến ăn, được lên danh sách đề cử trên Weibo, sau đó còn có phóng viên đến phỏng vấn quay phim, chính là kiểu đuổi bớt khách đi vì không cần tiền nữa ấy."
"Món ăn của nhà hàng cực kỳ đắt khách, tôi nhớ rõ mấy hôm trước ngài còn ở bên ngoài công tác, nhà hàng ấy ngày nào cũng lên hotsearch. Nào là đại sư ở trường Quốc học, nào là hậu nhân của Ngự trù phòng, rồi các nhà phê bình ẩm thực và các vị đầu bếp nổi tiếng đều ghé thăm, nghe nói các chuyên gia Michelin cũng đã để ý tới nhà hàng của cô ấy."
*Michelin: hệ thống đánh giá xếp hạng chất lượng các nhà hàng bằng ngôi sao, 1 sao là tốt, 2 sao là xuất sắc, 3 sao là đỉnh cao.
"Lợi hại vậy ư?"
Lâm Mạc nhướng mày: "Tôi nhớ rõ Doãn Bạch Vi mới mở tiệm ăn này không lâu mà."
"Ai bảo người ta tài giỏi đến vậy chứ, đồ ăn làm ra quả thật rất ngon, cha mẹ tôi cũng rất thích tới đó dùng bữa, hiện tại bọn họ đã là khách quen rồi, có đôi khi hết bàn chỉ đành gói mang về... Hơn nữa tôi nghe cha nói..."
Vi Tiếu Kiêu vẻ mặt thần bí, lấy tay che miệng chỉ chỉ lên trên: "Doãn Bạch Vi còn phục vụ cả mấy quan chức lãnh đạo, thường xuyênq làm cơm cho bọn họ a."
Lâm Mạc: "Cho dù có hot đến đâu cũng không đến mức vậy chứ?"
"Ài, là có người chống lưng a... Doãn Bạch Vi hình như có quan hệ rất thân với một vị thiếu gia họ Lâm. Mấy vị lãnh đạo kia cũng là Lâm thiếu gia đưa tới."
"Lâm gia?"
Lâm Mạc thầm nghĩ không trùng hợp đến vậy chứ "Lâm gia nào?"
Vi Tiếu Kiêu: "Một gia tộc lâu đời, trước kia bọn họ từ Hâm thành tới cho nên mọi người quen miệng gọi là Hâm thành Lâm gia, để phân biệt ấy mà."
Lâm Mạc: "..." Hâm thành... là quê hương của cậu thời Dân quốc, cũng là nơi thành lập ra Đạo quán Tín Ngưỡng.
"Lâm gia hiện tại... Gia chủ là ai? Những người thế hệ trước còn tại thế hay không?" Lâm Mạc chần chừ một lúc mới hỏi.
Vi Tiếu Kiêu: "Sao còn sống được, chỉ còn một vị lão gia tử còn sống, đang bồi dưỡng một hậu bối* nối nghiệp."
*chỗ này toi thấy editor để là thiếu gia nhưng xuống dưới lại là 1 cô cháu gái nên toi mạn phép sửa lại thành hậu bối cho khỏi bị lấn cấn
"Những người con của Lâm gia không ai đủ năng lực gánh vác gia tộc, nghe nói hiện tại đang đặt hy vọng lên một người trẻ tuổi, chính là cô cháu gái ruột của vị lão gia tử kia, cô ấy tên Lâm Khởi Á."
Lâm Mạc đơn thuần nghi hoặc: "Tôi vốn cho rằng bọn họ sẽ coi trọng nam nhân hơn."
Vi Tiếu Kiêu: "Kỳ thật trong Lâm gia rất nhiều trưởng bối không hài lòng vì lão gia tử xem trọng cháu gái, tuy rằng Lâm Khởi Á rất toàn diện nhưng thân phận nữ tử chính là rào cản lớn. Nhưng cũng không có biện pháp a, ai bảo những người cùng thế hệ đều kém xa cô ấy, chủ yếu toàn là những vị công tử bột, bùn nhão sao đắp nên tường được."
"Lâm Khởi Á..." Lâm Mạc lẩm bẩm cái tên, hỏi: "Cô ấy là người như thế nào? Đến Kinh thị lâu như vậy tôi lại chưa từng nghe thấy tên?"
Trọng Nính nhíu mày, hắn cảm thấy Lâm Mạc tựa hồ rất quan tâm tới chuyện của Lâm gia.
Vi Tiếu Kiêu nói: "Cô ấy xuất ngoại, vừa mới trở về, Lâm Khởi Á này ấy mà... Đầu tiên là đẹp, đẹp lắm, từng có cậu thiếu gia tỏ tình với cô ấy sau đó bị cự tuyệt, cậu ta liền khóc nháo đòi tự sát! Những người theo đuổi cô ấy phải xếp thành hàng dài, ngay cả khi xuất ngoại cũng có người tình nguyện đi theo hộ tống bảo vệ."
"Tiếp theo chính là năng lực cá nhân, hiện tại cô ấy đang học hỏi để tiếp quản công việc của Lâm gia. Ngay cả cha tôi cũng khen cô ấy là một nữ nhân hào kiệt tinh anh."
Lâm Mạc có chút suy tư, gật gật đầu.
Vừa định hỏi thêm chút sự tình, cậu cảm thấy có người kéo tay áo. Sau đó ngón tay bị nắm lấy, Lâm Mạc quay đầu thấy Trọng Nính bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn sang.
Cảm giác bị bỏ quên, muốn được dỗ dành.
Lâm Mạc dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Trọng Nính, lại xoa bóp nắn nắn, trên mặt là nụ cười ngọt ngào lộ ra lúm đồng tiền.
Dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt Trọng Nính tươi tỉnh hẳn lên.
Vi Tiếu Kiêu: "..."
Cậu không nên ngồi trên sofa này a...
"Khụ... Lâm đại sư, ngài có muốn tới nhà hàng của Doãn Bạch Vi ăn thử không?"
Tầng dưới ngày nào cũng có mùi thơm thức ăn bay lên, thật sự rất mê hoặc.
Lâm Mạc quay đầu hỏi Trọng Nính: "A Nính, anh đã ăn thử chưa?"
Trọng Nính lắc đầu: "Chưa, không có hứng thú."
Vi Tiếu Kiêu: "Cái người này đúng là không biết hưởng thụ cuộc sống nha, mỹ vị mà còn chê, đóng gói đem về cho anh ta mà anh ta không thèm nếm miếng nào luôn."
Trọng Nính nhíu mày: "Không cảm thấy ngon."
Vi Tiếu Kiêu: "..."
Cậu cho rằng vị giác Trọng Nính hỏng rồi!
Lâm Mạc: "Vậy bỏ qua đi, tôi cũng không quá muốn nếm thử."
Vi Tiếu Kiêu thở dài, chưa từ bỏ ý định nói: "Thật sao, hương vị ngon lắm, nếm thử rồi hai người sẽ thấy nghiện luôn..."
Lâm Mạc và Trọng Nính vẫn cự tuyệt, Vi Tiếu Kiêu cũng từ bỏ ý định đi ăn hàng.
edit bihyuner. beta jinhua259
...
Sau khi trở về, Lâm Mạc cũng nhắn tin cho Bạch Thời Viên, cậu biết hắn gần đây đang bận rộn với chương trình thực tế cho nên không muốn làm phiền quá mức. Nhưng hôm nay nhận một cuộc điện thoại, là Tiêu Diệu gọi tới, nói Bạch Thời Viên xảy ra sự cố bị ngã từ trên sân khấu xuống, hiện tại đang nhập viện.
Lâm Mạc vội chạy tới.
Cậu vừa đến, Tiêu Diệu liền vội vàng nói: "Tôi cũng không biết phải tìm ai, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nhớ ra cậu. Bạch Thời Viên bị trật khớp háng, không thể cử động được, cậu là người duy nhất có thể chạm vào anh ta."
Lâm Mạc nhíu mày nghi hoặc: "Vừa rồi trong điện thoại tôi đã muốn hỏi anh, Bạch Thời Viên không thể tiếp xúc với người khác là sao?"
Tiêu Diệu suy nghĩ về mối quan hệ giữa Bạch Thời Viên và Lâm Mạc, do dự nói: "Chuyện này nên để anh ta tự nói với cậu thì tốt hơn. Thật ra tôi giấu anh ta gọi cậu tới, Bạch Thời Viên không muốn cậu lo lắng nhưng thấy anh ta khổ sở chịu đựng một mình cho nên tôi..."
Vừa nói chuyện vừa đi đến cửa phòng bệnh VIP.
Tiêu Diệu mở cửa, đứng ngoài ngưỡng cửa không chịu vào, nhỏ giọng nói: "Cậu hỏi Bạch Thời Viên đi, anh ta nhất định sẽ nói cho cậu. Tôi không quấy rầy hai người tâm sự, còn một số thủ tục phải xử lý nữa."
Bởi vì sự cố xảy ra trong lúc ghi hình tiết mục cho nên đạo diễn chương trình vô cùng lo lắng, hiện tại còn phải lo đối phó với cánh báo chí.
Lâm Mạc gật đầu đi vào phòng bệnh.
Bạch Thời Viên nhắm mắt nằm trên giường, đùi phải được bó thạch cao, gương mặt tinh xảo có chút nhợt nhạt, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lâm Mạc bước nhẹ chân, khẽ nâng tay chạm lên gò má của hắn.
Bạch Thời Viên lập tức mở to mắt quay đầu.
Ngay khi Lâm Mạc định thu tay về liền bị hắn nắm chặt lấy, giọng nói nhàn nhạt: "Sao em lại... Là Tiêu Diệu gọi cho em?"
"Ừm." Lâm Mạc gật đầu.
Cậu thuận thế ngồi lên ghế bên cạnh "Vừa rồi Tiêu Diệu nói với em, anh chạm vào người khác sẽ bị đau là chuyện gì?"
Bạch Thời Viên dừng một chút, nói: "Cũng không muốn gạt em, em đối với tôi... vô cùng đặc biệt."
Hắn chầm chậm thuật lại bệnh tình của mình cho Lâm Mạc.
"... Chỉ có em là khác biệt, chỉ có chạm vào em, tôi mới cảm thấy bình thường." Khuôn mặt Bạch Thời Viên giãn ra "Em có cảm thấy tôi đang lợi dụng em không?"
Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng bàn tay đang nắm tay Lâm Mạc lại run lên lộ ra tâm tình thấp thỏm lo âu.
Lâm Mạc đảo tay cầm lấy tay hắn, trên mặt là lúm đồng tiền, lắc đầu: "Em không cảm thấy bị lợi dụng, được trở thành người đặc biệt của anh, em vô cùng hạnh phúc."
"Thật sao?" Đầu ngón tay rét lạnh của Bạch Thời Viên dần tìm lại độ ấm.
"Thật!" Lâm Mạc giống như trước kia dỗ dành A Lăng, cầm tay hắn nâng lên chạm môi, hôn chụt một cái sau đó giật mình.
Chết rồi, đúng là thói quen hại người!
Động tác này có phần thân thiết quá mức.
Cậu và Bạch Thời Viên cũng chưa tiến triển đến mức độ này... Mong rằng đối phương không cảm thấy bị chiếm tiện nghi.
Lâm Mạc thả tay ra cũng không xong, cầm tiếp cũng không phải. Động tác cứng ngắc lơ lửng giữa không trung, đôi mắt dò xét nhìn về phía Bạch Thời Viên, đoán xem hắn có tức giận hay không.
Bạch Thời Viên ngồi dậy dựa người lên đầu giường. Phản ứng đầu tiên của hắn là sửng sốt, sau đó trên gương mặt như tạc tượng kia dần nhiễm một mạt ửng đỏ, khóe miệng cũng không tự chủ được mà kéo cao.
Thoáng chốc, xung quanh như có hoa nở rộ, sự ngượng ngùng của các cặp đôi mới yêu tràn ngập căn phòng, đẹp đẽ và ấm áp hơn cả sắc xuân.
Lâm Mạc hóa thành một tiểu sắc lang được một tấc lại muốn tiến một thước, vui vẻ cầm bàn tay hắn hôn chụt chụt thêm hai cái.
Nhìn thấy gương mặt nhiễm ý cười của cậu, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào... Bạch Thời Viên nuốt khan trong cổ họng, lồng ngực đập kịch liệt. Hắn chậm rãi vươn tay áp lên má Lâm Mạc, chậm rãi ghé tới...
Không khí hưng phấn e thẹn lúc trước nháy mắt trở nên tĩnh lặng, một khúc tình ca lãng mạn dần được thay thế.
Ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa phòng bệnh mở ra. (thực ra đoạn này không xuống dòng nhưng tôi cứ thích xuống dòng cho kịch tính!)
Một nhóm y bác sỹ tiến vào, dẫn đầu là một vị bác sỹ diện mạo xuất chúng hấp dẫn ánh nhìn của Lâm Mạc ngay lập tức. Người này đeo kính mắt viền bạc, mái tóc chải gọn gàng ra sau, vài sợi rủ xuống trên vầng trán cao ráo tỏa ra mị lực của nam nhân thành thục. Hắn mặc âu phục bên trong, bên ngoài khoác áo blouse trắng, thoạt nhìn dường như có khí chất cấm dục nghiêm cẩn của Trạm Văn Sương, nhưng lại nhiều thêm vài phần ôn hòa.
Hắn trước tiên gật đầu với Lâm Mạc, sau đó đi đến giường bệnh hỏi thăm tình hình Bạch Thời Viên. Người này tựa hồ biết được căn bệnh quái ác của Bạch Thời Viên cho nên không hề dùng tay trực tiếp chạm vào da thịt mà chỉ chọc bên ngoài lớp thạch cao, nói: "Nếu có chỗ nào không ổn hãy kịp thời nhấn chuông liên hệ y tá của bệnh viện."
Bạch Thời Viên gật đầu.
Lâm Mạc thất thần nghĩ, giọng nói vị bác sỹ này thật cuốn hút và đầy từ tính, hoàn toàn có thể đi thu âm làm ca sỹ nha.
Vị bác sỹ kia và Bạch Thời Viên trao đổi thêm vài câu, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề sang Lâm Mạc: "Vị này chính là người mà anh nhắc đến sao?"
Nói xong, Thuần Vu Nghiệp quay đầu nhìn Lâm Mạc.
Lâm Mạc sửng sốt, không hiểu hắn ta đang nói gì, chỉ đơn thuần chớp chớp mắt.
Bạch Thời Viên nắm lấy tay Lâm Mạc: "Chính là cậu ấy."
Thuần Vu Nghiệp cười cười nói: "Nếu có thời gian, nhất định phải cùng cậu ấy tới chỗ tôi kiểm tra một chút. Hôm nay tạm thời như vậy đã, nghỉ ngơi cho tốt."
Trước khi đi, hắn dùng ánh mắt thân thiện nhìn Lâm Mạc.
Lâm Mạc đang cúi đầu nhìn Bạch Thời Viên cho nên không chú ý.
Nhóm y bác sỹ rời đi, cậu hỏi: "Người này biết bệnh của anh sao?"
Bạch Thời Viên: "Ừm, anh ta biết."
Lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lâm Mạc, hỏi: "Em không biết anh ta?"
Lâm Mạc lắc đầu: "Không biết."
Bạch Thời Viên dùng sức nắm chặt tay Lâm Mạc, lôi kéo cậu một lần nữa ngồi xuống: "Anh ta tên Thuần Vu Nghiệp, năm nào cũng xuất hiện trên các tạp chí Y học nổi tiếng trong và ngoài nước, năng lực chuyên môn vô cùng đáng nể, đạt được rất nhiều thành tích, là bác sỹ nổi danh toàn cầu."
"Ồ." Lâm Mạc cảm thán một câu trong lòng sau đó vứt ra sau đầu, không quan tâm!
Cậu chăm sóc Bạch Thời Viên hai ngày liền phát hiện một vấn đề.
Bạch Thời Viên dường như vô cùng xui xẻo!
Khi uống nước thì bị sặc; lúc ăn cơm, nếu không phải nhận trúng hộp cơm sống thì cũng nhai phải mấy hạt sạn. Rõ ràng cùng một loại thức ăn, phần của Lâm Mạc rất vừa miệng còn phần của hắn luôn gặp vấn đề.
Không chỉ có thế, hắn còn suýt chút nữa bị y tá đổi nhầm thuốc; ấm đun nước bị rò rỉ chập điện; gọt vỏ táo suýt đứt tay; chống gậy đi ra ngoài cũng thiếu chút nữa té ngã... Nếu không phải Lâm Mạc một mực ở bên chiếu cố, vị đại tài tử họ Bạch này không chỉ chật vật trong bệnh viện mà e là đã thương tích đầy mình rồi.
Lại một lần khác, hai người đang tản bộ dưới sân, đột nhiên dưới chân Bạch Thời Viên xuất hiện một cây đinh sắt, suýt chút nữa đã dẫm lên; đang vịn thang lên lầu thì lan can sập, mém chút nữa rơi xuống dưới...
Lâm Mạc đỡ cánh tay hắn, sắc mặt nghiêm trọng: "A Viên, trước kia anh cũng hay gặp chuyện đen đủi vậy sao?"
Bạch Thời Viên lắc đầu: "Chưa từng như vậy, trước kia tôi rất ít khi mắc bệnh, cho dù ốm cũng chỉ là cảm vặt thông thường, uống thuốc tại nhà sẽ khỏi. Thậm chí chưa bao giờ bị thương ngoài da, lần ngã này chính là lần đầu tiên bị thương nặng vậy, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?" Lâm Mạc nói.
Bạch Thời Viên có chút hoài nghi trên mặt: "Tổ kỹ thuật đã kiểm tra sân khấu kỹ lưỡng, lẽ ra sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa vì để bảo đảm cho các ca sỹ và vũ công biểu diễn, sàn sân khấu được lót gỗ chống trượt, mọi người trước đó lên đài đều không sao, sau đó tôi bước lên liền xảy ra sự cố... Nút bấm thang máy bỗng nhiên bị tuột cho nên tôi mới..."
Lâm Mạc cau mày: "Về phòng bệnh trước, em kiểm tra cho anh."
- --
Lời tác giả:Có hint!
Lời editor:Tôi vẫn băn khoăn 1 điều, vì sao là A Sơ, A Khiêm, A Trì, A Nính, A Nhung, A Viên,... nhưng lại là A Trạm???
(beta nhiều chuyện: tại bà Cung bả thích zẫy á)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT