Thời gian còn lại của bữa ăn, mọi người thảo luận về những công việc cần xử lý tiếp theo. Bởi vì đây là nhiệm vụ cấp quốc gia cho nên rất nhiều giấy tờ văn kiện phải ký kết, ví dụ như bản thỏa thuận giữ kín thông tin.
Giáo sư Chương nói: "Việc này rất quan trọng, không thể xảy ra sơ suất. Để đảm bảo thành công ngay từ lần đầu tiên, chúng tôi còn mời đến một số người hỗ trợ khác, hiện đang trong quá trình đàm phán."
Triệu đạo trưởng của Trường Sinh quán là người im lặng từ đầu đến giờ, nghe vậy liền hỏi: "Có phải các vị thỉnh cả Phật tử?"
Giáo sư Chương gật đầu: "Ngoài ra còn có người của Tiêu gia."
Lâm Mạc: "Tiêu Phụng Loan sao?"
"Đúng vậy, có thể nói chúng tôi đã dốc sức chuẩn bị chu toàn cho lần hành động này, tận lực sắp xếp, an bài thỏa đáng..." Giáo sư Chương cảm thán.
Thời gian có hạn, mọi việc cơ bản đã thỏa thuận xong xuôi, sau bữa cơm Mạnh Kỷ Nhung đưa Lâm Mạc về.
Trên xe rốt cuộc cũng không còn người lạ, Lâm Mạc biểu hiện rõ trên mặt "em đang tức giận với anh đấy sau khi về sẽ tính sổ với anh". Cậu tự cho là cường ngạnh vô cùng, nhưng đến khi mở miệng lại ủy khuất thập phần: "Nếu không phải bữa cơm riêng tư giữa 2 chúng ta, vì sao anh không nói trước với em?"
Vừa lúc dừng đèn đỏ.
Mạnh Kỷ Nhung tranh thủ tắt máy, kéo tay Lâm Mạc sang, đặt bên khóe môi hôn một ngụm, sau đó mới cười nói: "Có thể là... bởi vì tôi không có cảm giác an toàn, tôi muốn nhiều hơn nữa..."
Lâm Mạc đỏ mặt rút tay về, nghi hoặc khó hiểu: "Cảm giác an toàn?"
Mạnh Kỷ Nhung không đáp, ngược lại hỏi: "Hiện tại tôi và em là quan hệ gì?"
Lâm Mạc trong lòng rất nhanh nói, là chồng yêu của em a...
Cậu nhìn Mạnh Kỷ Nhung, không lên tiếng đáp lời.
Đèn đỏ chuyển xanh, Mạnh Kỷ Nhung lái xe, đôi mắt phượng câu nhân bị cặp kính che khuất. Ánh mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn đường, dường như tự đáp lại câu hỏi của mình: "Chúng ta của hiện tại, không có quan hệ gì ràng buộc, thời gian quen biết cũng chưa lâu dài, song phương nhất định chưa hiểu kỹ về nhau. Từ sau chuyến đi lên chùa La Thủy, thái độ của em đối với tôi rõ ràng có chuyển biến...
Hắn dừng một chút: "Không, phải nói là, từ sau chuyến đi lên chùa La Thủy, em đối xử với tôi, với Trọng Nính và với Bạch Thời Viên đều có chuyển biến. Trở nên thân thiết hơn rất nhiều..."
Lâm Mạc im lặng lắng nghe, ngoài miệng không nói gì nhưng tâm lý vô cùng căng thẳng.
Nếu không phải anh là một phần chín lão công của em, ai thèm thân thiết với anh!
Nhưng phải thừa nhận rằng... người này rất nhạy bén.
Tâm tư của Mạnh Kỷ Nhung luôn được hắn giấu kỹ đằng sau vẻ ngoài ôn nhu nho nhã, hắn liếc mắt nhìn Lâm Mạc một cái, tiếp tục nói: "Tôi tin rằng buổi tối ngày hôm đó, khi em say rượu, đó thực sự là con người thật của em..."
"Khi uống say, em không hề thân cận với Tiêu Diệu, không hề để ý đến Chân Dung,... cố tình phải là ba người chúng tôi, là sự trùng hợp sao? Hay là phản ứng chân thật từ sâu trong thâm tâm?"
Lâm Mạc rốt cuộc mở miệng: "Anh cảm thấy thế nào?"
Mạnh Kỷ Nhung cười nhẹ một tiếng: "Tôi cảm thấy?"
"Tôi cảm thấy em rất biết cách trêu ghẹo người khác, thân thiết với người khác... Không chỉ là ba người chúng tôi."
"Ừm." Lâm Mạc đáp ứng một tiếng, không rõ là thừa nhận hay phản bác.
Khóe miệng Mạnh Kỷ Nhung vẫn như trước mang theo ý cười, cơ bắp cánh tay đè trên vô lăng hơi lộ ra, tựa hồ hắn đang dùng sức. Hắn tựa hồ bất mãn với thanh âm hờ hững của Lâm Mạc: "Em không phủ nhận sao? Cái vị cảnh sát họ Đường kia, còn có Trạm Văn Sương, Tịch Tấn Khiêm,... họ hình như cũng có quan hệ thân thiết với em. Đúng rồi, nghe nói trợ giảng bên khoa Khảo cổ cũng vô cùng chiếu cố em có phải không?"
Lâm Mạc nhẹ giọng nói: "Anh ghen tị sao?"
Mạnh Kỷ Nhung đánh vô lăng, xe rẽ vào khúc ngoặt.
Vẻ mặt hắn lại khôi phục sự ôn nhu điềm đạm vốn có: "Không, sự ghen tị phải dựa trên cơ sở tình cảm, em cho rằng giữa tôi và em có thứ này không?"
Lâm Mạc đã hiểu.
Ừm, ghen những vẫn mạnh mồm.
"Được thôi, cứ cho là anh không có đi." Lâm Mạc làm như thật nói.
Nói xong biểu tình của cậu như bánh mỳ ngâm nước, ngồi nghịch bàn tay, vuốt ve qua lại vị trí mà Mạnh Kỷ Nhung vừa hôn lên, vừa sờ vừa than thở.
Nếu không có tình cảm thì hôn hít cái gì, mọi hành động phát sinh không dựa trên cơ sở tình cảm đều là Đùa! Giỡn! Lưu! Manh!
Hóa ra thầy giáo Mạnh là đồ lưu manh.
"..."
Mạnh Kỷ Nhung: hắn cho rằng cậu sẽ thừa nhận bản thân, chứ không phải phủ nhận tấm lòng của hắn!
Nếu cậu thừa nhận, hắn mới có thể tiếp tục.
Kế hoạch có chút vấp, mạch suy nghĩ của Lâm tiểu Quán chủ đúng là không thể dùng tần số của người bình thường để xử lý...
edit bihyuner. beta jinhua259
Nhưng không hổ là thầy giáo Mạnh, hắn cố tìm ra lỗ hổng: "Tiểu Mạc, em nói rằng tôi không có, vậy phải chăng em có tình cảm với tôi?"
Lâm Mạc sửng sốt.
Vẫn là bị chọc thủng rồi.
Xe đã tới tiểu khu, Lâm Mạc muốn mở cửa chuồn vội lại bị Mạnh Kỷ Nhung tóm chặt tay, hắn nghiêng người áp sát cậu trên ghế.
Cậu đá đá chân nhưng không hề dùng sức: "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói rằng..." Mạnh Kỷ Nhung dùng tay còn lại vuốt ve cái gáy Lâm Mạc, nói: "Người có cảm tình có thể có rất nhiều, là người nhà, là bạn bè,... Người mình thích cũng có thể có vài người, tôi cho phép em tạm thời do dự bất định... Nhưng nhớ kỹ, người yêu chỉ có thể có một, hiểu không?"
Lâm Mạc ngẩn người.
Xí, tôi cũng không phải loại tra nam, từ trước đến nay vẫn chung thủy yêu một người duy nhất, ai bảo anh tự nhiên đi phân ra thành 9 mảnh?!?
Mạnh Kỷ Nhung: "Một khi đã quyết đoán, lựa chọn một người thì không được phép gieo hy vọng cho những người khác!"
Lâm Mạc dò hỏi: "Nếu như em quyết đoán, cắt đứt với, anh, thì,..." Cậu nhỏ giọng dần.
Bởi vì Mạnh Kỷ Nhung đang lộ ra một nụ cười không giống người!
Lâm Mạc nhanh trí không nói tiếp.
Cậu mềm mềm nằm dưới thân Mạnh Kỷ Nhung, co rúm như một quả bóng lông.
Ha ha ha... Đây là đe dọa! Là uy hiếp trắng trợn!
Mạnh Kỷ Nhung ra vẻ đạo mạo nói: "Tôi cũng không muốn bức ép em, em cứ tự mình suy nghĩ cho kỹ, nhưng nếu như..."
Mạnh Kỷ Nhung lại nở nụ cười sát nhân, đồng thời nâng tay tháo xuống mắt kính.
Khiến cho người dưới thân nhìn thấy rõ sắc đỏ thẫm dưới đáy đôi mắt kia, hắn ghé lại sát hơn, ở bên tai Lâm Mạc thì thào: "Nhưng nếu như em muốn cả nhà cùng vui*, không muốn buông tha cho bất kỳ ai, kỳ thật... Tôi cũng có thể cùng em chơi thật vui..."
*gốc: 雨露均沾 (vũ lộ quân triêm) – một thành ngữ chỉ sự đối xử bình đẳng với tất cả mọi người (nguồn baike)
Lâm Mạc: "..."
A Lăng của cậu phần lớn thời gian cũng như thế này: TRONG! NGOÀI! BẤT! NHẤT!
Cuối cùng cũng được thả xuống xe, Lâm Mạc nhu thuận phất tay vẫy chào, nhìn thấy Mạnh Kỷ Nhung rời đi mới xoay người tiến vào tòa nhà.
Không ngờ lại nhìn thấy một người đang đứng tựa nửa người bên tường, trong tay tung lên tung xuống một đồng xu.
"Lệ Trì?" Lâm Mạc hơi ngạc nhiên.
Người kia đứng trong bóng tối, thu lại đồng xu vào lòng bàn tay thong thả bước ra, cặp mắt đào hoa xinh đẹp khẽ nheo lại, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Vừa thấy nụ cười kia Lâm Mạc liền đau đầu.
Đau đến nỗi muốn ngã quỵ không muốn đứng lên nữa!
"Đã trễ thế này anh tới đây làm gì?"
Trời đã tối rồi.
"Một ngày không gặp em, nhớ không chịu được! Người xưa có câu, một ngày xa nhau như ba mùa thu không gặp, đúng là không sai." Lệ Trì bước tới gần "Nhưng thật không ngờ, vừa tới liền thấy một cảnh tượng khiến tôi sôi máu."
Trong miệng hắn đang ngậm một viên kẹo cứng, vừa nói chuyện vừa cắn vỡ kẹo, âm thanh lạo xạo vang lên. Hắn tựa hồ muốn cắn vỡ cả những thứ khác thành từng mảnh mới toại nguyện.
Lâm Mạc đột nhiên cảm thấy hơi ê răng.
Lệ Trì: "May cho hắn không có làm ra hành động gì khác, bằng không..."
Cái móng chó của cẩu nam nhân kia!
Lâm Mạc tuyệt nhiên không muốn hỏi tiếp bằng không thì sao, cậu khoa khoa tay nói: "Gặp cũng gặp rồi, hiện tại nên về nghỉ ngơi đi, trời tối đừng làm loạn..."
"Ăn kẹo không?" Lệ Trì đột nhiên hỏi.
Lâm Mạc có chút không bắt kịp suy nghĩ của hắn, cậu định nói không ăn, nhưng lại hơi tò mò: "Kẹo gì vậy?"
"Kẹo thủ công tôi tự làm, vị ngon lắm, ăn không?"
"Ăn!"
Không chỉ đơn thuần muốn ăn kẹo, Lâm Mạc thật ra muốn biết hương vị kẹo tự làm là như thế nào.
Lệ Trì lộ ra ý cười, đưa tay chỉ miệng mình nói: "Đáng tiếc tôi chỉ mang theo 1 viên, ở trong miệng này, muốn ăn thì tới đây nếm thử, tôi rất sẵn lòng chia sẻ với em."
"..."
Lâm Mạc cạn lời, hồi lâu mới thốt lên một câu: "Anh có cần thể diện nữa không?"
"Tôi không cần thể diện, chỉ cần em mà thôi." Lệ Trì nói.
"... Thôi đừng, giữ lại chút thể diện mà dùng đi."
"Haizzz..." Lệ Trì đột nhiên thở dài "Nếu em là người bình thường tôi đã sớm bắt lại đây hôn một trận rồi. Đáng tiếc tôi lại mê đắm một người như em, không thể cưỡng hôn a..."
Lâm Mạc:...Anh cũng biết thân biết phận đấy chứ.
"Cho nên em chủ động chút đi!" Lệ Trì duỗi cánh tay, mở rộng cái ôm.
Lâm Mạc thật sự bước tới, Lệ Trì hơi ngạc nhiên lại có chút chờ mong, sau đó cậu đẩy hắn sang một bên, lãnh khốc vô tình nói: "Tránh ra chút, đừng chắn đường tôi lên lầu."
Cậu không hề để ý tới Lệ Trì, khi bước vào thang máy liền nghe thấy phía sau có tiếng nói: "Ngủ ngon, Mạc Mạc..."
...
Các giáo sư đại học Kinh thị làm việc rất nhanh, chưa tới hai ngày đã hoàn tất công tác chuẩn bị, cũng liên lạc tất cả mọi người xong xuôi, thông báo địa điểm tập trung.
Đợi đến khi tụ tập đông đủ, Lâm Mạc có chút kinh ngạc.
Giáo sư Chương, giáo sư Hồ và Mạnh Kỷ Nhung là những người dẫn đoàn, tạm thời không nhắc đến.
Nghe nói khoa Khảo cổ học và Kiến trúc vẫn luôn hợp tác với nhau, giáo sư Chương và Mạnh Kỷ Nhung nghiên cứu chuyên sâu về kiến trúc cổ đại cho nên tất nhiên phải tham dự chuyến thám hiểm lần này.
Lệ Trì là trợ lý của giáo sư Hồ.
Ba vị đạo trưởng Đạo quán.
Người của Tiêu gia, bao gồm Tiêu Phụng Loan và Tiêu Thanh Tư.
Làm cho Lâm Mạc kinh ngạc nhất chính là, Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương và Tịch Tấn Khiêm đều có mặt!
Giáo sư Chương giới thiệu: "Đội trưởng Đường phụ trách bảo vệ chúng ta trong lần hành động này, giáo sư Trạm Văn Sương là cố vấn tâm lý được lãnh đạo phái xuống, Tịch tổng tài là nhà đầu tư chính, người tài trợ toàn bộ thiết bị và dụng cụ cho chuyến đi này..."
Lâm Mạc tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Các anh đều tới đây mà không ai nói cho em biết là sao?"
Trạm Văn Sương xoa xoa tóc cậu: "Ngoan, muốn cho em bất ngờ."
Lâm Mạc mím môi cười cười.
Trừ những người cậu quen biết, còn có một số gương mặt xa lạ, nghe giáo sư Chương nói đều là những nhà khảo cổ học nổi tiếng, bắt buộc phải tham gia lần thám hiểm này.
Mọi người xôn xao làm quen chào hỏi nhau.
Lâm Mạc vẫn đang mải mê ngắm Đường Diễn Sơ, lần chấp hành nhiệm vụ này hắn mặc bộ cảnh phục màu xanh sẫm ít thấy, đường cắt may vừa vặn thân người, phác ra đôi chân dài, dáng người cao, cứ như vậy đi ra ngoài khẳng định rất nhiều cô nương vây đón.
Hơn nữa còn có khuôn mặt lạnh lùng kia, lời nói nghiêm trang, mặt mũi sắc sảo, khiến cho người nhìn mê mẩn không nỡ rời mắt.
Haizzz, đẹp trai quá!
Lâm Mạc vừa ngắm vừa nghĩ, say đắm không che giấu, Đường Diễn Sơ bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, vẻ mặt sắc lạnh bỗng trở nên nhu hòa, khóe miệng gợi lên ý cười, đối với cậu vừa bao dung vừa sủng nịch.
Nhớ lại thời điểm mới gặp gỡ, hắn còn cho rằng cậu là kẻ tình nghi, hiện tại cậu thực sự trở thành tội phạm rồi, là người giam cầm trái tim hắn!
Hai người đắm đuối nhìn nhau, có vài người xung quanh bắt đầu cảm thấy gai mắt.
Thấy Lệ Trì thất thần, giáo sư Hồ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lệ Trì hoàn hồn, tươi cười vui vẻ, hàm răng trắng đến lóa mắt: "Không sao cả, chỉ là em đang suy nghĩ một chút... Không nên quá nuông chiều mèo hoang, nhất định phải sớm tìm sợi dây thừng trói lại..."
- --
Lời tác giả:
Lệ Trì: Bảo bối, thấy cái vòng cổ này không, đeo lên nào...
Lâm Mạc: Chán sống rồi sao?
Tu La Tràng lại bắt đầu rồi, mỗi người một vai, chuẩn bị phối hợp...
- --
Lời editor:Người khác viết truyện trinh thám, linh dị: tập trung cốt truyện, hai nhân vật chính sớm xác định tình cảm, đồng hành bên nhau phá án, hỗ trợ nhau, thỉnh thoảng thả chút thính qua lại, phát cẩu lương cho dân tình
Chị Cung viết truyện trinh thám, linh dị: Chuẩn bị 2 tờ giấy, một tờ viết dàn ý cốt truyện, 1 tờ viết tên các lão công. Thỉnh thoảng đang viết hăng cốt truyện thì ngó sang tờ danh sách tên, nhớ lại, à hôm qua mới thả chút thính cho Trọng Nính đúng không, hôm nay đến Mạnh Kỷ Nhung nào... Ngày tiếp theo, ồ đã hết một vòng rồi sao, quay lại từ đầu nào, Đường Diễn Sơ đâu ra nhận hàng...
Mợt không chị uiii... Em thì có!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT