*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm cỗ thi thể, năm bức tượng Phật màu đen.
Lâm Mạc dùng cành cây gảy năm bức tượng ra khỏi cái hố, sau đó lập tức đem 5 cái xác rỗng bụng kia tiêu hủy thành tro, hiện tại cũng không thể điều tra thêm gì từ những xác chết đó.
Tiến lại gần hơn sẽ ngửi thấy mùi tro tàn ngày càng nồng nặc, hít lâu sẽ cảm thấy gay mũi.
Giáo sư Chu chần chừ một chút sau đó lên tiếng: "Mấy cái tượng này... nhìn rất giống tượng Phật Bồ tát bán ở trong chùa La Thủy..."
"Giáo sư ngài có chắc chắn không?" Lâm Mạc nghe vậy quay đầu lại.
"Tôi đã mua một bức tượng ở đó, nhưng là tượng màu vàng, nhìn qua khá giống nhau... Lão Chương, Tiểu Mạnh, mấy người lại nhìn xem?"
Chùa La Thủy là ngôi chùa có lịch sử trăm năm, các gian miếu và phòng ở đều được bảo tồn rất tốt, kiến trúc vô cùng đặc sắc, là một trong số những địa phương được khoa Kiến trúc của đại học Kinh thị thường xuyên lựa chọn để tổ chức các chuyến khảo sát thực tế. Bởi vậy các giáo sư và giảng viên trong khoa rất quen thuộc với nơi này.
Mọi người nhanh chóng vây lại.
Cuối cùng Mạnh Kỷ Nhung xác nhận: "Góc phải bên dưới chân tượng Phật có khắc chữ "vạn", giống với mặt hàng được bán tại chùa La Thủy."
"Đông thuật không dễ giải, những con trùng sâu chui trong cơ thể mọi người bây giờ vẫn đang trong giai đoạn ngủ đông, một khi được thức tỉnh bởi ngoại lực, chúng sẽ lập tức cắn nuốt máu thịt bên trong, phá hư các cơ quan nội tạng, nếu không tranh thủ thời gian sẽ mất mạng..."
"Chùa La Thủy có vật gì cứu được chúng tôi sao?" Tào Trấn la lên.
Lâm Mạc chọc chọc bức tượng nằm dưới đất nói: "Cậu có biết những con trùng sau khi luyện thành bằng Đông thuật được sử dụng với mục đích gì không?"
Tào Trấn đương nhiên không biết, những người còn lại cũng lắc đầu chờ Lâm Mạc giải thích.
"Trùng ăn sạch huyết nhục và cốt tủy con người, tương đương với việc được nuôi lớn bằng chất dinh dưỡng, sau đó chúng ngủ say bên trong túi da người, cho đến khi bị triệu hồi bởi thuật pháp của người thi thuật... Lúc này chúng thức tỉnh, ở trong những cái xác rỗng ấy chúng cắn xé lẫn nhau, tiếp tục loại bỏ những con yếu hơn, con mạnh nhất sống sót cuối cùng chính là trùng vương, cũng là thành quả cuối cùng của người thi thuật."
"Tàn hương chính là chất dinh dưỡng tốt nhất để luyện loại trùng này, trước đây người nghèo thường dùng tro đắp lên miệng vết thương thay cho thuốc đắt tiền, nhất là các vụn tro, loại tàn hương được lấy từ bên trong chùa chiền sau khi tế bái, còn được gọi là hương đạo tro."
"Dùng loại tro này nuôi trùng, khí huyết của trùng vương có thể so sánh với năm bảy thân thể nam tử cường tráng, mà "khí" và "huyết" là hai loại vật chất cơ bản trong cơ thể con người..."
"Ý cậu là gì?" Tào Trấn mất kiên nhẫn.
Tượng Phật trên mặt đất bị Lâm Mạc dùng cành cây nghiền nát thành một đống bụi xám hỗn độn, mùi tro tàn lúc này càng thêm gay mũi.
Lâm Mạc chậm rãi nói: "Khí huyết của một con trùng cường đại đến vậy, người thi thuật sau đó sẽ đem trùng vương luyện chế thành thuốc, uống thuốc này vào hắn sẽ kéo dài tuổi thọ, vận mệnh có thể vượt qua trăm năm..."
Biểu tình mọi người vô cùng khó coi, cảm giác buồn nôn cuộn trào trong bụng.
Vi Tiếu Kiêu che miệng nói: "Vậy thì khác gì ăn thịt người?"
Lâm Mạc: "Hương đạo tro không phải thứ dễ kiếm, chùa La Thủy tất nhiên sẵn có, lại bị người lợi dụng độc chiếm để chế tác thành tượng Phật, chứng tỏ việc này có liên quan tới ngôi chùa ấy."
"Kẻ thi thuật không biết đã dùng phương thức gì để trộm được hương đạo tro, nhưng khẳng định sẽ lưu lại manh mối..."
"Còn nữa, đông trùng bên trong cơ thể mọi người được hương đạo tro nuôi dưỡng thành, mùi hương đạo tro sẽ tạo thành kích thích lớn đối với chúng, nếu đem hương đạo tro cùng nguồn gốc chế tạo thành hương vòng hoặc hương nén để dụ dỗ chúng, có khả năng chúng sẽ chủ động chui ra..."
"Có khả năng...? Chẳng lẽ cậu cũng không nắm chắc???" Tào Trấn dẩu môi nói.
Lâm Mạc: "Chắc ăn nhất là tìm được kẻ thi thuật, dùng máu của hắn trộn lẫn trong hương đạo tro rồi nén thành khối, nếu không chỉ có thể đánh cược, xem mùi hương đạo tro và mùi máu thịt tươi, cái nào hấp dẫn đám trùng hơn."
Đông thuật là một trong tam đại tà pháp vùng Đông Nam Á, đương nhiên cách hóa giải không thể nào dễ như ăn bánh được!
Bị trùng sâu chui vào trong cơ thể giống như nuốt phải một quả lựu đạn, không biết khi nào nó sẽ phát nổ, lại không nắm chắc cách giải thuật, ai nấy uể oải, vẻ mặt u ám không nhìn ra một tia phấn chấn.
Giáo sư Chu cũng là một trong số những người bị trùng sâu chui vào cơ thể.
Ông hòa hoãn sắc mặt hỏi: "Vị bạn nhỏ này, lúc trước cậu nói trong vòng 3 đến 5 ngày người bị hạ trùng sẽ chết đi... Vậy chúng tôi chỉ có thể sống thêm từng ấy ngày thôi sao?"
Có người nghe vậy tuyệt vọng ngã bệt xuống đất.
Lâm Mạc lại lắc đầu nói: "Trùng sâu trong cơ thể mọi người là loại trùng đã cắn nuốt qua máu thịt con người, trong khoảng thời gian ngắn chúng sẽ không gây nguy hại tới vật chủ ký sinh mới, chỉ cần tranh thủ tìm được biện pháp giải quyết là được!"
"Vậy nhất định phải tìm ra a..." Tào Trấn thì thào nói.
Chuyện này phát sinh ở công trường thi công, không ít công nhân gặp nạn, Vi Lương Hùng đương nhiên phải chịu một phần trách nhiệm.
Ông nói: "Lâm đại sư, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không mất mạng, nhưng dù sao cũng phải có một kỳ hạn nhất định, ngài cho chúng tôi một lời chắc chắn, có thể kéo dài tối đa bao lâu?"
Lâm Mạc: "Tối đa 3 tuần lễ."
3 đến 5 ngày so với 3 tuần lễ cũng chẳng có gì khác biệt, thời gian đều gấp gáp khẩn trương vô cùng... Nếu không tìm ra cách giải thuật, kết cục chỉ có cái chết!
Có người gần như tuyệt vọng đến ngất xỉu.
Tào Trấn không khỏi nghiến răng, nội tâm cậu ta phức tạp khó nói, vừa hối hận vì đã không đưa bật lửa cho Lâm Mạc, nếu cậu ta kịp thời đưa lửa có lẽ đã không xảy ra chuyện này...
Lại vừa có chút hâm mộ và ghen tị với những người được Lâm Mạc đích thân che chở, bọn họ một chút da cũng không xây xát!
Dựa vào cái gì người chết phải là cậu ta! Thật bất công!
edit bihyuner. beta jinhua259Lâm Mạc nói: "Tất cả tập trung lại đây, để tôi kiểm tra một lần, những ai bị trùng chui vào cơ thể sẽ cùng nhau đi chùa La Thủy một chuyến, nếu tìm ra manh mối sẽ lập tức giải quyết."
"Tuy nhiên, kẻ thi thuật có lẽ có mối liên hệ nào đó với ngôi chùa kia, nếu bị hắn phát hiện đông trùng đã chuyển dời lên cơ thể mọi người rất có khả năng hắn sẽ thi hành thuật pháp triệu hồi."
"Đến lúc đó trùng sâu trong người bị thức tỉnh... Sẽ trở tay không kịp!"
"Cho nên để bảo vệ tính mạng mọi người, đến lúc đó không được phép lộ ra sơ hở, không được phép nói, càng không được biểu hiện bất kỳ điều gì, tôi sẽ cho mỗi người một lá bùa mang trên người, bảo đảm che dấu được khí tức của đông trùng, không để kẻ thi thuật cảm nhận được."
Trạm Văn Sương nói: "Chúng ta phải tìm được lý do chính đáng để vào được chùa La Thủy."
Mạnh Kỷ Nhung: "Khoa Kiến trúc của đại học Kinh thị có quan hệ hợp tác với chùa La Thủy, các anh có thể tự nhận là người của đoàn thực tế để vào chùa."
Lâm Mạc gật đầu: "Biện pháp không tồi."
Mọi người lục tục xếp hàng kiểm tra, những người bị trùng sâu chui vào người đứng sang một bên lĩnh bùa.
Nhóm công nhân của công trường được kiểm tra trước, may mắn chính là thời điểm đào ra thi thể bọn họ đều hoảng sợ chạy ra xa, chỉ có mấy người gan lớn dám lại gần xem xét, cuối cùng chỉ có 4 người xui xẻo bị trùng sâu bò lên người.
Nhóm giáo sư giảng viên của Khoa Kiến trúc bao gồm 4 người, Mạnh Kỷ Nhung cùng giáo sư Chương đều may mắn không xảy ra chuyện gì, chỉ có giáo sư Chu và một vị giảng viên họ Phương gặp nạn.
Tốp sinh viên gồm mười một cô cậu, 5 sinh viên nữ và 6 sinh viên nam.
Trong nhóm sinh viên nam chỉ có Vi Tiếu Kiêu cùng một thanh niên cao lớn thoát nạn.
Vi Tiếu Kiêu khiếp sợ: "Trọng Nính... sao anh lại..."
Trọng Nính lắc đầu: "Không cẩn thận!"
Vi Tiếu Kiêu muốn hỏi gì đó, lại ngại xung quanh đông người nên cuối cùng không mở miệng.
Tào Trấn được kiểm tra xong bèn nhìn sang nhóm sinh viên nữ bên kia, cậu ta có ý với Doãn Bạch Vi, lúc này vô cùng lo lắng: "Cậu cũng mau sang đây lấy bùa đi, vừa nãy tôi thấy nhiều sâu bò về phía cậu lắm..."
Doãn Bạch Vi cười cười nói: "Tôi không sao, chạy trốn kịp cho nên không bị sâu chui vào người, không cần kiểm tra tôi đâu, để những người khác vào đi."
Lâm Mạc ngẩng đầu nói: "Cô chắc chắn không sao chứ?"
Doãn Bạch Vi gật đầu: "Chắc chắn!"
Lâm Mạc đáp ứng, tiếp tục kiểm tra những người còn lại, trong số 5 sinh viên nữ chỉ có 2 cô gái bị sâu chui vào người.
Những người bị trúng chiêu tập trung thành một nhóm chuẩn bị di chuyển tới chùa La Thủy, Mạnh Kỷ Nhung nói: "Trường học có xe riêng, tất cả lên xe đi cùng nhau."
Lâm Mạc "ừm" một tiếng, lại nhìn về phía ba lão công của mình.
Bốn người công nhân có thể nhận là lái xe, phụ việc của giáo sư... Còn ba bọn họ khí chất quá nổi bật, đương nhiên không thể gia nhập nhóm quần chúng nhân dân này!
Trạm Văn Sương nói: "Tôi là giáo sư danh dự của khoa Tâm lý Đại học Kinh thị, sinh viên thực tập áp lực lớn, tôi có thể xin phê chuẩn đặc biệt để tham gia đoàn thực tập lần này."
Đường Diễn Sơ và Tịch Tấn Khiêm quay đầu nhìn hắn.
Người bị nhìn thản nhiên đứng sừng sững.
Tịch Tấn Khiêm lạnh lùng cười nhếch mép: "Trách không được, vừa nãy nói cần tìm lý do chính đáng để vào chùa La Thủy... Thì ra là thế!"
Đường Diễn Sơ nhéo nhéo mi tâm nói: "Vậy tôi phụ trách điều tra phạm vi bên ngoài chùa La Thủy, sẽ cố gắng tìm ra manh mối gì đó, Tiếu Mạc em chú ý an toàn, có chuyện gì có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào."
"Ừm." Lâm Mạc gật đầu.
Tịch Tấn Khiêm đi cùng Đường Diễn Sơ, tùy thời có thể trợ giúp nhau.
Sau khi bọn họ di chuyển tới chùa La Thủy liền gặp một tình huống phát sinh ngoài dự liệu.
"Có đoàn làm phim đang lấy cảnh bên trong, không được phép tự do ra vào, không được phép dùng các thiết bị ghi âm ghi hình." Giáo sư Chương dặn dò sau khi liên hệ với sư thầy chùa La Thủy.
Trên thực tế, trường học đã sớm làm việc với chùa La Thủy xin phép tổ chức khảo sát thực địa cho sinh viên, còn đoàn phim liên hệ muộn hơn một ngày, nếu không bọn họ cũng không được phép tiến vào.
Lâm Mạc có chút tò mò: "Đoàn làm phim gì vậy? Tài lực lớn vậy sao, bao trọn toàn bộ chùa từ trong ra ngoài?"
Giáo sư Chương: "Hình như đang quay một bộ phim cổ trang tên là <Cửu Ca Truyền> gì đó..."
<Cửu Ca Truyền> là đại tác phẩm rất hot hiện nay, dàn diễn viên toàn minh tinh nổi tiếng, tiểu hoa đán mới bạo, còn có những nhân vật lưu lượng khủng trong giới.
Nam chính là Tiêu Diệu, nữ chính là Chân Dung.
Đám sinh viên đại học cho dù không quan tâm mấy tới giới giải trí, cũng đã từng nghe qua hai cái tên này.
Lúc này bọn họ tuy đang ở trong khốn cảnh nhưng nghe nói có ngôi sao nổi tiếng ở đây, trong lòng cũng có chút xao động, muốn đi tham quan một chuyến.
Bọn họ đi ngang qua khu vực quay phim liền không tự chủ được mà đứng lại tò mò ngó nghiêng bốn phía.
Chân Dung đang phiền muộn bực dọc nằm trên ghế tựa nghỉ ngơi, trên mặt tràn đầy áp lực và giận dỗi.
Tiểu trợ lý bên cạnh đang quạt cho cô ta, nhỏ giọng nói: "Chân tỷ chị đừng nóng giận, trong giới đều biết Bạch Thời Viên là người vô cùng nghiêm túc, trong đầu chỉ có soạn nhạc viết lời, người bên cạnh như thế nào hắn ta chẳng thèm để ý đâu mà..."
"Loại người không màng thế sự như hắn đắc tội bao nhiêu người rồi, nếu không phải có Bạch gia sau lưng... Hôm nay hắn không nể mặt chị là chuyện bình thường mà, không có ai dám cười chê đâu..."
"Bọn họ chỉ là không dám cười ra mặt thôi, sau lưng kiểu gì cũng phán xét cho mà xem!" Chân Dung nắm chặt tay, biểu tình âm trầm.
Đạo diễn cùng Bạch gia có chút giao tình, dùng hết lời mời mọc, Bạch Thời Viên mới đáp ứng soạn nhạc phim cho <Cửu Ca Truyền>.
Quả thực là cơ hội hiếm có.
Chưa đề cập tới bối cảnh Bạch gia, bản thân Bạch Thời Viên trong giới giải trí quốc tế đã vô cùng nối danh, là tài tử, nhà giám định, phê bình gia, nghệ thuật gia có tiếng tăm...
Những ca khúc do hắn viết, người người nhà nhà săn đón.
Chân Dung tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô ta tự phụ kiêu ngạo, trong giới giải trí cũng nổi danh bởi nhan sắc mĩ miều. Thời điểm gặp Bạch Thời Viên đang tìm kiếm linh cảm để soạn nhạc, cô ta tiến lên bắt chuyện, vậy mà bị ngó lơ ngay trước mặt toàn bộ nhân viên đoàn làm phim!
Bạch Thời Viên không buồn liếc mắt, bỏ mặc cô ta xấu hổ đứng tại chỗ.
Chân Dung thẹn quá hóa giận, cơn tức nghẹn ở cổ không thể nuốt xuống.
Trợ lý hết lời khuyên bảo nhưng vô dụng.
Chân Dung quay đầu nhìn đoàn người đang vây xung quanh ngó nghiêng, cáu kỉnh lên tiếng: "Đám người kia là ai vậy???"
Tiểu trợ lý nói: "Nghe nói là sinh viên Đại học Kinh thị, đến chùa La Thủy thực tập."
Chân Dung đứng phắt lên: "Không phải đã nói không cho người lạ vào sao? Một đám người lố nhố đứng vây quanh như xem kịch thế kia, không có quy tắc gì hết à?"
Cô ta vùng vằng bước ra ngoài.
Tiểu trợ lý vội vàng đuổi theo, thầm nghĩ, chúng ta đúng là đang diễn kịch đây...
Lâm Mạc liếc mắt nhìn thấy một cô gái mặc cổ trang bước nhanh về phía này, một anh chàng trẻ tuổi kích động chạy theo nói nhỏ gì đó bên tai.
"Là Chân Dung sao, đúng là mỹ nhân..."
"Nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trong phim, sao cô ấy lại đi về phía này? Có nên xin chữ ký không?"
Mới từ công trường đi ra, bọn họ trên mặt còn nhem nhuốc bụi bặm, hành lý bao lớn bao nhỏ xếp xung quanh như đám nhà quê lên tỉnh... Bọn họ phải ở lại chùa vài ngày để hoàn thành đợt thực tập.
"Chân, Chân Dung, có thể cho em xin chữ ký được không?" Có sinh viên rụt rè lên tiếng.
Chân Dung liếc nhìn nữ sinh kia, không buồn trả lời, trên mặt là vẻ lạnh tanh: "Đoàn phim phải ở trong này lấy cảnh, đã thương lượng cùng trụ trì chùa La Thủy, lẽ ra người lạ không được phép tiến vào mới đúng..."
Giáo sư Chương nói: "Chúng tôi cũng sớm thương lượng với trụ trì chùa sẽ tới đây khảo sát kiến trúc, không ngờ lại trùng với lịch đoàn phim của các vị, chúng tôi sẽ ý tứ không quấy rầy tới công việc các vị."
Trợ lý vốn đang hậm hực vì phải chạy theo hầu hạ Chân Dung.
Nghe vậy sắc mặt càng đen lại nói: "Nếu biết ý đã không đứng vây ở đây, trong đoàn cấm quay chụp, cấm tiết lộ địa chỉ lấy cảnh, tốt nhất đừng lai vãng tới đây... Các ông thực tập lúc nào chẳng được, vì sao nhất định phải đến vào lúc này?"
Nếu là bình thường, đám sinh viên hẳn là sẽ lập tức rời khỏi đây.
Hiện tại trên đầu đang treo một thanh kiếm tùy thời sẽ chém xuống, tâm lý vốn bị ức chế kết hợp với lo lắng bất an, nghe ngữ khí vị trợ lý kia liền bùng nổ như một quả pháo.
Tào Trấn đáp trả: "Chùa La Thủy là nhà các anh à, đoàn làm phim oai như thế sao, nếu giỏi thì mua luôn cả cái chùa này đi, sau đó muốn đón ai thì đón, muốn đuổi ai thì đuổi?"
"Thầy cô các cậu không dạy đạo lý đến trước đến sau sao?"
"Nếu không đoàn làm phim các anh đổi ngày quay đi, quay phim lúc nào chẳng được vì sao phải chọn thời điểm này? Chúng tôi còn luận văn phải nộp, thực tập không xong không hoàn thành bài tập, các anh chịu trách nhiệm được không?"
Mất đi tính mạng, các anh bồi thường được không?
Hừ!
Lâm Mạc gãi cằm, không nhúng tay.
Tiểu trợ lý ăn tức đến đỏ bừng mặt.
Chân Dung không có chỗ phát tiết, một bụng nghẹn không thể xả.
Cô ta cố gắng kiềm chế, duy trì nét mặt bình tĩnh nói: "Sao cậu lại nói vậy, trợ lý của tôi không có ý gì, chỉ là nhắc nhở mọi người một chút thôi."
Vi Tiếu Kiêu cười cầu hòa nói: "Hiểu lầm mà thôi, bạn học của tôi cũng không có ý gì, chỉ là hơi khẩu nghiệp chút!"
Có sinh viên nhỏ giọng thì thầm: "Nhìn kỹ lại thì, mặt cô này trắng như vôi vậy, trát phấn dày thế kia... có khi hít đến ngộ độc mất!"
Chân Dung lần này triệt để phát hỏa, đang định hét lên thì thấy có người vỗ tay: "Cả đoàn, di chuyển thôi."
"Vâng thưa giáo sư."
"Thưa thầy, chúng ta ở mấy người một phòng ạ? Là sương phòng phía đông có phải không?"
"Giáo sư Mạnh, chúng ta có thịt để ăn không? Đừng nói là phải ăn chay liên tiếp mấy ngày chứ huhu..."
Lâm Mạc tâm tình tốt kéo tay Trạm Văn Sương nói: "Anh thấy chùa La Thủy này quen thuộc không?"
A Lăng, trước đây chúng ta đã từng cùng nhau tới đây a...
Trạm Văn Sương ôn nhu xoa đỉnh đầu cậu, trên mặt tràn đầy hiền hòa.
Bị ngó lơ lần thứ hai trong ngày, Chân Dung uất nghẹn.
- --
Lời tác giả: Một trong hai hồn – Sảng linh, chưởng quản sự thông minh và trí tuệ.