*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Mạc lôi kéo cả ba người tới một nhà tắm hơi sang trọng nhất trong thị trấn, không, nơi quý tộc như vậy không nên gọi là nhà tắm hơi, nên gọi là Trung tâm Tắm rửa!

Trước cửa trải thảm đỏ, có bảo vệ canh cổng, đi vào có quầy tiếp tân và các chị gái trẻ trung nồng nhiệt tiếp đón, phục vụ vô cùng chu đáo.

Nếu không nhìn tên còn tưởng đây là khách sạn 4 5 sao!

Nhưng mà bề ngoài có trang trí xa xỉ lộng lẫy đến thế nào, bên trong có trang bị dịch vụ đầy đủ tiện nghi đến thế nào, cũng không thể che giấu được một sự thật...

Đây là nơi để tắm rửa!

Lâm Mạc tạm thời bỏ qua cái ví xẹp lép của mình, rất trịnh trọng nói: "Để em làm chủ hôm nay, bao phục vụ cả đêm, phòng tắm và xông hơi, buffet ăn khuya cần gì cũng có, chúng ta đến đây nhất định sẽ thỏa mãn từ trong ra ngoài!"

"..."

Ba người kia trầm mặc không nói.

Nhìn bộ dạng ai cũng có vẻ miễn cưỡng chịu đựng, nhưng không ai muốn để đối phương chiếm được tiện nghi.

Cái nhà tắm công cộng này, người đến kẻ đi, cởi trần mặc quần đùi... Cảm giác lúc này quả thực rất giống cô nương lần đầu lên kiệu hoa về nhà chồng, luống cuống bối rối đến mất mặt.

Đồ đạc của bọn họ đều tự mang theo.

Lâm Mạc đưa mấy bộ áo tắm và mấy đôi dép lê phân phát cho ba người: "Mấy bộ này là em mới mua đấy, size lớn nhất, đã khử trùng sạch sẽ, dép lê cũng vậy. Phòng thay đồ ở bên này, đi theo em đi, cái thẻ kia là chìa khóa tủ gửi đồ, nhớ khóa kỹ, giầy thì để ở ngăn thứ 2..."

Cậu dông dài nửa ngày mới nhớ ra mình chưa thay đồ, nâng tay túm cổ áo định lột chiếc áo phông trên người, một khoảng da lưng trắng nõn nà lộ ra.

Ngay lập tức có lực kéo chiếc áo trở lại.

Lâm Mạc hoài nghi nhìn Trạm Văn Sương: "Sao vậy?"

"Không có phòng thay đồ đơn sao?" Trạm Văn Sương có vẻ không hài lòng, khuôn mặt tái nhợt càng thêm lãnh đạm.

Ghế sofa bên cạnh có một cụ ông đang ngồi, dường như đã được thỏa mãn từ trong ra ngoài, đang thay quần áo chuẩn bị đi về, trên khuôn mặt lộ ra sự hồng hào khỏe khoắn, ông cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi, bên trong kia có một phòng thay đồ đơn, nhưng là dành cho người tàn tật..."

"Đi thôi!"

Trạm Văn Sương lôi kéo Lâm Mạc đi về hướng đó.

Ông cụ: "...?"

Lâm Mạc mặt đỏ e lệ: "Cần gì phải phiền phức vậy, đều là đàn ông con trai với nhau... Không sao đâu!"

Dùng phòng thay đồ cho người tàn tật cũng quá vô liêm sỉ đi!

Rẽ trái là một hành lang kệ tủ, không gian nhỏ hẹp, hai bên không một bóng người, Lâm Mạc nắm chặt tay Trạm Văn Sương nói: "Để em thay đồ ở đây cũng được."

"Ừm, thay đi." Trạm Văn Sương gật đầu.

Hắn lúc này vô cùng ung dung nhàn hạ, ôm cánh tay tựa vào một bên, cặp mắt khóa chặt trên người Lâm Mạc.

"..."

Cảm giác hơi mất tự nhiên.

Lâm Mạc phất tay: "Anh ra ngoài kia chờ đi."

Trạm Văn Sương lắc đầu: "Không ra."

"..."

Lâm Mạc thở dài ảo não, bất đắc dĩ thỏa hiệp yêu cầu vô lý này của hắn. Cậu xoay người, cánh tay nâng lên kéo vạt áo trượt trên lưng, lộ ra cần cổ, sau đó chui hẳn đầu ra khỏi áo... bỗng nhiên bị người áp sát!

Hai tay bị khóa lại, một bàn tay áp lên mắt, trước mặt một mảnh đen kịt, thị giác bị che đậy khiến cho các giác quan còn lại trở nên hết sức mẫn cảm.

"Ưm?"

Lâm Mạc nghi hoặc giật giật, người kia rời tay gắt gao nắm lấy vòng eo nhỏ của cậu, sau đó chuyển sang sờ soạng vuốt ve cái bụng mềm mại, sau lưng cậu là cảm giác vải vóc ma sát, mềm mại lành lạnh.

Hắn khống chế không cho cậu cự tuyệt, bàn tay hư hỏng kia vỗ nhẹ lên phần gáy mẫn cảm khiến Lâm Mạc vô thức cong eo, bộ phận nào đó phía dưới thắt lưng chặt chẽ áp sát vào đối phương...

Trạm Văn Sương chậm rãi cất tiếng nói, có chút đè nén: "Tiểu Mạc, đây là vết gì?"

Hô hấp ấm áp phả trên da thịt, kích thích cậu đến run rẩy.

Trong đầu Lâm Mạc đặc sệt như hồ, chậm chạp không phản ứng, trước mắt vẫn tối đen hôn ám, cảm giác toàn bộ dây thần kinh đều tập trung ở vị trí cổ mà Trạm Văn Sương đang vuốt ve kia...

A... Là vết hôn A Lăng lưu lại.

Cậu sao lại quên mất việc này!?!

Trạm Văn Sương dùng ngón cái mân mê vết hồng ngân mờ ám: "Tịch Tấn Khiêm làm?"

Lâm Mạc cảm thấy không nên đáp lời là quyết định sáng suốt nhất lúc này, đều là một người cả, cái nồi này đành ủy khuất Tịch tổng thay chủ hồn gánh vác vậy.

Vì thế cậu nhất quyết không hé miệng.

Trạm Văn Sương nhìn thấy biến hóa trên khuôn mặt cậu, chậm rãi thu hồi tay, giải tỏa ràng buộc cho cậu.

Lâm Mạc thoát khỏi vây khốn, quần áo còn xộc xệch, tóc tai tán loạn, bả vai trắng nộn lại hơi co lại, một bộ dạng đáng thương hề hề.

Trạm Văn Sương thở dài: "Em thay đồ đi, tôi ra ngoài trước."

Hắn xoay người rời đi.

edit bihyuner. beta jinhua259

Ban Ban kéo Tiểu Tố bám vào bên ngoài áo khoác, lão tổ tông chăm chú cọ móng vuốt, Lâm Mạc đặt tay lên ngực than thở: "Ta thực tra!"

Cậu loay hoay ở trong một lát mới ôm đống quần áo ra ngoài.

Bên ngoài, ba người kia đã thay xong áo tắm và quần đùi, lộ ra cặp chân thon dài hữu lực, mặc dù đã chọn cỡ áo lớn nhất nhưng cơ thể cân xứng của họ vẫn bị áo tắm bó sát khiến phần bả vai lộ rõ cơ bắp.

Lâm Mạc dừng bước, cúi đầu nhìn chân tay khẳng khiu của mình, trắng trắng, mịn màng không một sợi lông...

Đắng lòng!

Nhà tắm nam cùng nhà tắm nữ chia thành 2 khu riêng biệt, buổi tối người đến nơi này phần lớn đều muốn thả lỏng và hưởng thụ, dành cả đêm ở đây vô cùng tiện nghi, ấm cúng đầy đủ, sô pha mềm mại được kê khắp nơi, thuận tiện có thể đánh một giấc.

Thậm chí còn có dịch vụ VIP dành cho người có tiền, có thể thuê hẳn một phòng nghỉ riêng giống như ở khách sạn.

Ba người lần đầu tiên đến nơi này, coi như mở mang tầm mắt.

Tắm tráng sạch sẽ sau đó cả nhóm tiến vào phòng ngâm, bên trong là rất nhiều các bồn ngâm lớn nhỏ khác nhau với nhiệt độ nước phù hợp với sở thích mỗi người, bọn họ chọn một bồn cỡ trung bình, trên mặt nước còn thả trôi một kệ gỗ tạo hình cánh hoa.



Lâm Mạc nói: "Nơi này còn có quầy bán đồ ăn vặt, để em đi mua mấy loại, các anh chờ một chút!"

Nói xong nhanh nhẹn rời đi.

Lưu lại ba nam nhân to lớn ngâm chung một bồn nước, 6 mắt nhìn nhau.

Đường Diễn Sơ cởi trần, dáng người vô cùng đáng ngưỡng mộ, ánh mắt hắn quét qua hai người còn lại. Hắn nhớ lại thời điểm tắm tráng vừa nãy vô tình nhìn thấy mấy vết cắn ám muội trên cổ và gáy Tiểu Mạc.

Là ai gây ra???

Trạm Văn Sương lúc thay đồ đã ở riêng với Tiểu Mạc một hồi mới đi ra...

Đường Diễn Sơ nắm chặt quyền dưới nước, vẻ mặt vô cùng khó ở.

Lâm Mạc chạy trối chết đến quầy bán đồ ăn, vỗ ngực bình ổn hơi thở, vừa nãy cậu cùng A Sơ đi chung WC, sau đó bị A Khiêm tóm lại hỏi về mấy vết hồng trên gáy.

Hắn ta nghi ngờ Đường Diễn Sơ đã "động chân tay" với cậu.

Lâm Mạc lúc ấy cuống lên không kịp phản ứng, chỉ biết tuân thủ tuyệt đối châm ngôn "im lặng là vàng", bởi thế cái nồi này lại oan uổng đội lên đầu A Sơ.

Dù sao cũng là một người thôi mà... Coi như thay chủ hồn gánh nợ đi!

Sau đó cậu đột nhiên nhận ra, phỏng chừng hiện tại cả ba đang nghi kỵ lẫn nhau đi...

Lâm Mạc không khỏi hối hận, phi thường hối hận, có lẽ rủ cả nhóm đi nhà tắm hơi là một quyết định sai lầm!

Ôm đống đồ ăn vặt chạy về, Lâm Mạc trong lòng bất an, không cẩn thận va vào một người, một nửa số kẹo dẻo trên tay rơi đầy trên mặt đất. Cậu cũng lảo đảo suýt ngã, bỗng nhiên được một vòng tay rắn chắc đỡ lấy.

"Xin lỗi, cậu có sao không?" Giọng nói nam nhân ôn nhu vang lên bên tai.

Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông diện mạo tuấn mỹ, trên sống mũi là gọng kính vuông sắc sảo, thoạt nhìn nhã nhặn lịch thiệp, từng động tác cử chỉ đều toát lên vẻ thân sĩ phong độ. Hắn ta nhìn thẳng vào mắt cậu nói lời xin lỗi.

Bên cạnh có 3 vị lão nhân, một người trong số đó lên tiếng: "Ai da, là do ông lão này đột nhiên nổi hứng khoa chân múa tay một bài Thái Cực Quyền với Tiểu Mạnh, sau đó bất cẩn xô đẩy khiến nó va vào cháu, không sao chứ bạn nhỏ?"

"..."

Bộ quần đùi áo cộc rộng thùng thình lộ ra cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn khẳng khiu, nhìn qua khẳng định giống một cậu nhóc vị thành niên, Lâm Mạc không thể biện giải gì cho bản thân, chỉ có thể lắc đầu nói không sao.

Nam nhân cúi người nhặt gói kẹo dẻo đưa cho cậu, Lâm Mạc cảm ơn rồi vội vã rời đi.

Cậu nghe loáng thoáng một vị lão nhân nói: "Ngày mai đoàn chúng ta tổ chức đi khảo sát kiến trúc trên chùa La Thủy, sau đó sẽ quay về Kinh thị. Tiểu Mạnh, lão Hồ bên khoa Lịch sử giao nhiệm vụ gì cho cháu?"

Mạnh Kỷ Nhung: "Giáo sư Hồ nói trong khoa có một sinh viên vẫn chưa lên nhập học, muốn cháu thuận đường qua thăm, nếu có khó khăn gì có thể giúp đỡ một chút."

"Lão Hồ quả là thiện tâm, có khi là đứa nhỏ kia không thích thú với khoa Lịch sử thôi, vừa tẻ nhạt vừa buồn chán."

Có vị lão nhân cười mắng: "Cái ông này cẩn thận lời nói chút, để lão Hồ nghe thấy lại la hét ầm ĩ đấy!"

...

Lâm Mạc không tiện nghe tiếp cuộc trò chuyện riêng tư của bọn họ, cậu chỉ hơi lưu tâm đến địa danh chùa La Thủy mà bọn họ vừa nhắc tới.

Ngôi chùa đó là nơi Môn Sinh từng lưu lại.

Tên hòa thượng hói đầu bất cần đời, nhất kiến chung tình với đại ca Lâm Phác của cậu, quyết tâm hoàn tục sau đó theo đuổi bằng được người trong lòng.

"Àiii... Cũng may còn có Nhị ca duy trì huyết mạch cho Lâm gia!"

*Đoạn này là tình tiết liên quan tới bộ <Dân quốc bắt quỷ ký>

Sau khi trở về bồn ngâm, Lâm Mạc kinh ngạc phát hiện các hồ tắm xung quanh đều vắng không một bóng người, chỉ một số khách tắm lác đác ở xa đang trộm nhìn sang bên này.

Còn ba người đàn ông của cậu đều cởi trần khoe thân, mái tóc ướt sũng còn rỏ nước được vuốt ngược ra sau, vẻ mạnh ai nấy lãnh đạm, khí tức xung quanh người lạnh lẽo, người đứng kẻ ngồi vô cùng xa cách.

Lâm Mạc đang định tiến tới liền bị một vị trung niên tốt bụng kéo tay lại: "Đừng qua bên đấy, ba người kia vừa hung hăng định đánh nhau trong này đấy."

"Đánh nhau???" Lâm Mạc tái mặt thất kinh.

Người kia lắc đầu: "Chưa đánh, chỉ sắp đánh thôi! Nói chuyện đầu gấu lắm, mỗi người một câu gầm gừ dọa nhau, chúng tôi không dám ở gần sợ vạ lây, cho nên cậu cũng đừng lảng vảng bên đó, tôi thấy bọn họ không dễ chọc vào đâu, nhìn cậu nhỏ bé thế này chắc không trụ nổi..."

Lâm Mạc nhẹ nhàng thở dài ai oán, vẻ mặt buồn rầu: "Không được đâu chú à, tôi phải qua đó giải quyết thôi, là nam nhi thì nên chịu trách nhiệm cho sai lầm của bản thân!"

Cậu dứt khoát kiên quyết bước về phía bồn ngâm đầy sát khí kia.

Vị trung niên tốt bụng khâm phục nhìn bóng lưng cậu, tiểu huynh đệ, tôi kính nể cậu!

"Khụ... Đồ, đồ ăn vặt tới rồi đây..." Lâm Mạc nở nụ cười cầu hòa "Ngồi đi ngồi đi, tất cả cùng ngồi nào, đừng đứng mãi thế!"

Không khí có vẻ hòa hoãn hơn một chút.

Như vừa kết thúc một cuộc chiến tranh.

Lâm Mạc ngâm mình xuống, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm bả vai Trạm Văn Sương, cậu thấy một cái bớt màu xanh nhợt nhạt...

Nhớ lại hình thù hai cái bớt trên ngực Đường Diễn Sơ và trên cánh tay Tịch Tấn Khiêm, trong lòng cậu như lóe lên một điều gì đó...

"Tiểu Mạc!"

Đường Diễn Sơ lúc này ngồi xuống bên cạnh cậu, ngăn cản tầm mắt của cậu đối với Trạm Văn Sương.

Nhìn nước chảy thành giọt trên lồng ngực hắn, Lâm Mạc phút chốc đỏ mặt.

Nghĩ đi nghĩ lại... Quyết định đi tắm hơi cũng không đến nỗi...

Ánh mắt cậu sáng rực, hai bàn tay đè lên lồng ngực A Sơ, dùng lực nhấn người xuống: "Anh ngồi xuống đi, để em cọ lưng cho!"

Đường Diễn Sơ: "..."

Nhiệt độ toàn thân tăng cao, không thể thốt nên lời.

Tịch Tấn Khiêm vội nói: "Mạc Mạc, một lát nữa cọ lưng cho tôi nữa được không?"

"Không thành vấn đề!"

Trạm Văn Sương khua khua mặt nước, nhìn sang.

Lâm Mạc lập tức nói: "Cọ lưng cho cả A Trạm nữa!"

Cậu đột nhiên phát hiện trong cái rủi có cái may! Mặc dù hiện tại phải dỗ dành 9 lão công, nhưng tất cả chung quy lại đều là A Lăng, hơn nữa lại là 9 phiên bản khác nhau của A Lăng nha...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play