Sau khi Tịch Tấn Khiếm rời đi, Lâm Mạc liền hết sức chuyên chú đứng thưởng thức từng món ăn. Trợ lý Trần đứng cạnh như một "vệ sĩ" ngăn cản tất cả những kẻ mon men tiến lên bắt chuyện làm quen, sau khi cậu ăn uống no đủ liền đi tìm WC.
Trợ lý Trần: "Xin mời đại sư đi theo tôi."
WC ở bên ngoài hội trường buổi tiệc, Lâm Mạc vừa bước ra liền nghe thấy giọng một cô gái trẻ tuổi.
"Tôi không có giấy mời, tôi chỉ đứng ở đây đợi người mà thôi, không được sao?"
Bảo vệ ngoài cửa tức tối nói: "Không biết đây là chỗ nào sao? Mau đi chỗ khác, ở đây không cho phép người lạ lảng vảng."
"Không có biển cấm đứng đây, đây là nơi công cộng, dựa vào cái gì mà đuổi tôi?" Cô gái vẫn bình tĩnh khắc chế.
"Cái loại què cụt này..."
Tên bảo vệ sầm mặt giơ tay định đánh, lập tức bị một người từ phía sau chế trụ.
Lâm Mạc dùng sức tóm chặt tay gã, đánh văng người sang một bên.
Rõ ràng cậu thoạt nhìn gầy yếu hơn tên bảo vệ kia nhưng lại suýt chút nữa quăng người ngã ngửa.
Tên bảo vệ chật vật đứng thẳng lại, sắc mặt dữ tợn gầm lên: "Thằng nhóc thối này muốn chết đúng không?"
Gã ta xắn tay áo muốn tiến lên ra oai một chút, nhìn thấy bóng dáng trợ lý Trần bỗng đứng hình.
Lâm Mạc nhíu mày: "Không biết ai mới muốn chết đây!"
Có bản lĩnh thử xông lên đây, cậu dạo này cũng hơi ngứa nghề a...
Trợ lý Trần không phí lời, lạnh nhạt nói: "Anh bị sa thải!"
Bảo vệ sắc mặt tái xanh: "Không, không phải, trợ lý Trần anh hãy nghe tôi! Cô ta không có giấy mời nhưng lại cứ đứng chắn trước cửa.. Tôi vốn định..."
"Ồ, nhìn tôi thế này cũng đâu tốn chỗ lắm phải không?" Cô gái gầy gò ngồi trên xe lăn nói.
Tên bảo vệ không thể biện minh thêm gì, rõ ràng là cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, lại thêm thói kỳ thị người khuyết tật, trợ lý Trần khẩn trương xử lý cho gã thôi việc.
"Cảm ơn các anh!" Cô gái trẻ lễ phép hướng bọn họ nói lời cảm tạ.
Nhìn dáng vẻ cô gái chỉ như học sinh cấp ba, cơ thể gầy guộc có chút thiếu dinh dưỡng, sắc mặt nhợt nhạt, mái tóc khô rối, hai cánh tay khẳng khiu.
Đối mặt tên bảo vệ ác khẩu và bạo lực, cô gái thậm chí không hề có chút e dè sợ sệt, vẻ mặt và giọng nói đều vô cùng bình thản.
Lâm Mạc nói không cần khách khí lại hỏi cô gái: "Cô đi một mình sao?"
Cô gái lắc đầu: "Không phải, tôi..."
Lời còn chưa dứt, từ xa đã chạy tới một thiếu niên: "Ngữ Như, đã nói đừng đứng đây chờ nữa. Mạnh Tình Trúc đã sớm đi..."
"Các anh là ai?"
Nhìn hai người xa lạ đứng chắn trước mặt Hướng Ngữ Như, Hà Nham vội cuống lên che chở cho cô em họ, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác.
Bọn họ muốn tìm Mạnh Tình Trúc?
Lâm Mạc và trợ lý Trần đồng thời liếc nhìn nhau.
Hướng Ngữ Như nắm tay anh họ giải thích lại sự việc một chút, Hà Nham lúc này mới thu liễm lại địch ý, còn chân thành gập người cảm ơn hai người Lâm Mạc.
Lâm Mạc đột nhiên nhớ ra tư liệu mà Tiết Trác Lâm đưa cho cậu xem, trong đó có nói về cha mẹ nuôi của Mạnh Tình Trúc, cậu thử hỏi dò: "Cô họ Hướng? Hướng Ngữ Như?"
Hà Nham lại một lần nữa chắn trước mặt em họ, phẫn nộ nói: "Tôi biết ngay mà, người tốt hay người xấu không thể chỉ nhìn mặt mà biết được! Em họ, em đi trước đi! Anh cản bọn họ giúp em!"
Lâm Mạc: "..."
Không biết vị thiếu niên này đã não bổ đến hành tinh nào rồi?
"... Chúng tôi không có ý xấu, chỉ là trùng hợp biết tên của cô ấy mà thôi."
"Đừng nói nhảm! Em họ của tôi cũng không phải người nổi tiếng gì!"
Hướng Ngữ Như bình tĩnh đẩy anh họ sang một bên, đánh giá Lâm Mạc từ trên xuống dưới một lượt: "Cậu nói cậu biết tên tôi?"
Lâm Mạc nói: "Cô trước tiên có thể cho tôi biết, nhà cô ở S thị vì sao lại phải lặn lội tới Kinh thị?"
Hướng Ngữ Như có chút kinh ngạc.
Hà Nham sợ hãi: "Em họ! Người này thậm chí còn điều tra cả địa chỉ nhà chúng ta! Có phải là biến thái hay không? Mau đi báo cảnh sát!"
Lâm Mạc tự hỏi một giây, sau đó gật đầu: "Đúng là nên đến đồn cảnh sát một chuyến."
Hai cô cậu choai choai nhìn có vẻ tự ý bỏ nhà lên đây, người trong nhà có lẽ cũng không nắm được tình huống, hiện giờ bọn họ không chừng đang dáo dác đi tìm!
Lâm Mạc nói với trợ lý Trần bên cạnh: "Giúp tôi thông báo với Tịch Tấn Khiêm một tiếng, tôi dẫn bọn họ tới Cục Cảnh sát."
Trợ lý Trần vô cùng trách nhiệm: "Chủ tịch yêu cầu tôi đi theo cậu, để tôi lái xe đưa cậu và bọn họ đi một chuyến, như vậy tiện hơn."
Hướng Ngữ Như không nói lời nào, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Hà Nham rối loạn tột độ! Hai người nọ nhìn không giống đang trêu chọc mà vô cùng nghiêm túc, có lẽ nào sẽ đem hai anh em bọn họ bán lên biên giới vùng sâu vùng xa nào đó hay không?
"Em họ...?"
"Bọn họ không phải người xấu đâu, đi cùng bọn họ thôi!" Hướng Ngữ Như trấn an nói.
Cô không hề cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mà là thật sự tin tưởng Lâm Mạc và trợ lý Trần.
"Thật, thật sao?" Hà Nham vẫn chần chừ.
"Ừm!"
"Vậy được rồi!" Hà Nham rốt cuộc đưa ra quyết định.
Lâm Mạc nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kim sắc, cô gái này...
Trợ lý Trần lái xe tới, Hà Nham đưa Hướng Ngữ Như lên xe, sau đó gấp gọn xe lăn đặt vào cốp sau, động tác thuần thục như đã quen với việc chiếu cố cô em họ này từ rất lâu.
Lâm Mạc ổn định lên xe, đột nhiên biến sắc la lên thất thanh: "Chết rồi!"
Trợ lý Trần cũng hoảng theo, cho rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, vội vã dừng xe quay ra sau tùy thời có thể hỗ trợ. Sau đó ba người trong xe nghe thấy Lâm Mạc ảo não:
"Tôi quên đi WC rồi!"
"..."
Khụ... Quả thực đại sư không phải người thường.
Lâm Mạc nói một câu "chờ chút" sau đó khẩn trương mở cửa xuống xe biến mất.
Giải quyết xong nỗi buồn, cậu mới ung dung lên xe một lần nữa ổn định lại.
Lúc này bữa tiệc bên trong kia cũng đã gần kết thúc, ngoài cửa một số người bắt đầu lục tục rời đi. Giữa đám người ấy nổi bật lên một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ đang rảo bước ra khỏi cửa.
Lâm Mạc nhác thấy bóng dáng kia liền tò mò: "Hắn ta là ai vậy?"
Trợ lý Trần tự nhiên ý thức được Lâm Mạc đang hỏi ai, đáp: "Là Chủ tịch tập đoàn EW, Giải Chước."
"Ồ."
Thật là khí thế áp đảo người khác, trách không được rất nhiều người vây quanh.
Nam nhân như vậy ai chẳng muốn tiếp cận!
edit bihyuner. beta jinhua259
Nhóm người tiến vào cục, Đường Diễn Sơ và Tiết Trác Lâm còn chưa trở về từ S thị, trong phòng chỉ có Trạm Văn Sương đang trực, sau khi biết được lý lịch hai người mới đến hắn ta liền lập tức gọi điện thoại.
Cúp điện thoại, Trạm Văn Sương nói với Lâm Mạc: "Họ đã tìm được cha mẹ Hướng, Hướng Ngữ Như để lại giấy nhắn nói rằng sẽ đến Kinh thị khiến cho cha mẹ cô bé vô cùng lo lắng. Hiện tại đã thông báo cho hai người con gái bọn họ đang ở đây, cha mẹ cô bé cũng bình tĩnh hơn."
"Tiết Trác Lâm có nói rằng cha mẹ của Hướng Ngữ Như nhìn có vẻ già trước tuổi."
Lâm Mạc nghe vậy, nhìn sang cô gái đang ngồi im lặng trong góc phòng nói: "Tôi đại khái có thể hiểu được mục đích cô ấy tới Kinh thị."
"Là gì?"
"Trước tiên vào phòng đã, tôi muốn hỏi rõ tình hình hơn."
Hai người đi vào phòng thẩm vấn, Hà Nham vốn đang nghịch điện thoại liền giật mình như học sinh bị giáo viên bắt gặp đang làm việc riêng, vội vã cất gọn điện thoại.
"Các anh có chuyện gì?"
Lâm Mạc: "Câu này lẽ ra tôi nên hỏi mới đúng. Hai người đến Kinh thị có chuyện gì?"
Hướng Ngữ Như hỏi: "Cha mẹ của tôi đã biết tin chưa?"
"Hai người họ không sao, ngược lại là cô, vì sao lại muốn nói dối cha mẹ? Vì sao không nói cho bọn họ là cô muốn đi tìm Mạnh Tình Trúc?"
Hướng Ngữ Như trầm mặc, nửa ngày sau mới lắc đầu: "Tôi không thể nói được, cha mẹ tôi sẽ rất sợ hãi..."
Vẻ mặt cô gái thoáng hiện lên chút do dự, có nét mơ hồ không xác định, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó. Lúc này Hướng Ngữ Như mới có biểu cảm nên có của một cô gái trẻ lần đầu va chạm ngoài xã hội, bất an cùng lo lắng.
Lâm Mạc vào thẳng vấn đề: "Cô biết gì về Mạnh Tình Trúc? Hay nói cách khác, cô cảm nhận thế nào về Mạnh Tình Trúc?"
Cảm nhận?
Trong ánh mắt cô gái bỗng hiện lên sự đề phòng, Lâm Mạc hòa hoãn nói: "Đừng sợ, có thể "cảm nhận" tôi một chút cũng được."
Hà Nham mờ mịt nhìn qua nhìn lại hai người, phát hiện cô em họ dần dần thả lỏng nét mặt, không khỏi nói: "Hai người đang tiến hành giao lưu không dùng lời nói đấy à?"
"Anh họ, trước tiên anh ra ngoài chờ một lát được không?" Hướng Ngữ Như nói.
"Nhưng để em trong này một mình..."
"Không sao, yên tâm đi!"
Hướng Ngữ Như cam đoan, Hà Nham cũng nghe theo an bài chậm rãi rời khỏi phòng.
Đợi cậu ta đóng cửa, Hướng Ngữ Như lại nhìn về phía Trạm Văn Sương.
Lâm Mạc nói: "Anh ta không phải người ngoài, biết cũng không sao."
Hướng Ngữ Như gật đầu tin tưởng, một lát sau mới cẩn thận lên tiếng: "Cậu... Cậu cũng là người giống như tôi sao?"
"Không hẳn, nhưng mà..."
Dưới ánh mắt hoang mang của cô gái, Lâm Mạc thẳng thắn biểu diễn một chút "khác thường".
Trên mu bàn tay cậu hiện ra hoa văn kim sắc, sau đó chúng hóa thành những sợi tơ vàng óng phiêu tán khắp nơi, không hề do dự vào bay về phía Hướng Ngữ Như.
Hướng Ngư Như kinh ngạc đến mức không ngậm nổi miệng.
Nhìn những sợi kim tuyến kia trôi đến trước mặt, cô gái không nhịn được vươn tay chạm vào chúng, đầu ngón tay vừa tiếp xúc liền nở nụ cười: "Thật ấm áp!"
Thấy cô hoàn toàn tin tưởng và thả lỏng, Lâm Mạc mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thu hồi những đạo văn kia.
"Năng lực khác thường của tôi chính là như vậy, có phần phức tạp hơn so với tình huống của cô. Trên thế giới này có rất nhiều loại năng lực đặc biệt, đừng vì vậy mà cảm thấy bản thân "quái dị".
Hướng Ngữ Như vẫn duy trì tâm tình vui vẻ: "Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là kẻ dị biệt, có lẽ là... hơi khác người mà thôi."
"Khi còn bé tôi rất sợ hãi bản thân mình, hiện tại đã nghĩ thông rồi."
Lâm Mạc cười rộ lên: "Cô thật thông minh, cũng rất cá tính."
Nhưng hiểu chuyện như vậy lại khiến người khác đau lòng.
Cậu thấy được năng lực đặc biệt của Hướng Ngữ Như nhưng Trạm Văn Sương vẫn chưa nắm được tình huống, cậu hướng hắn giải thích một chút: "Anh có biết không, trên thế giới này một số người có các giác quan vượt trội, hay là nói trực giác của họ vô cùng nhạy bén, hoặc là thân thể có cấu tạo đặc thù..."
"Cô gái này chính là một người như vậy."
Trạm Văn Sương hiểu rõ: "Tựa như "người vượt cõi âm dương" có thể đọc được trí nhớ của nước? Cô bé này có thể "cảm nhận" được cảm xúc của chúng ta?"
Hắn lại tự phản biện: "Không, không chỉ dừng lại ở đó, nhìn biểu hiện lúc trước, cô bé nhận ra chúng ta không có ác ý... "Cảm nhận" là phương thức nhân loại dùng tâm trí ghi lại những tín hiệu mà các giác quan thu được, mà tâm trí của cô gái này lại hoạt động một cách phi thường."
"Một mình lặn lội tới Kinh thị tìm Mạnh Tình Trúc, có phải cô bé đã phát hiện ra điều gì ở con người ấy?"
"Cô bé cảm thấy tình huống hiện tại của cha mẹ mình có liên quan tới Mạnh Tình Trúc có phải hay không?"
"Nói như vậy, trực giác của cô bé cũng chính là giác quan thứ 6 qua lời tả của người bình thường."
Hướng Ngữ Như ngưng trệ: "Người này... Anh ta cũng là người bình thường sao?"
"Anh ta... chắc là vậy đi." Lâm Mạc chần chừ.
Trạm Văn Sương bật cười, vươn tay xoa đầu cậu.
Lâm Mạc nghiêm mặt tiếp tục: "Anh nói đúng rồi, Hướng Ngữ Như có tâm trí và trực giác vượt trội, có khả năng thiên bẩm nhìn thấu tâm trí, cô ấy giống như một máy thu tín hiệu siêu nhạy bén, có thể tiếp thu tất cả những sóng cảm xúc dù là nhỏ nhất của người khác."
"Hơn nữa giác quan thứ 6 vượt mức bình thường cho nên sau khi một sự việc nào đó phát sinh, trực giác của cô ấy nhất định sẽ nhìn thấu chân tướng."
"Thậm chí nếu có thể rèn luyện năng lực này để đột phá lên một trình độ cao hơn, cô ấy nhất định có thể nghe thấy cả mạch suy nghĩ và tiếng lòng của bất kỳ ai."
- --
Lời editor:Triệu hồi Professor X ~(‾▿‾~)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT