*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Mạc vừa ngáp vừa bước ra từ khách sạn Bình Ninh Xích, cậu xoa xoa khóe mắt hơi ướt át, rẽ trái rẽ phải tiến vào quán ăn sáng nhỏ ven đường.
"Một phần sữa đậu nành, hai cái quẩy, hai cái bánh bao thịt!"
Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng mũi mềm mại, thuận tiện tháo quai đeo cái bị trên vai, đặt xuống chỗ ngồi trống bên cạnh.
Chủ quán ăn sáng là một đôi vợ chồng trung niên, bà chủ xuề xòa: "Vẫn như cũ thêm tương vừng rau thơm, bánh bao thịt đóng gói mang về hả?"
"Vâng." Lâm Mạc gật đầu cười.
Bữa sáng được bê lên, cậu nghi hoặc: "Tôi không gọi dưa muối và trứng luộc nước trà."
Bà chủ cười nói: "Ngày nào cậu cũng qua đây ăn sáng, chỗ đấy coi như tôi khuyến mại!"
Lâm Mạc cười lộ lúm đồng tiền: "Cảm ơn bà chủ!"
Bà chủ hết sức hài lòng nói không cần khách khí, xoay người tiếp tục đón khách.
Món này là bữa sáng typical của người Trung Quốc luôn <3Lâm Mạc ăn ngon lành bánh quẩy và sữa đậu, không quên vểnh tai nghe ngóng mấy câu đối thoại của hai vợ chồng chủ quán.
"Nhân thịt sắp hết rồi, lát nữa nhớ đi qua lão Tôn đặt thêm, thuận tiện nhờ lão bắt cho con cá, lâu rồi tôi không được ăn cá."
"Dưa muối còn một ít trong vại, buổi tối nấu canh dưa cá đi."
"Được, rang thêm ít lạc."
Thảo luận xong bữa tối, bà chủ thở dài: "Đứa trẻ Hạnh Giai kia đi suốt không về, ông xem anh trai ông vì sao không hỏi thăm một chút, suốt ngày chỉ rượu chè."
Ông chủ đáp: "Không phải con bé xin phép sang nhà bạn học sao, hỏi thăm gì nữa. Vợ thì bỏ đi theo người khác, bây giờ ông ấy ngoài uống rượu còn biết làm gì khác, uống cho quên sầu thôi!"
Bà chủ vẫn chưa thôi lải nhải: "Thế cũng nên quản giáo con cái cho tử tế, Hạnh Giai con gái con đứa mà mấy ngày nay không thấy mặt mũi đâu, nó đang xin nghỉ bên trường, không lẽ định bỏ học luôn hay sao?"
Có người bước vào quán, bà chủ đon đả mời khách, tiến lên hỏi: "Cậu dùng gì?"
"Hai phần sữa đậu, bốn phần bánh quẩy, gói mang về." Vu Trú gọi đồ.
Trong lúc đợi chế biến đồ ăn, ánh mắt hắn lơ đãng liếc về hướng Lâm Mạc rồi nhanh chóng rời đi, rất nhanh sau đó mang theo phần ăn sáng đóng gói bước ra khỏi quán.
Mở cửa bước lên một chiếc xe Van.
Lý Việt Minh nhận một phần sữa đậu, hưng phấn hỏi: "Thế nào, có phải vẫn ăn như hôm qua? Một bát sữa đậu, 2 cái quẩy, 2 cái bánh bao thịt?"
Đó là phần ăn suốt một tuần nay của Lâm Mạc.
Vu Trú đắc ý nói: "Hôm nay khác! Có thêm một quả trứng luộc và một đĩa dưa muối, nào nào cậu cá cược thua rồi, mau xì tiền ra!"
"Hôm nay sao đột nhiên lại gọi thêm a!"
Lý Việt Minh suy sụp rầu rĩ, không tình nguyện móc ra 10 đồng ném vào tay đối phương, thở dài: "Đàn ông ý mà, sớm nắng chiều mưa ghê!"
Không ngờ đồ tặng kèm của bà chủ lại khiến một người thua cá cược, Lâm Mạc ăn xong bữa sáng liền ung dung vác bao hướng về phía xưởng thép nhỏ quen thuộc.
Lý Việt Minh thấy thế vội vàng uống nốt phần sữa đậu, khởi động xe từ từ theo đuôi.
Vu Trú mở sổ ghi chép nói: "Người này mỗi ngày đều làm việc đúng quy luật, bây giờ đến xưởng thép làm việc 2 tiếng, sau đó đi phố Đông mua thức ăn hoặc là đi phố Tây chơi game, suốt mấy ngày nay đều như vậy, Lưu ca còn muốn chúng ta theo dõi đến bao giờ?"
"Không còn cách nào khác, đội trưởng Đường đã ra lệnh chứng tỏ đối với người này vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi." Lý Việt Minh nói.
"Hơn nữa, cậu ta truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan, lừa gạt người khác hẳn 5000 đồng, việc này nhất định phải giáo dục lại."
Tay chân đầy đủ, công việc tử tế không tìm, lại bày trò lừa đảo xem mệnh bói toán, nếu không phải cấp trên có lệnh không được manh động tránh rút dây động rừng, Lý Việt Minh thật muốn xuống xe dẹp quán của người kia.
Vu Trú chần chừ nói: "Nhưng tôi nghe thấy cậu ta phán cũng chuẩn lắm, mẹ của vị khách kia mang song thai mà cậu ta cũng đoán trước được, vị khách kia không tin mãi cho đến khi có điện thoại thông báo mới vỡ òa..."
"Chẳng qua là mánh khóe lừa bịp thôi."
Lý Việt Minh tiếp tục giải thích: "Giả danh lừa đảo cũng cần có chút bản lĩnh, có những kẻ hàng ngày cất công quan sát mọi người thật kỹ, luyện ra khả năng nhìn mặt bắt hình dong. Không chỉ nhìn tuổi tác, giới tính, cách ăn mặc trang điểm,... mà còn phải quan sát cả sắc mặt, ngữ khí nói chuyện..."
"Ví dụ, người thành công viên mãn và kẻ vô công rồi nghề là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau."
"Hoặc là muốn xem mệnh cho đàn bà con gái trước tiên phải ước lượng tuổi tác. Tuổi tác tầm trung trung thường muốn hỏi về đường chồng con, trừ gia đình còn có công danh sự nghiệp, cậu cứ nhìn sắc mặt và thái độ của họ rồi lựa lời nói mấy câu vô thưởng vô phạt."
"Mấy người tự xưng là thầy bói xem mệnh, quan trọng nhất là tự tin, giả như đoán đâu trúng đó. Trước tiên phải có cách nói hợp lý trôi chảy đến nỗi bản thân cũng tưởng thật, khách hàng mới không nghi ngờ. Tiếp theo thì cứ nói mấy lời khách sáo ứng phó dần dần, khiến cho khách hàng nghe một hồi ù ù cạc cạc quên đi trọng điểm."
"Ngoài ra cũng phải bố trí tỉ mỉ, ngắm sẵn một mục tiêu, trước đó bỏ công sức điều tra qua, nhắc đến chuyện mà khách hàng không nghĩ tới, mình lại nói trúng phóc, như thế có phải nâng cao uy tín không?"
Vu Trú bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, thật là nghe quân tử giảng một buổi, hơn đọc sách mười năm, bái phục bái phục!"
Lý Việt Minh xòe tay.
Vu Trú: "Sao? Ý gì?"
Lý Việt Minh đàng hoàng: "Nói chuyện khô miệng, học phí mười đồng, cảm ơn và hẹn gặp lại."
"..."
Vu Trú gạt tay hắn đi, đang muốn tranh cãi lại nhìn thấy Lâm Mạc từ trong xưởng thiết bước ra.
"Sao lại thế này, đã hết 2 tiếng đâu?"
Lý Việt Minh nhìn thời gian, phát hiện Lâm Mạc sau khi ra khỏi xưởng thiết liền trực tiếp hướng về phố Tây.
"Cậu ta lại đi chơi game ở khu Tây Duyệt à?" Vu Trú nói "Đi thôi, theo sát!"
Lâm Mạc quả thực đi đến khu trò chơi điện tử ở Tây Duyệt, ở bên trong hơn nửa tiếng đồng hồ mới rời đi. Sau đó lại hướng về phía khu chợ phía Đông, mua một vài món ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, cuối cùng dừng chân ở cửa hàng thịt của lão Tôn.
"Có xương sườn không ông chủ?" Lâm Mạc hỏi.
Trong tiệm toàn mùi thịt cá, khách hàng chen chúc, ai cũng muốn khẩn trương mua bán sau đó rời đi, may là mặt tiền của quán tạm thời coi như sạch sẽ.
Lão Tôn là một ông chú chất phác, trầm mặc ít lời, thịt cá nơi này rất tươi, giá cả phải chăng, cửa hàng buôn bán khá đông đúc.
Lúc Lâm Mạc đến, ông chủ đang bận rộn cắt thái, dáng người lão gầy gò, tóc mai hai bên thái dương điểm bạc, nhìn qua hơi tang thương.
"Có xương sườn, cậu lấy mấy cân?" Lão Tôn ngẩng đầu nói.
Hàng lông mày của lão dày rậm, đuôi mày rủ xuống, khuôn mặt hình tam giác trên hẹp dưới rộng, cánh mũi nở rộng, thoạt nhìn có vẻ hàm hậu thành thật.
"Một cân." Lâm Mạc tiến đến gần hơn.
Lão Tôn gật đầu, vốn định xoay người đóng gói, ánh mắt bỗng dừng lại trên cổ Lâm Mạc, kinh ngạc nói: "Cái, cái mặt dây chuyền này,..."
Lâm Mạc kéo mặt dây chuyền bằng ngọc Phỉ Thúy trên ngực, lúm đồng tiền ẩn hiện cười nói: "Là một bùa ngọc bình an thôi, đeo vào trừ tà ma, làm sao vậy?"
"Không, không sao... Tôi thấy đẹp quá, muốn tặng cho vợ tôi một miếng như vậy..." Lão Tôn hàm hậu cười cười.
"Ồ..." Lâm Mạc nói "Cái này không phải tôi mua, vừa này thắng cược được."
"Ông chủ cân sườn cho tôi chưa?"
"Đây đây, xong ngay!" Lão Tôn xoay người chuẩn bị dao thớt chặt sườn, từng phát chặt sắc bén dứt khoát, tảng sườn to được chặt cẩn thận thành từng miếng vuông vức vừa vặn. Trên mặt thớt cũng lưu lại những vết dao chặt, tiếng động vang lên chói tai.
"Bùa bình an này cậu đánh cược như thế...?"
Lời còn chưa dứt, có khách hàng đẩy cửa bước vào "Tôn ca, cân cho tôi hai túi thịt lợn, đói chết tôi rồi!"
"Đm, vừa nãy... Đệt, sao cậu lại ở đây?"
Người vừa bước vào là một thanh niên tóc nhuộm đỏ, vừa nhìn thấy Lâm Mạc liền buông lời chửi thề.
Lâm Mạc thoải mái cười nói: "Mua thịt ở đây."
"Các cậu là người quen sao?" Lão Tôn trầm mặt, ánh mắt nặng nề nhìn về phía hai người, buông dao chặt sườn, cẩn thận đem gói lại trong túi.
Người vừa bước vào không nói chuyện.
Lâm Mạc lại đáp: "Không phải người quen gì đâu. Chẳng qua vừa nãy người này đánh cược với tôi trong khu trò chơi, cuối cùng thua mất bùa ngọc bình an này."
Tên đầu đỏ sắc mặt khó coi, lại lầm bầm chửi thề.
Lâm Mạc không để ý, nhận sườn sau đó trả tiền, bước ra cửa liền nhìn thấy hai bác gái đang đứng nói chuyện phiếm.
"Vừa rồi cái tên lông bông Từ Hữu Quảng kia lại đến mua chịu thịt của lão Tôn đấy, cũng chỉ có lão Tôn giao du với hắn." Một bác gái khá bức xúc nói.
"Giao du cái gì với thứ lưu manh vô lại ấy, mỗi ngày đều gây sự khắp nơi, lão Tôn làm người cũng quá thành thật, để hắn khi dễ..." Một bác gái khác đáp lời, ngữ điệu khinh thường.
Lâm Mạc nghe thoáng qua, xoay người rời đi.
edit bihyuner. beta jinhua259Buổi tối cậu thuê nhà bếp khách sạn chuẩn bị món sườn kho tàu.
Ăn uống no nê, cậu ngồi xếp bằng trên giường, móc trong bao bố ra một cái la bàn, cẩn thận ngắm nghía.
Đồ vật kia không hẳn được gọi là la bàn, nhìn kỹ chính là một khối sắt hình trụ bao gồm chín tầng, từng tầng chồng lên nhau, càng lên cao càng thu hẹp lại.
"Ừm, có lẽ 6 ngày nữa sẽ hoàn thiện!" Lâm Mạc nhấc lên thả xuống xoay tới xoay lui, sau đó kết luận.
Đúng lúc này, một con rùa nhỏ có cái mai màu xanh sẫm bò ra từ trong bao của cậu.
Lâm Mạc buông la bàn, chọc chọc cái đầu mềm của cụ rùa: "Lão tổ tông, ngươi nói xem ngày mai bọn họ có đến tìm ta hay không?"
"Hai người theo dõi ta mấy ngày nay, khẳng định phải phát hiện điều gì đó khác thường rồi chứ."
Trong phòng chẳng có âm thanh nào đáp lại.
Lâm Mạc gãi gãi mặt, ngáp một cái: "Trước đi ngủ đã, tổ trọng án khẳng định không phải người vô dụng, có lẽ bọn họ đã phát hiện ra rồi!"
Lâm Mạc nói không sai, sáng sớm hôm sau lão Lưu cùng Tiết Trác Lâm tới cửa, mời cậu đến Cảnh cục một chuyến.
Cậu xoa xoa cái bụng bồn chồn: "Tôi có thể đi mua bữa sáng trước được không?"
"Không thể..." Tiết Trác Lâm chưa nói xong, đối diện với ánh mắt to đen láy tràn ngập đáng thương của Lâm Mạc liền không nỡ nói tiếp.
"Vậy ngài cảnh sát giúp tôi mua cũng được, hai cái bánh bao thịt là đủ rồi, rất cảm ơn ngài!" Lâm Mạc chắp tay trước ngực, sau đó lấy tiền lẻ trong túi đưa cho Tiết Trác Lâm.
Tiết Trác Lâm: "..."
"Lưu ca, vậy anh dẫn cậu ta lên xe trước, để tôi đi mua!"
Một lần nữa ngồi trong phòng thẩm vấn, Lâm Mạc móc lão tổ tông trong túi ra, bẻ nửa cái bánh bao đặt trước mặt rùa nhỏ.
Lão Lưu hiếm lạ nhìn chằm chằm con rùa kỳ quái đang gặm bánh bao, nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con rùa có màu mai độc đáo như thế này, màu xanh sẫm này là cậu sơn lên sao?"
Nói là xanh sẫm, kỳ thực phải là màu xanh ngọc bích, cái mai rùa thoạt nhìn trong suốt tinh tế như một miếng ngọc, hoa văn trên mai cổ quái nhưng vô cùng hài hòa.
Lâm Mạc lắc đầu: "Không phải, đó là màu gốc của nó!"
"Rùa có thể ăn bánh bao sao?" Tiết Trác Lâm nhíu mày.
"Rùa khác thì không, lão tổ tông thì có thể. Nó đặc biệt rất thích bánh bao nhân thịt."
Lão tổ tông?
Tiết Trác Lâm nghẹn lời.
Hắn và lão Lưu liếc nhìn nhau, nói đùa: "Vậy chắc là thần Rùa rồi, tên và màu sắc đặc biệt ghê... Tôi có nghe nói một giống chó tên là Husky của Hoàng đế Khang Hy, to xác nhưng rất đần haha..."
Lâm Mạc yên tĩnh gặm bánh bao, yên tĩnh nhìn Tiết Lâm Trác, thấy hắn ta tự cười đến phát ngượng.
Hắn ta ho khan một tiếng sau đó sờ sờ cái mũi, lúc này Đoạn Vũ gõ cửa gọi Tiết Trác Lâm và lão Lưu ra ngoài.
Đóng cửa phòng thẩm vấn lại, Tiết Trác Lâm hỏi: "Đối chiếu kết quả sao rồi?"
Đoạn Vũ mang tư liệu bày lên bàn, một tấm là ảnh chụp nạn nhân Đặng Uyển lúc còn sống, tấm còn lại là chụp trộm Lâm Mạc sau khi rời khỏi khu trò chơi ngày hôm qua.
Một điểm chung đó là trên cổ hai người đều đeo một mặt ngọc bình an.
Từ dây đeo bằng chỉ đỏ bện thủ công cho đến kiểu dáng màu sắc mặt ngọc, nhìn qua 2 bức ảnh có thể nhận thấy chiếc bùa ngọc kia là một.
Đoạn Vũ gật đầu: "Đã xác minh với cha mẹ Đặng Uyển, đây quả thực là bùa ngọc bình an mà cô bé hay đeo trên cổ."
Tiết Trác Lâm và lão Lưu sắc mặt lạnh xuống trong nháy mắt.
Lão Lưu nói: "Nhưng loại bùa ngọc làm thành mặt dây chuyền này không có gì đặc biệt, trong cửa hàng có lẽ bán mấy trăm cái tương tự."
"Cha mẹ Đặng Uyển nói, sợi dây đeo là do cô bé tự tết, bên trong có một sợi tóc của chính mình. Tôi đã gửi chiếc vòng cho bên giám định, nếu có sợi tóc bên trong có thể làm xét nghiệm luôn."
"Ngoài ra, cấp trên đặc biệt phê chuẩn hạ lệnh, Sếp đã mang theo một đội đến khám xét khách sạn kia."
Đoạn Vũ ánh mắt phức tạp nhìn vào trong phòng thẩm vấn thông qua tấm kính: "Tất cả đợi Sếp trở về rồi tiếp tục xử lý."
...
Lâm Mạc trong phòng thẩm vấn bò nhoài lên bàn, cùng lão tổ tông giương mắt nhìn nhau, lẩm bẩm: "Cũng không biết giữa trưa có được ăn cơm không nhỉ...?"
- --
Lời editor: Mấy bạn đã đọc bộ DQBQK rồi có lẽ cũng đoán ra một phần chín linh hồn A Lăng đang hóa thân thành ai nhỉ... nhưng mà tôi chỉ để ý đến Đoạn Vũ thôi, bởi vì trong bộ Dân quốc có một nhân vật tôi cực kỳ yêu thích, là một nữ cường siêu ngầu <3