Vụ án tuy rằng đã kết thúc, nhưng báo cáo còn chưa viết!
Đường Diễn Sơ cùng Trạm Văn Sương bận tối mắt chân không chạm đất, Lâm Mạc trở lại căn phòng trọ đơn sơ có chút không thích ứng.
Thật sự là đời lên voi xuống chó a.
Cậu gặm hai cái bánh bao chay, ngậm ngùi nhớ tới món cơm bào ngư mà Trạm Văn Sương làm, sau đó ra đường trải tấm bạt ngồi xuống.
Gần một tuần không mở hàng, trước đây hàng kế bên là sạp đồ ăn vặt của một ông cụ, hiện giờ đổi thành một cậu nhóc trẻ tuổi bán CD.
Cậu nhóc nhìn thấy Lâm Mạc trải bạt dựng sạp chỉ có một tấm bảng gỗ liền chấm hỏi đầy đầu: "Tiểu đệ, cậu bán không khí à?"
Tiểu đệ?
Lâm Mạc ngừng gặm bánh bao một chốc, quay tấm biển về phía cậu trai hỏi: "Xem bói không đại ca?"
Cậu nhóc bán CD: "..."
Cậu ta xấu hổ sau đó uyển chuyển cự tuyệt, nói cảm ơn không có nhu cầu.
Hai người xa lạ vô tình làm nhau tổn thương, không khí sau đó có chút trầm mặc khó xử.
Buổi sáng trôi qua một nửa, CD của sạp bên cạnh đã bán được kha khá, quầy hàng của Lâm Mạc vẫn vắng vẻ hiu quạnh không một bóng khách. Cậu thực ra cũng không quá sốt sắng, chỉ lặng lẽ ôm một con rùa nhỏ gật gù như sắp ngủ.
Cậu nhóc bán CD nhịn không được mở miệng: "Bây giờ muốn lừa tiền thiên hạ cũng khó lắm, nhân lúc còn trẻ hay là đổi nghề đi tiểu đệ."
Lâm Mạc mở to mắt, khóe miệng cong cong nói: "Đại ca xem giúp tôi, bây giờ đổi nghề có thể làm gì khác? Bán CD được không a?"
"Khụ... Thực ra cũng không cần gọi ta là đại ca!"
Đàn ông bốn mươi tuổi mới là đóa hoa nở rộ, cậu ta hiện tại chỉ là một nụ hoa cần che chở nha.
Lâm Mạc nhìn thấy đối phương bày ra bộ dáng chuẩn bị giảng giải đạo lý, hết khuyên nhủ răn đe lại chép miệng thở dài, cậu hơi dịch dịch mông, lời nói vào tai trái ra tai phải, định bụng nốt hôm nay sẽ chuyển sạp ra chỗ khác.
Chưa kịp làm gì, một thanh niên nhìn rất quen mắt bỗng nhào tới trước mặt Lâm Mạc, biểu tình người này mừng rỡ phấn khích vô cùng, nắm chặt hai tay Lâm Mạc hét: "Đại sư!"
Lâm Mạc: "Cậu là ai?"
Người này rụt về, đôi mắt hiện rõ sự nghi hoặc.
Vi Tiếu Kiêu như sắp khóc đến nơi, giọng nói thương tâm: "Đại sư, là tôi đây!"
Chẳng lẽ bộ dạng cậu quá bình thường hay sao? Không đến nỗi mờ nhạt dễ quên như vậy chứ?
Lâm Mạc chỉ cảm thấy rất quen mắt, âm thầm đánh giá đối phương nhưng vẫn không nhận ra.
Đúng lúc này, một thanh niên suất khí đứng sau Vi Tiếu Kiêu lên tiếng: "Tiếu Kiêu, cậu ta chính là đại sư mà cậu nhắc tới sao? Thoạt nhìn còn nhỏ tuổi ghê, bộ dạng cũng đáng yêu!"
"Trọng Nính, đừng trông mặt bắt hình dong, anh nói vậy đại sư sẽ tức giận đó!" Vi Tiếu Kiêu kéo tay người nọ.
"Xin lỗi, tôi chỉ có ý khen cậu thôi." Trọng Nính ngượng ngùng cười cười với Lâm Mạc.
Người này có bề ngoài sáng sủa, ánh mắt lương thiện, là kiểu hình anh trai hàng xóm tốt bụng hoặc thanh mai trúc mã từ bé.
Lâm Mạc lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
Cậu dù sao cũng đáng yêu thật, nói đâu có sai!
Vi Tiếu Kiêu tội nghiệp: "Đại sư, ngài không nhớ ra tôi sao? Ngài nói tôi là khách hàng đầu tiên của ngài cho nên giảm giá xem bói cho tôi mà!"
À! Nghe cậu ta nói vậy Lâm Mạc cuối cùng cũng nhớ ra.
"Là cậu à!"
Hồi mới đến Kinh thị mở sạp xem bói kiếm sống, chính người này là khách hàng trả cho cậu 5000 tệ đầu tiên.
"Phải, là tôi đây!" Thấy Lâm Mạc bừng tỉnh đại ngộ, Vi Tiếu Kiêu vội vàng nói: "Đại sư, tôi loanh quanh khu này mấy hôm nay rồi, cuối cùng cũng chờ được ngài, đại sư mau mau giúp tôi, lần này giá cả không thành vấn đề..."
"Đi!" Lâm Mạc đứng lên nói.
"Hả?" Lời còn chưa dứt, Vi Tiếu Kiêu nhìn thấy động tác của Lâm Mạc liền sửng sốt.
Lâm Mạc: "Không phải có việc gấp sao, thù lao tôi lấy rất vừa phải, lớn nhỏ gì cũng nhận!"
Vi Tiếu Kiêu sắc mặt vui sướng: "Đi thôi! Đại sư, tôi dẫn đường cho ngài!"
Cậu nhóc bán CD ngồi cạnh vẫn luôn dỏng tai nghe ngóng, có vẻ muốn nói lại thôi.
Lâm Mạc đột nhiên quay đầu nói: "Cậu nói đúng a, đương nhiên lừa đảo rất không có tiền đồ, nhưng tôi không phải như vậy, tôi có giấy phép và bằng cấp chính quy nha!"
Đạo sĩ cũng sẽ có người hành nghề xem tướng.
Cậu nhóc bán CD vẻ mặt mờ mịt, im lặng gật gật đầu.
Lúc sau, Lâm Mạc ngồi cùng xe với Vi Tiếu Kiêu và Trọng Nính rời đi.
Trên đường về bọn họ kể lại sơ qua sự tình phát sinh.
Cha của Vi Tiếu Kiêu không rõ nguyên nhân vì sao, biểu hiện như bị trúng tà, ban ngày hôn mê bất tỉnh, buổi tối vẫn nhắm chặt mắt nhưng lại đi quanh nhà dùng dao khắc lên khắp nơi.
"Vết khắc rất hỗn loạn, cũng không nhìn ra là ý gì, thoạt nhìn giống một loại văn tự cổ đại nhưng cha tôi đâu có học cổ văn!? Ba ngày nay đồ đạc trong nhà bị rạch khắc phá hoại không còn sót thứ gì." Vi Tiếu Kiêu thở dài xót xa.
Một lát sau lại kể lể thảm thương: "Cả một bức tường trong phòng ngủ đều khắc hoa, ngay cả tủ quần áo, bàn ghế gỗ cũng không thoát khỏi, thật đau lòng..."
Lâm Mạc: "..."
Vậy rốt cuộc cậu ta đang lo lắng cho cha hay là lo lắng cho đồ đạc trong nhà?
Cậu không nói gì, lẳng lặng gửi tin nhắn cho Đường Diễn Sơ nói trưa nay không thể cùng nhau ăn cơm. Lâm Mạc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Trọng Nính, sau khi bị phát hiện hắn liền ngượng ngùng cười.
Đại ca, anh cười cái gì?
Thẹn thùng gì vậy???
Lâm Mạc buồn bực rời tầm mắt, nghiêng người nhìn ra cửa sổ.
Rất nhanh đã tới biệt thự nhà họ Vi, căn nhà nguy nga tráng lệ, quả thật là nhà giàu cho nên 5000 tệ xuất ra xem bói cũng không tiếc.
Mẹ Vi đích thân ra cổng tiếp đón, bà là một nữ nhân dịu dàng, khí chất tao nhã quý phái. Trên mặt bà hiện rõ vẻ u sầu, sau khi nhìn thấy Lâm Mạc liền thoáng chút thất vọng nhưng vẫn lịch sự lên tiếng chào hỏi.
Sau đó kéo tay Vi Tiếu Kiêu sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tiếu Kiêu, đây là đại sư con tìm về để chữa cho ba sao?"
"Đúng vậy!" Vi Tiếu Kiêu gật đầu chắc nịch.
Ánh mắt mẹ Vi nhìn cậu rất phức tạp.
Không biết bà đang đấu tranh tâm lý chuyện gì, Vi Tiếu Kiêu dứt khoát bỏ qua mẹ, lôi kéo Lâm Mạc vào nhà nói: "Đại sư, cha tôi đang hôn mê, ngài lên tầng nhìn qua được không?"
Trọng Nính cũng muốn theo sau. Mẹ Vi bỗng đưa tay tóm lấy hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Trọng, Tiếu Kiêu nhà cô... đầu óc đơn thuần... có khi nào bị lừa đảo không?"
"Thực ra cháu cũng không rõ lắm, dì à!" Trọng Nính lắc đầu "Nhưng nhìn cậu ta cũng không giống bọn lừa đảo cho lắm, Tiếu Kiêu cũng tin tưởng cậu ta, không bằng đi lên nhìn xem sao."
Mẹ Vi nghe xong lời của Trọng Nính cũng yên tâm hơn chút, hai người tiến vào phòng khách.
Trong phòng trang trí theo phong cách hoài cổ, rất thanh lịch nhã nhặn... Có điều hiện giờ khắp nơi đều là dấu vết khắc rạch, trải dài từ trên tường xuống sàn nhà, từ giá gỗ tới các kệ đồ...
Vi Tiếu Kiêu kìm lòng không được lại thở dài xót xa...
edit bihuyner. beta jinhua259
Mẹ Vi và Trọng Nính tiến vào, nhìn thấy dì Triệu bảo mẫu đang dẫn đường cho một thanh niên xuống lầu: "Phu nhân, thiếu gia!"
Vi Tiếu Kiêu kinh ngạc: "Sau anh lại ở đây???"
"Tiếu Kiêu, lễ phép của con ở đâu? Gọi bằng chú!" Mẹ Vi giáo huấn.
Thanh niên kia bộ dạng trẻ trung đẹp mắt đứng trên đầu cầu thang, hơi nhíu mày.
Vi Tiếu Kiêu vẻ mặt vặn vẹo khó chịu, không tình nguyện nhìn nam nhân thoạt nhìn chỉ xấp xỉ tuổi mình nhưng bối phận lại trên mình một hàng, lầu bầu nói: "Chú.. chú Lý!"
"Ngoan!" Thanh niên họ Lý cười nói.
Trên mặt người này là sự nhu hòa, ngay cả tiếng nói cũng uyển chuyển dịu dàng, khiến cho Lâm Mạc hiếu kỳ liếc qua.
"A Phù, Lương Hùng sao rồi?" Mẹ Vi vội hỏi.
Người thanh niên đi từ trên cầu thang xuống, vẻ mặt áy náy: "Chị Vi, em vô năng bất tài."
Mẹ Vi ánh mắt ảm đạm.
Vi Tiếu Kiêu hét lên: "Mẹ, anh ta chỉ là diễn viên hí kịch, cũng không biết đạo pháp trừ ma diệt quỷ, có thể có cách gì???"
Mẹ Vi có vẻ tức giận, đi tới đập lên cánh tay con trai: "Thằng nhóc này, A Phù và mẹ là đồng môn, thân thiết như chị em, con gọi một tiếng chú thì cũng nên cho bọn ta một chút tôn trọng!"
Vi Tiếu Kiêu lùi lại né tránh, không dám cãi cố, trực tiếp đưa Lâm Mạc lên lầu không buồn liếc người kia lấy một cái.
Ánh mắt người họ Lý cũng dừng ở bóng lưng Lâm Mạc, cười nói: "Không biết vị tiểu ca này có cách gì, hay là đi lên xem một chút?"
Mẹ Vi lịch sự: "Được, cùng lên cả đi."
Lâm Mạc và đoàn người cùng tiến vào phòng ngủ của Vi Lương Hùng, tình trạng so với bên ngoài còn nghiêm trọng hơn, khắp nơi là hình thù kì quái hoa văn cổ đại chi chít...
Vi Lương Hùng nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, bàn tay vẫn nắm chặt một con dao chạm trổ.
Lâm Mạc nhìn qua, mẹ Vi nói: "Ông ấy mỗi buổi tối 8h sẽ tỉnh lại, ban đầu thấy ông ấy xuống bếp lấy dao thái thịt nên tôi sợ ông ấy sẽ tự cắt vào mình, bèn đổi lại một con dao khắc nhỏ, từ lúc đó ông ấy nắm không buông tay."
Dứt lời bà thở dài ưu sầu: "Chồng tôi cũng không phải người ham mê đọc sách viết chữ, bình thường chữ viết xấu như gà bới, hiện giờ dùng dao khắc... thật sự thảm không nỡ nhìn..."
Bà chua xót dụi mắt, bộ dạng khổ sở y hệt Vi Tiếu Kiêu.
Lâm Mạc: "..."
Cậu vội hắng giọng: "Nhưng những vết khắc này có phải là văn tự gì không?"
Mẹ Vi hiển nhiên là người có học, gật đầu nói: "Là chữ triện dùng để ghi chép dưới thời Tần."
Vi Tiếu Kiêu không tin nổi thốt lên: "Thật sao? Ba biết khắc chữ triện sao?"
Lâm Mạc lại hỏi: "Cậu không nhìn ra được?"
Vi Tiếu Kiêu hạ giọng: "Chữ khắc cũng xấu không kém chữ viết, ai mà nhìn ra được!"
Lâm Mạc hỏi mẹ Vi, trước khi Vi Lương Hùng xảy ra chuyện này đã làm những việc gì, tiếp xúc qua cái gì lạ,...
Mẹ Vi nhớ lại: "Lương Hùng là chủ thầu xây dựng, lúc trước ông ấy đào được một ít đồ vật bị chôn dưới đất ở khu vực vừa nhận thầu, sau đó đem về nhà."
"Ông ấy biết khu đất kia có chôn cất thứ gì đó không dễ động tới, sau khi mang đồ về nhà liền mời hẳn sư thầy trụ trì một ngôi chùa gần đây tới xem, xác định không có vấn đề gì."
Lâm Mạc gật đầu có vẻ đã nắm được tình huống: "Đồ vật đang cất ở đâu? Có thể cho tôi nhìn qua được không?"
"Ngay trong ngăn kéo kia, chỉ là hai quyển sách mà thôi, ông ấy biết tôi thích sách cổ nên mang về để tôi nghiên cứu." Mẹ Vi mang hai quyển sách được bảo quản rất tốt tới.
Thanh niên họ Lý cũng lên tiếng: "Tôi cũng kiểm tra qua, trên sách không có dấu vết tà khí."
Lâm Mạc nhận lấy sách, lật xem. Một quyển là "Tam Lược", một quyển còn lại không thấy tiêu đề, dường như đã bị năm tháng mài mòn tới mức chữ viết cũng mờ đi, nội dung bên trong thực ra rất bình thường.
"Tôi nhớ "Tam Lược" là tác phẩm của Hoàng Thạch Công, một đạo sĩ ở ẩn thời Tần, cho nên nó còn được đặt tên là "Hoàng Thạch Công Tam Lược" có phải không?"
Mẹ Vi gật đầu: "Nội dung trong sách tuy là viết bằng chữ triện, nhưng khẳng định là bản sao, chắc chắn không phải nguyên tác."
Lâm Mạc trầm mặc không nói, cậu đặt quyển "Tam Lược" xuống, sau đó hết sức chuyên chú lật xem quyển sách không tiêu đề kia: "Đạo giả, nhân chi sở đạo, sử vạn vật bất tri kỳ sở do... Đức giả... Nghĩa giả, nhân chi sở nghi, thưởng thiện phạt ác..."
*(đoạn này trích từ sách cổ nên tôi để nguyên Hán Việt nha, dịch thoát ra tiếng Việt đại khái là)
Cậu đọc vài câu liền hiểu: "Đây cũng là tác phẩm của Hoàng Thạch Công, tên là "Tố Thư"."
"Tố Thư" được người đời coi là kì thư thiên thư; lấy Đạo giáo làm tôn chỉ; đề cao năm phẩm chất của con người bao gồm Đạo, Đức, Nhân, Nghĩa, Lễ; dựa vào sự biến đổi của vũ trụ và vạn vật tự nhiên để đưa ra các dự đoán...
Lâm Mạc từ bé đã được nhận nuôi ở Đạo quán, đương nhiên đã đọc qua sách này.
Thấy cậu vẫn tiếp tục lật sách, Vi Tiếu Kiêu sốt ruột: "Đại sư, có thể nhìn ra điểm gì bất thường không?"
"Không sao, yên tâm đi, cha cậu không có việc gì đâu, chỉ là đói bụng mấy hôm nên thân thể suy kiệt mà thôi."
Vi Lương Hùng hiện tại chỉ dựa vào truyền đường gluco để nạp năng lượng hàng ngày.
Lâm Mạc trấn an: "Ông ấy vận khí tốt, gặp được chuyện hiếm có."
Vẻ mặt mọi người khó tin.
Trọng Nính nói: "Nói như vậy, chú Vi bị hôn mê không tính là chuyện xấu?"
Lâm Mạc giơ quyển sách vô đề trong tay, nói: "Đây là bút tích của chính Hoàng Thạch Công."
"Không thể nào!"
Mẹ Vi phủ định nói: "Tố Thư" được viết từ cách đây rất lâu, cuối thời Tần. Một là không thể nào còn nguyên vẹn hoàn hảo thế này, bìa sách chỉnh tề, giấy trắng phẳng phiu. Hai là, quyển sách này được Lương Hùng đào lên nơi công trường... Nếu là bút tích của Hoàng Thạch Công nhất định phải được chôn cất cùng mộ ngài ấy."
"Vì sao lại xuất hiện ở công trường xây dựng tôi cũng không rõ, tuy nhiên sách cũng có linh hồn, "Tố Thư" đã luyện thành thư linh, "nó" nhất định phải bảo tồn tốt nơi ở của mình a." Lâm Mạc vẫn lật sách xoàn xoạt.
Thư linh!?
*(linh hồn của sách)
Hai mẹ con họ Vi nhìn nhau.
Chẳng lẽ thực sự tồn tại thứ này? Thật ngoài sức tưởng tượng.
Từ cuối thời Tần cho đến bây giờ đã trải qua bao nhiêu năm a...
Trọng Nính lại hỏi: "Đại sư nói chuyện hiếm có là chuyện gì?"
Lâm Mạc: "Thư linh có một kho tàng kiến thức, muốn dốc sức truyền bá lại cho người khác, cha của cậu hiện tại đang ở trạng thái học tập quên ăn quên ngủ, coi toàn bộ căn phòng này là sách vở ghi chép."
"..."
Vi Tiếu Kiêu hoảng sợ, cha của cậu thật đáng thương!
Mẹ Vi thở dài kín đáo: "Vì sao không chọn ta a..."
Lâm Mạc nhịn không được nói: "Phu nhân hiện đang mang thai, thư linh cũng không phải thứ vô lương tâm, tất nhiên không thể ép buộc phụ nữ có thai liều mạng học tập a..."
Cậu đi tới bên giường: "Nhưng tiểu thư linh này cũng khá bướng bỉnh nha, như thế nào lại làm cho người ta trầm mê bất tỉnh, mất cả kiểm soát thế này!"
"Đúng vậy, cha của tôi sẽ kiệt sức mất!" Vi Tiếu Kiêu kêu lên.
Lâm Mạc đặt tay lên trán Vi Lương Hùng, thản nhiên nói: "Ngươi muốn tự giác ngoan ngoãn đi ra hay là để ta cưỡng ép?"
Trong mắt cậu hiện lên hoa văn vàng kim, giọng nói hơi uy hiếp.
Không bao lâu sau, Vi Tiếu Kiêu thấy bàn tay nắm chặt dao khắc của cha từ từ buông lỏng, chân mày giãn ra. Mà sau khi Lâm Mạc rời bàn tay khỏi trán Vi Lương Hùng, một người giấy ước chừng chỉ lớn bằng hai ngón tay xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Người giấy nhỏ ngồi phụng phịu, ngũ quan của "nó" khá rõ ràng, tay chân đầy đủ, phát hiện Vi Tiếu Kiêu đang trừng mình liền lấy tay làm điệu bộ lè lưỡi trêu ngươi.
Lêu lêu lêu...
- --
Lời tác giả:Người họ Lý, nhớ kỹ nhé haha...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT