Hội trường EW được quy hoạch rất rộng, tổng cộng chia thành 3 khu: khu giải trí, khu nghỉ ngơi và khu giao lưu, nếu không xác định trước người cần tìm đang ở khu vực nào quả thật sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Nhân tiện gặp được Tịch Tấn Khiêm, Trạm Văn Sương liền thẳng thắn hỏi thăm tung tích Phùng Tích Tề.

Lúc này trợ lý Trần của Tịch tổng tiến lên: "Phùng tổng hiện tại có lẽ đang ở khu vực nghỉ ngơi."

"Sau khi kết thúc sự kiện, tôi nghe thấy trợ lý của Phùng tổng nói phải đi xử lý vấn đề chỗ két bảo hiểm."

"Két bảo hiểm? Nơi này còn cung cấp cả dịch vụ trông coi cất giữ đồ đạc?" Lâm Mạc tò mò hỏi.

Trợ lý Trần: "Ừmmm... cũng không tính là như vậy."

"Những người có thẻ hội viên ở EW sẽ được cung cấp phòng nghỉ ngơi chuyên dụng, két bảo hiểm trong phòng chỉ dùng để cất chứa những vật dụng tư trang hoặc văn kiện cá nhân mà thôi."

Tịch Tấn Khiêm nói: "Mỗi khu vực trong Hội trường này đều cần xuất trình thẻ mới có thể tự do ra vào."

"Đây là thẻ của tôi, cậu cầm lấy dùng tạm."

Hắn ta rút ra chiếc thẻ bạch kim đưa cho Lâm Mạc.

Lâm Mạc không khách khí nhận lấy, cặp mắt cong cong cười nói: "Cảm ơn Tịch tổng, sau này tôi sẽ trả lại cho anh."

Trợ lý Trần kinh ngạc nhìn sang, thấy ông chủ khẽ gật đầu: "Trên thẻ có chữ ký của tôi, cậu cứ cầm thẻ trực tiếp đi vào trụ sở của tập đoàn Duệ Tinh là được."

"Chuyện của Mạnh Tình Trúc tôi cần phải xử lý gấp, xin lỗi không thể tiếp tục bồi cậu."

Việc làm của Mạnh Tình Trúc quả thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, cô ta thậm chí vứt bỏ tư cách người đại diện của Dạ Du Thành, sau này nhất định phải bồi thường hợp đồng một khoản lớn đồng thời giải trình trước ban lãnh đạo của công ty giải trí Tinh Quang.

Dù sao với bộ dạng một bà lão già nua khuôn mặt đầy nếp nhăn kia, không ai có thể nhận ra cô ta đã từng là nữ thần sắc đẹp thế hệ mới.

Đương nhiên cô ta không dám, cũng không thể chủ động lộ diện ở Lễ cắt băng khánh thành Dạ Du Thành.

Vì vậy sau sự kiện đêm nay, Tịch Tấn Khiêm nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá.

#Mạnh Tình Trúc vi phạm hợp đồng đại diện

#Mạnh Tình Trúc chơi xỏ tập đoàn Duệ Tinh

Những hotsearch đã được mua sẵn, chỉ đợi lệnh của chủ tịch sẽ lập tức đẩy nhiệt độ.

Sau khi chủ tịch Tịch và trợ lý rời đi, Lâm Mạc và Trạm Văn Sương cùng tìm đường đến khu vực nghỉ ngơi.

Nửa đường.

Lâm Mạc đột nhiên hỏi: "Kinh thị tổng cộng có bao nhiêu cái Hội trường EW?"

Trạm Văn Sương: "Ba cái, trong Dạ Du Thành chính là chi nhánh thứ 3."

Hắn bỗng nhiên dừng bước, nhíu mày: "Những hội viên Bạch kim thường là các khách hàng VIP, có quyền yêu cầu bố trí phòng ở tùy theo sở thích, ngoài ra còn có thể áp dụng với toàn bộ chi nhánh của EW."

"Nói cách khác, nếu như Phùng Tích Tề đặt trước lịch ghé thăm chi nhánh này, nhân viên phục vụ trong Hội trường bắt buộc phải bài trí phòng ở theo phong cách của hắn, đối với những vật dụng không thể mua mới thì sẽ trực tiếp vận chuyển từ chi nhánh cũ sang chi nhánh mới?"

Vật dụng không thể mua mới?

Đồ dùng cá nhân, két bảo hiểm?

Lý Việt Minh dẫn người theo dõi hắn 24/7 cũng không thể nghe lén bất kỳ thông tin nào có giá trị.

Phùng Tích Tề cũng không có hành vi dị thường, không có nghĩa hắn sẽ không lợi dụng các quyền lợi của bản thân để hoàn thành mục đích của mình.

Lâm Mạc: "Hiện tại quan trọng nhất là phải xác minh xem Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch có đăng ký thẻ Hội viên ở EW hay không, nếu có..."

EW thật sự có thể coi là một nơi có tính bảo mật cao, một cứ điểm trao đổi bí mật và tài liệu.

Trạm Văn Sương ngắn gọn thông báo cho Đường Diễn Sơ qua điện thoại.

Hắn ta nói: "Hôm nay là ngày khai trương Dạ Du Thành, nói cách khác chi nhánh thứ 3 của EW hôm nay mới đi vào hoạt động, giả sử chứng cứ phạm tội của bọn chúng thực sự được giấu trong một Hội trường nào đó, hôm nay là ngày nhân viên vận chuyển vật phẩm tư nhân và két bảo hiểm của hội viên về đây, chính là thời cơ tốt nhất để tiêu hủy đống video đó."

Tính bảo mật cao, tính an toàn cao, thậm chí không bị người khác để ý tới, Phùng Tích Tề lại có lý do chính đáng để tiến vào Hội trường EW trong đêm nay...

"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là "giả thiết" này đúng."

"Nếu không đúng, rất có thể hắn ta hiện tại đã tìm cách khác tiêu hủy bằng chứng rồi, chúng ta không thể đánh cuộc hoàn toàn vào một "giả thiết", cho nên phải tranh thủ thời gian ngay!"

Lâm Mạc phân tích xong liền kéo tay Trạm Văn Sương chạy vội.

Trạm Văn Sương: "..."

Thân thể hắn không tốt, từ nhỏ đều chậm rãi hoạt động, những loại hình vận động mạnh như là chạy bộ từ trước đến nay hắn đều không có cách nào tham gia.

Lúc bị Lâm Mạc nắm lấy bàn tay, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn rụt lại.

Nhưng chỗ tiếp xúc giữa hai lòng bàn tay bỗng nhiên như có một dòng điện truyền khắp cơ thể, hắn cảm giác như một cái cây khô héo cuối cùng cũng hồi sinh dưới ánh dương ấm áp, luồng nhiệt lưu này thấm vào từng tấc da thịt của hắn...

Đã rất lâu rồi Trạm Văn Sương mới có cảm giác an toàn và thoải mái đến vậy, một sự thỏa mãn và bình yên khó có thể tưởng tượng.

Yết hầu khẽ trượt, không khỏi than nhẹ một tiếng trong cổ họng, trên tay hơi dùng lực khiến cho Lâm Mạc dừng lại.

Cậu quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.

Cặp môi mỏng nhợt nhạt khẽ kéo căng thành một nụ cười nhàn nhạt: "Chạy nhanh như vậy, cậu đã biết phòng nghỉ ngơi của Phùng Tích Tề ở đâu chưa?"

Lâm Mạc lắc đầu.

Trạm Văn Sương lại nói: "Khu nghỉ ngơi có nhân viên đứng kia, cậu lấy thẻ bạch kim vừa nãy hỏi bọn họ, bọn họ sẽ dẫn cậu đi."

Hai người tìm thấy một tiểu ca mặc đồng phục, hỏi số phòng của Phùng Tích Tề.

Lầu ba.

"Từng phòng đều lắp đặt khóa vân tay và mật mã ở cửa."

Trạm Văn Sương nhíu mày: "Đi tìm người phụ trách của EW, bảo hắn..."

Lâm Mạc ngắt lời: "Không cần, thời gian cấp bách, đi theo tôi."

Cậu lại lôi kéo Trạm Văn Sương vào thang máy, ấn số tầng sau đó hai người an ổn đứng sánh vai trong không gian chật hẹp.

Trạm Văn Sương khẽ liếc sang, nhìn thấy hàng lông mi cong rợp che khuất đôi mắt to tròn, trên mặt Lâm Mạc vẫn là biểu tình thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc.

Hắn ta lẳng lặng nhìn chằm chằm, ánh mắt chưa từng dời đi.

Đến lầu 3, hắn ta chủ động bước ra trước.

Vô cùng tự nhiên kéo tay Lâm Mạc, đến trước cửa phòng của Phùng Tích Tề lại rất tự nhiên buông ra.

Lâm Mạc hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cậu giơ chân một cước đạp thẳng cửa phòng.

Lực đạo mạnh đến dọa người.

"Rầm!" Cửa phòng bị đá văng.

Bộ khóa vân tay và mật mã đáng thương long ra khỏi bản lề, treo lủng lẳng tội nghiệp như sắp rời hẳn ra. Thậm chí cả một mảng tường bên cạnh cũng bị tróc rụng lả tả.

Phùng Tích Tề bên trong phòng: "...!?!"

Biểu tình trên mặt hắn hoàn toàn ngưng trệ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâm Mạc và cánh cửa bị sút hỏng, hoang mang đến khó tin.

Lâm Mạc và Trạm Văn Sương tiến vào trong phòng.

edit bihyuner. beta jinhua259

Ánh mắt Trạm Văn Sương dừng lại ở màn hình máy tính trước mặt Phùng Tích Tề. Trên máy vi tính hiển thị thanh trạng thái:

[TIẾN ĐỘ - - - 100%]

Lúc này Đường Diễn Sơ gọi điện thoại tới.

Trạm Văn Sương tiếp nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói âm trầm đầu bên kia: "Xác nhận là thật, Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch đều có thẻ Hội viên của EW."

"Hơn nữa không thể tìm ra thẻ trên người bọn chúng, có khả năng được cất giấu tại nhà riêng hoặc công ty, hoặc cũng có thể do chính Phùng Tích Tề nắm giữ."

"Do Phùng Tích Tề cầm!"

Trạm Văn Sương nhìn thấy trên bàn bày ra 3 tấm thẻ, một thẻ bạch kim và hai thẻ trắng.

Đường Diễn Sơ bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, như đã hiểu ra vấn đề:

"Giả thiết đúng?"

"Hắn ta đã tiêu hủy chứng cứ phạm tội, tiến độ hiện tại là... 100%." Trạm Văn Sương lạnh lùng báo cáo.

Rốt cuộc bọn họ tới chậm 1 bước!

Phùng Tích Tề sau khi nghe cuộc đối thoại, cười lạnh khinh bỉ: "Vốn tưởng cảnh sát chỉ toàn kẻ ăn không ngồi rồi, hóa ra tổ chuyên án cũng là những người có đầu óc."

"Tìm ra được nơi này, tao cũng quá xem thường chúng mày rồi!"

Hắn ta dừng một chút, ánh mắt lại quét cả cửa phòng bị đá hỏng, thuận tiện dừng trên thân ảnh Lâm Mạc.

Đáy mắt không che giấu sát ý.

Không quản kẻ này là ai, vì sao cứ cắn mãi không buông tha,... chỉ cần biết hôm nay không thể để cậu ta sống sót rời khỏi đây.

Lâm Mạc liếc nhìn hắn một cái, từ trong bọc lấy ra điện thoại di động.

Phùng Tích Tề lại dời ánh mắt về phía Trạm Văn Sương vẫn đang trong cuộc điện thoại với Đường Diễn Sơ, hắn ta giễu cợt nói: "Đội trưởng Đường, tao khuyên mày một câu, cứ chằm chằm theo dõi tao chỉ phí thời gian thôi, hung thủ cũng bắt được rồi, nhanh chóng kết án là được, tiếp tục dây dưa sẽ chẳng ai được lợi đâu."

"Nghe nói ông bà nội Diêu Vân Vân đã lặn lội chuyển tới Kinh thị chỉ vì muốn biết chân tướng vụ án của cháu gái, định điều tra sự thật đòi lại công bằng."

Lại hư tình giả ý lắc đầu thương cảm: "Thật là hai lão nhân đáng thương!"

"Từ vùng sâu vùng xa lên đây, ở trọ trong một căn phòng rách nát, hàng ngày nhặt sắt vụn rác rưởi kiếm sống qua ngày, ăn không đủ no mặc không đủ ấm."

"Đội trưởng Đường mau chóng kết án cũng là tốt cho bọn họ mà thôi."

"Bằng không hai cụ già đã ở cái tuổi gần đất xa trời, ai mà biết được ngày nào đó lại xảy ra chuyện gì."

"Vậy thì không hay đâu!"

Hắn ta nhìn chằm chằm Trạm Văn Sương, trên mặt hiện ra nụ cười âm độc tàn bạo.

Ý tứ của Phùng Tích Tề quá rõ ràng, hắn ta đã biết được tung tích ông bà Diêu Vân Vân, thậm chí dùng tính mạng của họ để uy hiếp nhóm người Đường Diễn Sơ.

Hoặc là, uy hiếp chính Diêu Vân Vân!

Đặng Uyển, Lý Hương Diêu,... tất cả người nhà của bốn nạn nhân còn lại đều nằm trong sự khống chế của hắn.

"Mày có còn là người không?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng rống của Tiết Trác Lâm, ai ai cũng phẫn nộ đến cực điểm.

Nghe thấy tiếng hét tức giận ấy, Phùng Tích Tề càng cong khóe miệng cười đến đắc chí.

Hắn thật sự cười thành tiếng.

Mày định làm gì tao? Mày có thể làm khó dễ được tao sao?

Sự bất lực đến căm phẫn của bọn họ chỉ càng gia tăng cảm xúc thỏa mãn hả hê đến mức không cần kiêng dè gì.

Lâm Mạc huých nhẹ Trạm Văn Sương.

Trạm Văn Sương quay đầu lại, thấy cậu đưa sang chiếc di động đã mở khóa, nói: "Giáo sư, giúp tôi quay lại video được không, cảm ơn anh!"

Trạm Văn Sương thoáng kinh ngạc, tiếp nhận di động.

Ngươi chưa từng trải qua sự vùi dập của xã hội phải không?

Chưa từng.

Vừa đúng lúc.

Hiện tại ta giúp người trải nghiệm miễn phí!

Phùng Tích Tề có học qua mấy chiêu tự vệ, thân thủ không phải vô dụng.

Nhưng hắn hoàn toàn không có năng lực chống cự sự ra đòn của Lâm Mạc.

Hắn trăm triệu lần không ngờ, vị cao thủ này xuất chiêu quá hiểm hóc, không một tiếng động đã phi thân tới quần hắn túi bụi.

"Hiện tại tình huống sao rồi?"

Tựa hồ nghe thấy tiếng đánh đấm nặng nề, Đường Diễn Sơ có chút khẩn trương.

Trạm Văn Sương lấy lại tinh thần, chần chừ như đang suy nghĩ cách trả lời: "Hiện tại... đây là phòng vệ chính đáng!"

"..."

Đánh một trận đến tê liệt toàn thân, nhìn đối phương nằm thành một đống trên mặt đất, Lâm Mạc thở phào.

Quả nhiên nhân loại kẻ khóc người cười.

Ngươi khóc rồi.

Ta lại cười đến thực vui vẻ!

Phùng Tích Tề hoàn toàn bị đánh ngất, Lâm Mạc tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn xuống, đưa cho Trạm Văn Sương.

Cậu nói: "Chứng cứ phạm tội không bị tiêu hủy hoàn toàn đâu, vụ án Diêu Vân Vân là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn tự mình tham gia."

"Đối với hắn mà nói là vô cùng có ý nghĩa."

"Những nạn nhân sau này đều phảng phất có bóng dáng của Diêu Vân Vân, từ diện mạo đến tính cách,..."

"Hắn ta tìm kiếm, ẩn nhẫn, lại có khả năng mai phục rất tốt."

"Khi gặp được những cô gái có khí chất từa tựa Diêu Vân Vân, có thể kích thích dục vọng và hưng phấn của hắn, hắn mới ra tay."

"Cho nên video về vụ án của Diêu Vân Vân hắn ta không nỡ tiêu hủy, đều giấu trong này!"

Trong lúc Phùng Tích Tề đang thao thao bất tuyệt nói về ông bà Diêu Vân Vân, lại dùng bọn họ để uy hiếp cảnh sát, Lâm Mạc đã kín đáo dùng con mắt thần nhìn thấu hắn ta, lúc sau lại khôi phục như bình thường.

Đợi Đường Diễn Sơ ngắt điện thoại, Trạm Văn Sương quan sát thân người co rúm ró của Phùng Tích Tề, toàn thân trên dưới không chỗ nào không bầm dập, thực thê thảm.

Hắn ta nói: "Phùng Tích Tề tỉnh lại khả năng sẽ khởi kiện cậu."

Không phải có khả năng, mà là nhất định!

Lâm Mạc cong cong cặp mắt cười: "Không sao, tôi đã có chuẩn bị trước."

Cậu lại lục lọi trong bao vải, lấy ra một lá bùa đã chế tạo hoàn hảo, nhét vào miệng Phùng Tích Tề.

Như có một luồng sóng vô hình lan truyền từ đầu đến chân kẻ đang nằm sõng soài kia. Chỉ một lát sau...

Bề ngoài của Phùng Tích Tề hoàn toàn không còn một vết thương hở, dường như chưa hề bị tổn hại gì.

Lâm Mạc cảm thán: "Đây là loại bùa tôi mới cải tiến nha, bùa tra tấn kết hợp bùa che giấu."

"Hắn vẫn thấy đau đớn, nhưng người khác nhìn vào lại không thấy vết thương gì, kể cả có dùng máy móc hiện đại dò quét cũng không thể tìm ra, ha ha..."

Cậu vui vẻ phấn khởi, lại không ngừng tự khen bản thân: "Tôi đúng là tiểu thiên tài mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play