Kinh hãi qua đi, đám người Tiết Trác Lâm và Đoạn Vũ từ ngoài phòng thẩm vấn vội vàng xông vào.
"Bọn họ làm sao rồi?" Vu Trú không tin vào mắt mình nói.
Hai tên nam nhân cường tráng chỉ một phút sau biến thành hai lão già da bọc xương, khô quắt gầy yếu, mái tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, hơi thở mỏng manh đến nỗi lời nói cũng không thể thốt ra.
Thoi thóp gần đất xa trời.
Chính là thảm trạng của hai kẻ Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch bây giờ.
Nếu không phải chứng kiến toàn bộ quá trình, tổ cảnh sát có lẽ không ai tin.
Lâm Mạc tự phong bế 3 giây.
Sau đó hồi thần, mím môi nói: "Là do tôi phản ứng quá chậm, bọn chúng đã bị kẻ thao túng rút đi toàn bộ sinh mệnh."
Cậu vẫn đang để tâm đến tiếng nói vang lên ban nãy, ánh mắt thẫn thờ nhìn chăm chú những hoa văn đang từ từ biến mất trên cánh tay.
"Có phải Phùng Tích Tề là kẻ đứng sau thao túng?" Tiết Trác Lâm vội vàng hỏi.
Lâm Mạc lắc đầu: "Không thể xác định."
"Nhưng có thể khẳng định chính là, sau khi tôi cắt đứt sự khống chế mà bọn họ đang chịu đựng, rõ ràng bọn họ đã khôi phục bình thường, thế nhưng..."
"Khôi phục bình thường là có thể thẩm vấn không phải sao?"
"Mặc kệ là kẻ nào, bây giờ hỏi bọn họ sẽ biết." Tiết Trác Lâm nói.
Tuy rằng đối với hiện trạng của hai lão nhân này có chút khiếp sợ cùng áy náy, nhưng không ai cảm thấy đồng cảm cho bọn phạm nhân tội ác đầy mình này.
Không đợi Lâm Mạc trả lời, Tiết Trác Lâm nhíu mày kéo cánh tay một kẻ đang ngồi xụi lơ trên ghế: "Trịnh Lương, ngươi..."
"Rắc!"
Xương cánh tay của Trịnh Lương phát ra tiếng gãy.
Tiết Trác Lâm hoảng sợ cứng người, không dám tiếp tục hành động.
Giọng nói khô khốc: "Sếp, tôi không khống chế được lực tay... tôi chỉ muốn kéo hắn ta ngồi dậy để hỏi mà thôi."
Lâm Mạc lại giận dữ lớn tiếng: "Không thể, bọn họ hiện tại đã là cái xác vô lực, không thể nói chuyện, không thể viết chữ, thậm chí đầu óc đã si ngốc đần độn, chỉ sợ không còn sống được bao lâu!"
Nói xong cẩn thận nâng cánh tay gãy xương kia đặt trở về bên người ông lão.
Gãy một cánh tay, trong miệng mơ hồ phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Trịnh Lương hoàn toàn không hề động đậy.
Đám người Đoạn Vũ cảm thấy trống rỗng.
Tam quan vỡ nát. Bọn họ hiện tại có thể đứng vững ở đây toàn bộ dựa vào tâm lý thép cùng với những tố chất đã được tôi luyện lâu năm của nghề cảnh sát.
Tựa hồ cảm thấy kích thích trước mắt chưa đủ nhiều, Lâm Mạc tiếp tục giải thích:
"Hơn nữa tôi còn chưa nhìn được cuộc đời của bọn họ."
"Đây là một loại thuật pháp nghịch thiên, không thể sử dụng nhiều, người chịu thuật pháp này phải có đầy đủ giác quan cảm xúc, nếu không chỉ cần bị thi triển một giây sẽ lập tức khí tuyệt mệnh tàn."
Sự trống rỗng đột nhiên được khai thông.
Manh mối gần ngay trước mắt.... hoàn toàn bị chặt đứt!
Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch không còn nhiều thời gian, lão Lưu khẩn cấp liên hệ bệnh viện cho người tới kiểm tra thân thể bọn họ, hy vọng còn có thể duy trì được chút hơi tàn.
Cho dù Lâm Mạc đã nói bọn họ hoàn toàn không còn khả năng.
Vượt qua áp lực, toàn bộ tổ chuyên án quay trở về phòng họp.
Lâm Mạc cũng theo vào, cậu đưa ra đề xuất: "Tôi muốn đích thân đi gặp Phùng Tích Tề."
"Bên người Phùng Tích Tề bố trí rất nhiều vệ sỹ, 24/7 đều có người bảo hộ, hắn ta là người nắm quyền lãnh đạo toàn bộ tập đoàn Phùng thị, trong tay sở hữu rất nhiều tài sản, ngay cả yêu cầu triệu tập của cảnh sát cũng có thể từ chối. Muốn gặp hắn thực sự rất khó!" Trạm Văn Sương giải thích.
Đường Diễn Sơ: "Cậu muốn tìm ra manh mối từ phía Phùng Tích Tề?"
Lâm Mạc gật đầu: "Không chỉ vậy, tôi còn muốn tìm hiểu xem kẻ nào có năng lực rút sinh mệnh của người khác từ khoảng cách xa như vậy."
Tiết Trác Lâm dường như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, Phùng Tích Tề không phải chuẩn bị xuất hiện ở fan-meeting của Mạnh Tình Trúc để tạo bất ngờ cho cô ta sao? Chúng ta có thể..."
Tôn Học Thần lập tức cắt lời: "Fan-meeting đã kết thúc rồi, đến video quay tại hiện trường cũng đã được tung lên weibo."
Cậu ta đưa máy tính sang, trên màn hình là video có xuất hiện Mạnh Tình Trúc.
Mái tóc dài uốn lượn sóng, thân hình thắt đáy lưng ong uyển chuyển thanh lịch, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, đôi mắt toát ra vẻ đẹp câu hồn, một bộ dáng lả lơi kiều mị.
Cô ta quả thật rất xinh đẹp, không hổ được fan ca tụng là nữ thần sắc đẹp thế hệ mới.
Nhìn trong video, Phùng Tích Tề tiến vào cùng với một xe đẩy chứa 1314 bông hoa hồng, xuất hiện bất ngờ giữa màn mưa cánh hoa, cảnh tượng không khác gì một giấc mộng cổ tích.
Mạnh Tình Trúc cảm động rơi nước mắt, nhóm fan hoan hô gào thét, đều là những lời chúc phúc cho cặp đôi.
"Trong phần giao lưu, MC hỏi Phùng Tích Tề về scandal năm bức huyết thư gần đây. Hắn ta khẳng định có người cố ý bịa đặt nhắm vào hắn." Tôn Học Thần vừa xem vừa tóm tắt nội dung video.
"Mạnh Tình Trúc cũng thể hiện thái độ hoàn toàn tin tưởng người yêu, hơn nữa còn đăng tải một trạng thái trên trang cá nhân, nhóm fan bình luận rất đông, tất cả đều tỏ ra thông cảm với họ Phùng, còn mắng chửi..."
Ánh mắt cậu ta dừng lại trên mặt Lâm Mạc.
Lâm Mạc vẫn đang chăm chú nhìn Mạnh Tình Trúc trên video, nói: "Lập weibo như thế nào?"
"Cậu không có tài khoản weibo?"
Tiết Trác Lâm ngạc nhiên nói: "Từ vùng sâu vùng xa tới sao?"
Lâm Mạc: "Trước kia tôi tu hành ở đạo quán cùng sư phụ, cũng không thường xuyên lên mạng, điện thoại chỉ dùng để gọi điện nhắn tin mà thôi."
Huống chi cậu vừa mới kế thừa chức Quán chủ, liền xuyên không quay về thời Dân quốc sống hết mấy chục năm...
"Đăng ký dễ lắm, để tôi giúp cậu..."
Tiết Trác Lâm hướng dẫn cách tải phần mềm cho Lâm Mạc: "Nhập số điện thoại... Mã xác nhận... Đúng rồi... Bây giờ cậu chọn tên tài khoản đi, có thể điền một nickname hoặc điền tên thật cũng được."
Lâm Mạc gõ tên thật của mình vào, lại bị ứng dụng từ chối do tên tài khoản này đã có người đăng ký.
Tiết Trác Lâm nói: "Xem ra có người dùng tên này rồi, cậu đổi cái khác đi."
"Ví dụ thêm vài ký tự vào, hoặc dùng tiếng Anh đi, hoặc là chọn một cái tên thật khí phách vào, tên weibo của tôi là "Quân Lâm Thiên Hạ" đấy, nghe oai không?"
Nhìn hắn khoe khoang đến thích chí, Lâm Mạc "..." từ chối cho ý kiến.
Cậu lại suy nghĩ một lúc, đánh thêm vài chữ, lúc này hệ thống thông báo đã đăng ký thành công.
Lại dụi mắt nhìn thêm một lần, khóe miệng run rẩy đọc to: "Nữu, nữu, cổ, lộc, lâm mạc?"
"Cậu chọn tên gì vậy?"
Đoạn Vũ phì cười.
Nữu... Nữu Cổ Lộc Lâm Mạc.
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Diễn Sơ nghi hoặc khó hiểu, vị đầu trọc này hóa ra họ Nữu Cổ Lộc? Không phải họ Lâm?
Trạm Văn Sương trên tay cầm cốc nước khẽ run rẩy, ánh mắt hoang mang nhìn qua.
Lâm Mạc kỳ quái nói: "Nữu Cổ Lộc làm sao? Không được à? Tôi thấy cô gái lễ tân ở khách sạn xem một bộ phim truyền hình, cô ấy kể là nữ chính xuyên trở về sau đó đổi tên là Nữu Cổ Lộc có nghĩa là càng lợi hại hơn."
Cậu cũng là người xuyên về từ thời Dân quốc, cũng lợi hại hơn nha.
"Cậu nói vậy cũng hợp lý..."
Tiết Trác Lâm không biết nói gì cho phải, tiếp tục hướng dẫn: "Khụ, ừm cậu viết vài dòng giới thiệu vắn tắt về bản thân ở mục này, ví dụ quê quán, sở thích, vân vân..."
"Ò."
Lâm Mạc gật gật, cúi đầu đánh chữ.
"Phì... khụ khụ..."
Trạm Văn Sương đang tò mò ngồi bên cạnh nhìn sang, bị sặc nước đến nỗi ho khù khụ.
"Giáo sư Trạm, anh không sao chứ?" Tiết Trác Lâm vội rút khăn giấy đưa sang.
"Khụ... cảm ơn... khụ khụ.."
Trạm Văn Sương lấy tay che miệng, xoay người dời đi tầm mắt, không tiếp tục nhìn Lâm Mạc nữa.
Đường Diễn Sơ ngạc nhiên đánh giá ông bạn tốt, lập tức ngó vào dòng giới thiệu của Lâm Mạc:
Nhất thời cạn ngôn...
Giới thiệu vắn tắt: "Tiểu tiên nam nhiệm màu * bạn nhỏ kiên cường vừa khả ái vừa mê người * yêu ma quỷ quái hãy đợi đấy"
Chăm chú nghiên cứu một hồi, Lâm Mạc bắt đầu hiểu được các thao tác trên ứng dụng weibo, cậu bình tĩnh chia sẻ lại trạng thái của Mạnh Tình Trúc, không quên thêm vài dòng:
[Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, thế gian luân hồi, ắt có nhân quả, tâm sinh ác ý, cho rằng vô hại; tích tiểu thành đại, suối nhỏ thành sông; tội nghiệt chồng chất, chính là góp thành.
Việc làm của người, trời biết đất biết.
Phùng Tích Tề tuy rằng không giống cẩu, thật ra cầm thú không bằng.
Tất cả những tội ác táng tận lương tâm hắn làm ra, có trời đất chứng giám, có tôi chứng kiến, đừng để lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ mê hoặc, khuyên cô sớm ngày hối cải.]
Thấy bài đăng cậu soạn, Tiết Trác Lâm nói: "Cậu làm vậy vô dụng, Mạnh Tình Trúc chắc chắn sẽ không để ý đến cậu, chắc chỉ có mấy fan của cô ta chạy vào chửi bới mà thôi."
Lâm Mạc gật đầu tỏ vẻ không sao cả, lại chia sẻ bài post "Năm bức huyết thư" và tag @Phùng Tích Tề:
[Năm bức thư là do chính tai ta nghe nạn nhân thuật lại, ta giúp bọn họ biên soạn.
Ác giả ác báo, ngươi sống được đến bây giờ là nhờ có ta ra tay ngăn cản bọn họ, mạng của ngươi không xứng đáng để bọn họ phạm vào sát nghiệt, dù sao thì giết một kẻ không bằng cầm thú như ngươi sẽ khiến cho linh hồn bọn họ sa đọa.
Cuối cùng, khuyên ngươi nhanh chóng ra đầu thú.]
Một bài đăng trào phúng hài hước.
"Cậu sẽ bị xé mất!" Tiết Trác Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Mạc bình tĩnh đăng trạng thái.
Đường Diễn Sơ nói: "Cậu muốn kích thích Phùng Tích Tề tự mình liên hệ với cậu?"
Lâm Mạc: "Ừm, hoặc là Mạnh Tình Trúc cũng được."
Chỉ qua khoảng nửa phút, bắt đầu có fan cuồng công kích trang cá nhân Lâm Mạc, dùng lời lẽ điên cuồng phun tào:
- Thằng đần độn ngu si này ở đâu ra? Muốn câu fame à?
- Đm mày là ai? Sống nhạt nhẽo quá tìm ngược à? Thích bị ăn chửi à?
- Tao khuyên mày nhanh chóng ra đầu thú, nhanh chóng cút vào nhà tù lao động công ích đi! Văn hóa lùn còn chấp nhận được, nhân phẩm rẻ rách thì không thể cứu đâu. Đm, người chết với linh hồn cái gì, vớ va vớ vẩn! Tiểu tiên nam nhiệm màu là cái chó gì, tự luyến à! Đúng là trò cười...
Lâm Mạc xoa mặt, trả lời ngay phía dưới:
- Đúng là tự luyến a, tôi chính là một tiểu tiên nam đáng yêu tinh xảo mà.
Nhìn những bình luận khó nghe thậm chí tục tĩu, Lâm Mạc không cảm thấy bị nhục mạ chút nào, hoặc là nói cậu không thèm để mắt.
Dù sao thì bọn họ chỉ là nhân loại phàm tục, cậu mới là người nhìn rõ hồng trần nha.
Nhưng có một điều, cậu buộc phải lên tiếng nhấn mạnh sự thật...
Cậu! Là! Tiểu! Tiên! Nam! Thật! Mà!
Không được phép phản bác, cảm ơn!
"Sếp, tôi nghĩ có một cơ hội để tiếp cận Phùng Tích Tề!" Tôn Học Thần đột nhiên lên tiếng.
"Ngày kia, Dạ Du Thành tổ chức lễ cắt băng khánh thành, Phùng Tích Tề có tên trong danh sách khách mời, chúng ta có thể..."
"Dạ Du Thành?"
Lâm Mạc bị thu hút sự chú ý: "Có phải là dự án do Tịch Tấn Khiêm đầu tư? Còn mời Mạnh Tình Trúc làm người đại diện?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tôn Học Thần gật đầu xác nhận.
Thật khéo!
"Dạ Du Thành là mô hình cổ trấn hoạt động về đêm do tập đoàn Duệ Tinh thi công, thời gian mở cửa là từ 6h tối đến 6h sáng, hai ngày nữa sẽ diễn ra lễ cắt băng khánh thành, sau khi nghi thức kết thúc chính là thời gian mở cửa của cổ trấn."
...
Sau khi Lâm Mạc phát đi 2 weibo.
Phùng Tích Tề dựa vào lưng ghế sofa, nhíu mày nhìn dòng chữ: chính tai nghe nạn nhân thuật lại, đột nhiên có cảm giác một cơ thể mềm mại không xương áp sát sau lưng, sau đó một cánh tay thân mật quấn quanh cổ hắn.
Mạnh Tình Trúc hơi thở nhè nhẹ thổi bên tai, nói: "Sợ à? Ngươi tin lời cậu ta à?"
Thấy Phùng Tích Tề không trả lời, cô ta nũng nịu cười nói: "Trên thế giới làm gì có cái gì gọi là yêu ma quỷ quái... Nếu có đã sớm quay về báo thù trên người ngươi rồi... Hơn nữa..."
Cô ta lại ghé vào sát tai, giọng nói mị hoặc thấu xương: "Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch đã không còn là sự uy hiếp đối với ngươi nữa rồi, Từ Hữu Quảng cũng đã chết, Tôn Chí là kẻ vô dụng không đủ gây ra phiền phức gì,... Ngươi còn lo lắng điều gì nữa?"
Phùng Tích Tề rốt cuộc quay đầu nhìn thẳng vào mặt cô ta, ánh mắt tối đen không nhìn ra biểu tình gì. Đầu tiên trên mặt hắn chan chứa yêu thương và ôn nhu, một lát sau lại tràn ngập chán ghét và buồn nôn, sự thay đổi giằng co khiến cho gương mặt hắn trở nên quái dị.
"Nếu thế giới này không có yêu ma quỷ quái, vậy ngươi là thứ gì?"
Mạnh Tình Trúc không để ý đến ngữ khí lạnh lùng của hắn, tươi cười không thay đổi cúi xuống hôn má Phùng Tích Tề, hai hàng lông mi khẽ chớp, vẻ đẹp mị hoặc câu hồn đoạt phách.
"Ta...? Đương nhiên là vị thần chi phối ngươi."
...
Một ngày sau, Lâm Mạc đi theo Trạm Văn Sương tham gia lễ cắt băng khánh thành Dạ Du cổ trấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT