"Lâm tiên sinh không có thời gian tới đây sao?" Chính ủy Quân khu đi qua đi lại trong phòng họp, vẻ mặt nôn nóng.

Từ khi thu được tin tức ba nghi phạm đều đã thiệt mạng, Lâm Mạc như ngộ ra điều gì đó. Cậu nghiêm mặt nói mình phải nghiên cứu lại trận pháp trên 4 phiến đá, đã 2 ngày trôi qua vẫn chưa ra khỏi cửa.

Đám người Đường Diễn Sơ hầu như ăn ngủ sinh hoạt luôn tại Cục Cảnh sát, tranh thủ giờ nghỉ liền gọi cho Lâm Mạc hỏi thăm. Người nghe máy là Trọng Nính, hắn nói Lâm Mạc vẫn đang bận rộn.

Trên mặt bàn bày la liệt hồ sơ giấy tờ, toàn bộ máy tính đều hoạt động với công suất tối đa, nếu không phải có Lệ Trì giúp sức e là máy móc sẽ quá tải mà chập cháy.

Khắp nơi là vỏ hộp cơm, cốc giấy đựng café,... chưa ai có thời gian để dọn dẹp.

Hiện tại, nhiệm vụ của bọn họ không chỉ đơn giản như khi truy tìm kẻ tình nghi, lãnh đạo yêu cầu phải tận lực trấn an dân chúng, xử lý hậu quả tại bốn vùng ngoại ô.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, tỉ lệ tội phạm tăng cao, liên tiếp xảy ra các vụ án nghiêm trọng, toàn bộ Kinh thị hiện giờ rối loạn bất ổn.

Nhân viên Cục Cảnh sát bận bù đầu, các cơ quan chức năng cũng làm việc không nghỉ ngơi.

Chính ủy Hồ hiện tại mới tin lời Lâm Mạc nói lúc trước, đây không phải thiên tai mà là con người gây ra.

Nhưng, tin tức này khiến cho tính nghiêm trọng của sự việc bị đẩy lên mức cao hơn, nếu không thể tìm ra hung thủ đứng sau thì những tai họa này sẽ không dừng lại. Chúng đang dần lan rộng, khuếch trương phạm vi ảnh hưởng, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì Kinh thị cũng sẽ bị hủy diệt!

Đây không phải trò đùa.

Tin tức vừa công bố ra, tất cả các vị lãnh đạo và quan chức cấp cao đều bị kinh động, bọn họ là những người chịu trách nhiệm chính trong sự việc lần này, trọng trách đặt trên vai những người Chính ủy Hồ, Thị trưởng Phí, Cục trưởng Cục Cảnh sát,... áp lực nặng nề đến mức sắp hói đầu.

Đặc biệt là ngài Thị trưởng, ông ta thường vò đầu bứt tai đến nỗi tóc rụng gần hết.

Đột nhiên một tiếng động mạnh vang lên, kèm theo đó là tiếng va đập loảng xoảng truyền đến. Cửa phòng họp bị gió mạnh thổi tung đập vào bức tường, văn kiện trên bàn bay loạn xạ, phấp phới trên không trung như bầu trời tuyết rơi.

Đoạn Vũ bất đắc dĩ không thể trách ai, chỉ đành đứng lên đóng cửa.

Đối diện phòng họp là khung cửa sổ hành lang, ngày hôm qua tấm kính đã bị gió quật vỡ. Những trận cuồng phong đánh úp liên tục vài ngày, khoảng sân phía dưới thường xuyên xuất hiện những cột lốc nhỏ, có lúc bọn họ quên đóng cửa sẽ bị gió mạnh thổi vào như vậy.

"Thợ lắp kính buổi chiều sẽ đến." Lão Lưu chỉ có thể báo cáo như vậy.

Lý Việt Minh lụi cụi nhặt giấy tờ, sắp xếp lại tư liệu, thở dài nói: "Tai họa dồn dập, mấy ngày này thời tiết cũng thay đổi thất thường."

Tiết Trác Lâm: "Đây không phải biến đổi thời tiết, đã vài ngày âm u nặng nề như vậy, gió lớn mây đen vần vũ nhưng lại không hề mưa, vô cùng thủy chung, kiên cường bất khuất..."

"... Anh nói đúng!"

Chính ủy Hồ thấy bọn họ vẫn còn tâm tình cười đùa liền thở ra nhẹ nhõm, những người này vẫn tràn đầy tự tin có thể giải quyết đống hỗn loạn này. Ngay cả khi biết tin những nghi phạm mà bọn họ dày công truy bắt đều đã chết bất đắc kỳ tử, bọn họ vẫn luôn bình tĩnh trấn định, không hề hoảng loạn lo âu.

Ông ta đưa tay vỗ trán, nói: "Tiểu Đường, tìm cách liên lạc với Lâm tiên sinh đi."

Hiện tại toàn bộ niềm tin của bọn họ đều đặt trên người Lâm Mạc, quả thực không có cậu ấy thì không được.

Đường Diễn Sơ gật đầu nhận lệnh.

edit bihyuner. beta jinhua259

Vốn cho rằng đầu bên kia sẽ là Trọng Nính hoặc Tịch Tấn Khiêm nghe máy, không ngờ hắn lại nghe thấy giọng nói Lâm Mạc.

"Alo, A Sơ à, em đang trên đường đến Cục Cảnh sát, chờ em." Nói xong không đợi Đường Diễn Sơ trả lời, Lâm Mạc vội vàng cúp máy.

Thấy Đường Diễn Sơ chưa nói câu nào đã bỏ điện thoại xuống, Chính ủy Hồ không khỏi hoang mang.

"Em ấy đang tới đây."

Chính ủy phấn khởi ra mặt: "Tốt rồi!"

Khoảng 15 phút sau, Lâm Mạc được Giải Chước hộ tống tới cửa, Lệ Trì cười lạnh một tiếng sau đó nói thầm bên tai Giải Chước: "Ây dà, hôm nay là lịch của anh đấy à?"

Giải Chước: "Sao nào? Ghen tị?"

Lệ Trì: "Cục Cảnh sát là nơi tư mật, cấm mấy kẻ loăng quăng, anh mau lặn đi."

Giải Chước nhướng mày, tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, gác chân nói: "Méo!"

Hai tên "loăng quăng" đứng một góc châm chọc nhau, những người còn lại vây quanh Lâm Mạc.

Lâm Mạc đặt 4 phiến đá lên bàn hội nghị, vào thẳng vấn đề: "Trên này có khắc một trận pháp nghịch chuyển."

Chính ủy Hồ tuy rằng không hiểu mấy từ "trận pháp", "nghịch chuyển" linh tinh nhưng rất thức thời mà im lặng, chờ đợi Lâm Mạc tiếp tục giải thích.

"Ngũ Hành trận là một trong số những trận pháp cơ bản nhất, nó sơ đẳng đến mức chỉ cần tổ hợp với một loại trận pháp phù hợp khác, nó nhất định sẽ bị áp chế và mất đi năng lực chủ đạo... Bởi vậy nó được coi là trận pháp dễ nghiên cứu nhất, cũng là trận pháp dễ được sử dụng làm "lối tắt" nhất."

"Cho nên, muốn sáng tạo cái mới hay nghịch chuyển cái cũ đều có thể dựa trên Ngũ Hành trận. Hung thủ gây ra toàn bộ tai họa lần này chính là kẻ đảo ngược hiệu lực của Ngũ Hành trận, làm mất đi khả năng tụ tập linh khí, biến nó thành một hung trận! Để làm được điều này, hắn ta cần..."

"Cần cái gì?" Thấy Lâm Mạc ngập ngừng, Chính ủy Hồ vội vàng hỏi.

Lâm Mạc hít một hơi, thở dài nghiêm túc nói: "Cần bổ sung âm khí và tử khí của vô số mạng người, mà Ngũ Hành trận nghịch chuyển, những cái chết đó buộc phải dựa trên cơ sở Ngũ Hành."

Không ai dám nghĩ đến khả năng này, nhất thời phòng họp chìm vào tĩnh lặng, Lệ Trì và Giải Chước cũng chấm dứt cuộc tranh cãi, nhíu mày nghe ngóng.

Tố chất tâm lý của quân nhân rất vững vàng, sau một hồi trầm mặc, Chính ủy Hồ mở miệng: "Những cái chết dựa trên cơ sở Ngũ Hành là như thế nào?"

"Ngũ Hành gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cách chết có thể kể đến như bị hung khí bằng kim loại đâm chết, chết đuối, chết cháy,... Cái chết mang tính Thổ ví dụ như, bị bịt kín mũi miệng chết ngạt, bị chôn sống,..."

Lời cậu nói khiến cho mọi người kinh hãi rùng mình, Lâm Mạc tiếp tục bồi thêm một câu: "Hơn nữa, những người gặp nạn mà chết thường không sinh ra đủ tử khí và âm khí, mà cần phải... bị hành hạ đến chết!"

"Rầm" một tiếng, Chính ủy Hồ đấm mặt bàn, sắc mặt vô cùng khó coi: "Nực cười... Lý nào lại như vậy...!"

Ông ta tức giận đến nỗi không nói nên lời, không thể tưởng tượng có kẻ điên rồ như vậy, táng tận lương tâm làm ra tội ác tày trời đến thế, rốt cuộc hắn có âm mưu gì?

Chờ bọn họ bình ổn lại tâm lý phẫn nộ kích động, Lâm Mạc tiếp tục nói: "Những phiến đá này chỉ dùng để xác định vị trí, nguồn gốc thật sự gây ra những tai họa lần này chính là các thi thể được chôn khắp nơi dưới nền đất Kinh thị. Những thi thể này được hợp lại thành một hung trận, bốn vị trí chôn đá giống như mỏ neo cố định, đầu tiên là những tai họa phát sinh ở vùng ngoại ô, sau đó dần dần lan rộng, tiến vào bên trong trung tâm thành phố."

Chính ủy Hồ vội hỏi: "Cho nên chỉ cần đào ra các thi thể kia sẽ ngăn chặn được tai họa?"

Nghĩ đến đây ông ta có cảm giác sắp giải quyết được toàn bộ.

Nhưng biểu tình của Lâm Mạc không hề lạc quan như vậy: "Tôi nghi ngờ, cho dù có đào lên toàn bộ thi thể bị chôn cũng sẽ vô dụng."

"Vậy là sao???" Đám người xung quanh kinh hãi.

Lâm Mạc không nói tiếp, ngược lại cậu cúi đầu nhíu chặt mi tâm, nhìn chằm chằm 4 phiến đá: "... Cứ tìm thử xem, cũng có khả năng tôi đoán sai."

Chính ủy Hồ muốn hỏi tiếp nhưng nhìn vẻ mặt Lâm Mạc đột nhiên trong lòng run lên, không đành mở miệng.

"Lâm đại sư, dựa trên những gì ngài nói, chúng ta phải tìm ra những thi thể bị chôn như thế nào?" Đoạn Vũ hỏi.

Lâm Mạc nhắc đến toàn bộ Kinh thị, không phải một khu hay một quận huyện nhất định, không có manh mối rõ ràng sẽ chỉ lãng phí thời gian và tinh lực tìm kiếm trong mông lung. Sợ rằng mới đào được mấy cỗ thi thể lên, Kinh thị đã bị hủy hoại thành đống đổ nát.

"Cho tôi mượn một tấm bản đồ thành phố."

Tiết Trác Lâm: "Tôi lập tức đi lấy!"

Nói xong rất nhanh mở cửa chạy đi, vội vàng đến mức quên đóng cửa cho nên "rầm" một tiếng, cánh cửa lại bị gió quật đập vào tường, ván cửa và bản lề tựa hồ đã lung lay sắp rời.

Lâm Mạc vuốt cằm: "Tôi thấy cửa kính bên ngoài đều vỡ hết, sao không cho người tới thay mới?"

Lão Lưu: "Chiều nay, chiều nay..."

Cánh cửa đáng thương, ráng kiên trì thêm một chút nhé!

Bản đồ Kinh thị bày ra trước mặt, Lâm Mạc cầm bút vẽ lại trận pháp nghịch chuyển của Ngũ Hành trận.

Nét bút của cậu mạch lạc, có một loại quy luật mỹ cảm kỳ lạ, đợi bức tranh hoàn thiện, Lâm Mạc đặt tấm bản đồ bên cạnh đối chiếu.

Trạm Văn Sương nhìn trong chốc lát, chỉ tay nói: "Chỗ này... chỗ này... còn có chỗ này... Có điểm tương đồng với bản đồ Kinh thị."

Lâm Mạc gật đầu: "Đúng vậy, hung thủ giản lược vị trí địa lý của Kinh thị thành một loại bản đồ đơn giản dung nhập với trận pháp nghịch chuyển này, mỗi điểm trùng nhau sẽ là nơi chôn thi thể."

Nhìn hai bức hình trên mặt bàn chứa vô số nét vẽ quanh co uốn lượn, những điểm trùng nhau không đếm xuể, sắc mặt mọi người dần trầm xuống.

Lệ Trì: "Có tổng cộng bao nhiêu tiếp điểm?"

Lâm Mạc đưa ra một con số: "81 điểm."

81 tiếp điểm, cũng chính là 81 cỗ thi thể.

Không khí trong phòng họp rét lạnh đáng sợ, Tiết Trác Lâm và những người khác cảm thấy tức ngực khô họng, trong lòng như có tảng đá nặng trĩu.

81 cái chết bất thường, là những nạn nhân bị hành hạ tàn bạo đến chết...

Là những vụ án chưa bị phanh phui, không có bất kỳ hồ sơ nào được thành lập...

Kể cả không có ai báo án, chịu trách nhiệm chính vẫn là các đồng chí Cảnh sát, bọn họ đã không làm tròn bổn phận!

Lâm Mạc thoáng nhìn xung quanh liền biết trong lòng mỗi người đang nghĩ gì, cậu an ủi: "Có thể thực hiện một kế hoạch tàn nhẫn như thế này, nhất định hung thủ đang dùng trăm phương ngàn kế toan tính một điều gì đó. Kẻ đầy thủ đoạn như vậy, trước khi đạt được mục đích của mình nhất định sẽ tìm mọi cách che giấu tung tích. Hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chưa thu thập đủ manh mối đương nhiên sẽ khó mà phát hiện được."

Chính ủy Hồ cũng nói: "Các cô cậu hiện tại đã làm rất tốt, nếu không phải cả đội không quản ngày đêm miệt mài truy vết, cộng thêm sự hỗ trợ của Lâm tiên sinh, chúng tôi có lẽ vẫn cho rằng đây chỉ là thiên tai, hướng xử lý đã sai ngay từ ban đầu rồi."

Đến lúc đó Kinh thị hẳn là đã biến mất trên bản đồ!

Tiết Trác Lâm: "Đúng thế, nhiệm vụ khẩn cấp bây giờ chính là tìm ra các thi thể tại 81 vị trí."

Toàn bộ nhân viên Cảnh cục dưới lệnh của Chính ủy Hồ bắt đầu âm thầm tỏa ra làm nhiệm vụ, để không gây hoang mang cho dư luận, bọn họ buộc phải giữ kín thông tin và hành động bí mật. Nhưng 81 vị trí chôn xác này trải rộng trên phạm vi lớn, trong đó có cả những tòa nhà chung cư, cửa hàng bách hóa đông người qua lại, thậm chí có một tiếp điểm còn nằm trong khuôn viên một ngôi trường cấp ba,... muốn bưng bít tuyệt đối là điều bất khả thi.

Dưới tình huống như vậy, nhóm người Tịch Tấn Khiêm, Giải Chước, Mạnh Kỷ Nhung, Bạch Thời Viên lập tức đứng ra hỗ trợ Cục Cảnh sát, bọn họ dùng toàn lực điều hướng dòng người, tìm cách thu hút sự chú ý của người dân vào những sự kiện khác nhau.

Mặc dù Lâm Mạc đã chỉ điểm trước "người chết đều bị hành hạ trước khi tử vong, những cái chết đều liên quan đến yếu tố ngũ hành", các nhân viên Cảnh sát cũng chuẩn bị tâm lý vững vàng, nhưng thời điểm đào xác lên vẫn không khỏi rùng mình lạnh sống lưng, hung thủ ra tay quá tàn nhẫn, không còn chút nhân tính nào!

Bị dìm chết vậy mà lại là cái chết nhẹ nhàng nhất, còn lại... ngay cả nhân viên Pháp y cũng không nhịn được mà tái mét mặt mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play