Lâm Quân Dao quay lại trường học, một tháng nữa lại trôi qua, cuối cùng thời gian cũng vào đông, kỳ thi cuối kỳ đầu tiên sắp đến gần.
Những ngày này, Lâm Quân Dao sống rất vui vẻ, không có ai làm phiền, cũng không làm phiền đến ai, tự do tiêu dao, còn kết được thêm rất nhiều bạn.
Tống Đình Thư tiếp tục theo đuổi cô, cô càm thấy hắn ngoại trừ việc sĩ diện cao, thì những điềm khác đều rất tốt, cũng được coi là một người đàn ông tốt.
Nừa tháng trước, ba mẹ cô đều ra nước ngoài, trước khi đi, hai người nói là muốn đi du lịch một thời gian, Lâm Quân Dao còn đến tận sân bay tiễn bọn họ.
Ngày thi cuối cùng đã kết thúc, Lâm Quân Dao đứng dưới sân trường, mắt nhìn bầu trời phía xa xa, trong lòng bình lặng đến kỳ lạ.
Một tháng này, cô không nhận được điện thoại của Phí Dạ Đông, cũng không biết, sau đêm hôm đó, hai người đó có trốn thoát không, cô chù động gọi điện,
nhưng bên kia luôn trong tình trạng bận.
Mấy ngày sau, cô cùng những người khác trờ về nhà.
Trong nhà không khí yên tĩnh, ba mẹ cô vẫn chưa về, đã sắp đến tết rồi, lẽ nào bọn họ ờ nước ngoài ham vui quên mất đứa con gái này rồi?
Ting ting ting!
" Quân Dao...!"
" Là anh, mau xuống đây đi!"
Tống Đình Thư đứng ngoài cừa cổng, anh ta mặc một chiếc áo lông dày, khuôn mặt
anh ta bị gió đông thổi cho lạnh cóng, nhưng khuôn mặt vẫn cố gượng cười nhìn cô.
" Anh đến đây làm gì?"
Tống Đình Thư:" Ba mẹ anh mời em đến nhà, em không nhận được điện thoại sao?"
Lâm Quân Dao chợt nhớ ra, sáng này bác Tống có gọi điện, chẳng qua lúc ấy cô đang ờ trên tàu, đầu óc mơ hồ không để ý, bên kia có nói gì, cô cũng ỡm ờ gật đầu, nhưng không ngờ lại có thêm đoạn mời CÔ đến nhà.
Cô thờ dài, đóng cừa nhà cẩn thận rồi đi xuống tầng.
" Vào mau đi, ngoài trời lạnh lắm!"
Tống Đình Thư rất ga lăng mờ cửa xe cho cô, Lâm Quân Dao ngồi vào, quả nhiên bên trong xe ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
" Bác Tống sao lại mời em đến nhà vậy?"
Tống Đình Thư quay xe, sau đó đáp:
" Cũng không có gì, chì là lâu rồi không gặp em, họ nhớ thôi!"
Lâm Quân Dao không nói gì, trong xe bật nhạc nhẹ, cô chống cằm thẫn thờ nhìn ra khung cành bên ngoài, suy tư không rõ.
Tống Đình Thư định nói gì đó thay đổi không khí, nhưng nhìn cô trầm mặc, hắn cuối cùng vẫn là im lặng.
Xe đi đến một nhà hàng lớn trong thành phố, Lâm Quân Dao vừa nhìn liền biết đây là một trong những tài sàn cùa nhà họ Tống, vừa nhìn thấy Tống Đình Thư, đám người phục vụ thái độ liền nhiệt tình một cách bất ngờ.
" Đi theo tôi!"
Tống Đình Thư đi trước, dẫn cô đến một phòng ViP lớn, cừa vừa mờ, cô liền nghe thấy giọng cùa bác Tống, có vè như vừa rồi nói chuyện rất vui vè, khuôn mặt ông còn rạng ngời lên không ít.
"Vào thôi!"
Tống Đình Thư nắm tay cô kéo vào trong, nhưng bước chân Lâm Quân Dao lại như bị đổ chì.
" Sao thế?"
Tống Đình Thư nhìn cô nghi hoặc, Lâm Quân Dao cụp mi, nặng nề bước vào trong.
" Quân Dao, cháu nhìn xem ai này?"
" Trương Đình, đây chính là vị khách còn lại cùa buổi tối nay đấy, thế nào? Ngạc nhiên không?"
Ánh mắt cùa hắn khẽ chiếu lên người Lâm Quân Dao, thần sắc cô lãnh đạm, bàn tay cô, nằm gọn trong tay của Tống Đình Thư, thật giống như, bọn họ là một đôi tình nhân vậy.
Lâm Quân Dao hôm nay mặc một bộ váy chạm đầu gối, bên ngoài có mặc áo khoác bông, dù vậy, nhìn phần chân từ đầu gối xuống của cô đều để trần, hắn không khòi nhíu lại.
" Bác Tống...!"
" Đến rồi thì mau ngồi đi!"
Lâm Quân Dao ngồi cạnh Tống Đình Thư, đối diện với Trương Đình, ba mẹ cùa Tống Đình Thư thấy vậy, khóe miệng không khòi kéo lên một đường vui vè.
" Quân Dao, thời gian ờ trường chắc đã chịu khổ không ít, ăn nhiều vào đi!"
Lâm Quân Dao mỉm cười:" Không cần đâu bác Tống, cháu tự gắp được mà!"
Suốt bữa ăn, ánh mắt cô không chạm đến Trường Đình cùng Thanh Lam ngồi cạnh hắn ta, không khí có phần ngột ngạt, nhưng Trương Đình vẫn im lặng không lên tiếng.
" Trương Đình, cậu sao thế? Không có khẩu vị sao? Hay để tôi đổi món khác cho cậu nhé?"
Trương Đình:" Không cần!"
Khuôn mặt cùa Tống Thừa có nét gượng
gạo, trước đó còn nghĩ mời cà hai người này đến, nhất định có thể khiến Trương Đình vui vè chút, không ngờ sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như thế, lẽ nào quan hệ cùa hắn với nhà họ Lâm không tốt như ông ta nghĩ trước nay sao?
Lúc ra cừa, đám người kia đi lấy xe, chi còn lại Trương Đình, Thanh Lam và Lâm Quân Dao đứng một chỗ.
Trương Đình thấy bắp chân cô run lên, hắn liền không nghĩ ngợi mà cời áo khoác dài cùa mình, đưa đến trước mặt cô.
" Khoác lên!"
Lâm Quân Dao hơi sững người, nhưng cô không đón lấy cái áo kia.
Thanh Lam ngó đầu ra nhìn, ngạc nhiên nhìn hai người.
Xe cùa Tống Đình Thư đi đến, anh ta chạy ra vội vàng mờ cửa:" Dao, lên xe đi!"
Lâm Quân Dao mỉm cười, bò qua chiếc áo vẫn đang chìa ra trước mặt cô, một mạch đi thẳng lên xe.
Chiếc xe kia chuyển bánh, Thanh Lam hoàn toàn kinh ngạc, cô nhìn Trương Đình, thấy nét mặt hắn đã cứng đờ, cánh tay kia vẫn giơ ra trước không trung, chiếc áo khoác lớn trơ trọi không được tiếp nhận.
" Trương Đình, vậy chuyện hỢp tác cùa chúng ta..."
Thanh Lam nhìn Tống Thừa và vợ ông ta đi ra, khuôn mặt lập tức nờ nụ cười:" ông Tống, mọi chuyện lão đạo chúng tôi sẽ suy xét, nhất định sẽ cho ông một câu trà
lời hài lòng!"
Trương Đình thu lại sự bất ngờ, hắn nhìn Tống Thừa, lãnh đạm đáp:" Tống gia, ông nên suy xét cho kỹ, phi vụ này, ông mà tham gia rồi...thì không còn đường lùi đâu!"
Tống Thừa cười lớn:" Trương lão đại không cần lo lẳng, lúc đó tôi tuyệt đổi sẽ không kéo chân anh!"
Trương Đình và Thanh Lam trờ về, trên đường, cô ta có lén quan sát sắc mặt cùa Trương Đình, trong lòng định nói lại thôi.
" CÔ liên lạc với đại ca, báo bọn họ bắt đầu kế hoạch đi!"
Thanh Lam:" Vâng!"
" Lão đại..."
Trường Đình day day trán:" Còn chuyện sao?"
Thanh Lam:" Không có gì..!"
Lâm Quân Dao được Tống Đình Thư đưa về nhà, vừa đến cửa cổng, cô liền lập tức đi vào.
Quân Dao../
Tống Đình mờ cừa xe, bắt lấy cánh tay cô lại.
" Có chuyện gì sao?"
Lâm Quân Dao nghi hoặc hòi.
Tống Đình Thư hơi ấp úng, khuôn mặt anh ta dưới ánh đèn mờ có hơi ừng đò, do dự một lúc, mới lên tiếng:
" Chuyện anh đề nghị, em...suy nghĩ thế nào rồi?"
Lâm Quân Dao:" Chuyện gì?"
Tống Đình Thư thất vọng nhìn cô, sau đó lại nói:" Chuyện anh nói mấy ngày
trước...chúng ta thành người yêu đấy..."
Lâm Quân Dao nhìn anh ta, thần sắc cô dao động, nhưng ánh mắt thì lạnh nhạt đến lạ lùng.
" Tống Đình Thư, chúng ta không thể...
" Tại sao chứ..?"
" Không tại sao cà, chúng ta không hỢp..."
Tống Đình Thư không tin nổi vào tai mình, anh ta vẫn cố chấp nói:" Anh không tin, chúng ta có gì không hợp, tuổi tác, tư tường, gia cành, có chỗ nào chúng ta
không hdp chứ?1
Lâm Quân Dao gỡ bàn tay anh ra, nét cười buồn trên môi cô đã trờ nên nhạt nhòa:" Tống Đình Thư, tình cảm không thề ép buộc...anh cũng không thề ép buộc em./'
Anh không từ bỏ đâu../
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT