” Sao nhóc lại đến đây hà? Có biết ndi này là chỗ nào không mà dám vào?”
Trương Đình tức giận, một mạch kéo tay Lâm Quân Dao ra hẳn ngoài cửa. Hắn cũng không màng có người xung quanh, mà lớn tiếng quát mắng cô.
Lâm Quân Dao nhìn hẳn, tâm tình ban đầu cực kỳ kích động, không ngờ cô lại gặp được hắn ờ Tây thành này, nhưng vui mừng được nhất thời, lòng cô liền trùng, chán nàn buồn rầu.
Trả lời!
Trương Đình hơi gắt lên, Lâm Quân Dao nhìn hắn, cô cắn môi thất vọng.
” Chuyện của cháu không liên quan đến chú!”
Trương Đình bắt đầu tức giận, hắn là có ý tốt, không muốn cô đến những nơi thị phi như thế, nếu xày ra bất trắc, hắn làm sao bào vệ cô được chứ, nhưng cô thì hay rồi, năm lần bày lượt chạy loạn, khiến người ta không thể không lo lắng, cô là hoàn toàn không hề đặt lời cành báo của hắn vào đầu một chút nào.
Bây giờ còn học được cách cứng miệng cãi lại hắn.
Trương Đình:” Nhóc nói gì? Nói lại lần nữa xem nào?”
Lâm Quân Dao quay đầu, mím môi. Trong lòng bắt đầu nổi lên sự uất ức.
Nếu hẳn đã từ chối cô thẳng thắn như thế, thì tốt nhất đừng nên có những hành động giống như quan tâm cô như bây giờ, cô đã hạ quyết tâm lớn như thế nào để quên hắn chứ, nhưng hắn lại luôn xuất hiện, luôn lờn vờn trước mặt cô không
ngừng, giống như một bóng ma ám ành cô vậy.
Hành động cùa hắn, chi khiến cho vết thương cùa cô càng sâu, càng đau thêm mà thôi!
Hốc mắt Lâm Quân Dao đò dần, nếu thứ hắn định cho cô tình thân, vậy thứ tình thân đua khổ này, cô không cần….
Trương Đình nếu như không thề cho cô thứ cô muốn, vậy thì hắn cũng đừng làm bất cứ điều gì cà!
” Trương Đình, cháu thật sự không hiểu,
tại sao chú cứ luôn cấm càn mọi thứ, cháu đã lớn rồi, không còn là trè con nữa, nếu chú còn tiếp tục có hành động như vậy, cháu sẽ cho rằng là chú cũng có tình càm với cháu đấy!”
Trương Đình nhăn mặt, siết chặt cánh tay cô, Lâm Quân Dao kêu lên vì đau, Trương Đình cũng không chịu thà ra.
” Trương Đình, chú đừng quá đáng…”
” Lâm Quân Dao, tại sao cháu không chịu hiểu chứ…” Trương Đình nhìn cô, thấy được nét quật cường cùng kiêu ngạo lấp
đầy trong đôi mắt cô, hắn thật tức giận sự cố chấp này của cô, nhưng hắn lại càng giận bàn thân hơn, bời vì hắn lại không biết nên làm thế nào đề đối với cô nữa…
” Chúng ta không thề hòa thuận giống ngày trước được sao…?”
Lâm Quân Dao cười khầy:” Chú thấy được không?”
Lời đã nói ra rồi, như bát nước đổ đi, hắn còn lấy lại được không?
Sống mũi cô cay xè, nhưng không muốn bàn thân bị mất mặt trước mắt người đàn
Ông này, cô cắn răng, kiềm những giọt nước mắt ủy khuất kia lại, lạnh lùng nhìn hắn:
” Đây mới là cuộc sống cùa cháu, quen bạn mới, vui chối thâu đêm, đó không phải là cuộc sống của những sinh viên khác sao? Tại sao cháu làm gì, chú cũng nhất định phài nhúng tay vào chú? Trương Đình, chú cũng chẳng phài là người thân của cháu..!”
Cô cười tự giễu, nhìn hắn một cách thật mỉa mai.
“….Trương Đình, chú lấy tư cách gì hà…?”
Trương Đình lặng người, cổ họng hắn bất lực, không thốt ra lời.
Hắn nhớ đến hình ảnh buổi chiều nay, tên nam sinh kia khoác vai cô thân mật, còn lớn tiếng tuyên bố trước mặt người ngoài cô là người yêu của hẳn, trong lòng hẳn ỉúc đó, là tư vị gì….
Chì là có chút sững sờ, còn cà kinh ngạc….
Hắn cười bất lực, buông tay cô ra.
Hắn quên mất, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ
trè, cô sẽ yêu đường, tình yêu cùa cô, chẳng qua cũng chì như vậy…
Đây là điều hắn muốn mà, trước đó, hắn còn lo lắng cô sẽ bị tổn thương vì bị hắn cự tuyệt…
Nhưng xem ra hắn lo thừa rồi!
Chưa đầy mấy ngày, cô liền ờ cạnh người đàn ông khác rồi còn gì….
Trương Đình tự cười trào phúng, hắn lùi lại, hắn đang tức giận, nhưng rốt cuộc hắn tức giận điều gì chứ.
Là bọn Hồng Thiên, nhất định là chuyện
cùa đám Hồng Thiên ành hường….
Tìm được nguyên do, Trương Đình dường như thông suốt, hắn kiềm chế cơn giận cùa mình xuống, khuôn mặt lại trờ lại vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt nói với cô một câu:
” Nhóc tự cần thận là được!”
Lâm Quân Dao sững sờ, cô cười đau khổ, nhìn Trương Đình chì trong một chốc lát liền lạnh nhạt như trước, trái tim cô dường như lại dâng lên sự nhạo báng, lại có chút xót xa chán nản.
Cô nên sớm nhận ra chứ, cô nên sớm
nhận ra, người đàn ông này lạnh nhạt và bạc tình đến như thế nào chứ, 10 năm qua cô rốt cuộc đã bị thứ gì che mờ mắt, đến nỗi chỉ biết chạy theo hắn vậy, trong lòng đau đớn, cô chỉ cười buồn bã, sau đó quay đầu rời đi.
Trường Đình nhìn bóng cô rời khòi, một góc nào đó trong người hắn liền có chút khó chịu, nhưng rất nhanh liền áp chế xuống.
Buổi tối hôm đó, bố mẹ Lâm Quân Dao .
Ngôn Tình Sắcgọi điện tới.
Hình như biết tin cô đến Tây thành, bọn họ cũng đến theo vậy, lúc gọi cho cô, hai người đang ngồi chờ tàu, có lẽ ngủ một giấc tinh dậy, cô sẽ nhận được thông báo họ sẽ đến nơi.
” Quân Dao, chưa ngù sao?”
Trần Duy quay về nơi ờ muộn hơn cô, lúc này đã quá nửa đêm, thấy đèn giường cô vẫn còn sáng, thì liền hỏi thăm.
Lâm Quân Dao vì chuyện lúc tối tranh cãi với Trương Đình mà trong lòng có phiền
muộn.
Cô có lẽ đã nghĩ quá đơn giàn rồi, cô muốn rời khỏi thành phố có người đàn ông đó, tĩnh tâm một thời gian, nhưng lại không ngờ được, lại ờ một nơi xa lạ gặp được nhau.
Trái tim cô vẫn dung động như lúc đầu vậy, dù năm lần bảy lượt bị hắn từ chối, tàn nhẫn với cô, nhưng cô lại không có cách nào lạnh nhạt, một ánh mắt, một biểu cảm cùa hắn vẫn nưn trước khuấy động tâm trí cùa cô, khiến cô xao động,
đau đớn không thôi.
” Ngu đây, ngù đây….”
Sáng hôm sau, nhóm người bọn cô chuẩn bị đồ đạc trờ về, Lâm Quân Dao vì bố mẹ cô tới đây nên có ý tách ra khòi đoàn.
Tống Đình Thư biết chuyện, cái mặt hắn liền nhăn nhưxuống như cái bị rách, nhưng cũng không thể làm gì được.
Phí Dạ Đông mất tích cà buổi sáng, đến lúc Lâm Quân Dao xách đồ đi, thì đột nhiên hắn ta lại bất thình lình xuất hiện.
Lên xe đi, tôi đưa em đi…’
Trần Duy ngạc nhiên, đột nhiên mờ miệng hòi:” Hai người thân nhau từ lúc nào thế?”
Tống Đình Thư hơi bực mình, anh ta bước lên, cản lại tầm nhìn cùa Lâm Quân Dao, lớn giọng nói với Phí Dạ Đông:
” Anh không cần lo, tôi sẽ tự đưa em ấy đi được!”
Phí Dạ Đông coi như anh ta là không khí, cũng không thèm chấp lời anh ta nói, hắn lùi xe, trực tiếp phóng thẳng đến chỗ cùa cô.
Lâm Quân Dao nhíu mày, cô định từ chối, thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt hắn có chút tiều tụy. Không hiểu sao, giống như cà đêm không ngù mà thành vậy.
” Mày làm gì thế hà…?”
” Đình Thư, đang ờ chỗ đông người, đừng gây gổ với hắn….”
Người Phí Dạ Đông có tỏa ra hơi men, Lâm Quân Dao hơi khó chịu, liền trực tiếp từ chối:” Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi…”
” Lên đi, món nợ cứu cô mấy lần chẳng lẽ
không đù sao?”
Lâm Quân Dao nghẹn họng, sau đó trước ánh mắt ngạc nhiên hàng loạt cùa đám người kia mà leo lên xe của Phí Dạ Đông.
Trần Duy không yên tâm, xe mô tô cùa Phí Dạ Đông vừa phòng đi, cô liền hét lên: El Đến nơi nhớ liên lạc nhé!”
Lâm Quân Dao vẫy tay, trước khi quay lại, còn lĩnh trọn toàn bộ ánh nhìn lạnh buốt cùa Tống Đình Thư
Phí Dạ Đông đưa cô đi leo núi, hành lý đều gửi ở khu nghỉ ngơi, cà buổi sáng
hôm đó, Lâm Quân Dao cùng Phí Dạ Đông leo núi.
Cô phát hiện ra, tâm trạng của Phí Dạ Đông có chút gì đó không giống bình thường, hai người cà buổi sáng không nói chuyện, cứ miệt mài leo núi, giống như cùng nhau im lặng mà giài tỏa tâm sự vậy.
Mặt trời gần lên thiên đình, hai người mới leo lên đình núi.
Hô hấp cả hai đều dồn dập, mồ hôi đầm đìa, đến được đình núi, Lâm Quân Dao nằm bẹp xuống nền đất, phì phò thờ.
Giống như con heo vậy…”