Dịch giả: HCTver2.

-Điều kiện này ta đồng ý, nhưng còn hai lão già Lôi Long và Lăng Tôn thì sao?

Quân Vô Thượng hỏi lại.

Rắc rối này là ngươi làm ra, tuy rằng cùng hội cùng thuyền thật nhưng không phải là thật sự muốn đẩy hết trách nhiệm cho bản vương đấy chứ?

-Dĩ nhiên là hai tên đó sẽ cùng ta đi vào Chước Liệt Sa Mạc rồi.

(Dịch: Chước Liệt là nóng rực, cực nóng nhé, quên không giải nghĩa ở mấy chương trước, xin lỗi...)

Lâm Việt điềm nhiên mỉm cười.

-Ngươi điên à, muốn chết hay sao mà làm vậy?

Tần Vô Niệm bật thốt lên một câu, còn Quân Vô Thượng thì đang thầm nghĩ xem thằng nhóc này lại có mưu hèn kế bẩn gì ở đây.

Nhưng hắn chỉ bình tĩnh nhún vai:

-Đừng lo, tu vi của chúng cao hơn ta, không có nghĩa là có thể giết được ta.

Quân Thành chủ đã biết đây là một con người mưu mô xảo quyệt, không cẩn thận là có thể bị hắn lừa cho không còn một chút gì.

Nhưng mà nói về sức chiến đấu, đừng nói cả hai lão già kia, chỉ một thôi cũng đủ để hắn chết năm lần bảy lượt rồi.

-Nghĩ lại thử xem, nếu Lôi Long và Lăng Tôn cùng vào, tỷ lệ tử vong của ngươi là rất cao đấy.

Quân Vô Thượng là một người tin trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu ma chước quỷ chỉ là mây gió thoảng qua, nên có lòng cảnh cáo Lâm Việt thêm một lần.

Thực ra còn có một lý do nữa, hắn biết con gái mình đã đem lòng yêu ai rồi, cuộc nói chuyện vừa nãy cũng có vài phần thử Lâm Việt xem có xứng đáng không, và dĩ nhiên là tên này đã qua bài kiểm tra.

Nếu chấp nhận thì hắn không muốn nhi nữ của mình phải đau lòng.

-Ta đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa hết, bây giờ chỉ cần Dạ Vương giúp ta tạo ra một cái bẫy thôi.

-Bẫy?

Lâm Việt đứng dậy, đưa tay.

-Ta muốn mượn Ngũ Hành Đại Trận, cơ mà cho dù ta không nói, hẳn ngài đây cũng sẽ đem ta đến đó nhỉ?

Ngay lúc Lâm Việt đứng lên, Quân Vô Thượng giật mình, trong lòng căng thẳng muôn phần, nếu như không nhầm, vừa nãy trên người thiếu niên trước mắt này tỏa ra một khí tức cực kỳ đáng sợ làm hắn đứng hình giây lát.

Nhưng bây giờ định thần lại quan sát kỹ, lại chẳng thấy gì nữa ngoài căn cơ Chuyển Luân Cảnh vô cùng vững chắc.

Chỉ thế mà thôi, hoàn toàn không phát giác ra cái khác.

Nuốt nước bọt, hắn hỏi lại:

-Lâm tiểu hữu có kế hoạch gì, cứ nói đừng ngại.

-Vẫn nên đến Ngũ Hành Đại Trận đã rồi nói.

Lâm Việt cười cười, đứng lên cất bước đi ra.

Còn Lạc Tuyết Y và San nhi thì ngồi im ở trong phòng chờ đợi, không có hắn cho phép, các nàng không dám rời khỏi chỗ này.

Nhưng mà hai người cũng nghe được một chút động tĩnh.

Lạc tỷ tỷ, có phải có rất nhiều người ngoài kia không, đại ca ca sẽ bị bọn họ bắt nạt sao?

San nhi rúc đầu vào ngực Lạc Tuyết Y, thì thầm hỏi nhỏ.

Tuyết Y lắc đầu trả lời:

-Làm sao có thể có chuyện đó, công tử rất lợi hại, không nhớ chính hắn đã cứu chúng ta sao?

-Dạ nhớ.

Tuy rằng an ủi cô bé như thế, nhưng mà chính tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực nàng lại làm San nhi càng thêm lo lắng.

Bên ngoài, Dạ Minh Nguyệt đã đợi sẵn, thấy ba người tiến ra, lập tức đi lại cúi người chào hỏi, lại nhẹ nhàng đến chỗ Quân Vô Thượng:

-Cha, chuyện của Lâm công tử...

-Chuyện của hắn, chính hắn sẽ tự giải quyết được.

Quân Vô Thượng bình tĩnh trả lời.

Vốn dĩ hắn còn có chút bực tức với việc Lâm Việt cố ý giết Lăng Phong và Lôi Tung để châm ngòi ly gián quan hệ giữa Dạ Vương Thành với Lăng Thiên Điện và Lôi Vân Tông rồi tạo ra cái cớ hợp lý cho Lăng Tôn và Lôi Long phát động tiến công đến đây.

Nhưng mà sau khi quyết định hợp tác với Lâm Việt, hắn đành đâm lao phải theo lao.

Với cả suy đi tính lại, nếu mưu kế của thiếu niên này thành công, Dạ Vương Thành còn kiếm được lợi lớn.

Không có suy nghĩ nhiều như Dạ Vương, Lâm Việt chỉ rảo bước đến hội trường.

Theo sau hắn là Quân Vô Thượng, Tần Vô Niệm và Dạ Minh Nguyệt đi cùng.

Những người khác đều không có mặt, bởi vì đây là kế hoạch rất quan trọng, nên là đều bị ngăn hết bên ngoài.

-Được rồi, đã không còn người ngoài nữa.

Lâm Việt chắp tay trên đài đấu giá.

Quân Vô Thượng lúc này có chút bất đắc dĩ nhìn Tần Vô Niệm.

Lâm Việt là người gây chuyện, Dạ Minh Nguyệt là con gái hắn, dĩ nhiên không có làm sao hết.

Nhưng mà Tần Vô Niệm, là đệ tử của Bích Lạc Thượng Thanh Cung, nhìn đâu cũng thấy rõ ràng cần phải đề phòng.

Tại sao Lâm Việt lại cho rằng đây không phải người ngoài?

Lại nói thêm, Bích Lạc Thượng Thanh Cung thực lực vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng Mặc Long Hoàng chết đi làm tông môn có hao tổn ít nhiều, nhưng mà Vô Niệm Công tử là thiên tài hàng đầu đương thời, tương lai ắt sẽ có vị trí quan trọng trong đó, điều này cũng để Dạ Vương có chút lo lắng.

Tần Vô Niệm biết ý, chuẩn bị cáo từ rời đi thì bị Lâm Việt giơ tay ngăn lại:

-Vô Niệm là bằng hữu của ta, với lại chuyện ta muốn làm, vừa hay cũng chỉ có hắn mới phụ giúp được.

Không đợi Quân Vô Thượng trả lời, cũng là không để đôi bên khó xử, bèn vung tay lên luôn.

Sau lưng trận văn đột nhiên phát sáng, một tiếng ầm vang lên!

-Sao ngươi có thể điều khiển Ngũ Hành Đại Trận?

Quân Vô Thượng và Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc vô cùng, người trước còn không kìm được mà hô lớn.

Lâm Việt mỉm cười, liên tiếp dùng tay kết ra mấy chục cái thủ ấn khác nhau.

(Dịch: Thủ ấn có thể hiểu tương tự như mấy cái chuyển động tay của mấy ninja trong naruto lúc dùng skill ấy, thật sự tôi cũng không biết giải nghĩa như nào...)

Cùng với đó, trận thứ nhất Kim Hành Trận mở ra, rồi tiếp là Mộc Hành Trận, Thủy Hành Trận, Hỏa Hành Trận và Thổ Hành Trận cũng bạo phát ra ánh sáng chói mắt.

Ngũ Hành Đại Trận đã hoàn toàn khởi động.

Quân Vô Thượng đưa tay phải lên, định giành lại quyền khống chế Đại Trận, nhưng lại vấp phải một lực phản chấn cực mạnh, đánh bật tay hắn ra.

Ánh sáng năm màu hội tụ lại chỗ người Lâm Việt, khoảng khắc này, hắn như là chúa tể của khu vực này.

-Tần huynh, huynh thấy Ngũ Hành Đại Trận này thế nào?

Ngũ sắc quang mang đã tản đi, nhưng mà lại hình thành nên một cái lồng năm lớp bao phủ lấy họ, nhốt mọi người lại, ai dám xông ra ngoài sẽ phải hứng chịu sự tấn công của trận.

Tần Vô Niệm dù cho cũng không ngờ tới Lâm Việt sẽ điều khiển được, nhưng mà so với hai người kia thì hắn đỡ hơn mấy phần, bởi vì đã được biết là hôm nay sẽ làm rõ sai sót trong Đại Trận này, ít ra cũng còn chuẩn bị trước được.

Hắn quan sát xung quanh một hồi, lại bước đến màn sáng màu trắng bạc Kim Hành Trận trước mắt.

-Đã từng nghe danh rất lâu, vậy mà bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy.

Diệu Khí trào ra, từ từ tiếp xúc lại gần Kim Hành Trận!

Trận pháp lập tức bắn ngược lại một luồng khí cùng màu, ngay thoáng chốc đó, Tần Vô Niệm chợt có cảm giác nguy hiểm, liền bước sang phải một bước, vừa khéo tránh được đòn hiểm.

Luồng khí trắng bạc lạnh lẽo đập xuống sàn nhà, nhưng mà không có vụ nổ nào xảy ra cả.

Đây cũng là một ưu điểm của trận này.

Khi có ai muốn tấn công ra ngoài, trận pháp sẽ ngưng kết năng lượng từ Diệu Thù bắn ra ngoài như vừa nãy, loại năng lượng sẽ đồng nhất với trận pháp mà ngươi đang mắc kẹt.

Tần Vô Niệm đang đứng ở gần tâm trận, nên đối đầu với Kim Khí trắng bạc.

Phá được Kim Hành Trận, lại phải thoát khỏi Mộc Hành Trận có Mộc Khí lục đậm.

Kế đến là Thủy Khí lam nhạt, Hỏa Khí đỏ rực, Thổ Khí vàng nâu.

Nếu luồng khí không bắn trúng kẻ địch rơi xuống đất, nó sẽ lại quay về trận pháp.

Đừng nghĩ muốn đánh vào phần mặt đất, vì nơi đó là nơi cứng rắn nhất cả trận, Ngũ Hành đều hội tụ cả ở dưới.

Một khi đánh xuống, cả năm trận nhỏ đều sẽ phản chấn lại ngươi.

(Cho ai chưa hiểu, có năm cái bán cầu rỗng lõi chồng lên nhau, phần mặt cắt/đáy chính là phần sàn nhà, năm cái chồng lên nhau thì là dày nhất rồi, nhưng thoát được Kim thì đến Mộc, lúc ấy mặt dưới sẽ là bốn cái chồng nhau, đến cái ngoài cùng thì còn một thôi.)

-Trận pháp của Dạ Vương Thành quả nhiên danh bất hư truyền, nếu không phải ta đã chuẩn bị trước, ắt sẽ bị đả thương rồi.

Tần Vô Niệm khen ngợi.

Nhưng Quân Vô Thượng nào còn lòng dạ gì mà nghe hắn nói nữa.

Con mẹ nó, mình mới là chủ nhân nơi này chứ.

Thế quái nào thằng nhãi con này lại có thể điều khiển được Đại Trận do chính bản thân bày ra, đã vậy còn làm cho nó không chịu mình khống chế?

Thiên lý ở đâu a!

Bây giờ, hắn chẳng biết nên nói gì cho phải cả, đành im lặng đứng nhìn.

-Đúng là có chút lợi hại, nhưng đáng tiếc lại có điểm yếu, còn là điểm yếu chí mạng nữa.

Nghe thế, Quân Vô Thượng xốc lại tinh thần, định xem Lâm Việt còn có thể đem đến bất ngờ gì.

-Tần huynh, nhìn kỹ này, ta chỉ làm một lần thôi.

Vừa nói, Lâm Việt vừa đi lại đúng vị trí vừa nãy Tần Vô Niệm đứng, nhưng không ngừng lại dùng Diệu Khí tiếp xúc mà là trực tiếp đi qua!

-Cẩn thận!

Dạ Minh Nguyệt lo lắng nhắc nhở.

Quân Vô Thượng thấy cảnh này, trong lòng thầm than thở: "Minh Nguyệt... Ai, quả nhiên a... Con gái lớn rồi sao..."

Lúc nhận được thông báo, hắn chỉ nửa tin nửa ngờ, lúc nãy thử Lâm Việt cũng là để phòng xa mà thôi, vả lại nếu sai cũng chẳng mất gì, nhưng mà thấy cảnh này...

Hắn biết con mình có tính cách như nào, nàng không rảnh mà đi quan tâm đến chuyện sống chết của người khác, trừ phi là người của Dạ Vương Thành hoặc là người vô cùng thân thiết...

Lại nói, những người thân thiết của nàng đều là người Dạ Vương Thành hoặc đều là nữ nhi cả.

Vậy nên kết hợp với tình báo kia...

Quân Vô Thượng đã xác nhận được mọi sự.

Nhưng mà hắn vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, lờ đi coi như không biết, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Việt không hề cẩn thận phòng bị như Tần Vô Niệm cứ rảo bước đi ra trận pháp.

Ngay khi định ra tay ngăn cản lại, chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.

Tiểu tử này có vẻ hơi kiêu ngạo rồi, nếu bị đánh thương cũng có thể coi như là một chút dạy dỗ vậy.

Dĩ nhiên, nếu như bị phản chấn quá mạnh thì hắn sẽ cứu giúp.

Nhưng mà Lâm Việt cứ vậy đi thẳng, lại chẳng hề hấn gì.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước,...

Hắn đi một lèo ra hẳn ngoài cửa chính vô cùng ung dung bình thản như thể đi trên đất bằng.

"Sao... Sao lại như thế?"

Quân Vô Thượng lần này thật sự bất ngờ, không nghĩ tới vừa mới xuất quan chưa được một ngày, liền gặp được quá nhiều bất ngờ.

"Chẳng lẽ trận pháp mất hiệu lực? Không phải, vừa nãy Tần Vô Niệm cũng đi qua rồi..."

Lâm Việt vừa đi lại vào trong vừa đưa tay vẫy vẫy:

-Dạ Vương, ngài dám tới thử một lần không?

Hắn chần chừ, ngu sao mà đặt mình vào nguy hiểm?

Nhất là nếu bị chính trận pháp mình bày ra đả thương, về sau ở Bắc Tinh Vực còn có mặt mũi nào mà xuất hiện?

Trong lúc hắn do dự, Lâm Việt liền chuyển qua Dạ Minh Nguyệt.

Quân Vô Thượng định khuyên ngăn con gái, nào ngờ lời chưa kịp nói, nàng đã quả quyết đi vào, chẳng có chút ngập ngừng.

"Lớn rồi nghe chồng không nghe cha sao? Ài,,,"

Lâm Việt lại gần, nhìn mặt đất, trong miệng lẩm bẩm, bốn, ba, hai, một, liền đó giữ chặt Dạ Minh Nguyệt trong nháy mắt rồi kéo người qua.

Vù một tiếng, nàng đã thành công bước qua lồng sáng của Kim Hành Trận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play