Dịch giả: HCTver2.

"Si Nhi sư muội cũng ở trên đó kìa!"

Ầm ầm!

Ba vị Cung chủ đồng thời ra tay, uy lực mạnh mẽ kinh thiên, khi đạo sấm sét đầu tiên phóng xuống, kiếm khí, đao khí, thương khí xé gió lao tới ngăn cản. Từng tiếng nổ vang vọng Đệ Thất Cung.

Xa xa, Tề Tiên Điện, Huyền U nheo mắt nhìn Thiên Kiếp đang liên tục bổ xuống.

"Chẳng lẽ đại nhân có kế hoạch mới?" Tự hỏi một câu, lại tự nhắc nhở bản thân đừng nhiều chuyện, có việc gì tự khắc Lâm Việt sẽ tới ra lệnh.

Không chỉ có Tề Tiên Điện, ở Tông Chủ Điện, Cầm Cơ cũng đang theo dõi mây đen trên bầu trời, trong lòng kinh ngạc không ít, "Lần thứ hai, ắt hẳn tên kia lại làm trò quỷ mới!"

"Thiên Đạo có linh, một ngày vậy mà đánh tới 2 lần, chắc là chuyện gì đó trái ý trời rồi."

Nàng quay trở vào điện, lại tiếp tục vùi đầu vào tu luyện.

Bảo ta sao không ra giúp?

Đùa sao, nhìn sức mạnh của Thiên Kiếp kia cũng không quá mức kinh khủng, 3 Cung chủ là ổn rồi.

Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu hắn bày trò, nhưng đã có lần nào bị thiệt?

Lần này, hẳn cũng thế.

Cơ mà, theo như tiến độ phá phách của tên này, đã có thể dẫn đến Thiên Kiếp rồi, không biết sau này sẽ còn chuyện gì đáng sợ hơn nữa.

Lại nói, Hồng Mông Đấu Chiến sắp tới.

Nàng buộc phải đột phá Siêu Thoát Cảnh mới có thể giúp đỡ hắn một chút.

Hiện tại, mấy việc lặt vặt này để cho mấy Cung chủ kia là ổn rồi.

Ừm, đúng là như thế.

...

Sau núi Đệ Thất Cung, Lâm Việt mở mắt ra, mây đen đã tán, bốn người lại tiếp tục cần mẫn "đốn củi".

"Đây là không muốn ta mạnh lên quá nhanh sao?" Trong ánh mắt Lâm Việt lóe ra một tia lạnh lùng khó có thể phát hiện, "Pháp tắc vũ trụ, kẻ phạm tất tru, nhưng ngươi sẽ không ngăn được ta đâu."

Đứng dậy, nhìn về hoàng hôn, sắc trời đã dần tối.

Duỗi lưng mỏi, nhìn quanh, thấy bốn người vẫn đang không ngừng chặt cây, bộ dáng có chút lóng ngóng mắc cười, nhưng hắn cũng không có chỉ dẫn.

Có vài thứ, tự mình hiểu được thì sẽ tốt hơn.

Rảo bước đến Thái Thượng Thanh Trì, nhắm mắt khôi phục Chiến Thể.

Đột phá quá nhanh, hắn không phải không biết như thế sẽ tổn thương đạo cơ, quyết định sau này tu chậm một chút.

"Hừm, tính ra cũng nên chọn một vũ khí nhỉ?" Lâm Việt bước ra khỏi Thái Thượng Thanh Trì, từ trên đỉnh núi ngắm Vong Tiên Tông, loáng thoáng có một vài điểm sáng của mấy ngọn đuốc trong đêm đen.

Tu luyện, hắn phí 10 vạn năm trong vòng tuần hoàn kia, tính ra không hoàn toàn uổng công, trong thời gian đó, hắn đã học tập được một lượng tri thức khổng lồ, nên khi thoát khốn, hắn nhanh hơn người khác 10 vạn năm.

Những con người dưới kia, đều đang tu luyện, nhưng tốc độ lại không bằng một phần ngàn của hắn, nghĩ vậy, Lâm Việt cảm thấy có chút vui mừng.

Sau núi Đệ Thất Cung, từng âm thanh cây gỗ đổ rạp vọng lên, hắn biết bốn người kia vẫn đang khổ luyện không ngừng.

Nếu như có thể kiên trì tiếp, đến Hồng Mông Đấu Chiến, đảm bảo Vong Tiên Tông sẽ trở thành tông môn đứng đầu!

Ừm, cố nhiên vũ khí của bọn hắn đều không phải hàng tầm thường, cũng đóng góp tác dụng rất lớn.

Vậy thì mình sao lại không đi kiếm lấy một món nhỉ?

"Dạ Vương Thành sắp có đấu giá hội, thời gian còn 2 ngày nữa."

Đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh của Cầm Cơ, Lâm Việt vừa quay qua, đã nghe ùm một tiếng, nhảy vào trong ao.

Vừa mới đằm mình vào trong làn nước, nàng đã phát hiện ra Dương Cương chi lực đậm đặc hơn rất nhiều, lập tức sắc mặt có chút ửng hồng, "Chiến Thể của ngươi mạnh hơn rất nhiều, ta sắp không chịu được nữa rồi."

Lâm Việt nghe vậy, cười nhạt một tiếng, "Vậy thì ngươi cần phải cố gắng hơn."

Còn một câu nữa hắn không nói.

Người khác sẽ không vì người mà chậm bước lại.

Hắn không nói, không có nghĩa là nàng không hiểu.

Cắn chặt môi, Cầm Cơ chịu đựng Dương Khí từ từ tiến vào trong người, thanh tẩy đi phản phệ của Quy Khư Đại Mộng Công.

"Dạ Vương Thành à? Đấu giá hội ở đó có gì hay ho?" Lâm Việt không nói tiếp nữa, chuyển chủ đề.

Cầm Cơ suy nghĩ một lúc, mới nói, "Hình như nghe nói món đồ cuối cùng là một quả trứng kì lạ, cao tận hai trượng, không ít tông môn ở Bắc Tinh Vực còn đang suy ngẫm xem có nên mua quả trứng này hay không đây."

"Hai trượng à? Có lẽ là nó, nếu vậy... vật quý giá như thế lại có thể rơi vào tay Dạ Vương Thành?" Trong mắt Lâm Việt lóe lên nhưng tia sáng khó mà phát hiện ra, hỏi, "Ngày kia à?"

Cầm Cơ không ngờ hắn lại có hứng thú với hội này đến vậy, gật đầu.

Lâm Việt hỏi tiếp, "Vong Tiên Tông còn bao nhiêu Diệu Thù?"

Nàng tính toán một lúc, trả lời, "Khoảng tầm 1 ức a."

(1 ức = 100,000,000.)

Hắn nhíu mày, "Ừm, có chút ít, mà thôi, đến lúc đó sẽ tự có cách."

"Ngươi muốn đến Dạ Vương Thành?" Nàng hỏi dò, nghĩ hắn không biết, lại nói, "Chỗ đó không ở trong Hồng Mông lục địa, mà là một ngôi sao riêng biệt ở Bắc Tinh Vực, lúc đó sẽ có vô số cao thủ của những vùng khác đến đó đấy."

Lâm Việt nhún vai, "Chẳng sao, ta chỉ cần có được quả trứng kia thôi."

Cầm Cơ càng thêm khó hiểu, "Nghe nói ngay cả Dạ Vương Thành cũng không thể nhìn ra chỗ đặc biệt của quả trứng, có chăng chỉ là kích thước kì lạ không như trứng yêu thú thông thường của nó thôi, lần này đặt ở vị trí cuối cùng, cũng chỉ là để khơi gợi sự tò mò của mọi người."

Nàng nhìn hắn, nói tiếp, "Ta nghĩ nên đoạt lấy mấy món bảo vật phía trước, hình như có một món trăm năm có một, là thứ quý giá nhất của lần đấu giá này."

"Mấy thứ rác rưởi đó, ta không cần." Lâm Việt trả lời bâng quơ, "Dù gì ở Dạ Vương Thành cũng có chìa khóa mở Đạo Hà, vốn để một thời gian nữa hẵng đi, bây giờ xem ra, lấy sớm một tí cũng chẳng sao."

"Chìa khóa Đạo Hà?" Cầm Cơ cảm giác mình hoàn toàn không hiểu nổi lời của thiếu niên đối diện, "Đạo Hà trường tồn thiên cổ, vắt ngang qua Hồng Mông lục địa, ở chỗ đó, Diệu Khí là đậm đặc nhất, cũng là tinh khiết nhất."

Lâm Việt nghe, thấy nàng ngừng lại liền ra hiệu nói nữa, nàng liền tiếp, "Nhưng Diệu Khí trong Đạo Hà ngày một suy giảm, vậy nên mới xuất hiện Hồng Mông Đấu Chiến, chỉ tông môn chiến thắng mới có tư cách tiến vào."

"Không sai, lão già dưới đáy sông kia ẩn giấu quả thực kỹ lưỡng, vậy mà không ai biết được sự tồn tại của lão, cơ mà có lẽ cũng đã sắp hết tuổi thọ rồi, lần này chắc hẳn là Hồng Mông Đấu Chiến cuối cùng rồi." Lâm Việt bổ sung vào lời của Cầm Cơ, "Muốn gặp được lão kia, cần có chìa khóa ở Dạ Vương Thành."

"Dưới Đạo Hà có người? Mọi người đều nghĩ đó là vật vô chủ!" Nàng nghe hắn nói, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc, "Nhưng mà, dù thật có người đi chăng nữa, tại sao chìa khóa lại ở chỗ kia?"

Hắn nhìn nàng, trầm ngâm, "Bởi vì, trước đây rất lâu, hành tinh chứa Dạ Vương Thành cùng Hồng Mông lục địa... là một."

"Cái gì?!" Cầm Cơ chấn kinh hồi lâu, nhận ra Lâm Việt không nói đùa, "Là một? Vậy thì, là ai... hay việc gì mới có thể tách một mảnh lớn như vậy ra khỏi lục địa?"

Lâm Việt không trả lời, chỉ nhìn ngắm vầng trăng lung linh trên bầu trời, hỏi một câu không đầu không đuôi, "Ngươi biết vì sao mặt trăng lại có ánh sáng không?"

"Là phản chiếu lại từ mặt trời?" Cầm Cơ đáp, cái này nàng từng đọc qua trong sách, đến giờ vẫn nhớ.

Hắn gật đầu, "Đúng, nhưng ban đầu, mặt trời cũng không có muốn phải phát sáng, ít ra là mặt trời ở Bắc Tinh Vực không muốn."

"Từ đã... Ngươi nói "muốn"... Chẳng lẽ mặt trời có ý thức của riêng nó?" Cầm Cơ bắt được một từ chứa đựng thông tin đáng kinh ngạc.

"Dĩ nhiên, vốn là anh hùng của Đế Thống Thời Đại, lại bị người đời sau luyện hóa Đạo Thân, mang lại sự ấm áp cho muôn loài Bắc Tinh Vực, vẫn tiếp tục làm cái gọi là anh hùng của hắn."

Trong giọng nói Lâm Việt đầy sự tiếc nuối, nhưng hình như còn có một chút gì đó mỉa mai.

Nàng nghe cái hiểu cái không, nhưng không hiểu là nhiều hơn, cái nàng có thể hiểu rõ ràng nhất, là Đế Thống Thời Đại.

Là một thời kỳ cực kỳ xa xôi của Bắc Tinh Vực, không, phải nói là cả vũ trụ này.

Chín vị cường giả Đế Cấp, cho dù là một người bất kỳ trong đó, cũng có thể tiện tay đánh bại Tam Hoàng của hiện tại, thực lực cực kỳ kinh khủng.

Họ thống trị 9 khu vực của vũ trụ, khoảng thời gian mà họ cầm quyền, người đời gọi là Đế Thống Thời Đại.

"Sau đó, khi thời kỳ này kết thúc, là sự khai mở của Đạo Nhị Thời Đại, cái gọi là Tam Hoàng Kỷ Nguyên, chẳng qua chỉ là giây phút le lói cuối cùng của cái Thời Đại này thôi." Lâm Việt bình thản lên tiếng.

Từng câu từng chữ, đều như ẩn chứa vô số khung cảnh vạn tông mọc lên san sát, lại như ngàn vạn cuộc chiến gió tanh mưa máu tang thương vô ngần...

"Đế Thống... Đạo Nhị... Tam Hoàng..." Cầm Cơ nhíu mày, "Đại Đạo của vũ trụ, đang không ngừng tụt lùi?"

"Ừm, nhưng mà không phải do loài người, mà là..." Hắn không nói nữa, mà ngẩng đầu nhìn ngắm trời sao vô tận, trong mắt tràn đầy ưu tư.

Cầm Cơ bình tĩnh lại, cũng không có gặng hỏi, bởi vì nàng biết mình chưa đủ tư cách biết đến thứ có thể ảnh hưởng đến 2 Thời Đại kia, mà chỉ nghi ngờ quan sát ánh mắt kì lạ của hắn.

Nàng lên tiếng, "Chuyện Dạ Vương Thành, ngươi có muốn dẫn người theo không?"

Lâm Việt ngẫm nghĩ, lắc đầu, "Thôi, dù sao cũng cần đi gặp bạn cũ."

"Bạn cũ... hay tình cũ?" Cầm Cơ nhìn lại ánh mắt hắn một lần, hỏi dò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play