Dịch giả: HCTver2.

Lâm Việt vẫn như cũ lạnh nhạt không nói.

Nhưng Huyền U vẫn tiếp tục quay sang Cầm Cơ: "Tông chủ, ta vừa nghe đã hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thánh Tử, nếu ngày mai Tiêu Dao Tôn hung hăng phách lối, liền giết gà dọa khỉ, vừa uy hiếp các tông môn khác, lại vừa nâng cao sĩ khí các đệ tử."

Cầm Cơ chỉ cảm thấy não mình có chút đần đi, lần này nàng dám khẳng định Lâm Việt đã làm trò quỷ gì đó với Huyền U, mới khiến cho lão già này hôm qua còn muốn giết hắn, hôm nay đã biến thành bộ dáng ngoan ngoãn như chó săn vậy.

"Các Cung chủ còn có đề nghị khác không?" Cầm Cơ hỏi dò, nếu thật sự làm theo cách Lâm Việt nói, đắc tội Xích Tiêu Các là điều chắc chắn, nàng là Tông chủ, hiển nhiên không muốn việc này xảy ra.

Đại Trưởng lão Mặc Hà muốn lên tiếng, "Bổn tọa..."

"Ta đồng ý với Tiểu Thánh Tử."

Chưa đợi Mặc Hà nói xong, Long Lân không chịu nổi liền ngắt lời.

Lại là một việc lạ xảy ra, Thất Trưởng lão vốn chỉ yêu thích đao, không quan tâm việc của tông môn, sao hôm nay tên tự kỷ này lại nói giúp cho Lâm Việt?

Mặc Hà nén giận nuốt ngược lời định nói vào trong bụng.

Lần này, Tiêu Danh Khuyết, Địa Tạng, Âm Khôi muốn phát biểu, liền bị Dương Tình cùng Liễu Vô Ngân chặn họng trước một bước, "Bọn ta cũng đồng ý."

Huyền U thấy thế cục đã định, liền chốt, "Việc này đến đây là được rồi, Tông chủ, tiếp theo ta nên nghĩ xem, nếu Tiêu Dao Tôn khiêu chiến chúng ta, ai sẽ đánh cùng hắn?"

Cầm Cơ đầy thâm ý mà nhìn xem Lâm Việt, thiếu niên này từ đầu đến cuối vẫn hoàn toàn bình tĩnh ung dung, nhưng Trưởng Lão Hội lại đa phần đồng ý với tên này, nàng hỏi, "Tiểu Thánh Tử nghĩ sao?"

"Để mai nói sau." Lâm Việt đứng dậy, định rời khỏi Tông Chủ Điện.

Tất cả Trưởng lão ngẩn người, Huyền U phản ứng lại nhanh nhất, "Tùy cơ ứng biến, Tiểu Thánh Tử nói quả nhiên đều là cao kiến."

Đám người Mặc Hà, Địa Tạng sắc mặt quái lạ, lão già này hôm nay cắn nhầm thuốc à?

"Ài, cũng được, vậy thì tùy cơ ứng biến." Cầm Cơ khẽ thở dài, than một câu, Lâm Việt trốn, nàng cũng chẳng muốn dây dưa mãi chuyện này, liền nói câu cuối, ra hiệu cuộc họp kết thúc, mọi người về thôi.

Đám Dương Tình muốn đi theo Lâm Việt, nhưng Huyền U đã nhanh chóng bám sát hắn, cơ hồ là ngay khi Tông chủ nói xong, hắn liền cáo từ đi ngay vậy.

"Tiểu Thánh Tử, xin dừng bước!" Ngoài điện, thấy Lâm Việt đang định về, Huyền U vội vàng chạy tới, thấy những người khác còn chưa có ra ngoài, liền nở nụ cười thấp giọng nịnh nọt hắn, "Đại nhân, ngài thấy biểu hiện của ta thế nào?"

Ặc, nô tính tên này... có vẻ hơi nặng nha, lần trước hắn cũng đâu có xun xoe như này?

Lâm Việt có chút ớn với bộ dạng hiện nay của Huyền U, lùi lùi về sau mấy bước, nhưng lại nhớ đến việc tiếp theo là cần sự trợ giúp của tên này, thế là bảo, "Đêm nay... ngươi đi làm việc này cho ta."

Huyền U ghé sát tai lại, nghe Lâm Việt thì thầm mấy câu, mặt liền đổi sắc nghiêm giọng hỏi lại, "Đại nhân, thật sự phải giết sao?"

"Đúng, tuy tên này không đơn giản, nhưng ngươi cứ làm như ta nói, sẽ tìm ra nhược điểm của hắn, nhất kích tất sát."

Lâm Việt nói xong, phất tay ý bảo hắn đi thôi, Huyền U cũng nghe thấy động, hẳn là những người khác đã sắp đến rồi, nhanh chóng đạp không mà rời khỏi đó.

Dương Tình tiến lại hắn, lo lắng hỏi, "Tiểu Thánh Tử, Thái Thượng Trưởng lão làm vậy là có ý gì?"

"Đừng lo, không sao." Lâm Việt trấn an, thấy Liễu Vô Ngân cũng đi tới, liền bảo nàng: "Trở về Đệ Thập Nhị Cung chờ ta."

Dương Tình gật đầu, nhẹ nhàng rời đi, đám Mặc Hà định gây khó dễ cho hắn, nhưng lại thấy Long Lân cùng Liễu Vô Ngân ngăn tại trước mặt Lâm Việt, chỉ có thể nén giận hừ lạnh mà bỏ qua.

"Đa tạ hai vị." Lâm Việt nở nụ cười.

Long Lân không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi ôm quyền quay lại Đệ Thất Cung, Liễu Vô Ngân cũng còn vết thương chưa hoàn toàn hồi phục, cũng bái quyền: "Ta đã bẩm báo việc của Ẩn Tông với Tông chủ, ân cứu mạng hôm nay, Liễu Vô Ngân nợ ngài, sau này có việc gì xin cứ nói, muôn chết không từ."

Lâm Việt đưa tay đỡ Đệ Tam Cung chủ dậy, "Tam Trưởng lão đừng quá lời, đều là người một nhà cả, đến Hồng Mông Đấu Chiến còn cần người ra tay đấy, nhanh về trị thương a."

Lâm Việt đã sớm để Dương Tình nói qua với Liễu Vô Ngân về Hồng Mông Đấu Chiến, hắn cũng không nói lại nữa.

Liễu Vô Ngân trịnh trọng gật đầu, nghe Lâm Việt tiếp tục, "Trường thương của ngươi có vẻ..."

Còn chưa dứt lời, đã thấy một thanh thương bị gãy hiện ra trên tay Liễu Vô Ngân, hắn thở dài, "Tiểu Thánh Tử có mắt thực tinh tường, trong cuộc chiến, thương của ta đã bị gãy rồi."

"Ngũ phẩm chiến thương, quả có chút đáng tiếc." Lâm Việt cười, cũng vừa lúc, "Không sao, rồi ta sẽ tặng Liễu Trưởng lão một cây thương mới thôi, ừm, đại khái là Cửu phẩm."

"Thật?" Liễu Vô Ngân kinh ngạc, Cửu phẩm chiến khí, bây giờ trong tông cũng chỉ có 2 người Cầm Cơ và Huyền U nắm giữ, vậy mà Lâm Việt lại có thể thản nhiên như vậy mà nói muốn tặng hắn?

"Cái đấy còn phải xem biểu hiện của Liễu Trưởng lão." Lâm Việt tràn đầy thâm ý mà nhìn Liễu Vô Ngân.

Hắn lập tức hít thật sâu, ôm quyền, "Ân cứu mạng đã đủ nặng, dù Tiểu Thánh Tử có tặng hay không, ta đều sẽ quyết báo ơn của ngài."

Không dám làm phiền thêm, hắn cáo lui, quay người đi về Đệ Tam Cung.

Lâm Việt cũng trở lại Đệ Thập Nhị Cung, gặp sư đồ hai người Dương Tình cùng Kiếm Si Nhi đang cùng nhau luyện kiếm.

Xa xa vây quanh không ít nam đệ tử, trông thấy hắn, trong ánh mắt đều là sự hâm mộ với ghen tị.

"Thánh Tử về rồi." Kiếm Si Nhi vui vẻ.

Dương Tình cười, "Tiểu Thánh Tử."

Lâm Việt tùy ý chỉ điểm hai người vài câu, thấy sắc trời đã về chiều muộn, liền đi vào trong phòng.

Tuy chỉ là vài câu, nhưng mỗi câu đều nhắm thẳng vào khuyết điểm hiện thời của hai người, đã đủ để cho họ ngồi ngẫm nghĩ mấy ngày.

Trời đã tối, nhưng hai bà cô trẻ kia hình như không có ý rời khỏi đây, thế là Lâm Việt đành kiếm cớ bảo ra ngoài một chút, thật ra là hắn tót lên Thái Thượng Thanh Trì.

Vừa tới sườn dốc, hắn đã phát hiện ra một đạo Thần Niệm Thiên Niên Cảnh bao trùm toàn bộ đỉnh núi, hiển nhiên là do Cầm Cơ phát ra.

(Ngoài tu Chiến Thể với Diệu Khí thì còn có Thần Niệm nữa, cấp bậc có lẽ là theo năm, của main là Thập Vạn Niên Cảnh, còn Cầm Cơ là Thiên Niên thôi.)

Đến gần vị trí của Thanh Trì, hắn trông thấy một thân thể mềm mại tuyệt mĩ ẩn dưới làn sương khói mờ ảo đã chờ sẵn trong ao.

"Không sợ ta cướp sắc sao?" Lâm Việt cười cười.

(Cướp sắc: Hấp diêm =)))

Cầm Cơ mở mắt, tức giận: "Hừ, ngươi dám không? Cẩn thận ăn nói linh tinh bổn tọa lột da ngươi."

"Phóng Thần Niệm làm gì?"

"Kiểm tra mà thôi, nếu người khác không phải ngươi dám mon men lên đây, chắc chắn sẽ bị ta giết chết."

Lâm Việt cởi quần áo, nhảy vào trong ao, tùm một tiếng, bọt nước văng tung tóe, không ít bắn lên mặt Cầm Cơ làm nàng có chút khó chịu, hắn thấy vậy liền lảng qua chuyện khác, "Ngươi hẳn là rất tò mò việc của Huyền U nhỉ?"

Cầm Cơ đưa tay lau đi nước trên mặt, cảm nhận Dương Cương chi lực đang từ từ dung nhập vào trong cơ thể, gương mặt đẹp nhẹ ửng hồng, lại nhớ lại cảnh các Trưởng lão sáng nay cực lực ủng hộ tên này, "Tiểu Thánh Tử cần gì phải giải thích, bây giờ trong Vong Tiên Tông có lẽ ai ai cũng là người của ngươi mất rồi."

Lâm Việt nghiền ngẫm quan sát Cầm Cơ, "Ừm, hình như đúng là thế?"

Nàng hơi rụt người lại, "Trong số đó không có ta."

Lâm Việt lắc đầu, "Đến cùng ngươi muốn gì đây?"

Ngắm nhìn gợn sóng dập dềnh trong mặt ao, Cầm Cơ khẽ than, "Ta không thể nhìn thấu được ngươi, dĩ nhiên là muốn biết mục đích của ngươi là gì rồi."

Hắn biết, nữ nhân này bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại không phải như thế, liền an ủi, "Đừng lo, ngươi chỉ cần biết ta đang giúp ngươi là được."

Hắn lại ngắm cảnh vật Vong Tiên Tông dưới chân núi đang tắm trong ánh trăng kỳ mỹ, nhẹ giọng, "Thế gian rộng lớn vô cùng, cần gì phải cố hiểu hết mọi thứ."

Cầm Cơ thầm nhắc lại câu này, lại hỏi, "Vậy Huyền U giúp ngươi, là thật hay giả?"

"Lại đây ta nói cho ngươi." Lâm Việt ngoắc ngoắc nàng, Cầm Cơ do dự hồi lâu, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng, nàng quá muốn biết chuyện hôm nay là thế nào, bèn ghé tai lại chỗ hắn.

Một lúc lâu sau, Cầm Cơ tức giận quát: "To gan! Không ngờ Huyền U lại dám bán đứng tông môn!"

"Lời ngươi nói có chứng cứ không?" Sau một lúc, nàng bình tĩnh lại, quay sang hỏi.

Lâm Việt đã đoán trước được việc này, đứng dậy, thay y phục trước ánh mắt đầy vẻ ngượng ngùng của Cầm Cơ, "Ta dẫn ngươi đi xem thì biết a."

"Tốt, nhưng mà ngươi quay qua chỗ khác trước đã."

Trong khi Lâm Việt quay lưng về phía nàng, Cầm Cơ nhanh chóng đi ra, Diệu Khí nhanh chóng làm khô thân thể, chỉ trong nháy mắt, nàng đã mặc lên một bộ hắc y bó sát người.

"Chúng ta đi được rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play