Chương 456

Trong đêm khuya gió lớn, Vu Thiện và Thiên Diện khiêng thi thể của Tác Thiên, lẳng lặng đi về phía ngọn núi hoang vu hẻo lánh ở đẳng xa.

Phải nói rằng, Vu Thiếu chọn nơi này đúng là không chọn nhầm, trong phạm vi hàng chục dặm, không có lấy một bóng người, bên cạnh cũng chỉ có một ngọn núi hoang vu, cằn cỗi, chỉ đơn giản là một nơi tốt để chôn người chết!

Mặc dù Diệp Phùng không sợ Hắc Mộc Môn báo thù, nhưng dù sao cũng là một môn phái lớn đã lưu truyền hàng ngàn năm, nếu thật sự bị anh ta nhớ mặt, cũng sẽ gặp không ít rắc rối!

Cho nên, anh đã sắp xếp hai người Vu

Thiện mang thi thể Tác Thiên đi xử lý, làm những chuyện như thế này, thì bầy sói này là chuyên nghiệp nhất.

Sau khi giải quyết xong việc trước mắt, Diệp Phùng đưa mắt nhìn về phía bên cạnh xe, Tưởng Anh đang run lên bần bật

Tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay thật sự đã tác động rất lớn đến cô chủ nhà giàu này!

Cô có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, cảnh tượng giống như cuộc chiến trong một bộ phim bom tấn của Hollywood, lại xuất hiện ngay trước mắt cô

Diệp Phùng bước đến bên cạnh cô, cởi áo khoác, khoác lên người cô.

Cảm nhận được chút hơi ẩm còn sót lại trên áo khoác của Diệp Phùng, Tưởng Anh mới bớt hoảng sợ, run rẩy nói: “Anh Diệp, người đó, chết rồi sao?” Diệp Phùng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh ta mà không chết, thì anh sẽ gặp phiền phức!”

Tưởng Anh cắn chặt đôi môi nhợt nhạt của mình, cô hiểu ý của Diệp Phùng, nhưng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người còn sống chết ngay trước mặt mình, trong lòng cô nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được “Cô Tưởng, tốt nhất là cô nên nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình, dù sao, bây giờ vẫn còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm!” Diệp Phùng liếc nhìn bảy tám người đàn ông đeo mặt nạ đang nằm trên mặt đất rên rỉ, nghiêm giọng nói: “Nhà họ Vu đã ra tay rồi. Tuy nhiên, mọi chuyện đã bị bại lộ, có lẽ sắp tới, thành phố Đại Hùng sẽ có một trận mưa giông gió bão lớn!”

“Chuyện này, vẫn cần bố của cô đưa ra quyết định!”

Nghe thấy vậy, Tưởng Anh gật đầu: “Anh Diệp, anh nói đúng, bây giờ chúng ta lập tức quay về nhà họ Tưởng ngay đi!”

“Cô vào trong xe trước, chờ tôi!” Diệp Phùng nói. “Tôi đi vệ sinh một chút!”

Nói xong, Diệp Phùng một mình đi tới một nơi tối tăm.

Đối mặt với bóng tối vô tận bao trùm lấy không gian, Diệp Phùng không những không hề sợ hãi, mà dường như đã đoán trước được điều gì đó, anh lãnh đạm nói: “Xem kịch lâu như vậy rồi, vẫn còn chưa sẵn sàng ra ngoài sao?”

Vài giây sau, bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ.

Diệp Phùng liếc sang một bên, ở bên trái phía trước xuất hiện một bóng đen. “Làm thế nào mà anh phát hiện ra tôi?” Giọng nói của bóng đen lạnh lùng, cứng ngắc, không nghe ra là đang vui hay buồn.

Diệp Phùng tò mò nhìn anh ta: “Phát hiện ra anh, rất khó sao?”

Bóng đen khẽ giật mình, trong mắt hiện lên vẻ tức giận!

Bởi vì anh ta cảm thấy có sự khinh thường từ giọng điệu của Diệp Phùng!

Tuy nhiên, sự tức giận này nhanh chóng biến thành sự bất lực, cuối cùng, một cao thủ bẩm sinh đã bị Diệp Phùng giết hại ngay trước mắt anh ta

Tuy rằng người bảo vệ anh ta đang không ở đây, nhưng bóng đen kia cũng không thể cho rằng, một người luôn có hai vị cao thủ bảo vệ, thực lực của anh lại kém hơn

Nghĩ đến đây, anh ta chìa tay về phía Diệp Phùng, thỏa hiệp nói: “Tôi không phải đồng bọn của họ, cũng không có ý định gây mâu thuẫn với anh, mong anh bỏ qua cho!”

“Đương nhiên tôi biết anh với bọn họ không phải là đồng bọn!”

Diệp Phùng nhìn anh ta cười: “Anh người mà Cao Tuấn Hùng phải đến, đúng không?”

Mắt của bóng đen khẽ giật.

Thấy phản ứng của anh ta như vậy, Diệp Phùng càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình và tiếp tục: “Nhà họ Vu luôn nghĩ rằng kế hoạch của họ thuận lợi không có sơ hở, nhưng vì có thể trở thành lãnh đạo của một thành phố, làm sao Cao Tuấn Hùng có thể sẵn sàng để bị sử dụng như một khẩu súng? “

“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau, Tưởng Anh là ve sầu, và nhà họ Vũ là bọ ngựa, và anh có lẽ là con chim vàng anh do Cao Tuấn Hùng phải đến?”

Sau khi nghe những lời của Diệp Phùng nói, bóng đen bất giác lùi lại một bước, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi!

Diệp Phùng đã đúng, nhà họ Vu đã dùng tên của Cao Tuấn Hùng để gửi thư đe dọa đến nhà họ Tưởng nhằm kích động mẫu thuẫn giữa hai gia đình, làm sao mà Cao Tuấn Hùng lại không biết?

Nhưng Cao Tuấn Hùng vẫn bình thường, chẳng sao cả, không ngăn cản và cũng không giải thích, có lẽ anh ta cũng đã nhìn thấu kế hoạch của nhà họ Vu, mục đích phải bóng đen đến cũng rất đơn giản!

Nhà họ Vũ định đổ lỗi về cái chết của Tưởng Anh cho anh ta, nhưng anh ta đã phản công và làm nhà họ Vu bất ngờ!

Cả hai bên đều có kế hoạch tốt, nhưng họ không bao giờ ngờ rằng Diệp Phùng sẽ xuất hiện

Đột nhiên, có cảm giác sợ hãi tràn ngập trong tâm trí, bóng đen cẩn thận nhìn Diệp Phùng, toàn thân căng thẳng!

Bây giờ anh đã biết sự thật rồi, liệu anh sẽ tự sát như Tác Thiên?

Có lẽ đoán được suy nghĩ của bóng đen, Diệp Phùng khẽ cười: “Đừng lo lắng, vì anh không ra tay, thì tôi cũng sẽ không lấy mạng của anh!”

“Không chỉ có như vậy, tôi còn cần anh chuyển lời giúp tôi một câu!”

“Hãy nói với Cao Tuấn Hùng rằng ngày tàn của nhà họ Vu sắp đến rồi. Anh ta là một người đàn ông thông minh và nên biết mình phải làm gì!”

Bóng đen nhìn Diệp Phùng, nhận ra rằng anh thật sự không có ý muốn giết mình, đưa tay về phía anh: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời đến Cao Tuấn Hùng!”

Nói xong, anh ta quay lưng bỏ đi. Không lâu sau khi anh ta rời đi, hai bóng người một nam một nữ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh. Thiên Diện nhìn Diệp Phùng có chút khó hiểu: “Diệp Phùng, tại sao anh lại muốn nói cho Cao Tuấn Hùng biết chuyện này?”

“Chúng ta ra tay với nhà họ Vu, lẽ nào có thể để cho Cao Tuấn Hùng làm ngư ông đắc lợi sao?”

“Ha ha…”

Diệp Phùng cười thâm thúy: “Bây giờ đã tham gia vào cuộc chiến này rồi, ai cũng chỉ có thể lo cho thân mình thôi?”

“Con cò, trai ngọc, và người đánh cá, ai là ngư ông đắc lợi, không nói chắc được!”

“Thôi, không còn sớm nữa, đi thôi!”

“Lang đại ca!”

Thiên Diện ngăn anh lại, đưa ra một chai thủy tinh nhỏ trong suốt: “Chúng tôi tìm thấy thứ này trên thi thể của Tác Thiên!”

Diệp Phùng nhận lấy nó và quan sát kỹ dưới ánh trăng sáng, có một vài sợi tóc trong chai thủy tinh. “Tóc?”

Diệp Phùng nhíu mày!

Tối nay Tác Thiên đến đây để giết người, còn mang theo mấy sợi tóc này để làm gì vậy?

Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một tia sáng, một ý nghĩ tràn ngập trong đầu. “Haha… đúng là nhà họ Vu!”

“Tôi nghĩ, tôi nên đoán trước, những điều mà Triệu Nguyên nói lúc trước, đâu là chứng cứ có thể khiến cho Cao Tuấn Hùng phải chết…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play