Cảm giác bất an làm Hoàng nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Và anh thiếu điều muốn tự tử vì tức, cái con nhỏ em của anh nó nghịch hết biết. Tưởng nó đi lấy chồng rồi thì sẽ yên thân, nào ngờ cứ như ma, theo ám hoài.
Vợ chồng nhỏ ở lại ăn cơm với gia đình. Mọi người nói chuyện rôm rả, Thiện cũng nói nhiều hơn thường ngày. Chỉ có anh em Hoàng là cứ lườm nhau.
Giờ thì nhỏ đang ngồi đối diện với Minh Thiện trong phòng của cả hai. Trông anh bây giờ khác hôm qua nhiều quá. Khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Nó lạnh như băng ấy. Chả là lúc chiều, trên đường về, anh bảo có chuyện muốn nói nên giờ hai người mới phải đối mặt nhau thế này, chứ nhỏ nào có thích thấy cái mặt trơ như gỗ ấy.
_Tôi có chuyện muốn nói với nhóc!
_Tôi sẵn sàng nghe đây!- Nhỏ khó chịu- Nhưng làm ơn đừng có gọi tui là nhóc!
_Được thôi! Không quan trọng.
_Ông nói đi!
_Chắc cô cũng biết chuyện của mẹ bé Kỳ rồi đúng không?
_Vâng tôi có biết chút chút!
_Uhm không cần biết nhiều! Cô chỉ cần biết đối với tôi, không ai có thể thay thế Quế Phương. Căn phòng này là của tôi và cô ấy, tất cả mọi thứ cũng vậy. Chính vì điều đó, từ nay mong cô đừng tự tiện , đừng đụng chạm đến những gì trong đây. Hãy chịu khó ngủ ở sa lông. Chắc cô cũng hiểu tôi cưới cô chỉ vì bé Kỳ, mong cô vì điều đó mà an phận đi.
_Cô muốn nghĩ tôi sao cũng được. Xem như giữa chúng ta là một vụ làm ăn đi. Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô, chỉ cần cô làm mẹ tôi vui và chăm sóc bé Kỳ. Hiểu chứ?
_Tôi hiểu!- Nhỏ nói, giọng nhẹ tênh.
_Thế cô nói đi! Cô muốn gì?- Thiện rít thuốc.
_Một chiếc môtô phân khối lớn.
Thiện cười, không hiểu sao anh cảm thấy hụt hẫng. Cứ ngỡ rằng nhỏ ngây thơ, nào ngờ cũng như bao kẻ khác, luôn đặt đồng tiền lên vị trí hàng đầu. Danh dự của nhỏ rẻ thế ư? Chỉ là một chiếc môtô thôi ư? Anh chợt cảm thấy cay đắng.
_Cô sẽ có thứ mà cô muốn nếu cô làm đúng những gì tôi bảo!- Hất mặt về phía cái sa lông, anh nói- Từ nay cô sẽ ở đó!
_Vâng!
Nhỏ nói và bước nhanh ra ngoài…
Bây giờ nhỏ mới khóc. Những giọt nước mắt long lanh nhẹ bò xuống đôi gò má trắng mịn. Nhỏ không ngốc tới mức không hiểu rằng anh đang coi thường nhỏ. Tủi thân, nhỏ tủi thân kinh khủng. Chưa biết yêu mà đã phải chịu tổn thương. Nhỏ nào có cần gì đâu, nhưng ức quá nhỏ đòi cho bỏ ghét. Anh nhìn nhỏ bằng ánh mắt khinh khi, anh đem ảnh cưới của nhỏ quăng vào một xó, còn ảnh người vợ cũ lại được treo trang trọng trong phòng. Nhỏ không ganh tỵ với chị ấy, nhưng anh làm vậy là sai. Sai hoàn toàn. Nhỏ lại khóc.
_Hic! Làm như mình ngon lắm vậy! Ai thèm đâu không biết!- Nhỏ nói trong tiếng nấc.
Khóc mệt, nhỏ thiếp vào giấc ngủ. Và chắc không ai đoán được đâu. Nhỏ đang ở trên cành táo. Lúc nãy buồn quá, nhỏ leo lên cho mát, khóc cho đã để khỏi ai thấy, nào ngờ bây giờ nhỏ ngủ luôn trên ấy. Lăn, lăn qua, lăn lại, nhỏ nằm ngủ nào có yên, và…
_Ui da!
Tiếng kêu làm nhỏ giật mình tỉnh giấc. Nhỏ thấy mình đang nắm trên cài gì đó mềm mềm, êm êm lạ.
_Trời, cô có đứng vậy không hả? Còn nhún nữa hả?
_Ủa, là người hả?- Nhỏ lật đật bò dậy.
_Chứ không lẽ là cái mền?
Tròn mắt nhìn người thanh niên trước mặt, nhỏ cố nén cười. Nếu anh ta mà biết nhỏ nghĩ anh ta là cái mền thật, chắc nhỏ có mà tiêu.
_Chuyện gì thế?- Mọi người chạy ra, bà Quang hỏi- Ai vậy Phong?
Nhỏ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Bà Quang đưa mắt nhìn chàng thanh niên, anh đang phủi phủi bụi nới cánh tay, mặt mày quá ư là khó coi.
_Mợ! Bộ mợ không nhận ra con hả?- Anh ta lên tiếng.
_Quốc Huy phải không?
_Con đó mợ!- Anh nhăn nhó- Nhà mợ mà cũng có đá tảng nữa sao?
_Làm gì có hả con?- Bà ngơ ngác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT