Thu Tuyết vẫn trừng mắt nhìn về phía tôi, ánh nhìn dao găm như muốn phóng đến giết chết tôi vậy. Ngay lúc cô ấy định nhào đến một lần nữa thì mẹ chồng tôi đã kịp thời chạy tới can ngăn, bà đẩy Thu Tuyết ra, cất sức quát lớn:

- Cô làm cái gì vậy Thu Tuyết?

Thu Tuyết nhìn thấy mẹ chồng tôi, căn bản là không dám làm càn nhưng lửa giận vẫn không giấu đi được, cô ấy gào khóc:

- Mẹ tránh ra đi... là nó hại chết con con... con phải trả thù cho con của con... mẹ tránh ra đi.

Thu Tuyết như phát điên, cô ấy không dám đến chỗ tôi nhưng lại đứng ở đó vừa khóc vừa gào, tiếng gào thét vang vọng nghe qua vô cùng thê lương. Phút chốc trong nhà đã tập trung rất nhiều người, có cả bà nội và cha chồng tôi cũng xuất hiện. Lúc bấy giờ Cảnh Bảo mới về đến, thấy tình hình hỗn loạn, chú ta hỏi chuyện Thu Tuyết. Đợi đến khi Thu Tuyết nói hết mọi chuyện ra, chú ta đột nhiên nổi giận đùng đùng rồi điên tiết lao về phía tôi xách cổ áo tôi lên, nếu không có mọi người ngăn anh ta lại, chắc anh ta đã quăng tôi ngã bể đầu rồi. Mẹ kiếp, tên vũ phu!

Cha chồng tôi đẩy Cảnh Bảo ra một bên, ông gằn giọng:

- Chuyện đâu còn có đó, bình tĩnh lại đi.

Mẹ chồng tôi với vài người chạy nhanh đến đỡ tôi dậy, bà lo lắng hỏi han tôi:

- Con có sao không? Có bị thương ở đau không?

Tôi cảm giác có chút không thoải mái nhưng lúc này toàn thân đang ê ẩm, tôi cũng không biết mình đau nhất là ở đâu nữa. Lại sợ mẹ chồng lo lắng, tôi mới khẽ dịu giọng:

- Hơi hơi đau thôi mẹ... con không sao đâu.

Mẹ chồng tôi thấy tôi không sao, bà lúc này mới quay sang Cảnh Bảo, bà giận dữ quát lên:

- Cảnh Bảo, anh bị làm sao vậy? Anh là đàn ông, còn chị dâu anh là đàn bà... anh nghĩ cái gì mà ra tay đánh phụ nữ?

Cảnh Bảo điên lên, anh ta trừng mắt gào thét:

- Tôi không quan tâm phụ nữ phụ nam gì hết, nó giết con tôi... tôi giết chết nó.

Nói chưa dứt lời thì anh ta đã muốn nhào đến chỗ tôi, cha chồng tôi đứng giữa, ông liền ôm Cảnh Bảo kéo lại, ông dùng sức quật Cảnh Bảo ngã xuống đất, giọng ông bất mãn tột cùng:

- Mày có thôi không hả, thằng con trời đánh này!

Cảnh Bảo vì không có phòng bị nên bị quật ngã ra sàn nhà, Thu Tuyết chạy nhanh đến đỡ anh ta dậy, trông biểu cảm hai vợ chồng họ chỉ toàn là lửa giận ngút trời. Thấy tình hình không ổn, tôi bèn lấy điện thoại lén đưa cho tôi Tiểu Đào, bảo cô ấy nhanh chóng gọi kêu Cảnh Long trở về, càng nhanh càng tốt.

Cảnh Bảo lúc này như hóa thành người khác, anh ta hung hăng nhìn về phía cha chồng tôi, giọng dữ tợn:

- Ba, bộ ba không thấy hình nhân kia hả? Ba có thấy con đàn bà kia nó giết con trai của con không? Ba có thấy không?

Cha chồng tôi trừng mắt, ông gầm lên:

- Mày muốn buộc tội người ta cũng cần đủ bằng chứng, mày chỉ mới biết có một chút đã muốn giết người... mày coi thường luật pháp như vậy hả Cảnh Bảo?

Cảnh Bảo người khinh thường:

- Luật pháp là cái móng gì? Con đây không sợ... con nhỏ đó có chết thì ba cũng không để con chết... con sợ gì? Sợ gì chứ?

Cha chồng tôi tức đến nghẹn họng, mặt ông đỏ bừng lên, gân xanh như nổi hết lên trêи trán, giọng ông như vũ bão:

- Mày câm miệng đi! Bất hiếu!

Biết cha chồng tôi đã nổi giận thật sự, Cảnh Bảo liền thức thời im lặng không nói gì nữa. Sau khi tình hình ổn định hơn, bà nội mới lên tiếng chất vấn:

- Là chuyện gì mà loạn lên như tổ ong vò vẽ vậy? Vợ chồng Cảnh Bảo với An An đi lên kia, nội muốn hỏi chuyện mấy đứa.

Cảnh Bảo trừng mắt nhìn về phía tôi, anh ta tự mình đứng dậy rồi đi theo sau lưng bà nội, Thu Tuyết thì đi tới nhặt hình nhân kia lên, sau đó liếc mắt nhìn tôi, ý tứ giận dữ không giấu đi đâu được. Tôi với mọi người cũng đi theo sau, trong lòng tôi lúc này cũng loạn không kém, chỉ là nỗi sợ hãi cũng không quá nhiều bởi vì tôi biết bản thân tôi không hề liên quan gì tới hình nhân kia hết...

Mọi người tập trung xung quanh bàn lớn, bà nội lúc này mới nhìn về phía Thu Tuyết, bà cất giọng nghiêm nghị, hỏi:

- Thu Tuyết, con nói trước đi... rốt cuộc là có chuyện gì?

Thu Tuyết đặt hình nhân kia xuống bàn, giọng cô ấy đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt trực trào như sắp rơi ra ngoài, cô ấy nói:

- Bà Nội, cha mẹ, mọi người phải làm chủ cho con... lấy lại công bằng cho con trai của con.

Tiếng khóc rấm rứt vang lên, bà nội nhịn không được, lại hỏi:

- Thì con cứ nói ra đi, là chuyện gì? Con không nói thì làm sao nội biết là con bị oan ức gì mà đòi công bằng cho con?

Thu Tuyết gật gật đầu, cô ấy lau nước mắt trêи mặt rồi đột nhiên nhìn chằm chằm về phía tôi, bộ dạng phẫn uất, cô ấy gằn giọng:

- Chính là chị ta, chính chị ta hại chết con trai của con... chị ta ganh tị con có thai trước nên tìm cách hãm hại con... đây... mới người nhìn đi... hình nhân này... hình nhân này ở sau lưng có viết tên họ với ngày sinh tháng đẻ của con...

Như sợ mọi người không nhìn thấy, Thu Tuyết liền đi tới chỗ để hình nhân, cô ấy chỉ vào chỗ bụng của hình nhân, giọng ai oán:

- Đây, hình nhân này là tượng trưng cho cơ thể đang mang thai của con... kim đâm vào bụng... là muốn giết chết con của con... hức hức... mọi người phải làm chủ cho con... lấy lại công bằng cho mẹ con con...

Lại nhìn về phía tôi, Thu Tuyết buông lời mắng chửi:

- Đồ ác độc, tôi cứ tưởng chị thật lòng thương mẹ con tôi... ai dè... đồ độc ác!

Cảnh Bảo nhịn nãy giờ, giờ mới lên tiếng chửi rủa:

- Tôi đã nghi ngờ cô từ ngay lúc đầu rồi, lúc con trai tôi vừa mới mất... cô không biết ở đâu đã có mặt ngay ở bệnh viện... là cô đợi thời cơ đúng không? Cô biết được lúc nào vợ tôi sẽ hư thai nên cô theo dõi canh chừng... đúng chưa? Cô giả vờ tử tế để qua mặt mọi người chứ gì... nằm mơ đi... nằm mơ đi...

Tôi nhìn về phía Cảnh Bảo, trong đầu cảm thấy choáng váng thật sự. Sao người đàn ông này không dùng trí não để làm việc, biết đâu anh ta sẽ thành công vang dội lắm đó... đúng là điên khùng mà!

Đợi cho hai vợ chồng bọn họ kể lể chửi rủa xong hết mọi chuyện, tôi mới bắt đầu lên tiếng bào chữa cho mình. Tôi cầm hình nhân người lên xem, đúng là phía sau có chữ viết bằng máu ghi rõ tên tuổi cộng thêm ngày tháng năm sinh của Thu Tuyết, còn phía trước thì kim đâm đầy người, máu me be bét, trông quả thật rất dị hợm. Quan sát thật kỹ trước sau, tôi mới nhìn về phía Thu Tuyết, tôi hỏi:

- Cô nói cô tìm thấy hình nhân này ở đâu mà nói là tôi hại mẹ con cô?

Thu Tuyết cười khinh bỉ:

- Chị nghĩ tôi đổ oan cho chị hả? Nếu tôi không tìm được ở trong phòng chị... tôi cũng không dám tin là do chỉ làm.

Tôi ngạc nhiên:

- Cô lục soát phòng tôi?

- Phải, nếu không lục thì tôi làm sao tìm ra được.

Tôi có hơi giận dữ, tôi ghét nhất là chuyện người ta không xin phép mà đã đụng đến đồ vật của tôi...

Tôi nhìn Thu Tuyết, khó chịu lên tiếng:

- Cô tự tiện lên phòng tôi rồi tự dưng nói là tìm ra hình nhân này, sau đó đổ tội cho tôi... ai tin cô được chứ? Lỡ như là cô muốn đổ oan cho tôi thì sao?

Thu Tuyết cười lạnh, cô ta gằn giọng:

- Tôi biết là chị sẽ nói như vậy... để đề phòng chị không nhận tội, lúc tôi lên phòng chị, tôi có đưa thím Đại với Tiểu Đào theo cùng... nếu không tin, chị có thể hỏi bọn họ.

Cha chồng tôi lúc này quát nhẹ:

- Thím Đại với Tiểu Đào đâu... ra đây tôi hỏi chuyện... lời mợ Tư nói nãy giờ có thật không?

Thím Đại run rẩy liếc nhìn mẹ chồng tôi, thím ấy run run trả lời:

- Dạ thưa ông chủ, bà chủ... đúng là mợ Tư... mợ Tư nói thiệt... tôi với Tiểu Đào đi theo mợ ấy... thấy mợ ấy... tìm được hình nhân này ở sau lưng bức tranh treo trêи tường trong phòng cậu mợ Hai.

Cha chồng tôi quát lớn:

- Có chính xác là như vậy không? Bà tận mắt nhìn thấy phải không?

Thím Đại rụt rè gật đầu:

- Dạ phải... phải...

Tôi nhìn thím Đại, lại nhìn sang Tiểu Đào, hai người bọn họ, một là theo mẹ chồng tôi, hai là bạn bè thân thiết với tôi... không có lý do nào mà bọn họ lại bán đứng hãm hại tôi được. Nếu vậy thì chỉ có thể nói, đã có người canh lúc tôi sơ hở mà giấu hình nhân này ở trong phòng tôi, chỉ chờ để vu vạ cho tôi...

Lại nhìn về phía Thu Tuyết đang dùng ánh mắt ai oán nhìn tôi, trông bộ dáng cô ta không phải như đang giả vờ... chỉ là... liệu đây là do cô ta muốn hãm hại tôi hay là có người khác muốn hãm hại tôi thông qua cái chết của con trai Thu Tuyết?

Sau khi có được câu xác nhận của thím Đại, cha chồng tôi giọng trầm xuống hẳn, ông nhìn về phía tôi, hỏi lớn:

- An An, con nói thế nào về việc này?

Tôi đặt hình nhân thế mạng xuống bàn, lúc này lại nghiêm túc hỏi thím Đại:

- Lúc mợ Tư vào phòng tôi, mợ ấy đi thẳng một nước đến bức tranh treo trêи tường rồi tìm được hình nhân này hay là tìm kiếm một hồi mới tìm ra được?

Nghe tôi hỏi, thím Đại lại run rẩy trả lời:

- Là... là tìm một hồi lâu mới tìm được.

Câu trả lời chắc chắn của thím Đại làm cho vợ chồng Cảnh Bảo như càng thêm giận dữ, Cảnh Bảo hướng về phía tôi, anh ta buông lời mắng chửi không thương xót. Mà tôi lúc này cũng hoảng loạn không kém, bây giờ nhân chứng vật chứng đều quá bất lợi cho tôi, tôi nhất thời không thể bào chữa được cho mình nữa. Biết là tôi không có làm chuyện độc ác này nhưng tôi phải giúp mình bằng cách nào đây? Hình nhân tìm được trong phòng tôi, lại có thím Đại với Tiểu Đào làm chứng...

- Thu Tuyết, làm sao cô biết cô bị người ta yếm, tôi không nghĩ là tự dưng cô lại biết được chuyện này?

Nghe tôi hỏi, Thu Tuyết đanh mặt lại nhìn tôi:

- Chị hỏi dư thừa, là dì cháu tôi đi xem thầy, chính thầy chỉ điểm cho tôi như vậy... ban đầu tôi không nghĩ là chị đâu nhưng sau khi... sau khi...

Nói tới đây, Thu Tuyết có hơi dè chừng nhìn về phía mẹ chồng tôi, giọng cô ta nhỏ lại:

- Sau khi tìm ở phòng của mẹ không tìm được gì... vậy thì chỉ còn duy nhất một mình chị... mà đúng là do chị làm... nếu chị không làm thì hình nhân này ở đâu mà ra? Là tôi tự làm hả? Tôi không có bị điên, tôi dù ngu tới cỡ nào cũng biết đây là chuyện ác... tôi sẽ không hại con tôi... có chết tôi cũng không hại con tôi...

Cô ta vừa nói vừa khóc, khóc ấm ức tủi hờn, như chịu đựng không nổi nữa, cô ta ngã khụy xuống nền nhà rồi gục mặt lên mặt bàn mà khóc. Tiếng khóc xé lòng khiến ai nghe thấy cũng đều cảm thấy xót xa, đến tôi cũng thấy thê lương trong lòng...

Ngay lúc tôi còn thẩn thờ nhìn Thu Tuyết thì từ xa, Cảnh Bảo đã nhào đến trước mặt tôi, gương mặt anh ta đỏ bừng, để lộ hai mắt trừng lớn đằng đằng sát khí... anh ta đưa tay về phía trước là muốn bóp chết tôi... muốn siết chết tôi...

Do tôi phát giác quá chậm nên căn bản lúc này là không thể né được, hai mắt tôi mở to ra nhìn anh ta, toàn thân căng cứng đến bất động...

- Mày chết đi, tao siết chết mày!

Tiếng gào của Cảnh Bảo vang lên, ngay lúc tôi tưởng là tôi tiêu đời rồi thì...

"Bộp, bộp",

"Hự".

Tiếng đấm nhau kèm theo tiếng rêи của ai đó vang lên, nghe qua thì là tiếng kêu của Cảnh Bảo. Tôi lúc này mới phát hiện là mình không sao, đồng thời Cảnh Bảo cũng bị đấm cho ngã nhào xuống đất, máu mũi máu miệng chảy dài ra đỏ thẫm. Kèm theo đó là tiếng quát giận ngút trời vang lên:

- Ai cho chú động vào vợ tôi? Cút!

Trước mặt tôi là Cảnh Long... Cảnh Long... trời ơi, chồng tôi ngầu quá, siêu ngầu luôn!

Cảnh Bảo trông to xác chứ người yếu như sên, bị đấm có mấy phát mà đã nằm luôn không dậy nổi. Cảnh Long lúc này mới quay lại nhìn tôi, anh đi nhanh đến chỗ tôi, nhìn tôi từ trêи xuống dưới một vòng, anh gấp đến đỏ mặt, hỏi lớn:

- Em có sao không hả? Có bị thương ở chỗ nào không? Nó có đánh trúng em không? Có không?

Tôi nhìn bộ dạng lo lắng của anh mà trong lòng như có dòng suối ấm chảy ào qua, cảm giác hạnh phúc không cách nào kìm nén lại được. Tôi trước giờ cứ nghĩ là chồng tôi yếu đuối lắm chứ, ai ngờ... anh vậy mà mạnh mẽ ngầu lồi ghê luôn... đàn ông dễ sợ à!

Thấy tôi không trả lời, Cảnh Long lại hỏi, lần này là quýnh lên luôn chứ không chỉ là lo lắng bình thường nữa:

- Em trả lời anh đi, em bị trúng chỗ nào rồi phải không? Đau lắm phải không? Trả lời đi, đừng làm anh sợ mà... An An...

Thấy anh lo lắng đến hoảng lên, tôi mới vội vàng lên tiếng định trấn an anh. Thế nhưng lời nói còn nằm ở trong miệng thì bụng tôi đột nhiên lại quặng lên một phát, cảm giác hoa mắt chóng mặt không đứng vững được nữa. Bụng dưới quặng một cái rồi lại quặng hai cái, tần số quặng lên càng lúc càng nhiều. Mồ hôi vã trêи trán, tôi run run ngã vào lòng Cảnh Long, môi mấp máy run run, khẽ rêи rỉ:

- Bụng em... đau... đau quá!

Tôi thấy Cảnh Long nhíu chặt chân mày, trong mắt hoàn toàn là kinh hoảng, anh tức tốc bồng tôi lên, giọng anh run run mà trấn an tôi:

- Anh đưa em đi bệnh viện, em yên tâm đi, sẽ không sao đâu... em nhất định không sao đâu.

Tay tôi siết chặt vào áo anh, răng cắn chặt vào môi để ngăn cho bản thân mình không phát ra tiếng rêи rỉ đau đớn làm cho anh lo lắng. Trước mắt lúc này như nhòe đi, cơn buồn ngủ từ đâu tự dưng ập tới... bụng tôi lúc này... đau... đau... vẫn còn đau quá đi mất!

Một giây, hai giây, ba giây... cơ thể tôi bắt đầu rơi vào trạng thái mất đi tri thức, trước lúc hôn mê, tôi chỉ nghe được tiếng gào lên của Cảnh Long, tiếng gào thét vang vọng mà đau lòng!

_______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play