Suốt buổi tiệc, Cảnh Long rất không tập trung, tôi thấy anh có khi đứng thất thần một mình không nói chuyện với ai, lại không biết là anh đang suy nghĩ chuyện gì nữa...
Còn về phía Lệ Dung, cô ấy sau khi tặng quà mừng thọ cho bà nội xong, ngồi nán lại một chút rồi lại xin phép về trước.
Tiễn Lệ Dung ra về, cô ấy cười nói với tôi:
- Cô thật sự đẹp lắm đó An An, ba tôi mà thấy cô trong diện mạo này, ông ấy hẵn là ngạc nhiên lắm.
Tôi cười, đáp lại:
- Cô cũng đẹp lắm, trước cứ thấy cô đeo khẩu trang suốt thôi...
Lại có chút tò mò, tôi hỏi:
- Cái này... là cô phẫu thuật thẩm mỹ thật à?
Lệ Dung cười tươi:
- Một chút...
Tôi gật gù, lại chợt nhớ đến chuyện cô gái trong tấm ảnh của Cảnh Long, tôi mới lựa lời hỏi:
- Lệ Dung... cô không phải người ở đây thật hả?
Cô ấy gật đầu:
- Tôi không phải người ở đây, ba tôi cũng không phải dân địa phương gốc ở đây mà. Nói chung tôi chỉ mới về đây sống và làm việc ở công ty của ba tôi thôi, trước kia tôi du học nước ngoài. Nhưng có chuyện gì sao An An?
Tôi lắc lắc đầu, vờ đáp:
- Không có chuyện gì đâu, tại tôi thấy cô rất giống với một người bạn của tôi ấy mà.
Lệ Dung lại nói:
- Vậy à... chắc là người giống người rồi, tôi trước giờ không sống ở đây, mà cũng không sống ở Việt Nam. Hôm nào rảnh rỗi gặp nhau, cô cho tôi xem thử ảnh của người bạn cô đi, tôi cũng tò mò quá, không biết người khác giống mình sẽ như thế nào.
Tôi cười cười:
- Cũng được, hẹn cô khi nào rảnh vậy.
Nói thêm vài câu nữa, Lệ Dung cũng ra về. Tôi đứng trước sân rồi nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Lệ Dung, trong lòng có biết bao nhiêu là hoài nghi cùng lo lắng. Từ trước, tôi đã cảm thấy giữa Lệ Dung và Cảnh Long có gì đó rất kỳ lạ rồi, chỉ là lúc đó cảm giác và mọi chuyện vẫn còn rất mơ hồ nên tôi cũng lờ cho qua đi không muốn nghĩ nhiều đến. Giờ lại phát hiện ra Lệ Dung rất giống với cô gái trong những bức ảnh mà Cảnh Long vẫn còn cất giữ cho đến tận bây giờ... cảm giác của tôi lúc này... thật sự không thoải mái một chút nào hết.
Nếu Lệ Dung thật sự là cô gái đó, nếu thái độ của Cảnh Long vẫn còn ngờ nghệch đến như vậy... tôi thật sự không muốn nghĩ đến chuyện này một chút nào nữa hết!
- Sao em lại đứng ở đây? Lệ Dung về rồi à?
Là giọng của Cảnh Long, vừa hỏi anh ấy vừa bước đến bên cạnh tôi, giọng vô cùng ấm. Nghe anh ấy hỏi, tôi nhàn nhạt cất giọng trả lời:
- Cô ấy vừa mới về.
Cảnh Long hôm nay mặc âu phục rất lịch lãm, từ cơ thể anh toát ra sự ưu tú mà khó người đàn ông nào có được. Hai tay anh đút vào trong túi quần, ánh nhìn xa xăm, tựa như chất chứa rất nhiều tâm sự. Nhìn anh như thế, trong lòng tôi rất khó chịu, rất muốn hỏi thẳng anh mọi chuyện là như thế nào, tại sao anh lại như vậy... nhưng vẫn ngại vấn đề tiệc tùng cho nên phải kìm lại tất cả hoài nghi trong lòng mình xuống...
Hai bọn tôi im lặng cũng khá lâu, đang cảm thấy rất buồn bực thì đột nhiên Cảnh Long bên cạnh lại cất giọng khàn khàn nói với tôi:
- Em đăng buồn bực chuyện gì đúng không? Em biết được những gì rồi?
Tôi có hơi ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng thắng không chút vòng vo này của anh. Nghĩ nghĩ vài giây, tôi mới trả lời, cũng gọi là thẳng thắn:
- Em biết rất ít nên em muốn anh nói cho em nghe thêm vài chuyện... về anh và Lệ Dung.
Cảnh Long quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ánh lên nhiều tia phức tạp:
- Anh và Lệ Dung... thật sự không có gì hết.
Tôi cứng rắn hỏi:
- Vậy tại sao khi thấy cô ấy... anh lại có biểu hiện như vậy? Anh trước giờ chưa từng như vậy, anh cũng đừng có nói với em là hai người không có chuyện gì... em không phải đứa trẻ lên 3.
Cảnh Long chau mày, biểu cảm có hơi bất lực:
- Thật sự bọn anh không có gì với nhau hết, chỉ là...
- Chỉ là thế nào?
Cảnh Long thoáng do dự:
- Chỉ là... Lệ Dung... cô ta rất giống với một người bạn trước kia của anh...
Tôi lại hỏi, như muốn ép anh nói ra tất cả mọi chuyện:
- Rất giống với người bạn nào? Người bạn nào mà khiến anh mất tập trung đến như vậy? Em tò mò thật đó.
Cảnh Long đột nhiên thở dài rầu rĩ, anh nắm lấy tay tôi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:
- Em biết rồi thì đừng hỏi anh như vậy nữa... anh bây giờ khá là sốc... em đừng hỏi đố anh như vậy nữa có được không?
Anh không nói thì thôi, nói ra lại càng làm tôi khó chịu:
- Ơ, em đã làm gì anh mà anh nói như thể em muốn ép chết anh vậy?
Thấy tôi có vẻ giận, anh vội dỗ dành:
- Không, anh không có ý đó... ý anh là... thật ra...
Thấy anh cứ ấp úng nói mãi không nên lời, nghĩ thì cũng thấy có chút đáng thương... Thôi không làm khó anh nữa, tôi liền dịu giọng, nói:
- Em không ép anh nữa nhưng em nghĩ anh nên nói cho em biết một chút về người bạn kia của anh. Mình là vợ chồng, tốt nhất đừng nên giấu giếm gì nhau hết, anh hiểu chưa?
Cảnh Long gật đầu:
- Anh cũng không muốn giấu em, chỉ là... anh không nghĩ cô ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh như vậy. Đợi xong tiệc anh sẽ nói cho em nghe hết mọi chuyện, yên tâm, anh không giấu em chuyện gì đâu.
- Tạm tin anh.
Nói rồi hai bọn tôi quay vào trong để tiếp tục buổi tiệc mừng thọ của bà nội, Cảnh Long lúc này đã quay trở lại bình thường, anh cũng không còn vẻ kỳ lạ như khi nãy nữa. Quá nửa buổi tiệc thì cha mẹ tôi xin phép về trước vì cha tôi lúc này cũng đã ngà ngà say. Tiễn cha mẹ xong, lúc tôi quay vào trong thì lại bắt gặp Bảo Châu đang ngồi một mình ở trong sân, trong bộ dạng có hơi thất thần một chút. Vốn cũng không thân thiết gì nên tôi cũng không muốn đi lại hỏi thăm xem cô ấy thế nào. Tốt nhất là đừng liên quan đến cô ấy, mắc công lại có chuyện không hay.
Bữa tiệc gần đến khuya mới kết thúc hẳn, cha chồng tôi, Cảnh Bảo với cả Cảnh Đức cũng đều say bí tỉ. Cảnh Đức bình thường rất ít uống rượu bia mà nay cũng uống đến say không thấy đường đi. Mà trông chú ấy như có tâm sự gì ấy, miệng cứ nói lảm nhảm cái gì nghe mãi nghe không rõ. Cảnh Long kêu người đưa chú ấy lên phòng, cả Cảnh Bảo và cha chồng tôi cũng đều như vậy.
Sắp xếp xong xuôi, tôi với Cảnh Long cũng lên phòng nghỉ ngơi, lúc tôi tắm ra thì đã thấy Cảnh Long đang uống rượu, vẻ mặt đâm chiêu vô cùng. Thấy tôi bước ra, anh hướng mắt nhìn về phía tôi, cười bảo:
- Em lại đây ngồi đi, anh lấy sẵn cho em 1 ly trà lạnh rồi này.
Tôi đi tới chỗ anh, uống vào một hớp trà lạnh giữa đêm khuya... ái chà, đúng là sảng kɧօáϊ lắm. Thấy tôi có vẻ dễ chịu, anh lại nhàn nhạt cất giọng, anh nói:
- Chắc em đã nhìn thấy mấy tấm ảnh anh cất trong tủ rồi phải không?
Tôi không lấy làm chột dạ, hiên ngang gật đầu:
- Phải, em thấy rồi, em cũng đem xuống hỏi mẹ... mẹ nói không nhớ cô gái chụp chung với anh tên gì, không có ấn tượng.
Cảnh Long cười khổ:
- Có ai xem trộm ảnh của người khác mà hiên ngang như em không hả?
Tôi lườm nguýt anh:
- Em không có xem trộm, em là vợ anh, đây là phòng em, cái tủ đó cũng là của em... em xem đồ trong tủ của mình thì sao gọi là xem trộm được? Cái này là do anh có tật nên khi bị em phát hiện anh mới giật mình... hừ!
Anh véo cái mũi của tôi, giọng khàn khàn:
- Em biết suy nghĩ linh tinh vậy sao không đem ảnh đó ra hỏi thẳng anh? Em vòng vo đưa cho mẹ làm gì?
Tôi bỉu môi:
- Em đã hỏi anh rồi, chính miệng anh nói là anh không có người yêu cũ... giờ lại còn lươn lẹo trách em...
Cảnh Long cười lớn:
- Thì anh nói đúng sự thật còn gì, anh làm gì có người yêu cũ?
Tôi cười nhếch môi:
- Tin được lời anh nói thì heo nái cũng biết leo cây.
- Anh nói thật mà.
Tôi gật gật đầu, bỏ ly trà lạnh xuống bàn, tôi bắt đầu chất vấn:
- Vậy anh nói đi, cô gái chụp chung với anh trong mấy tấm ảnh kia là ai? Nếu không có gì với cô ấy... vậy sao khi nhìn thấy Lệ Dung, anh lại thất thần như vậy?
Cảnh Long lúc này lại trầm mặt xuống, giọng cũng kém vui tươi đi một chút:
- Anh có lý do chính đáng.
- Lý do gì?
Cảnh Long hớp vào một chút rượu trong ly, giọng anh khàn khàn đầy hoài niệm:
- Cô gái chụp ảnh cùng với anh... cô ấy tên là Vân, Thuỳ Vân... là bạn thân của Bảo Châu và Bảo Ngọc. Sở dĩ khi nhìn thấy Lệ Dung mà anh lại biến sắc như vậy... là vì anh không nghĩ là trêи đời này lại có người giống với Thuỳ Vân nhiều đến như thế...
Tôi khẽ hỏi:
- Là vì anh có tình cảm với cô ấy? Tình cảm với Thuỳ Vân?
Cảnh Long nhìn tôi, anh nói ra những lời thật lòng:
- Thật ra... đúng là anh từng có tình cảm với Thuỳ Vân... nhưng thứ tình cảm đó là tình cảm thời thanh niên... nó giống như là say nắng vậy. Anh quan tâm em ấy nhiều hơn Bảo Châu Bảo Ngọc một chút, em ấy cũng xem anh quan trọng hơn là một người anh trai bình thường. Bọn anh đơn giản là có để ý đến nhau... nhưng cái đó không gọi là tình yêu, em ấy cũng không thể gọi là người yêu cũ của anh được.
Tôi tò mò thật sự:
- Tại sao? Hai người thích nhau thì sao lại không yêu nhau?
Cảnh Long cười cười:
- Cứ thích nhau thì phải yêu nhau à... anh không nghĩ như vậy. Anh lúc đó mang trong lòng rất nhiều ước mơ, rất nhiều hoài bão cho tương lai, thế nên đối với anh, chuyện tình cảm nam nữ là không quan trọng lắm. Anh cũng từng có suy nghĩ đến chuyện sẽ tìm hiểu Thuỳ Vân nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh lại thấy không nên yêu đương vào cái độ tuổi suy nghĩ chưa chín chắn ấy....
Dừng một lát, anh lại nói thêm, giọng rất kiên định:
- Hoặc có thể... tình cảm của anh dành cho Thuỳ Vân không đủ lớn để anh nói lời yêu thương em ấy. Thế nên bọn anh chỉ dừng lại ở mối quan hệ anh em, giống như anh đối với chị em Bảo Châu Bảo Ngọc vậy. Còn những bức ảnh kia, anh giữ là vì kỷ niệm, cũng lâu rồi anh không có lấy ra xem, có khi là quên mất luôn rồi.
Tôi nhìn anh, nghe giọng của anh, tôi cảm nhận được là anh đang nói những lời rất thật lòng, không có chút gì giống như là dối trá cả. Nhưng nếu đã là như vậy... vậy thì tại sao...
Thấy tôi cứ nhìn anh chằm chằm, anh khẽ vuốt ve má tôi, giọng anh rất dịu:
- Em có biết vì sao anh lại sốc khi nhìn thấy gương mặt của Lệ Dung không?
Tôi ngơ ngác lắc lắc đầu.
Cảnh Long đặt ly rượu xuống bàn, một giọng nói chất chứa khá nhiều sự chua xót:
- Vì Thuỳ Vân... em ấy đã chết rồi!
___________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT