Lê Hoặc ỷ vào hai người khác không nhìn thấy linh thể, không kiêng kị mà đánh giá nó, da lông đen thui bóng loáng không dính nước, mắt to ngậm nước long lanh trắng đen rõ ràng, còn có mắt hai mí cùng lông mi cong cong, quái manh.

Không khác biệt với suy đoán lúc trước của hắn lắm, ngoại trừ hình thể quá lớn, nhìn sao cũng thấy đây là một con chó.

Đại cẩu nằm sấp xuống, cọ cọ tay Lê Hoặc, nhưng bởi vì là linh thể, căn bản không đụng tới được.

Lê Hoặc quay đầu đi ra ngoài, chưa được hai bước, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống, đêm nay lần thứ ba được đỡ lấy, Bùi Dực Thần âm thanh mang theo ý cười vang lên bên tai, "Hay là tôi dìu đại sư đi ra ngoài?"

Lê Hoặc theo bản năng dựa vào kính râm, chân cao chân thấp khập khiễng bước đi, "Làm phiền."

Đi tới nửa đường, liền nghe Bùi Dực Thần xa xôi mà nói: "Đại sư, tôi thấy ngài có chút quen mắt, chúng ta có phải từng gặp nhau?"

Lê Hoặc tay nhất đốn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp, "Ta thấy quỷ còn nhiều hơn thấy người, ngươi xác định từng gặp ta?"

Bùi Dực Thần: "..."

Lê Hoặc liền lấy ra một lá bùa siêu độ dán lên gáy của nó, dùng âm thanh hai người kia không nghe được nói: "Đi luân hồi đi, phía dưới sẽ tranh thủ khoan hồng xử lý, lần sau đừng làm chó giữ cửa nữa."

Thời xưa những gia đình giàu có chờ đợi thời điểm chôn cất, sẽ tìm một hung thú chôn cùng chủ nhân để làm thủ vệ, vì để hồn phách hung thú tồn tại, chết rồi không thể tiêu tan, họ thỉnh thuật sĩ đánh tan ba hồn bảy vía phong bế với hài cốt bên trong.

Hồn phách không hoàn toàn hung thú không luân hồi, để lại chấp niệm canh giữ mộ phần này, chỉ có thể mãi mãi ở lại đây trông coi.

Ông chủ nhà trọ cầm về chính là một khối hài cốt trong đó, đại cẩu tưởng mọi người muốn phá hoại nghĩa địa của chủ nhân, liền liên tiếp gây ra cớ sự này.

Đại cẩu nhắm mắt lại, linh thể từ từ tiêu tan.

Lê Hoặc thở phào một hơi, mệt như mới vừa tập xong năm trăm cái squat với gập bụng, đại não thiếu dưỡng khí, cả người đều quay vù vù, mới vừa bước một bước đã lảo đảo loạng choạng.

Đang lúc bối rối, hắn bắt được một vạt áo, sau đó liền chìm vào trong lồng ngực một người.

Hương vị mát lạnh quanh quẩn trong mũi, giúp đầu óc đang căng như dây đàn của hắn thư thái một chút, liền một thân mệt nhọc cũng giảm bớt không ít.

Lê Hoặc không khách khí, trước khi bị đẩy ra hít nhiều thêm hai cái.

Bùi Dực Thần chờ nửa ngày cũng không thấy hắn đứng vững, lên tiếng hỏi: "Đại sư, ngài có khỏe không?"

Lê Hoặc tiếc nuối thu tay về, ho khan hai tiếng, "Vật gây sự đã trục xuất, về sau các ngươi cần phải tìm miếng phong thủy bảo địa, đem di hài chủ nhân mộ phần thỉnh đi mới có thể triệt để hóa giải oán khí."

Bùi Dực Thần vẫy tay bảo Tu Tư lập tức bắt tay đi làm, "Còn gì nữa không?"

"Lệ phí đi đứng làm ơn thanh toán trong vòng ba ngày, đêm đã khuya, bản tọa đi trước một bước." Lê Hoặc nói xong xoay người rời đi.

Bùi Dực Thần nắn vuốt ngón tay bỏ vào bên trong túi áo, nhàn nhạt mà nhắc nhở, "Đi ngược rồi."

"..."

Đi tới giao lộ, Tu Tư lái xe đến, Lê Hoặc vốn không muốn cùng bọn họ cùng đi ra ngoài, nhưng xung quanh đây căn bản không có xe taxi, kiên trì một người đi ra ngoài cũng rất kỳ quái.

Trên đường trở về, trong xe ấm áp làm Lê Hoặc buồn ngủ, bất đắc dĩ thân thể này đang mệt mỏi, hắn kiên trì mấy phút vẫn là ngủ thiếp đi.

Bùi Dực Thần: "Bên kia nói thế nào?"

Tu Tư vừa lái xe vừa báo cáo, "Ban ngành liên quan cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần bên này biết, bên kia sẽ tuyên bố thông cáo, sáng mai di chuyển mộ phần đúng chỗ, muộn nhất vài ngày* là có thể khởi công bình thường."

*trong qt là 'hậu thiên', t không biết nên tự đoán, bạn nào biết cmt góp ý để t sửa lại nhe.

"Ừm."

Bùi Dực Thần suy nghĩ, đột nhiên vai chìm xuống, Lê Hoặc không biết thời điểm đang ngủ, cả người nghiêng qua dựa lên người hắn, kính râm từ trên mũi trượt xuống dưới một ít, từ góc độ này của hắn có thể nhìn thấy hai hàng lông mi phủ xuống.

Tu Tư quan sát qua kính, thấy ông chủ mình tiểu tâm dực dực* giúp người ta điều chỉnh tư thế, nội tâm cực kỳ kinh ngạc.

*cẩn thận, cẩn trọng, tỉ mỉ

Ông chủ không bị quỷ bám người đi?!

Hắn lúc nào ôn nhu với người khác như thế chứ?!

Trước khi bị đánh thức Lê Hoặc không nghĩ tới mình có thể trong xe của người khác ngủ ngon đến như vậy.

"Đến đâu rồi?" Hắn dụi dụi mắt đụng phải kính râm, lúc này mới nhớ tới chính mình còn đang đóng giả người khác.

Bùi Dực Thần: "Ngài ở chỗ nào, tôi bảo Tu Tư đưa ngài trở về."

Bất luận nói ở đâu, đều được đưa đón trở về, quá phiền toái, Lê Hoặc lắc đầu, khàn cổ họng nói: "Không cần, đưa tới đây là được rồi."

Bùi Dực Thần nói Tu Tư dừng xe bên đường.

Vừa tới ký túc xá, keng đến một tiếng, Lê Hoặc lấy điện thoại di động ra nhìn, năm triệu vào tài khoản.

Mới vài ngày liền kiếm lời sáu triệu, tốc độ còn rất nhanh lẹ.

Chờ hắn mua biệt thự cạnh biển, lại mua thêm con phố, nửa cuối đời trải qua sinh hoạt Bao Tô Công(?), cũng coi như là giúp nguyên thân có kết cục viên mãn.

Ngày thứ hai, đoàn kịch như ăn tết, ai ai cũng vui sướng, còn có người đề nghị mua pháo hoa bắn xua đi xúi quẩy.

Chu Chấn Hải thấy Lê Hoặc, đem hắn kéo đến bên góc, cười không khép được mồm, "Lê Hoặc, bùa của cậu thật sự hiệu nghiệm, lập tức rõ ràng a!"

Lê Hoặc nhịn cả đêm, thiếu ngủ cộng thêm mệt nhọc, tinh thần không quá tốt, miễn cưỡng cười cười.

Quỷ đi cả rồi, đương nhiên là hiệu nghiệm.

"Haiz a." Chu Chấn Hải cảm khái một tiếng, thấy hắn một mặt uể oải, có chút hổ thẹn, "Lần này nhờ có cậu, nếu không đoàn phim chúng ta không biết còn phải tổn thất bao nhiêu, mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi bảo người hầm móng heo cho cậu."

"..."

Lê Hoặc ngày hôm nay đừng đùa(?),đi dạo trường quay một vòng, gặp gỡ Cố An vừa vặn nghỉ ngơi liền hàn huyên hai câu.

Cố An ôm vai hắn, nhìn hai bên một chút, thấp giọng hỏi: "Tiểu Lê a, cậu nói cậu vẽ bùa bình an lợi hại như vậy, bùa nhân duyên hôm trước..."

Lê Hoặc cười cười, "Anh có mang không?"

"Mang a!" Cố An sợ hắn không tin, từ trong diễn phục móc ra hoàng phù lắc lắc rồi nhét trở lại, xem như bảo bối, "Đây chính là đạo cụ trọng yếu, lần sau còn phải sử dụng."

Lê Hoặc vỗ vỗ hắn, "Vậy anh cứ mang đi."

"..."

Trước khi rời đi cũng chưa nói bùa kia rốt cục có hữu dụng hay không, chỉ cho hắn một nụ cười, để bản thân hắn tự lĩnh hội.

Chưa tới buổi trưa, Bùi đại tổng tài gọi điện thoại tới, nói là mộ mới đã di chuyển ổn, để hắn tới xác nhận, hai người hẹn gặp mặt ở cửa thôn.

"Trước tiên đến cửa hàng nhang đèn một chuyến đi."

Bùi Dực Thần không có ý kiến gì, điều khiển xe vững vàng đi ra ngoài.

Nghiêng đầu nhìn thấy tư thế Bùi Dực Thần lái xe vui tai vui mắt, Lê Hoặc có chút lý giải nguyên nhân tại sao nguyên thân lại yêu thích xe như thế.

Bùi Dực Thần vóc người tỉ lệ cân xứng, lớn lên anh tuấn, hiếm thấy nhất là khí tràng thanh minh, không có một tia vẩn đục, cái này đối với xuất thân hào môn lại lăn lộn trên thương trường mà nói quả thực là kỳ tích.

Thời điểm như thế này có phải là nên cảm thán một tiếng hào quang nhân vật chính? Bất quá như vậy Đường Mộ kia, thực sự là bông hoa nhài cắm bãi 'cớt' trâu.

Bông hoa nhài Bùi Dực Thần một tay nắm vô-lăng, nhìn về phía trước, "Nhìn cái gì?"

"Không có gì." Lê Hoặc bị bắt quả tanh cũng không thu tầm mắt, "Mặt anh đẹp như vậy nên nhìn thêm hai cái, làm sao, không cho xem à?"

Bùi Dực Thần ngón tay nhảy một cái, trên mặt bình tĩnh, "Đàn ông nhìn đàn ông có ý gì?"

Lê Hoặc cười cười, "Đàn ông không nhìn đàn ông, vậy thì nhìn cái gì?"

"..."

Siêu xe dừng lại trước cửa hàng hương đèn cũ kỹ, người qua đường đều nhịn không được cảm thán vài cái.

Chủ tiệm là một ông lão, Lê Hoặc nói mấy thứ đồ, thấy ông lão hành động bất tiện, liền tự mình động thủ tìm đồ vật.

Bùi Dực Thần một thân âu phục chất lượng cao đứng ở đó hoàn toàn không hợp, ánh mắt lạnh nhạt lại mang theo mê man "Tôi là ai tôi ở đâu tôi đang làm gì" tam đại nan đề nhân sinh.

"Bùi tổng, lại đây giúp một chút."

Lê Hoặc âm thanh từ gian giữa truyền tới, Bùi Dực Thần vài bước đi vào, đập vào mắt một loạt giấy trát, bên cạnh chất đống rất nhiều thỏi bạc ròng.

"Giúp tôi đỡ bên này, tôi sợ ngã xuống." Lê Hoặc chỉ vào giấy trát bên cạnh, hắn muốn từ dưới giấy trát rút giấy kim ngân ra.

"Lệ phí của tôi rất đắt." Bùi Dực Thần ngoài miệng nói như vậy, tay đã đưa ra giúp đỡ.

Lê Hoặc lấy đồ vật, thời điểm đi ra ngoài tiện tay từ bên cạnh cầm qua một xấp tiền âm phủ nhét tay hắn, "Cầm, không cần thối lại."

Bùi Dực Thần đem tiền âm phủ thả lại chỗ cũ, "Cho tôi như vậy, tôi không nhận được."

Bùi Dực Thần nói được làm được, xây cho chủ nhân ngôi mộ một ngôi nhà mới đặc biệt xa hoa.

Lê Hoặc lấy hương từ trong túi ra đốt, đem thỏi vàng ròng đốt trước bia mộ.

"Anh cũng lại đây cùng đốt đi." Lê Hoặc nói với Bùi Dực Thần đứng bên cạnh không nhúc nhích chào hỏi một tiếng.

Bùi Dực Thần quét mắt nhìn bia mộ, "Tôi đốt, sợ hắn nhận không nổi."

Lê Hoặc cho là hắn kiêng kỵ đồ vật liên quan người chết, không rõ, "Vậy anh tới làm gì?"

"Nhìn."

"..."

Lê Hoặc sợ bị tức chết, không tính toán với hắn, thời điểm quay đầu dư quang chú ý tới một chút tia sáng, hắn nhìn sang bên kia, một Cẩu Tử hình thể khổng lồ ngồi xổm dưới gốc cây bên phải mộ.

Nó còn chưa đi luân hồi?

Cẩu Tử nhìn về phía bia mộ, dưới bóng cây lo lắng xoay quanh, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ.

Có Bùi Dực Thần ở bên cạnh, Lê Hoặc không dám trắng trợn cùng nó giao lưu, chỉ tiếp tục đốt tiền giấy cùng nguyên bảo.

Cẩu Tử tựa hồ e ngại cái gì, luôn kêu gào tại chỗ cũng không dám tới gần bia mộ một bước.

Thẳng tới khi lỗ tai Lê Hoặc nghe muốn mọc kén, hận không thể quay lại quất nó một trận, nó rốt cục lấy dũng khí, nằm phục người xuống cảnh giác lết lại đây.

Nó hai mắt ngậm nước, đuôi lắc bay lên, thân thể lại rất căng thẳng, chân trước chậm rãi hướng phía trước thăm dò, dáng dấp đùa giỡn này thiếu chút nữa làm Lê Hoặc bật cười.

Bùi Dực Thần áng chừng trong túi áo, đại gia đứng ở nơi đó, tựa hồ đối với sự tồn tại của nó vô tri vô giác, nghiêng đầu nhìn phong cảnh phía xa.

Có lẽ đến gần rồi, Cẩu Tử đột nhiên đánh tới, ôm bia mộ kêu khóc, bởi vì là linh thể ôm không được, còn không ngừng trái phải nhảy tưng tưng.

Lê Hoặc thấy nó thực sự đáng thương, tiện tay mở ra một thỏi vàng ròng, gấp mấy lần thành dáng dấp tiểu nhân.

Mò toàn thân cũng không tìm được một cây bút, hắn đem chủ ý đánh tới trên người Bùi Dực Thần.

"Cho tôi mượn bút một chút."

Bùi Dực Thần lấy ra bút, "Dùng làm gì?"

"Trên thỏi vàng ròng không viết địa chỉ nhận hàng thì bên kia nhận không được."

Bùi Dực Thần: "..." Bắt nạt ta không có văn hóa?

===============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play