“Ta sắp sửa trừ yêu, hai ngươi nhìn kỹ nhé! Vì có lẽ là nhanh lắm đấy!”
Chân Võ và Chân Linh đều kinh ngạc, tự hỏi có phải bản thân đang bị vị đại thiếu gia này đánh giá thấp hay không?
Cần phải hiểu rằng, tu vi của họ và Lục Thủy không cùng một đẳng cấp. Dù một thanh niên ở Cấp 2 có thao tác nhanh đến đâu đi chăng nữa, thì nhanh được bao nhiêu?
Chưa nói đến Lục Thủy phải lên Cấp 2 nhờ đan dược, không bị hạ gục ngay lúc vừa xung trận là đã mừng lắm rồi.
Vì vậy, cả hai vẫn nghĩ là Lục Thủy đang chém gió. Nếu thật sự có thể nhanh chóng giải quyết được yêu vật, bọn họ sẽ ăn luôn cả thanh kiếm kia.
Vào thời điểm Chân Võ và Chân Linh trông thấy con yêu vật ấy, nó cũng phát hiện ra họ. Và ngay sau đó, đối phương bắt đầu gầm gừ rồi lao về phía Lục Thủy trong nháy mắt.
Tốc độ rất nhanh.
Chân Vũ cau mày, cả hai nhận ra con yêu vật này thực sự sắp đạt đến Cấp 2.
Lục Thủy đã không đối phó được nó khi trước, trong khi giờ nó còn mạnh hơn.
“Thiếu gia, nó sắp lên Cấp 2 rồi.” Ý tứ của y rất rõ ràng, nghĩa là kêu Lục Thủy đừng cậy mạnh đấy.
Đồng thời, Chân Linh cũng hiểu là Chân Vũ đang nói khéo, thế là bổ sung thêm:
“Thiếu gia, thể trạng của ngài còn rất yếu, có lẽ không phải là đối thủ của con..."
Lúc này, con yêu vật kia đã vồ tới Lục Thủy. Lục Thủy chỉ nhìn nó như thế rồi duỗi tay xoay nhẹ thanh linh kiếm. Tiếp theo, hắn nhích nhẹ chân, đâm kiếm sang bên cạnh, đồng thời buông bỏ thanh kiếm ra khỏi tay mình.
Mà trong khoảnh khắc đó, con yêu vật cũng bổ nhào từ hướng bên cạnh của Lục Thủy. Trùng hợp thay, thanh kiếm của hắn chĩa mũi nhọn ngay hướng lao đến của đối thủ, thế là ăn khớp đâm vào giữa cổ của con yêu vật ngay lập tức.
Trong tích tắc, con yêu vật ngã lăn đùng ra đất, vùng vẫy vài cái rồi chết trong cơn tức giận.
Sau đó, Lục Thủy nhìn hai người đang đứng gần đó:
“Các ngươi vừa mới nói gì thế?”
Chân Võ sững sờ, Chân Linh cũng là sững sờ y hệt; cô ta còn chưa nói hết cả câu cơ mà?
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh khiến họ không kịp nhìn kỹ.
Trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm kia cứ thế mà xuyên qua cổ con yêu vật.
Nhưng sao lại có thể như vậy được? Làm thế nào mà nhanh như thế chứ?
Họ thậm chí còn không nhìn thấy Lục Thủy sử dụng linh khí, nhưng con yêu vật kia lại bị giết ngay tức thì.
Giờ khắc này, bọn họ mới nhớ tới câu nói ban nãy của Lục Thủy, "... có lẽ là nhanh lắm đấy!"
Cả hai không bao giờ nghĩ rằng câu nói này là sự thật.
Nghe câu hỏi của Lục Thủy, hai người này mới hoàn hồn trở lại.
“Không, không nói gì cả.” Chân Linh đáp ngay.
Tuy màn trừ yêu vừa rồi của Lục Thủy không hề chứng tỏ là hắn mạnh mẽ, nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn vượt quá dự liệu của hai người hầu cận đây. Vì vậy, Chân Võ và Chân Linh đã ngớ ngẩn cả người trong thoáng chốc.
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vụ này hơi ảo diệu. Ngay cả khi con yêu vật kia còn ở Cấp 1 phổ thông, vị đại thiếu gia đây cũng không đối phó được. Tại sao lần này lại giải quyết gọn gàng đến như vậy?
Thậm chí, bằng vào khả năng của hai người bọn họ thời còn Cấp 2 cũng không thể xử lý sạch sẽ, nhanh chóng đến thế.
Mặc kệ Chân Võ và Chân Linh, Lục Thủy bước đến bên cạnh con yêu vật, kiểm tra thi thể nó:
“Ô nhiễm à?”
Nếu hắn nhớ không lầm, không lâu sau sẽ xảy ra một đại dịch nghiêm trọng tại trấn nhỏ dưới núi, cả mẫu thân của hắn cũng bị lây nhiễm.
Khi đó, cả Lục gia cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Cuối cùng, đến cả Nhị trưởng lão ra mặt mới có thể giải quyết vấn đề kia ổn thỏa.
Có lẽ sự kiện ôn dịch trong ký ức đó tương đồng với khoảng thời gian này của hiện tại rồi. Hắn quả thật khó mà nhớ ra từng chi tiết được.
Thế là, Lục Thủy quay sang Chân Võ, nói:
"Đi xung quanh khu rừng này, để ý dùm ta xem, liệu còn con nào khác tương tự với loài yêu vật này hay không? Đồng thời, xem thử nơi đây có dạng thực vật, động vật hay linh thú nào không? Nếu có thì điều tra luôn hang ổ của bọn chúng!"
Trước giọng điệu không cho từ chối của Lục Thủy, Chân Võ chợt có ảo giác rằng mình không dám làm trái ý người này.
Có lẽ sự tương phản vừa rồi đã khiến Lục Thủy toát lên một vẻ uy nghiêm mờ mịt.
Rốt cuộc, Chân Võ cũng gật đầu trả lời:
"Tuân lệnh, thiếu gia!"
Sau đó Lục Thủy nhìn Chân Linh và nói:
“Thông báo cho trấn nhỏ bên ngoài rằng, sắp tới nếu gặp phải dịch bệnh trên diện rộng thì phải lập tức phái người đến Lục gia cầu cứu.”
Chân Linh hơi do dự, vốn dĩ cô không cần phải làm một chân sai vặt như thế này.
Lục Thủy nhìn Chân Linh:
“Có vấn đề gì à?”
Ở kiếp trước, Lục Thủy không hề rong ruổi ngoài giang hồ quá nhiều nên cũng chẳng biết bản thân mình mạnh đến mức nào. Nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng từng là một vị cường giả, thế nên vẫn có đủ khí thế để hù dọa một số người.
Ngay lúc Chân Linh nhìn vào ánh mắt của Lục Thủy, nàng đột nhiên giật nảy cả mình. Trong khoảnh khắc đó, nàng cứ có cảm giác ánh mắt của hắn trong thật giống với ánh mắt của Đại trưởng lão vậy.
Chân Linh lập tức cúi đầu, nói:
“Thưa không, thiếu gia.”
“Vậy thì đi đi.” Lục Thủy nói.
Sau đó, Chân Võ và Chân Linh thẳng thừng rời khỏi nơi đây.
Cả hai cảm thấy thiếu gia hôm nay hơi tà dị.
Nhưng đến khi bình tĩnh lại, có lẽ hai kẻ này sẽ phán đoán rằng, hẳn là thiếu gia nhà mình đã học được ngón nghề bàng môn tả đạo ở đâu đó.
Dù gì đi nữa, đây cũng là chuyện thường xuyên xảy ra mà.
Lục Thủy cũng không quan tâm cho lắm. Sau khi xác định hai người kia đã rời đi, hắn mới ôm chặt eo, nhăn nhó cả mặt mày mà nói:
“A a a a a.... Đau quá, đau quá!!!”
Từ trên núi xuống, hắn vẫn đang bị thương đấy! Làm sao mà không đau được?
Về vấn đề ném cành cây để tìm ra yêu vật, thật ra là do tiền vốn đi kèm từ kiếp trước của bản thân.
Ở kiếp trước, bởi vì cảnh giới tu vi tương đối cao nên tỷ lệ mang thai của nương tử hắn cơ hồ là bằng 0. Vì để giành giật từng cơ hội nhằm gia tăng tỷ lệ, hắn đã ra tay cướp lấy khí vận của thiên địa, gia trì lên bản thân mình, tựa như là phụ thân của khí vận vậy. Đáng tiếc thay, nương tử của hắn vẫn không thể mang thai.
Và hiện tại, điều khiến hắn đang ngạc nhiên lúc này chính là khí vận của thiên địa lại đi theo hắn sau khi trùng sinh.
Chỉ là, không còn mạnh mẽ như trước.
Vậy, kiếp trước hắn mạnh cỡ nào?
Dường như cũng không mạnh bao nhiêu, vì hắn toàn nhảy nhót trong nội bộ Lục gia mà thôi.
Tuy nhiên, sau này hắn thường làm nghiên cứu, mỗi lần thiếu tài liệu là tùy tiện giơ tay lên tinh không mà tóm một cái. Tương truyền rằng, có lần hắn bắt được một khối tài liệu nào đó tương đối lớn, khiến mấy vị đại lão trong tộc phải ** ra quần.
Vụ việc đó còn kinh động đến Mộ Tuyết đang bế quan, để rồi bị nàng dùng một quyền đánh bại.
Còn một chuyện nữa, mà chuyện này không phải là tương truyền đâu. Đó chính là trải nghiệm của bản thân hắn, chính là căn mật thất của hắn thật sự bị Mộ Tuyết đập cho nổ tung.
Từ những chi tiết trên, chắc thực lực của hắn cũng ở trình tương đối.
Bàn về Mộ Tuyết, nếu không phải do lệnh mai mối của phụ mẫu, có đánh chết hắn thì hắn cũng không thành hôn với Mộ Tuyết đâu.
Nàng ấy thực sự là một thùng thuốc nổ đấy.
Cơ mà quay lại với thời điểm hiện tại, Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Nghỉ ngơi một lát, hắn bèn bước đến cạnh con yêu vật, sau đó lấy chiếc điện thoại cổ lổ sĩ ra, bật camera lên rồi xoay hướng chụp về phía mặt mình và con yêu vật.
Nhân tiện, tự sướng một tấm.
Tách!
“Hoàn hảo.”
Này là đem về cho Tam trưởng lão xem, phòng khi ông ấy hỏi bằng chứng đâu.
Còn nhân chứng, chính là Chân Võ và Chân Linh.
Sau đó, Lục Thủy quay lại trên núi. Hắn nhẩm tính, khi về đến nơi sẽ phải đi xin tí thuốc, bằng không quả thận của hắn sẽ gặp vấn đề thật sự rồi.
...
Trong đại điện của Lục gia.
Tam trưởng lão im lặng nhìn điện thoại di động Lục Thủy.
Lục Thủy đứng dưới đại điện, chờ Tam trưởng lão lên tiếng.
Sau một quãng thời gian, Tam trưởng lão nói:
“Có tiến bộ nhỉ? Thế mà lần này lại không tìm ra dấu vết nhờ người hỗ trợ của ngươi!"
Lục Thủy không thèm trả lời, mặc kệ Tam trưởng lão muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Chỉ cần ông ta không phủ nhận thành quả của hắn là được rồi.
Tam trưởng lão ném trả điện thoại cho Lục Thủy, sau đó nói:
“Giờ nói chuyện nghiêm túc nhé.”
Lục Thủy nhíu mày:
“Chuyện nghiêm túc?”
Không nhắc về phần thưởng của mình ư?
“Đừng lo lắng, hàng hóa điện tử ở trấn nhỏ Thu Thủy sắp được cải tiến rồi, nên ngươi không cần lo đến chuyện lướt web trong tương lai đâu. Giờ cứ an tâm nói chuyện nghiêm túc trước đã.” Tam trưởng lão nói.
Lục Thủy có chút kinh ngạc.
Chuyện nghiêm túc quái nào mà đến lượt hắn được tham gia bàn bạc thế?
Dường như kiếp trước cũng chưa từng có vụ này?
Nén tò mò, Lục Thủy hỏi:
“Là chuyện gì ạ?”
Tam trưởng lão trả lời:
“Có liên quan đến Mộ gia.”
“Mộ gia ư?” Lục Thủy vẫn chưa hiểu lắm, vì hiện tại vẫn còn cách thời điểm kết hôn một khoảng thời gian nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT