Dịch: Thương Khung Chi Chủ

***

Lục Thủy không phải chờ quá lâu thì Chân Linh đã trở lại.

“Thiếu gia, tin xấu.” Đây là câu đầu tiên mà Chân Linh báo cáo khi quay về.

Thực ra, Lục Thủy cũng không mấy quan tâm; bị người khác cố tình nhắm đến, chắc chắn không thể là tin vui rồi, đúng không?

“Chính xác là gì?” Lục Thủy hỏi.

Dù Chân Linh không rõ rằng, liệu Lục Thủy có định làm xằng làm bậy gì không, nhưng nàng vẫn phải bẩm báo thành thật:

“Theo điều tra của ta vừa rồi, tình hình chung ở đây là: người của Vô Diện môn đang vây công một gia tộc nhỏ mang họ Lương.

Mục đích của cuộc tấn công chính là quyển kỳ thư kia. Nhưng quyển kỳ thư ấy chính xác là gì thì ta không tra ra được.”

“Lương gia? Vô Diện môn?” Lục Thủy hơi nghi hoặc, vì hắn chưa bao giờ nghe về hai thế lực này.

Chân Vũ và Chân Linh cũng lắc đầu:

“Chúng ta cũng là lần đầu tiên nghe về họ.”

Vì mọi người đều chưa từng nghe qua, vậy cũng khó mà thảo luận tiếp tục được.

Lục Thủy hỏi tiếp:

“Vậy, tin xấu là gì?”

“Có thể là cố ý hoặc vô tình, cả hai phe đó đang dần dà tiếp cận chúng ta. Hay nói cách khác, Lương gia đang cố tình tiến về vị trí này. Nơi đây đã bị lộ.

Và ta còn vừa vặn biết được, Lương gia có 3 vị cường giả ở cảnh giới Minh Thần. Mà Vô Diện môn thì nhiều hơn nữa; Thiên nữ, Tả - Hữu hộ pháp, Tứ phương trưởng lão có khả năng đều là Minh Thần.

Hiện tại, ắt hẳn Vô Diện môn cũng dần tập hợp về hướng bên này.

Tình hình rất bất lợi cho chúng ta.”

Lương gia có 3 cao thủ, Vô Diện môn có 7 cao thủ.

Lục Thủy bèn nhíu mày; quả thật rất khó khăn khi phải giết một lúc 10 tên có tu vi Cấp 4.

Cơ mà, cũng không phải là không thể.

Cảnh giới Minh Thần chính là tu vi Cấp 4; Chân Vũ và Chân Linh cũng là Cấp 4.

Bên cạnh đó, Lục Thủy chỉ mới ở Cấp 2.3 mà thôi, cần phải mất thêm một đêm nữa mới có thể thăng cấp.

Tuy nhiên, thăng cấp cũng vô ích, vì Cấp 2 chỉ là ruồi muỗi trước mặt Cấp 4 mà thôi.

Hắn cần phải mượn lấy ngoại lực.

Thấy Lục Thủy không lên tiếng, Chân Vũ dần lo lắng hơn:

“Thiếu gia, chạy thôi! Chỉ cần chúng ta cầm cự đến khi Mặc gia phản ứng, mọi vấn đề sẽ thành chuyện nhỏ.”

Lục Thủy nhìn Chân Vũ; đây đúng là một giải pháp, nhưng vẫn chưa phải lúc dùng tới.

Điều quan trọng nhất là cả nhóm đã bị người ta theo dõi, nếu chạy trốn thì sẽ mất luôn cơ hội phản kích.

Vào lúc này, Chân Vũ chợt có cảm giác rằng, không gian nơi đây đều bị giam cầm lại.

Chân Vũ nhíu mày: “Bọn chúng tới rồi. Chân Linh, muội bảo vệ thiếu gia rời khỏi đây. Huynh bọc hậu cho.”

Chân Linh lại không tình nguyện cho lắm; nàng muốn bản thân ở lại ngăn địch cơ.

Nhưng trước khi Chân Linh kịp nói gì, Lục Thủy đã mở lời:

“Tất cả đều đi cùng nhau. Tách nhau ra, bị giết riêng lẻ, còn chết nhanh hơn đấy.”

Chân Vũ nhìn Lục Thủy, do dự hỏi:

“Vậy, thiếu gia có thể tự trốn đi một mình hay không?”

Tại sao ta phải chạy trốn? Lục Thủy có chút bối rối, nhưng cũng lười giải thích, chỉ có thể gật đầu:

“Không thành vấn đề.”

Không thành vấn đề chính là hình thành nên một vấn đề to tổ chảng. Thiếu gia bọn họ quá không đáng tin cậy, nhưng quả thật cả hai mà tách ra thì sẽ bị đối phương tiêu diệt nhanh hơn, vì có khá nhiều cao thủ ở Cấp 4 bên phe địch.

Thấy bọn họ do dự, Lục Thủy đành nói tiếp:

“Ta có pháp bảo do phụ mẫu ban cho, dù có bị bắt cũng có thể cầm cự được vài ngày.”

Nghe vậy, Chân Vũ và Chân Linh đều an tâm rất nhiều. Sau đó, Chân Vũ khẳng định:

“Chúng ta sẽ tranh thủ đầy đủ thời gian cho thiếu gia. Thiếu gia chạy nhanh đi, đừng dây dưa ở đây nữa.”

Sau khi Lục Thủy gật đầu, Chân Vũ và Chân Linh lập tức bước ra ngoài. Tuy dựa theo hành động thế này, rõ ràng là trông có vẻ như Lục Thủy đang vứt bỏ bọn họ để thoát thân một mình, nhưng cả hai người kia vẫn tình nguyện làm như thế.

Ngu ngốc ư?

“Đúng là ngu ngốc.” Nhìn hai người rời đi, Lục Thủy không khỏi lẩm bẩm: “Phụ mẫu đâu có cho ta món pháp bảo nào, nói thế mà cũng tin.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao phụ mẫu lại không cho ta món pháp bảo nào nhỉ? Hai ông bà không sợ mình gặp nguy hiểm à?”

Đắn đo ngẫm lại một hồi, Lục Thủy mới sực nhớ ra. Quả thật, đúng là hắn có pháp bảo cứu mạng đấy, nhưng mấy món pháp bảo đó đều đang nằm trong túi trữ vật.

Đáng tiếc thay, hắn không thể nhớ nỗi bản thân đã ném cái túi ấy ở xó xỉnh nào rồi.

Không nghĩ ngợi miên man nữa, Lục Thủy cầm lấy một chiếc đũa, bắt đầu vẽ một trận pháp nào đó trên mặt đất.

Lúc này, hắn đã vận dụng tới lực lượng Thiên Địa.

Bên ngoài đang có một tòa trận pháp mang quy mô lớn; nếu Lục Thủy muốn mượn ngoại lực, dĩ nhiên là phải mượn lấy từ tòa trận pháp ấy rồi.

Hiện tại, đã quá muộn để bày thêm một tòa trận pháp mới cho bản thân.

Vì vậy, hắn muốn kết nối với trận pháp của kẻ địch ở bên ngoài thông qua lực lượng Thiên Địa, sau đó sẽ có cơ hội để đảo ngược tình thế.

Lục Thủy không vẽ quá nhanh. Trong quá trình này, hắn đồng thời còn nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau.

Ắt hẳn là Chân Vũ và Chân Linh đã giao chiến với người của Vô Diện môn.

Lục Thủy cũng không hề phân tâm, chăm chăm dùng lực lượng Thiên Địa để vẽ trận pháp.

Sau một thời gian ngắn, trận pháp đã thành hình. Tiếp theo, Lục Thủy bèn bắt ấn, vận chuyển trận pháp.

Trận này không quá lớn, nhưng tốc độ triển khai khá nhanh, còn cực kỳ huyền diệu nữa.

Đừng nói là cùng cảnh giới, ngay cả Chân Vũ và Chân Linh cũng khó mà nhìn ra được bất cứ đặc điểm gì.

Qua một lúc, trận pháp nhỏ này đã ngừng hoạt động, nhưng pháp trận độc lập lúc này lại có thêm từng đường dây liên kết với tòa đại trận ở bên ngoài.

Các đường dây liên kết này toát ra từng dạng khí tức lực lượng khác nhau, có mạnh có yếu.

Nhìn vào đó, Lục Thủy khẽ nhíu mày:

“Yếu hơn nhiều so với dự đoán của mình, cao lắm là cho mình tung ra hai chiêu mà thôi.

Hơn nữa, hai chiêu này lại không thể gây sát thương cho cao thủ Cấp 5.

Đây không phải là một chuyện quá khả quan.”

Cấp 4 là Minh Thần, Cấp 5 là Pháp Thân.

Về cơ bản, Cấp 4 khó mà so bì với Cấp 5 được. Cấp 4 chỉ là tụ hợp Thần ý, trong khi Cấp 5 chính là ngưng tụ ra Pháp thân thực sự, sức mạnh đã có sự thay đổi về chất.

Cấp 4 gặp Cấp 5, như lấy trứng chọi đá vậy.

Không đỡ nổi một kích.

Bây giờ, điều mà Lục Thủy đang lo âu chính là, liệu bỗng dưng Vô Diện môn hay Lương gia lại xuất hiện một tên Cấp 5 thì sao? Nếu đúng như vậy, hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

“Có nên đánh cuộc một lần không nhỉ? Đánh cuộc rằng, bọn chúng thực sự không có cao thủ Cấp 5?”

Vừa gõ nhẹ chiếc đũa xuống đất, Lục Thủy vừa suy nghĩ.

Nhưng không quá lâu sau đó, hắn đã có chủ ý.

“Gieo thử một quỷ để định hung cát. Nếu là quẻ hung, mình sẽ lập tức dẫn mọi người rời khỏi đây.”

Dù khá tự tin vào bản thân, nhưng Lục Thủy cũng không phải là người quá vô lễ. Nếu không biết suy nghĩ cho người xung quanh, bọn họ sẽ thầm oán hận trong lòng, như thế cũng không tốt.

Chỉ cần một lần mang lòng oán hận thôi, hắn cũng có khả năng nhận lấy rủi ro bị đâm ngược.

Quyết định xong, Lục Thủy bèn vẽ một vòng tròn trên mặt đất, sau đó dùng đũa vạch một đường ở giữa, chia vòng tròn ấy thành hai phần.

Tiếp theo, hắn viết chữ ‘Hung’ ở 1/2 bên trái, chữ ‘Cát’ ở 1/2 bên phải. ‘Hung’ chính là có nguy hiểm, còn ‘Cát’ thì mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi an toàn.

Cuối cùng, hắn đặt chiếc đũa nằm ngay vị trí trung tâm rồi xoay nhẹ.

Trong khoảnh khắc, chiếc đũa lập tức xoay vòng vòng, trông cứ như đây là một trò chơi đĩa quay may mắn vậy.

Lục Thủy nhìn chằm chằm vào phần đầu chiếc đũa, vì hướng chỉ của nó sẽ quyết định phương pháp hành động tiếp theo của hắn.

Thế nên, không thể không nghiêm túc trong lúc này.

Ngay sau đó, chiếc đũa bắt đầu xoay chậm dần. Lúc này, vị trí đầu mũi đũa vẫn nằm bên 1/2 chữ ‘Cát,’ nhưng đang có xu hướng tiến dần về 1/2 vòng tròn mang chữ ‘Hung.’

Đầu đũa trước mắt đã chạm đến mép của phần chữ ‘Cát,’ sắp sửa nhích sang 1/2 phần chữ ‘Hung’ rồi.

Lục Thủy cau mày; nếu vượt qua lằn ranh này, hắn sẽ phải bỏ chạy vào thời điểm này.

Nhưng ngay lập tức, chiếc đũa dừng lại.

Cả chiếc đũa nằm vừa vặn ngay đường biên giới của hai bên.

Nhìn chiếc đũa, Lục Thủy trầm tư một hồi trước khi hiểu ra:

“Nếu không nhích hẳn sang phần ‘Hung,’ vậy rõ ràng chính là điềm ‘Cát. Xem ra, bọn chúng không có cường giả Cấp 5.”

Nhận được đáp án thế này, Lục Thủy khá vui vẻ.

Chỉ là vừa mới nhặt chiếc đũa lên, Lục Thủy lập tức lùi về phía sau một khoảng cách nhỏ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm cắm ngay vào vị trí mà hắn vừa ngồi.

Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lên, để rồi nhận ra có 6 người đeo mặt nạ đã xuất hiện ngay cửa ra vào.

Cái cách mà bọn họ nhìn Lục Thủy trông hệt như đang quan sát một con cừu non yếu ớt vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play