Bên trong bệnh viện thành phố X, phòng bệnh đặc biệt nhất.
Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt đều là mong chờ và sốt sắng, hướng đến khuôn mặt
nhợt nhạt của Triệu Diệp Nhi đang nằm ở trên giường bệnh. Cô vẫn nhắm
nghiền hai mắt, vẻ cá tính vốn có của cô dường như đã phai đi một nửa.
Bác sĩ thực hiện một vài thao tác thuần thục, sau đó quay người nói với anh:
“Tình hình của Triệu tiểu thư đã ổn định, tôi đã truyền chất dinh dưỡng và
nước biển vào cho cô ấy, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ tỉnh lại thôi…”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe xong, thở phào một tiếng, ba ngày cô ở trong tay của Trần Thanh Vân, chắc chắn đã bị giày vò không ít.
Anh hối hận cầm lấy tay cô, chậm rãi nói:
“Tất cả đều là lỗi của anh, Diệp Nhi, từ nay anh nhất định sẽ không để em
chịu khổ nữa, anh nhất định sẽ không để bất cứ ai tổn thương em…”
Triệu Diệp Nhi đang trong trạng thái mơ màng, đột nhiên nghe được những lời
này, hai mắt cô chầm chậm mở ra theo quán tính, nhìn thấy gương mặt của
Huỳnh Thanh Tuấn đang phóng đại trước mặt mình:
“Thanh Tuấn, em đang ở đâu vậy, Trần Thanh Vân, cô ta ở đâu rồi?”
Huỳnh Thanh Tuấn cầm lấy tay cô, áp lên má mình, nhẹ giọng nói:
“Không sao, chuyện đã qua rồi, cô ta sẽ không thể làm phiền đến em nữa, đừng lo nữa Diệp Nhi, có anh ở đây rồi!”
Triệu Diệp Nhi nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc của anh ở bên tai, không
ngừng run run xúc động, lúc ở trong nguy hiểm, cô không dám thể hiện sự
yếu đuối của bản thân ra ngoài trước mặt bọn Trần Thanh Vân, nhưng thực
sự là cô cũng vô cùng sợ hãi, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, rơi vào
hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cô cũng sẽ như mọi người khác, cảm thấy vô
cùng khủng hoảng.
Nhưng cô luôn tự nhủ lòng phải mạnh mẽ, bởi vì cô biết rằng, Huỳnh Thanh Tuấn anh ấy sẽ không bỏ rơi cô.
“Đừng nói mấy lời khách sáo như vậy, tất cả đều là do lỗi của anh mà ra, Diệp Nhi…”, Huỳnh Thanh Tuấn cầm lấy tay của cô, đặt lên một nụ hôn ấm áp.
Triệu Diệp Nhi ở bệnh viện tĩnh dưỡng đủ ba ngày, sức khỏe cô đã phục hồi trở lại như bình thường. Ngày thứ ba sau khi cô được cứu về từ chỗ của Trần Thanh Vân, bác sĩ đã đồng ý cho cô xuất viện, trở về biệt thự Huỳnh
thị.
Nhưng không ngờ, lúc bọn họ đang làm thủ tục xuất viện, thì
đột nhiên một đám người từ bên ngoài tiến vào bệnh viện không ngừng gây
rối.
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt lạnh lẽo hướng đến phía bọn họ, chỉ
cần nửa giây là đã đoán được bọn họ là ai, anh liếc nhìn Rosie một cái,
truyền đạt mệnh lệnh ngầm, còn bản thân mình đỡ Triệu Diệp Nhi đi chỗ
khác, anh không muốn đám người này hết lần này đến lần khác làm phiền
đến cô nữa.
Rosie thay mặt chủ nhân, cô cùng cấp dưới đứng đối diện với đám người kia, trầm mặc lên tiếng đanh thép:
“Người nhà họ Trần các người không cần gây rối nữa, chủ nhân chúng tôi không muốn tiếp các người. Đừng quên ở đây là bệnh viện!”
Lời của Rosie vừa nói xong, không ngờ một phát đạn đã được bắn ra, trượt
qua vai của cô một cái, Rosie ánh mắt căng thẳng, hướng về phía đạn bắn
ra.
Thì ra đối phương chính là Trần Văn Liệu, chủ nhân nhà họ
Trần, cũng là cha của Trần Thanh Vân, ông ta hôm nay đến đây, không
ngoài mục đích muốn gây sự với Huỳnh Thanh Tuấn.
“Nói với tên họ Huỳnh đó, hôm nay không cùng ta nói chuyện, ta sẽ liền đem cái bệnh viện này biến thành tro bụi!”
Trần Văn Liệu ánh mắt gườm gườm, vẻ mặt đầy sát khí, bắn một phát chỉ thiên.
Tiếng súng nổ lên kinh khiếp, khiến cho những người đang đứng xung quanh khu
vực sảnh bệnh viện đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn, bộ phận an ninh của bệnh viện cũng gấp rút triển khai sơ tán người dân và đánh trả, nhưng khi
nhìn thấy đoàn đội nhà họ Trần tên nào tên nấy lăm lăm súng ống và vũ
khí hạng nặng, bọn họ không khỏi chùn bước.
Huỳnh Thanh Tuấn cũng
đã nghe thấy tiếng súng kia, anh biết lần này anh không thể né tránh
được nữa, cái mà ông nội anh gọi là đại họa phía trước, rốt cuộc cũng đã đến ngày anh phải đối diện.
“Bọn họ là ai? Có phải là người nhà họ Trần muốn đến bắt em hay không?”
“Không phải, Diệp Nhi, bọn họ đến tìm anh! Bây giờ, em nghe anh, mau rời khỏi
nơi đây trước đã, thuộc hạ của anh sẽ sắp xếp cho em một chỗ an toàn.”
Triệu Diệp Nhi nghe xong, lập tức lắc đầu, cô kiên quyết nói:
“Không thể như thế được, em không đi, bọn họ gây sự với anh, chắc chắn chính
là do em, em sẽ ở lại cùng anh đối diện, anh đừng hòng đuổi em đi đâu
hết!”
“Diệp Nhi à, anh không thể mạo hiểm tính mạng của em được!”
Huỳnh Thanh Tuấn bất lực, kêu lên một tiếng.
Triệu Diệp Nhi nắm chặt tay anh không rời, vẫn giữ vững ý chí:
“Nhưng em cũng không thể nào sống thiếu anh được, Huỳnh Thanh Tuấn, anh đừng
biến em thành một kẻ hèn nhát, đừng đuổi em đi, em muốn cùng sống chết
với anh!”
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt của cô, anh biết
đời này anh đã yêu đúng người rồi. Được, Triệu Diệp Nhi, chúng ta sống
cùng sống, chết cùng chết! Hai bàn tay đan vào nhau thật chặt, bọn họ
xoay người, tiến trở về đại sảnh bệnh viện.
“Trần lão gia, ông muốn gây khó dễ cho tôi, cũng không cần mang nhiều quân như vậy đến tận bệnh viện để gây rối đâu!”
Giọng nói âm trầm của Huỳnh Thanh Tuấn vang lên, khiến cho cục diện bây giờ đã thay đổi.
Trần Văn Liệu mắt thấy anh đã lộ diện, liền vui vẻ hả hê mà nói:
“Tôi còn tưởng, cậu cùng người đẹp bỏ chạy, để thuộc hạ ra gánh tội thay nữa chứ? Ha ha ha, nếu cậu chịu xuất hiện thì tốt, tôi cũng không cần nói
nhiều nữa, cậu từ hôn với con gái tôi, Trần Thanh Vân, tôi còn chưa tìm
cậu tính sổ, vậy mà hôm qua cậu lại dám mang người đến biệt phủ của
chúng tôi làm loạn, dí súng vào đầu con bé, cậu làm vậy, chính là đang
muốn khiêu chiến với Trần gia chúng tôi!”
Huỳnh Thanh Tuấn hừ lạnh một tiếng, đáp:
“Khiêu chiến sao? Nếu Trần Thanh Vân không bắt bạn gái của tôi làm con riêng,
tôi cũng sẽ không ra tay với cô ta. Cô ta làm nhiều chuyện khó dung như
vậy, tôi vẫn để cho con gái của ông một con đường sống, chính là đã nể
mặt ông, nể mặt mối quan hệ của Trần - Huỳnh gia bấy lâu nay, các người
còn chưa cảm thấy hả dạ hay sao?”
Trần Văn Liệu nghe đến đó, vẫn chưa cảm thấy bằng lòng, ông ta giận dữ đe dọa anh:
“Con gái của ta là lá ngọc cành vàng, cho dù nó có làm gì, cậu cũng không có tư cách đụng đến nó, huống chi nó chỉ muốn chơi đùa với một mạng người
nhỏ bé! Huỳnh Thanh Tuấn, cậu đúng là không biết trời cao đất dày, cậu
đã đạp lên thể diện của nhà họ Trần chúng ta, mối quan hệ của hai gia
tộc đã chấm dứt từ khoảnh khắc cậu dám ra thông báo từ hôn, hôm nay, ta
phải dạy cho cậu một bài học, để người đời biết Trần gia mới là bá chủ ở cái thành phố này!”
Nói xong, không chần chừ thêm nữa, thuộc hạ
của ông ta ỷ vào lực lượng hùng hậu, lập tức giương súng chĩa vào đoàn
đội của Huỳnh Thị.
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt sắc bén, trước sự uy
hiếp như vậy, vẫn không có chút sợ hãi nào, anh đẩy Triệu Diệp Nhi ra
sau cho Rosie yểm hộ, sau đó đối diện với nòng súng của Trần Văn Liệu,
nhếch mép nói một câu:
“Muốn dạy tôi một bài học sao? E rằng, ông
vẫn chưa có tư cách đó. Ông vẫn làm mưa làm gió ở cái thành phố này,
chẳng qua là do ông nội của tôi đã cho ông phước phần mà thôi. Hôm nay
ông dám chĩa súng vào tôi, tôi cũng không cần khách khí với ông nữa…”
Lời nói của Huỳnh Thanh Tuấn giống như một tiếng sấm vang rền, chữ cuối
cùng vang ra, lập tức đội hình của Huỳnh Thị đang mai phục ở khắp các
ngõ ngách của bệnh viện mau chóng ùa ra, bao vây lấy đội quân của Trần
Văn Liệu ở trung tâm. Ông ta không thể ngờ rằng, Huỳnh Thanh Tuấn đã có
chuẩn bị trước cho ngày này, từ khoảnh khắc anh cứu Triệu Diệp Nhi ra
khỏi tay của Trần Thanh Vân, anh đã biết rằng cuộc chạm trán này không
sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.
“Pằng.. pằng…”, những tiếng súng chói tai bắt đầu vang lên, hai chiến tuyến bắt đầu lao vào một cuộc đấu súng ác liệt.
Trần Văn Liệu liên tục chảy mồ hôi hột, đột nhiên đang từ thế chủ động lại
bị biến thành thế bị động, ông ta không khỏi run sợ trước khí thế của
Huỳnh Thanh Tuấn, càng lúc càng bị áp đảo, không còn cách nào, đành phải ra lệnh rút lui.
Huỳnh Thanh Tuấn thấy đội quân của ông ta bắt
đầu lung lay, tìm đường máu để rút lui, không bỏ qua cơ hội quý báu,
tiếp tục triển khai tiến lên, từng bước đuổi ông ta ra khỏi cửa bệnh
viện, anh phải cho nhà họ Trần thấy anh không phải là hạng dễ chơi.
Trần Văn Liệu nôn nóng nhìn đồng hồ, thuộc hạ của ông ta đều đã bị quân của
Huỳnh Thị hoàn toàn đẩy ra bên ngoài, chẳng mấy chốc mà không chống đỡ
nổi nữa, đang có ý định nhảy lên xe để tháo chạy bảo toàn tính mạng thì
trong phút chốc, tình hình đã có biến động.
Một đoàn xe dã chiến
từ xa chạy đến, trong khoảnh khắc nã súng liên thanh yểm hộ cho quân của Trần Văn Liệu, giúp ông ta lấy lại thế thượng phong.
Phan Huy Cung an nhàn ngồi bên trong chiếc xe bọc thép đi cuối cùng, quan sát thế trận, không khỏi hừ một tiếng:
“Đúng là cáo già hết thời, thật vô dụng! Mau hỗ trợ cho Trần Văn Liệu đi,
tiêu diệt được Huỳnh Thanh Tuấn trong trận này, chúng ta sẽ thu được lợi không nhỏ, không những thế, sẽ còn đẩy được tội sang cho lão Trần kia,
làm ngư ông đắc lợi!”
Kế hoạch ném đá giấu tay này của Phan Huy
Cung quả thật đã vượt ra khỏi suy tính của Huỳnh Thanh Tuấn, anh không
nghĩ được rằng hắn lại đi bắt tay với Trần Văn Liệu.
Nhưng bây
giờ, nhận thức được cũng đã muộn màng, đoàn đội của Huỳnh Thanh Tuấn
đang bị hai mũi tấn công nhắm vào cùng một lúc, bị kẹt ở cửa bệnh viện,
tiến thoái lưỡng nan.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Phan Huy Cung mang quân đến giúp Trần gia, chúng ta e rằng khó mà chống cự nổi nữa…”
Rosie vẻ mặt lo lắng, đứng ở phía sau báo cáo với Huỳnh Thanh Tuấn.
“Tên Phan Huy Cung chết tiệt đó, dám đâm sau lưng chúng ta!”, Huỳnh Thanh
Tuấn nắm chặt súng, thấy tình hình càng không ổn, anh cắn răng nói, “Bây giờ thế trận đang khó khăn, Rosie, cô hãy mang Diệp Nhi thoát khỏi chỗ
này trước đã...”
Rosie nghe xong, đầy hoang mang hỏi lại:
“Vậy còn chủ nhân thì sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt âm trầm nhìn cấp dưới thân cận của mình, lại nhìn đến Triệu Diệp Nhi đang đứng ở phía xa, ôn tồn đáp:
“Tôi không thể đi được, trận chiến này, nhất định phải có người thắng kẻ
thua, tôi không thể tránh né được nữa! Cô, mau đem Diệp Nhi đi trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, hai người sẽ được an toàn!”
“Không
được, tôi có chết cũng không đi, mà Triệu Diệp Nhi cô ấy cũng sẽ không
đi, chủ nhân, chúng tôi phải sát cánh cùng anh đến cuối cùng…”
Rosie thẳng thắn nói, thân phận là một cấp dưới, cô không thể bỏ chủ nhân của mình mà đi được.
“Rosie à!”, Huỳnh Thanh bất lực kêu lên một tiếng, tại sao các người lại cố
chấp đến như vậy chứ? Anh quay đầu, thấy quân của Trần Văn Liệu đã sắp
ập đến chỗ mình, bọn chúng sau khi được yểm hộ. như hổ mọc thêm cánh,
càng lúc càng hung hãn.
Nhưng, một ánh sáng đã lóe lên trong ánh mắt của anh. Từ xa, anh rõ ràng nhìn thấy có một đoàn xe đang rầm rộ tiến tới.
Chiếc Maybach màu đen kia, chính là nó! Không ai khác, là xe của ông nội anh, Huỳnh trưởng lão!
Quân của Trần Văn Liệu và Phan Huy Cung đều không nhận ra rằng bọn chúng
đang bị tập kích ở phía sau, đến khi xe của Huỳnh gia đã đến gần, hỏa
lực không ngừng bắn tới, bọn chúng mới giật mình quay đầu.
Nhưng bây giờ, có dừng lại cũng đã quá trễ, quân của Huỳnh Thị đã biến thành gọng kìm hai đầu, khóa chặt bọn chúng bên trong.
Trần Văn Liệu trong lúc hoảng loạn, bị đạn trong tay Huỳnh Thanh Tuấn bắn
trúng, đổ sầm dưới đất, thuộc hạ của ông ta như rắn mất đầu, lập tức hỗn loạn, mất đi khí thế, chẳng mấy chốc bị quân của Huỳnh thị tóm gọn.
Phan Huy Cung cũng thấy tình hình không ổn, muốn mau chóng lái xe bỏ chạy,
nhưng chưa kịp chạy bao xa, đã bị xe của cảnh sát thành phố áp sát,
khống chế tại chỗ.
Cuộc chiến kinh hoàng cũng đã đến hồi kết, cái giá của những kẻ muốn coi trời bằng vung, hãm hại người khác đã được an bài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT