Huỳnh Thanh Tuấn nhấc điện thoại nghe một cuộc gọi đến, giọng của người đầu dây bên kia báo cáo tin tức, hai mắt anh đột nhiên biến thành màu xám xịt rất đáng sợ.
Thân anh cao lớn quyết đoán đứng dậy, cầm lấy áo khoác tiến ra ngoài, thư ký Rosie hỏi anh có cần người đi theo không, anh cũng phẩy tay nói không cần.
Xe Roll Royce lao như một mũi tên giữa lòng thành phố, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cổng biệt thự Trần gia.
“Huỳnh tổng…”, người giúp việc của Trần gia nhìn thấy anh như một cơn lốc hung hăng tiến vào cửa, không khỏi hoang mang nhìn trái nhìn phải, “Tiểu thư chúng tôi…”
Không cần đợi cô ta nói hết câu, Trần Thanh Vân đã xuất hiện ở phía sau cô gái người hầu, giống như đã dự đoán trước sự xuất hiện của Huỳnh Thanh Tuấn.
Cô ta mặc một chiếc đầm sa tanh màu đỏ, ánh mắt quyến rũ nói:
“Nhớ em cũng không cần vội vàng đến vậy chứ?”
Huỳnh Thanh Tuấn cầm lấy tay của cô ta, nghiêm trọng chất vấn:
“Trần Thanh Vân? Anh nghe tin báo em đến đại học X tìm Triệu Diệp Nhi?”
“Đúng vậy, dù sao em cũng muốn gặp cô gái đó nói chuyện một chút, có vấn đề gì sao, cô ta mất cọng lông nào à?”
“Trần Thanh Vân! Em làm vậy là có ý gì? Từ khi nào em bắt đầu xen vào chuyện của anh?”
Huỳnh Thanh Tuấn siết chặt tay của cô ta, trừng trừng ánh mắt mà hỏi.
Trần Thanh Vân bị hành động của anh dọa sợ, không dám bỡn cợt nữa, mau chóng trưng ra bộ mặt yếu đuối để câu dẫn:
“Đừng mà… Em đau, Thanh Tuấn! Anh có cần vì cô gái tầm thường kia mà giận dữ với em như vậy không?”
Huỳnh Thanh Tuấn tức giận đầy mặt, quay người đi, đối với người phụ nữ này, thực sự anh chỉ có chút tình cảm giống như bạn bè đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ có thể lấy cô ta làm vợ cả.
Trần Thanh Vân nhìn anh tức giận như vậy, liền bước đến một bước, nũng nịu ôm lấy eo của anh:
“Đừng tức giận nữa mà, em cùng lắm chỉ là giáo huấn cô ta một bài học. Cũng bởi, em thực sự rất thích anh mà, Huỳnh Thanh Tuấn! Bao nhiêu năm qua em ở nước ngoài, thật sự chỉ mong ngày trở về để được ở bên cạnh anh mà thôi!”
Huỳnh Thanh Tuấn thở dài một tiếng, quay người lại đẩy cô ta ra mà nói:
“Thanh Vân à, chẳng lẽ em cũng giống như mấy người già kia, coi tờ hôn ước kia là thật?”
Trần Thanh Vân ánh mắt có chút lay động, nhưng rốt cuộc, cô ta kìm lại sự bất mãn trong lòng, gọi người hầu mang lên hai ly rượu, một đưa cho anh, một bản thân mình cầm lấy, uống một hớp rồi nói:
“Em mặc kệ nó là thật hay giả, em cũng mặc kệ anh có tình cảm với em hay là không! Huỳnh Thanh Tuấn, lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau như vậy, bây giờ hay là anh uống cùng em ly này đi!”
Huỳnh Thanh Tuấn chần chừ một lát, nhìn Trần Thanh Vân cầm ly rượu trên tay giống như một người phụ nữ vì tình yêu mà mất đi lý trí, mọi hành động mà cô ta làm đều trở nên khó hiểu.
Cô ta nhìn thấy anh chần chừ, lại nói tiếp:
“Anh sợ em gài anh sao? Huỳnh Thanh Tuấn, vậy để em uống thay anh vậy?”
Nói rồi cô ta định đưa ly rượu của Huỳnh Thanh Tuấn lên miệng, nhưng rốt cuộc Huỳnh Thanh Tuấn cũng chặn lại. Anh cầm lấy ly rượu sóng sánh mà cô ta chuẩn bị, uống vào miệng, cảm nhận vị đắng tràn ra ở trong cổ họng.
“Ly rượu này, cũng coi như lời cuối anh dành cho em, Trần Thanh Vân, hôn ước của chúng ta chẳng qua là sự sắp đặt của nhiều năm trước, không có ý nghĩa gì, mà anh cũng sẽ không thể kết hôn với em được đâu…”
Trần Thanh Vân uống hết ly rượu của cô ta, ánh mắt mơ màng và khiêu khích nhìn Huỳnh Thanh Tuấn:
“Thật sao? Anh sẽ không kết hôn cùng em thật sao, Thanh Tuấn?”
Huỳnh Thanh Tuấn muốn khẳng định lại lời của mình một lần nữa, không ngờ phát hiện, cả người có chút mềm nhũn, anh nghi ngờ nhìn về phía Trần Thanh Vân, chỉ thấy trên mặt cô ta là một nụ cười gợi tình.
“Anh nói xem, tại sao anh lại không kết hôn với em chứ? Em so với con bé Triệu Diệp Nhi kia, có gì không tốt chứ?”
Trần Thanh Vân chầm chậm bước đến, một tay đỡ lấy thân hình bắt đầu loạng choạng của Huỳnh Thanh Tuấn, một tay đặt lên cằm của anh, khiêu gợi nói.
Huỳnh Thanh Tuấn đầu óc choáng váng như có một lớp sương dày che phủ, chân tay đều không còn sức lực gì cả, anh mất thăng bằng, khuỵu xuống đất, ly rượu trong tay cũng rơi lăn lóc sang một bên.
Ngay lập tức, từ phía sau anh, hai tên gia nhân nam của nhà họ Trần lập tức chầm chậm tiến đến, đỡ lấy anh, đoạn, theo chỉ thị của Trần Thanh Vân, đưa Huỳnh Thanh Tuấn đã bất tỉnh lên lầu.
Trời tối đen như mực, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng mưa ở bên ngoài.
Huỳnh Thanh Tuấn toàn thân rã rời, hai mắt chầm chậm mở ra, phát hiện xung quanh có gì không đúng, anh liền theo phản xạ, bật dậy như một chiếc lò xo.
Trên người anh không có mảnh vải che thân nào, kể cả thân dưới cũng chỉ che đậy qua loa bằng một chiếc chăn bông.
Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt đầy thâm trầm, quay đầu sang, phát hiện người phụ nữ đang nằm cùng mình chính là Trần Thanh Vân.
Cô ta mặc dù cũng không có mảnh vải nào che lại thân thể, nhưng không hề có chút nào là ngượng ngùng, ngược lại, còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy gợi cảm:
“Thanh Tuấn, sao anh không ngủ thêm chút nữa? Dáng ngủ của anh quả thật rất động lòng người đó…”
Nói rồi, cô ta đưa một ngón tay chạm vào bả vai của Huỳnh Thanh Tuấn.
Huỳnh Thanh Tuấn gạt tay của cô ta ra, ánh mắt đầy nghi vấn hỏi:
“Chuyện này là sao? Trần Thanh Vân, rốt cuộc em đang làm cái gì vậy?”
Trần Thanh Vân thấy phản ứng của anh gay gắt như vậy, thì liền tỏ vẻ vô tội mà nói:
“Tại sao anh lại nổi giận với em chứ? Chúng ta ngủ với nhau đâu phải lỗi của một mình em chứ?”
Ngủ với nhau sao? Huỳnh Thanh Tuấn ôm đầu suy nghĩ, nhưng đầu của anh hiện tại vô cùng đau nhức giống như búa bổ, không thể nghĩ ra được chuyện gì.
Nhưng tuyệt đối, anh không thể nào ngủ với một người phụ nữ mà không nhớ gì được?
“Trần Thanh Vân, thật sự anh không nhớ gì cả… Nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, em muốn gì anh cũng có thể cho em, chỉ là trừ tình cảm ra!”
Huỳnh Thanh Tuấn lật chăn ra, thân hình lực lưỡng mặc lại áo quần vào.
Trần Thanh Vân hai mắt đều là sững sờ, trở mặt lớn tiếng với anh:
“Tại sao chứ, Huỳnh Thanh Tuấn, chúng ta đã ngủ với nhau, anh không thể nói với em như vậy?”
Huỳnh Thanh Tuấn vừa cài lại áo sơ mi, vừa đáp:
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, cả em và anh đều không muốn chuyện này xảy ra, em cần gì, có thể nói với anh, anh nhất định không để em thiệt thòi!”
“Em chỉ muốn tình cảm của anh thôi!”, Trần Thanh Vân phẫn nộ nói to, “Cái duy nhất em muốn đó là tình cảm của anh, chẳng lẽ một chút tình cảm anh đối với em cũng không có?”
Huỳnh Thanh Tuấn quay đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt bất đắc dĩ, đáp:
“Xin lỗi em, đó cũng là thứ duy nhất anh không thể cho em được, Trần Thanh Vân, anh xin lỗi, mong em hiểu cho!”
Lời dứt, anh khoác áo, mở cửa đi một mạch ra khỏi Trần gia, mưa trên đầu rơi xối xả, anh vẫn không có chút cảm nhận nào, bởi vì trong đầu anh, chỉ toàn là bối rối, anh đã ngủ với người phụ nữ khác, vậy có phải anh đã lừa dối Triệu Diệp Nhi hay không?
Trần Thanh Vân hai mắt nhìn ra cửa sổ, đầy âm độc nhìn chiếc Roll Royce của Huỳnh Thanh Tuấn lao đi giữa màn mưa dày đặc.
“Anh chỉ có thể yêu một mình em thôi, Huỳnh Thanh Tuấn ạ!”
Sấm chớp chói lòa rạch ngang bầu trời một đường, để lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng độc đoán trong đêm.
***
Trường đại học X.
Đã quá giờ ăn tối, Triệu Diệp Nhi gấp lại sách, đi ra khỏi thư viện, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bởi vì cô là người ra khỏi thư viện cuối cùng.
Tiếng điện thoại ở trong túi xách không ngừng reo lên đầy chói tai, nhưng bởi vì tiếng mưa quá to đã át đi, cho nên Triệu Diệp Nhi hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
“Mưa to quá…”, Triệu Diệp Nhi tự cảm thán, không biết giờ này xe của Huỳnh gia đã đến đón cô hay chưa, dạo này, Huỳnh Thanh Tuấn không cho cô trở về bằng xe buýt công cộng nữa.
Đột nhiên, đang suy nghĩ, cô lại cảm thấy có bóng người vụt qua sau lưng mình, cô đầy cảnh giác, xoay người lại. Nhưng, không hề có ai cả.
Triệu Diệp Nhi cầm túi xách trên tay, đi theo hướng hành lang, lo lắng nhìn bốn phía, xung quanh không có bạn học nào nữa, nhưng cô vẫn cảm giác có người đang theo dõi mình.
“Không có gì đâu, chắc do mình thần hồn nát thần tính!”, Triệu Diệp Nhi thầm tự nhủ với bản thân, bước chân càng ngày càng nhanh, phút chốc đã đến cuối hành lang, chỉ cần đi qua hành lang này là sẽ đi đến cổng trường, có lẽ xe của Huỳnh gia đang đợi cô ở đó.
Không ngờ, Triệu Diệp Nhi vừa định bước xuống bậc thang, một bàn tay đã đẩy cô từ phía sau, cô mất thăng bằng, lập tức ngã từ trên xuống, bóng người kia giống như đạt được mục đích rồi, không hề chần chừ nữa, mau chóng chạy đi.
Triệu Diệp Nhi lăn từ trên tầng cấp xuống, nhưng may mắn vì bậc thang này không quá cao, cho nên cô không gặp xây xát gì.
Chỉ là bị đẩy ra ngoài trời, mà mưa to không ngờ xối xuống, cho nên cả người Triệu Diệp Nhi đều ướt như chuột lột, kể cả túi xách và sách vở trên tay cũng vậy.
Một bóng người khác chạy đến, đưa dù lên cao che cho cô, sau đó đỡ cô dậy, không ngừng hỏi han:
“Em không sao chứ, tại sao đột nhiên lại bị ngã như vậy, thật nguy hiểm!”
Triệu Diệp Nhi ngước đầu lên, phát hiện người đứng trước mặt mình là thầy Trần, cô mới yên lòng thở phào một tiếng:
“Hình như vừa nãy, có người đẩy em…”
Cả hai người đều hướng về hành lang trống vắng, tuyệt nhiên không thấy một bóng dáng nào ngoài hai người xuất hiện.
Thầy Trần muốn tự mình đi xem thử, nhưng Triệu Diệp Nhi đã ngăn anh lại, nói rằng người đó ở trong bóng tối hành động, sẽ rất nguy hiểm.
Vừa nói đến đó, cô lại phát hiện chỗ cô vừa đẩy xuống xuất hiện những vật thể lạ nằm trên đất. Triệu Diệp Nhi đầy nghi ngờ, bước đến, cầm lên xem thử, phát hiện đó là những bức hình kĩ thuật số vừa mới rửa ra.
Mà oái ăm hơn, đó còn là những bức ảnh nóng, cặp đôi trong bức hình, không ai khác chính là Huỳnh Thanh Tuấn và Trần Thanh Vân, bọn họ ở mọi góc độ, phô bày sự thân mật của mình.
Triệu Diệp Nhi chết lặng, hai tay cầm những bức ảnh không ngừng run run, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Thầy Trần bước lên, muốn xem thứ trong tay cô là gì, nhưng Triệu Diệp Nhi đã nhanh chóng giấu đi, khôi phục vẻ bình thường, lắc đầu nói:
“Chỉ là đồ em làm rơi thôi, không có gì quan trọng…”
Nói rồi, cô cất những tấm ảnh vào túi xách, hai người cũng mau chóng rời khỏi chỗ đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT