Huỳnh Thanh Tuấn có chút ngỡ ngàng nhìn cô gái ở trước mặt, tam quan giống như cũng bị đánh đổ, “Cô nói như vậy, hình như cũng có nghĩa là, cô ngủ với tên đàn ông nào, cũng không cần nhớ đến hắn làm gì?”
Triệu Diệp Nhi ôm chồng tài liệu trên tay, nhún vai nói, “Trừ phi là người yêu, hoặc chồng của tôi, chứ còn người khác thì nhớ làm gì? Não của tôi cũng không có dư nhiều chỗ suy nghĩ nhiều chuyện như vậy…”, nói rồi lại nghi hoặc nhìn anh, “Chẳng lẽ anh thật sự đã ngủ với tôi rồi sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn ôm đầu, có chút choáng váng không tin nổi, “Tôi cũng là lần đầu gặp người như cô, đúng là được mở rộng tầm mắt mà…”
Triệu Diệp Nhi hờ hững đáp, “Ừ, vậy thì tốt!”, nói đến đó, thang máy đã ting một tiếng, cửa mở ra, tầng mười đã ở trước mắt, Triệu Diệp Nhi không thèm quan tâm đến người đàn ông kia, muốn trực tiếp bước ra ngoài. Huỳnh Thanh Tuấn có chút không kiên nhẫn nữa, kéo cô ngược trở lại, đứng ở trước mặt cô, dùng giọng điệu trầm thấp để nói, “Này, cô tên là gì?”
Triệu Diệp Nhi nghi hoặc nhìn người đàn ông này, nếu trên áo vest của hắn không có cài huy hiệu của Huỳnh Thị, cô thực sự đã cho rằng hắn là một tên lưu manh nhiễu sự mà đá cho mấy cái. Nhưng bất quá ở cự ly gần này, nhìn thấy gương mặt có chút điển trai của hắn, cô đột nhiên lại cảm thấy có chút quen quen, kể cả mùi hương trên người hắn, mùi hổ phách này, hình như cô đã từng ngửi ở đâu đó rồi thì phải.
“Tôi, hỏi cô tên gì? Làm ở bộ phận nào của Huỳnh Thị?”, Huỳnh Thanh Tuấn áp sát, không ngừng dồn dập đặt câu hỏi.
Cả cái khí thế áp đảo này, thật sự rất quen, Triệu Diệp Nhi hình như sắp nhớ ra được điều gì đó, không ngờ điện thoại trong túi quần vang lên một tiếng, dòng suy nghĩ của cô lập tức bị ngắt đoạn, áp điện thoại vào tai, đã nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của trưởng phòng Lưu,
“Này, cô bé nhân viên mới, cô rốt cuộc là đi làm việc hay đi tham quan công ty, mà bây giờ vẫn chưa trở lại vậy hả?”
“Em sẽ ngay lập tức trở lại…”, Triệu Diệp Nhi bị tiếng mắng kia làm cho tỉnh táo trở lại, nhanh chóng vâng vâng dạ dạ, sau đó, mặc kệ Huỳnh Thanh Tuấn đang ngơ ngác ở trong thang máy, mau chóng cầm tài liệu ba chân bốn cẳng phi ra ngoài. Những nhân viên ở bên ngoài đều bị cô dọa sợ, một nhân viên không có huy hiệu chính thức lại đi ra từ thang máy đặc cách chỉ dành riêng cho tổng giám đốc và quan chức cấp cao, đúng là một chuyện động trời.
Mà càng đáng sợ hơn, là bên trong thang máy, người đứng trong đó, rõ ràng là Tổng giám đốc của bọn họ, Huỳnh Thanh Tuấn. Nghĩa là anh vừa đi chung thang máy với một nhân viên quèn, mà cô ta lại không có hề hấn gì đi ra ngoài như vậy, những nhân viên kia đều bị cảnh tượng này làm cho hoảng hốt, không ngừng tụm nhau lại xì xầm, rốt cuộc hôm nay Huỳnh tổng giám đốc của họ bị gì, đột nhiên lại nhân từ như vậy, thường ngày anh vẫn mang tiếng là lạnh giá còn hơn băng tuyết, coi trọng quy tắc hơn tính mạng, không ai là không biết.
“Này, cô kia…”, Huỳnh Thanh Tuấn vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhìn bóng lưng của Triệu Diệp Nhi vụt đi trong chớp mắt, lại càng tin tưởng hơn mình đã đúng, bộ dạng của cô vẫn y như đêm ở quán bar hôm trước, lướt nhanh như một cơn gió.
Bất quá, lần này Huỳnh Thanh Tuấn sẽ không dễ gì mà để xổng tung tích của cô thêm một lần nữa. Anh vẫn đứng trong thang máy, thân người tựa vào tường kính, cầm lấy điện thoại thông minh, ấn một cái tên trong danh bạ, gọi đi, sau đó âm trầm ra lệnh, “Mau đem hết tài liệu của những thực tập sinh và nhân viên mới vừa được tuyển dụng đợt vừa rồi lên phòng cho tôi, một người cũng không được thiếu!”
***
Triệu Diệp Nhi trở lại phòng Đồ họa Kiến trúc, tâm trạng có chút ái ngại, không ngờ linh cảm của cô lại ứng nghiệm như vậy, trưởng phòng Lưu đã đứng đợi cô ở trước cửa phòng, dùng ánh mắt giống như chứa cả sấm sét nhìn cô nhân viên mới. Những nhân viên trong phòng, bao gồm những đồng nghiệp tiền bối, đều len lén hướng mắt về phía đó, người thì cảm thấy thương cảm thay cho Triệu Diệp Nhi, người thì vui vẻ chống cằm xem kịch hay.
“Cô gái, vừa vào công ty chưa được một ngày, đã muốn gây chuyện hay sao?”, Lưu Cẩm Lệ nhìn Triệu Diệp Nhi bằng ánh mắt ghét bỏ, sẵng giọng nói.
Triệu Diệp Nhi biết bản thân đã phạm lỗi, chỉ là cô không nghĩ rằng bản thân chỉ đi chậm mấy phút đã thành tội lớn như thế, liền nhỏ giọng thanh minh, “Em xin lỗi chị Lưu ạ, tại em chưa quen đường, liền có chút nhầm lẫn ạ…”
“Nhầm đường sao?”, Lưu Cẩm Lệ nheo đôi mắt phượng nói, “Cô cũng biết nhầm đường quá đấy chứ? Đến cả thang máy đặc cách của quan chức cấp cao mà cô cũng dám đi vào, cô muốn chúng tôi bị vạ lây đúng không?”
Triệu Diệp Nhi ngơ ngác nhìn chị ta, chẳng lẽ thang máy mình vừa đi là thang máy đặc cách hay sao, cô có chút thầm than, sao bản thân lại sơ suất đến như vậy chứ, vậy là người đàn ông cô gặp trong thang máy kia cũng không phải nhân viên bình thường rồi, Triệu Diệp Nhi ơi là Triệu Diệp Nhi, hôm nay mày ăn trúng cái gì mà ngơ ngáo như vậy hả?
“Tôi thấy cũng không có vấn đề gì, làm người ai mà chẳng có lần đầu sai phạm, huống chi cô bé cũng chỉ là thực tập sinh mới, không nên quá gay gắt…”, một người phụ nữ đứng ở góc phòng lên tiếng nói giùm Triệu Diệp Nhi, cô ấy là Đặng Thái Thư, phó phòng Đồ họa kiến trúc, so với Lưu trưởng phòng, cô ấy vẫn là dễ chịu bao dung hơn một chút.
“Từ khi nào đến lượt Đặng phó phòng chỉ bảo tôi cách làm việc vậy nhỉ?”, Lưu Cẩm Lệ giọng nói lạnh tanh đáp lại, ánh mắt sắc bén nhìn Đặng Thái Thư, dùng uy quyền của trưởng phòng để mỉa mai, “Lúc nào tôi và cô đổi chỗ cho nhau rồi hẵng có chuyện đó nhé!”
Đặng Thái Thư thân phận dưới một bậc, tuy nhìn ra được cô ta ngang ngược lạm quyền, nhưng vẫn là không muốn tranh cãi thêm, bởi vì Lưu Cẩm Lệ ở trong công ty có chống lưng, không ai dám đụng đến, cho nên cô chỉ có thể bất mãn ngồi xuống, ôm mối hận trong lòng.
Lưu Cẩm Lệ quay lại phía Triệu Diệp Nhi, vẫn giọng điệu gắt gỏng nói, “Tôi không dạy dỗ những người như cô từ hôm nay, mai sau liền muốn tung hoành như nào thì tung hoành à, ở trong công ty này phải biết điều một chút, đừng tưởng mình có một chút tài năng, được tuyển thẳng vào Huỳnh Thị thì đòi lên mặt với chúng tôi, không có chuyện đó đâu.”
Triệu Diệp Nhi trước những lời mắng chửi kia, cũng chỉ đành ngậm ngùi lắng nghe, cố gắng bày tỏ sự hối lỗi, nhưng Lưu Cẩm Lệ giống như chưa hả dạ, vẫn phất tay nói, “Nếu không phạt cô làm gương, sẽ không cảnh tỉnh được những người khác, phòng Đồ họa Kiến trúc không thể không có tôn ti trật tự như vậy được, bây giờ cho đến ngày mai, cô phải hoàn thành hết những bản thảo kia cho tôi, một cái cũng không được thiếu, phải làm như vậy, mới răn đe được! Cứ tưởng có chút tài liền hay ho…”, nói rồi, cô ta liền bỏ về phòng làm việc riêng của mình.
Triệu Diệp Nhi ngán ngẩm thở dài, đống bản thảo kia, ít nhất cũng phải dày đến ba gang tay, muốn hoàn thành cũng tốn mất ba ngày, làm sao từ giờ đến sáng mai cô có thể hoàn thành được chứ. Cô thất thểu ôm đống tài liệu cao ngất ngưởng đó trong lòng đi về chỗ ngồi, lúc đi ngang bàn làm việc của tiền bối, còn nghe các cô ta cười cợt mỉa mai mình, “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà, miệng mồm một chút cũng không đến nỗi như vậy, haha…”
Triệu Diệp Nhi mặc kệ mấy lời kia, chỉ là đi về bàn làm việc của mình, tặc lưỡi một cái, vẫn là bắt tay vào làm từng thứ một. Không phải cô chưa từng nghe nói về sự khắc nghiệt của môi trường công sở, chỉ là ma cũ bắt nạt ma mới ghê gớm thế này, cô cũng là không lường trước được mà.
“Thôi, coi như đây là cái giá của việc muốn gia nhập tập đoàn danh tiếng đi!”, Triệu Diệp Nhi tự an ủi bản thân mình như thế, rốt cuộc vẫn miệt mài làm việc, làm đến không ngừng nghỉ, đám tài liệu kia vẫn chưa vơi đi một góc, mà đồng hồ đã điểm sáu giờ.
Các nhân viên khác đã lục tục ra về, phòng làm việc bắt đầu vắng đi, Lâm Thu Thảo cũng là một thực tập sinh mới trong phòng Đồ họa Kiến trúc giống như cô, nhìn người bạn cùng trang lứa khổ cực như vậy, cũng đồng cảm đến bên cạnh động viên một tiếng nhỏ, “Diệp Nhi, cố gắng lên, mình tin Lưu trưởng phòng rồi cũng sẽ nhìn nhận cậu…”
Triệu Diệp Nhi cười một cái coi như bày tỏ sự cảm kích, rồi lại cắm đầu vào viết viết vẽ vẽ, Đặng phó phóng là người cuối cùng ở lại, cô chỉ nhìn Triệu Diệp Nhi một cái, thở dài ngao ngán, tốt bụng nhắc nhở một câu, “Làm quen dần đi, môi trường ở đây chính là như vậy!”, rồi sau đó cũng rời đi. Chỉ còn một mình Triệu Diệp Nhi ở phòng Đồ họa Kiến trúc, không gian im lặng như tờ, chẳng mấy chốc mà đồng hồ đã điểm tám giờ, cô càng làm càng nản, đám tài liệu kia, cũng chỉ mới giải quyết có một phần ba mà thôi, không biết đến khi nào mới có thể xong hết đây.
***
Huỳnh Thanh Tuấn vươn vai một cái, kết thúc tài liệu cuối cùng của ngày hôm nay, mọi người vẫn luôn thèm muốn ngưỡng mộ vị trí Tổng giám đốc này của anh, chỉ là không mấy người biết được rằng để ngồi được chiếc ghế này, phải đánh đổi sức lực như thế nào, điển hình như việc hầu như anh luôn là người ra về cuối cùng ở công ty này, điều này chắc có nói mọi người cũng không tin.
Anh sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một tập tài liệu trên bàn, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong, “Triệu Diệp Nhi, sinh viên năm ba trường đại học X, được đặc cách tuyển thẳng trong đợt tuyển dụng của Huỳnh Thị năm 20XX.”, anh khẽ nhẩm đọc những dòng chữ này, bất ngờ lại chồng thêm bất ngờ, ý cười không giấu được, rốt cuộc cũng đứng dậy ra khỏi phòng, thư kí Rosie đi theo sau.
Thang máy vừa mở ra, anh vốn dĩ muốn bước vào, đột nhiên thư kí Rosie không nhịn được mà nói, “Hình như phòng Đồ họa Kiến trúc vẫn có người làm việc.”.
Huỳnh Thanh Tuấn mở to mắt, nhìn về phía biển báo thông minh của công ty, phát hiện đèn của phòng Đồ họa Kiến Trúc thật sự vẫn chưa tắt, anh có chút hứng thú nói, “Không ngờ Huỳnh Thị này còn có người làm việc tâm huyết hơn cả tôi…”, nói xong, anh quay sang đưa cặp xách cho Rosie, “Cô mang cái này ra xe cho tôi, tôi qua đó xem thử nhân viên tâm huyết kia là ai? Thật thú vị mà…”
Triệu Diệp Nhi viết viết vẽ vẽ gõ gõ đến muốn mòn cả đầu mười ngón tay, nhìn đồng hồ, đã thấy qua chín giờ, cô không khỏi kêu ca, “Trời ơi là trời, làm sao mà xong trước bảy giờ ngày mai hả trời?”, nói xong chỉ muốn vật ra nằm trên sàn uất hận mà thôi.
“Có gì trên đời này là bất khả thi chứ, quan trọng là phải tìm ra cách giải quyết!”, một giọng nói đột nhiên vang lên trước cửa phòng, làm Triệu Diệp Nhi giật bắn cả người, cô nhìn ra phía đó, thấy một người đàn ông quen mặt, cô có chút bực bội nói, “Tôi còn tưởng là gặp ma chứ, hóa ra là người….”
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn thấy Triệu Diệp Nhi giờ này vẫn còn làm việc điên cuồng ở đây, đúng là cũng có chút ngạc nhiên không thể tin nổi, tò mò hỏi, “Cô gái, là bị phạt sao?”
Triệu Diệp Nhi vốn dĩ muốn trả lời, “Anh không nhìn thấy sao còn hỏi?”, nhưng nghĩ lại những lời Đặng trường phòng nói ban sáng, người có thể xuất hiện trong thang máy đặc cách, không phải là người đi nhầm, thì cũng là nhân viên cấp cao, cô liền giữ mồm lại, lễ phép đứng dậy chào hỏi, “Vâng ạ, thưa anh!”
Huỳnh Thanh Tuấn có chút ngạc nhiên, cô gái này đột nhiên lại đổi cách xưng hô, còn lễ phép như vậy, chẳng lẽ cô đã biết anh là Tổng giám đốc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT