“Băng bó vết thương!”, Huỳnh Thanh Tuấn nạt cô một câu, sau đó, không thèm để ý nét mặt bài xích của cô, trực tiếp cúi xuống dùng đồ sơ cứu xử lý vết máu bầm trên chân cho Triệu Diệp Nhi.
Triệu Diệp Nhi trong lòng không khỏi cảm thấy mềm nhũn một chút, nhưng miệng vẫn cứng như đá, không quên lèm bèm, “Băng bó thì băng bó, làm gì phải lớn tiếng như vậy chứ?”
Vừa dứt lời, đã bị Huỳnh Thanh Tuấn ấn nhẹ vào chỗ bị tụ máu, cô không khỏi kêu lên “A” một tiếng, bực tức la lối, “Này, không ấy để tôi tự làm cho, anh mò thêm một chút, ngày mai tôi sẽ không còn chân để đi lại mất!”
“Yên nào!”, Huỳnh Thanh Tuấn không bị mấy lời chê bai của cô làm cho nhụt chí, vẫn vô cùng nghiêm tức, theo đúng thao tác, dùng đá lạnh chườm lên vết thương cho cô, di chuyển theo chiều kim đồng hồ rất chuyên nghiệp, còn không quên mắng cô, “Thân thể đã yếu ớt còn thích đi gây sự hổ báo, bị như này cũng còn là nhẹ..”
Triệu Diệp Nhi nhăn mặt nhăn mũi, không hiểu tại sao ông trời lại cho cô rơi vào tay người đàn ông tốt không ra tốt, xấu không ra xấu này, rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra tội lỗi gì chứ.
***
Cho dù Triệu Diệp Nhi không ngừng than thân trách phận, cũng không thể thay đổi được một sự thật rằng ngày hôm sau cô lại phải trở lại Huỳnh Thị để làm việc, chứ không thể giống như thuở còn ở đại học, chán đời một chút liền ngủ ở nhà, bây giờ cô còn phải đi làm nghiêm túc để kiếm tiền, mặc dù thực tập sinh lương không cao, nhưng có vẫn hơn không chứ.
Tuy nhiên, bởi vì vết thương trên chân vẫn còn cảm giác đau, cho nên nhiệt huyết của Triệu Diệp Nhi cũng có chút bị ảnh hưởng, mặc dù cô đã nén đau, đi đứng đàng hoàng nghiêm chỉnh, nhưng chỉ cần để ý một chút, đều có thể nhận ra chân của cô đang có vấn đề.
Lưu Cẩm Lệ đương nhiên cũng có thể phát hiện ra điệu bộ đi lại khó khăn của Triệu Diệp Nhi, tuyệt nhiên không bỏ lỡ cơ hội chơi xấu cô gái này một dịp.
“Diệp Nhi, cô mang cái này sang lên Phòng Kế toán giúp tôi, thời gian không có nhiều, nếu đi được thang bộ sẽ tốt hơn, bởi vì thời điểm này, thang máy chắc chắn đã đông nghịt người rồi!”, Lưu Cẩm Lệ đẩy ra một chồng tài liệu cao ngất ngưởng cho Triệu Diệp Nhi.
Triệu Diệp Nhi cho rằng cũng không có gì khó khăn, liền đảm nhận việc này, trong mười phút trèo lên năm tầng lầu, hoàn thành việc giao đống tài liệu kia cho phòng Kế toán, rồi lại cà nhắc trở lại phòng Đồ họa Kiến trúc.
“Chị Lưu, chị cũng ít có ác đó, lần này trở về Triệu Diệp Nhi cô ta không đi xe lăn cũng lạ đó!”, Ngô Tâm vui vẻ nói, đứng trước bàn làm việc của Lưu Cẩm Lệ, cười một cách hả hê.
Thanh Ngân, đồng nghiệp tốt của cô ta cũng phụ họa theo, “Cũng không có gì ghê gớm, phải cho cô ta một bài học, cô ta mới biết được sống trong phòng chúng ta không có dễ dàng gì, ha ha…”
Lưu Cẩm Lệ ánh mắt đầy hứng thú, cảm thấy vô cùng hài lòng với chiêu trò của mình, cô ta chỉ cần hành hạ được Triệu Diệp Nhi một phút nào, thì liền sung sướng được một phút đó.
Cửa gõ lên mấy cái, Triệu Diệp Nhi lau đi mồ hôi trên trán, bước vào phòng, ánh mắt không để ý đến Ngô Tâm và Thanh Ngân ở trong phòng, chỉ là nghiêm túc báo cáo với Lưu Cẩm Lệ, “Trưởng phòng, em đã giao xong tài liệu rồi ạ…”
“Ôi, tôi thật là lú lẫn mất, bây giờ mới sực nhớ ra…”, Lưu Cẩm Lệ không ngần ngại diễn trò, vỗ trán một cái, giọng nói vô cùng tiếc nuối mà nói rằng, “Ở đây vẫn còn một tập tài liệu nữa, hồi nãy đưa cho cô sót mất, chắc là, Triệu thực tập sinh phải đi một chuyến nữa rồi!”, nói xong, chìa ra một tập tài liệu khác.
Ngô Tâm và Thanh Ngân ở bên cạnh, muốn cười thành tiếng mà không dám, chỉ nhìn nhau nín lại cơn buồn cười.
Triệu Diệp Nhi nuốt nước miếng, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn cũng không có cách nào, cuối cùng vẫn lại phải nhận lệnh, cầm lấy tập tài liệu kia.
“Nhớ đi thang bộ, chờ thang máy mất thời gian lắm Triệu thực tập sinh nhé!”, Lưu Cẩm Lệ còn không quên bồi thêm một câu nhắc nhở.
Triệu Diệp Nhi gật đầu, thở dài đi ra khỏi phòng, tuyệt nhiên không biết được cô vừa đi ra, mấy người phụ nữ này liền cùng nhau ở trong phòng cười nhạo thật hả hê.
Triệu Diệp Nhi đi đến thang máy, không khỏi tặc lưỡi một tiếng, Lưu Cẩm Lệ không có nói dối, bởi vì giờ này là giờ cao điểm cho nên nhân viên Huỳnh Thị đang xếp hàng đứng đợi thang máy thành một hàng dài, cô nhìn hàng người kia, sau đó lại nhìn cái chân của mình, đành phải hành hạ mày thêm một chuyến nữa mà thôi.
Cô vừa muốn tiến đến cầu thang bộ, đột nhiên đã bị một bóng người kéo lại, đó là thư kí Rosie cấp cao của Tổng giám đốc. Triệu Diệp Nhi lúc nào nhìn thấy cô ta, cũng không khỏi nghi ngờ trong lòng, tại sao một người phụ nữ nhìn có vẻ thanh lịch và xinh đẹp như thế này, lại có thể đi theo Huỳnh Thanh Tuấn trong những phi vụ chém giết ghê sợ kia, lại còn có vẻ rất chuyên nghiệp và lạnh lùng nữa, đúng là người của Huỳnh Thị, không thể chỉ đánh giá qua vẻ ngoài được mà.
Rosie nhìn vẻ ngẩn ngơ của Triệu Diệp Nhi đang dán trên người mình, nghiêm túc đằng hắng một tiếng, sau đó nói với cô, “Triệu thực tập sinh, có một vị muốn nhờ tôi hỏi cô, tại sao không chen vào thang máy mà đi, lại phải trèo thang bộ làm gì…”, nói đến đây, gương mặt của Rosie có chút ngượng ngùng truyền đạt lại, “Người đó hỏi cô có phải não bị úng rồi hay không?”
Triệu Diệp Nhi mắng thầm một tiếng, tên Huỳnh Thanh Tuấn này có phải lúc nào cũng phải mỉa mai cô mới chịu được hay không, cô quay sang, nhìn Rosie cười ái ngại đáp, “Thật ra thường thường tôi vẫn đi thang máy, chỉ là lúc nào gấp quá liền không có đủ kiên nhẫn để đợi thang máy thôi!”
Rosie cười một cách miễn cưỡng, chỉ là ánh mắt có chút suy nghĩ, mới đề xuất với Triệu Diệp Nhi, “Thực ra nếu cô không khỏe, cũng không cần cực khổ đi thang bộ, tôi cho cô cái này…”, vừa nói vừa lôi từ túi áo ra một chiếc huy hiệu hình con thuyền, chính là huy hiệu đại diện của nhân viên cấp cao ở Huỳnh Thị, đưa cho Triệu Diệp Nhi, “Cô lúc nào gấp gáp, đeo cái này lên túi áo, sau đó liền có thể đi nhờ thang máy đặc cách, chỉ là không nên lạm dụng, nếu bị phát hiện sẽ hơi rắc rối…”
Triệu Diệp Nhi không ngờ Rosie cô gái này nhìn lạnh lùng như vậy lại có thể hào phóng đến thế, cô chỉ kịp cảm ơn một tiếng, đã thấy cô ấy cầm tài liệu trở đi về hướng ngược lại. Cô cầm chiếc huy hiệu kia trên tay, thở phào một tiếng, ha ha phen này cô được cứu giá rồi.
Huỳnh Thanh Tuấn đứng trên lầu, nhìn xuống vẻ mặt vui vẻ ngốc nghếch của Triệu Diệp Nhi, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, chờ Rosie trở lại, hai người liền tiến về thang máy, ấn một phát lên đến tầng cao nhất.
“Từ ngày mai, một nửa thang máy đặc cách hãy cho chuyển đổi thành thang máy chuyên dụng cho nhân viên đi, nhân lực của Huỳnh Thị cũng ngày càng tăng lên, phải linh động hơn một chút!”, Huỳnh Thanh Tuấn âm trầm nói với Rosie.
Rosie gật đầu, cảm thấy cũng rất đồng tình với ông chủ, hai người họ một trước một sau, lên đến tầng cao nhất của Huỳnh Thị, liền tiến đến phòng họp cấp cao, bọn họ bước vào phòng, đã có một bàn họp đông đủ chờ đợi.
Huỳnh Thanh Tuấn ung dung ngồi xuống, phất tay một cái coi như bắt đầu cuộc họp, anh lướt ánh mắt quanh các nhân viên thân tín của mình, có chút cảm thấy trên mặt bọn họ đều đang hiện lên vẻ lo lắng nghiêm túc.
Một nhân viên tên Lê Đại Nam đứng dậy, anh là thư kí thứ hai của Huỳnh Thanh Tuấn, chỉ đứng sau Rosie, anh ta chỉ lên màn hình lớn, công bố ra những tài liệu gần đây vừa điều tra được cho mọi người xem, giọng nói ổn định báo cáo,
“Gần đây tôi phát hiện được, một số chi nhánh của chúng ta đang bị tranh giành thị trường rất dữ dội, nhất là ở vùng chung cư mới của thành phố, khách hàng ở đó vô cùng tiềm năng, chúng ta cũng đã chủ động tìm đến họ trước để mời chào hợp đồng, bọn họ cũng đã đồng ý hợp tác bảy tám phần, nhưng không ngờ, chúng ta vừa đi, đã có bên khác đến, thuyết phục bọn họ còn dữ dội hơn, còn dùng cách không hay nói lời chê bai chúng ta, cho nên tâm lí khách hàng cũng bị lung lay dữ dội…”, giọng nói của Đại Nam đến đây có chút gay gắt, “Tôi nghi ngờ ở đây có sự xuất hiện của sự cạnh tranh không công bằng, gọi tắt chính là hớt tay trên khách hàng!”
Huỳnh Thanh Tuấn vừa đọc tài liệu, nhíu mày, lên tiếng âm trầm hỏi, “Có biết bên đó là người của ai không?”
Lê Đại Nam lắc đầu đáp, “Bọn họ hành tung bí ẩn, nhưng dựa trên cách làm việc và cách mời chào khách hàng, có thể đoán được năm sáu phần…”, giọng nói của Đại Nam chậm lại, “Bọn họ là người của Phan Thị!”
Huỳnh Thanh Tuấn dừng lại đọc tài liệu trên tay, ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nói, “Phan Thị?”
Lê Đại Nam cũng tự nghi vấn, anh lắc đầu thành thật nói, “Thưa tổng giám đốc, chính tôi cũng không thể chắc chắn về vấn đề này, bởi vì Phan Thị và chúng ta mặc dù cùng phát triển về một lĩnh vực, nhưng chưa hề xảy ra xung đột nào, cho nên rất khó để có thể xác định lần tranh giành thị phần này có phải là bọn họ hay không?”
Rosie nhìn về phía Lê Đại Nam hỏi, “Nếu thực sự là bọn họ thì sao?”
Lê Đại Nam đứng trên lập trường của mình để phân tích, “Nếu thực sự là Phan Thị, thì việc lần này chính là muốn thách thức và tuyên chiến với chúng ta… Trong trường hợp này, chúng ta cũng không còn cách nào, phải tỏ rõ thái độ, không thể để bọn họ hớt tay trên một cách ngạo mạn như vậy!”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt xám xịt, không nghĩ đến Phan Huy Cung đột nhiên lại hướng mũi giáo về phía anh, chẳng lẽ hắn ta đã giấu diếm dã tâm bao lâu nay, đợi đến hôm nay mới bộc phát.
Một nhân viên tên John ở phía dưới, là một chuyên gia vừa công tác ở nước ngoài về, lên tiếng trình bày, “Thật ra tôi nghĩ, phần chung cư mới quy hoạch đó chưa chắc là một thị trường tốt, chúng ta bây giờ chưa rõ bên đó có phải là người của Phan Thị hay không, nếu chưa gì đã gây sự, sẽ khiến cho bọn họ có cớ để gây chiến ngược lại chúng ta, vả lại, nếu bọn họ thật sự không phải là người của Phan Huy Cung, thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai tập đoàn hay sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn không nói gì, chỉ âm trầm tiếp tục đọc tài liệu trên bàn, bàn tay giở qua giở lại đầy ẩn ý.
Lê Đại Nam hướng về phía chuyên gia tên John kia, thảo luận, “Nhưng chúng ta cũng không thể ngồi yên, chờ đợi bọn họ đến giành thị phần như vậy được…”
John cũng ngay lập tức đáp trả, “Chúng ta sẽ không ngồi yên, nhưng chúng ta sẽ điều tra, tạm thời trong im lặng, tránh đánh rắn động cỏ để tránh gây ra sóng gió…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT