“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Chúng ta đi đâu cũng gặp Triệu Đình Khiêm ở đây!”

Bạch Khởi La chán ghét lên tiếng.

Nửa đêm, đợi khi cô ngủ say, Tiêu Bách Thần mở cửa nhẹ nhàng ra ngoài trước.

Đám A Hào đã đợi anh sẵn dưới lầu khách sạn, người nào người nấy mặc áo cao cổ kín mít, che gần nửa khuôn mặt.

Thấy chủ nhân bước xuống, A Hào vội lên tiếng ngay:

“Cô Bạch có biết hành động tiếp theo của chúng ta không ạ?”

Tiêu Bách Thần lắc đầu.

Đoạn anh kéo thấp chiếc mũ phớt xuống, sau đó cùng đàn em lên xe, phóng đi gấp rút trong đêm.

Trên lầu cao, Bạch Khởi La khoanh tay đứng nép sát vào góc tường, lặng lẽ quan sát đoàn người phía dưới, khóe môi khẽ cong lên.

.......

“Ông chủ, dưới kia có người xin được gặp!”

“A..., anh Khương, anh thật là hư quá đi!”

Từ bên trong phòng ngủ, giọng nói nũng nịu của một cô gái vang lên không ngừng.

Thuộc hạ của Khương Tặc đỏ mặt tía tai, tiếp tục lên tiếng lần nữa:

“Có khách muốn gặp ông chủ!”

“Biết rồi. Giờ ra!”

Khương Tặc đứng dậy, mặc lại quần áo, sau đó ung dung đi ra ngoài.

Tiêu Bách Thần cùng A Hào đã chờ sẵn ở đó, thấy anh ta ra liền giơ tay ra chào hỏi.

Tuy nhiên, Khương Tặc làm điệu bộ lờ đi, ngồi phịch xuống ghế, không thèm đoái hoài gì tới anh.

Tiêu Bách Thần nhún vai, ngồi xuống ghế.

“Khoan đã, tôi chưa cho phép anh ngồi!”

Khương Tặc vênh mặt lấn lướt, điệu bộ hỗn láo nhìn chỉ muốn đấm!

“Ồ! Xin thứ lỗi! Xin tự giới thiệu, tôi là Cố Trường Lục, chủ tịch tập đoàn châu báu Long Thế!”

“Cố Trường Lục?”

Khương Tặc khẽ nhíu mày, chợt nhớ ra cái tên này đã từng làm mưa làm gió trên hầu khắp các mặt báo, hai mắt anh ta bỗng chốc sáng rực.

“À, thì ra là anh Cố. Mời ngồi!”



Tiêu Bách Thần ung dung ngồi xuống, đón lấy ly bia lạnh Khương Tặc đưa cho.

Anh ta nhìn anh, cẩn thận đánh giá, sau đó mở lời:

“Khi nãy tôi còn nghĩ anh là mấy gã vất vưởng linh tinh ngoài kia đến nhờ vả. Thật ngại quá!”

Tiêu Bách Thần lắc đầu cười trừ, đưa mắt ra hiệu cho A Hào dâng lên một chiếc hộp gỗ màu nâu, bên ngoài được phủ một lớp vàng ròng nhẹ. Dưới ánh sáng đèn điện, trông chiếc hộp vô cùng tinh xảo và quý phái.

Anh đẩy chiếc hộp về phía Khương Tặc, bình thản nói:

“Tôi đến đây để trao đổi công việc làm ăn với anh Khương. Nghe nói, Vương Thống các anh đang nắm quyền kiểm soát quặng vàng lớn nhất Mã Phiêu, có phải không?”

Khương Tặc không ngần ngại cầm chiếc hộp lên xem, ngay khi nắp hộp được mở ra, vật bên trong khiến anh ta lóa mắt.

“Mai phiến ủ năm mươi năm?”

Tiêu Bách Thần gật đầu mãn nguyện.

“Chính xác. Vật đang nằm trong tay anh chính là mai phiến đã được lên men trong suốt năm mươi năm. Chỉ cần một lượng nhỏ xíu bằng đầu kim cũng đủ để khiến một ngàn người chao đảo!”

Nhìn gương mặt háo bức của Khương Tặc, Tiêu Bách Thần thừa biết anh ta quả thực rất có nhã hứng với mai phiến quý hiếm độc nhất vô nhị này.

Khương Tặc mân mê mai phiến trên tay, đưa vào mũi ngửi thử.

“Con mẹ nó! Thơm, quả thực rất thơm!”

“Điều kiện trao đổi là gì, anh Cố?”

Anh ta thẳng thắn cất giọng hỏi.

Tiêu Bách Thần cười tươi, nhẹ nhàng đáp:

“Quặng vàng Mã Phiêu!”

Bốn chữ này thốt ra khiến Khương Tặc có chút do dự.

Anh ta đặt mai phiến xuống, trầm tư suy nghĩ một lát.

Mãi lúc sau, Khương Tặc mới lên tiếng:

“Mỏ quặng đã được tôi bán đứt cho Triệu Đình Khiêm của Triệu Thị. Nếu giờ lật lọng, uy tín của tôi trên cái đất này sẽ hoàn toàn xuống hố!”

Thì ra, Triệu Đình Khiêm cáo già, đã nhanh tay hơn một bước.

A Hào đưa mắt nhìn anh thăm dò.

Mà Khương Tặc quả thực vô cùng thích thú với mai phiến quý hiếm này.

Anh ta cố gắng ngả bài:

“Hay là, tôi mua lại chỗ mai phiến này của anh. Còn mỏ quặng thì anh có thể tìm kiếm ở nhiều nơi khác, đâu nhất thiết phải là Mã Phiêu?”

Haaaa...



Tiêu Bách Thần bật cười.

Anh đưa tay cầm lại mai phiến, giao cho A Hào cất giữ, đoạn đứng dậy chào tạm biệt:

“Mong anh thông cảm! Mai phiến của tôi chỉ dùng để trao đổi chứ không đem bán. Chào anh!”

Bộp!

Mẹ kiếp!

Khương Tặc tức đến tím mặt, đưa tay đập mạnh xuống bàn. Chỗ mai phiến quý hiếm này anh ta đã tìm kiếm bao lâu nay. Ai ngờ vật ở ngay trước mắt mà lại không thể chạm tới!

Anh ta đứng bật dậy, lên tiếng gọi đàn em:

“Cửu Minh!”

Từ phía sau nhà, Cửu Minh, thuộc hạ của anh ta hấp tấp chạy tới.

“Cho người theo dõi nhất cử nhất động của Cố Trường Lục, phải cướp bằng được mai phiến về đây cho tao!”

Trên quốc lộ lớn...

“Cậu chủ, quả đúng như cậu dự đoán, có người đang theo dõi chúng ta!”

A Hào vừa lái xe, vừa liếc mắt quan sát qua kính chiếu hậu.

Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên, làm bộ như không chú ý.

“Giờ này đám người của Gia Huy chắc chắn phải xử lý xong hết thảy sự việc rồi!”

.......

Biệt thự của Triệu Tư Mỗ lúc này đang hết sức hỗn loạn.

Mã Điềm Hoa hoàn toàn mất tích, hiện tại chưa biết tung tích ở đâu.

Kẻ bắt cóc còn để lại trên bàn khách nhà họ Triệu một phong thư viết bằng máy đánh chữ: “Hủy bỏ hợp đồng ủy thác với Vương Thống, lập tức trao trả người!”

Triệu Tư Mỗ da mặt lúc trắng lúc xanh. Con gái út thì bỏ nhà đi, lại còn bị Đằng Thiết Giáp hủy bỏ hôn ước, hiện tại vợ cả lại mất tích...

Đầu óc ông ta chỉ muốn phát tiết ngay lập tức!

“Bay đâu, gọi Triệu Đình Khiêm về đây!”

Quản gia Vương Ngân khép nép lên tiếng:

“Thưa ông, cậu Triệu đã đến Mã Phiêu, hiện tại chưa về!”

Triệu Tư Mỗ không còn kiên nhẫn được nữa, trừng mắt quát lớn:

“Mau gọi nó về đây ngay lập tức!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play