Phập...!

Con dao sắc lạnh bất ngờ đâm thẳng xuống theo quán tính. Tuy nhiên, lưỡi dao không đâm vào da thịt mà cắm xuống đệm, hất thời bị một bàn tay cứng như đá giữ chặt lại.

“Không xong rồi!”

Gã đàn em kêu lên.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp phản ứng liền bị một cú đấm dội ngược từ cằm lên trên, răng lưỡi nhất thời cắm chặt vào nhau, đau đớn đến túa cả mồ hôi lạnh.

Tiêu Bách Thần ngồi bật dậy, dùng chân đá văng gã đàn em ra xa, sau đó dùng sức giật mạnh con dao ra khỏi giường, trừng mắt về phía bọn chúng.

Gã đàn em bị đá mạnh, cả người bay lên không trung, lưng đập mạnh vào cạnh bàn, nằm gục dưới đất kêu la rên rỉ.

“Mẹ kiếp! Mày đã tỉnh từ khi nào?”

Tên đầu sỏ dùng đèn pin lia vào mặt anh, hòng làm cho anh chói mắt.

Bạch Khởi La nhanh nhẹn hơn, nhoài người ra phía cửa, lần tìm công tắc điện bật sáng.

Ngay khi ánh sáng được chiếu rõ, hai người đã có thể nhìn kĩ được khuôn mặt những kẻ này.

Trong phòng gồm ba gã côn đồ, thân hình to béo, cơ bắp nổi cuồn cuộn, nhìn qua là biết bọn chúng có tập gym.

Gã vừa bị Tiêu Bách Thần đánh cho một trận tơi tả thì cởi trần, trên người săm hình con rồng vần vũ, mái tóc cắt trọc.

Kẻ đứng đầu là Tiêu Lang, thuộc hạ thân thiết của Khương Tặc. Thông qua ký hiệu trên lòng bàn tay của hắn, Tiêu Bách Thần nhận ra được hắn chính là người của Vương Thống.

Tiêu Lang hết nhìn đàn em lại nhìn sang Tiêu Bách Thần, hừ lạnh:

“Tỉnh rồi hay không cũng không còn quan trọng nữa, mày phải chết!”

Vừa nói, hắn vừa hếch mặt hất gã thuộc hạ còn lại lao người về phía Tiêu Bách Thần, cầm dao đòi đâm tới.

Tiêu Bách Thần buông miệng chửi thề:

“Chưa nói lý do đã đòi giết, chúng mày cũng ngang ngược thật!”

Tiêu Lang lao lên sau cùng, nhằm hướng Bạch Khởi La mà đâm tới. Theo suy nghĩ của hắn, Bạch Khởi La chân yếu tay mềm, lại còn là tình nhân của Tiêu Bách Thần, chắc chắn sẽ là điểm chết của anh.

Thế nhưng, hắn đã lầm.

Bạch Khởi La thấy hắn lao đến chỉ nhếch môi cười lạnh, sau đó cô với lấy chiếc ghế gỗ bên cạnh, không thèm né tránh Tiêu Lang mà phang thẳng về phía hắn.



Rầm...!

Ghế gỗ đập mạnh lên người hắn, sau đó vỡ thành bốn mảnh lớn.

Tiêu Lang bị đập đau, nhất thời chống tay lên trên thành tường, không tin vào những gì mắt thấy tai nghe.

Ba gã côn đồ to khỏe lại không là đối thủ của hai người trước mắt này.

Thật quá nhục nhã!

Tiêu Bách Thần thừa cơ, dùng dao cứa mạnh vào một bên eo gã thuộc hạ.

Hắn rú lên đau đớn, đưa tay ôm lấy eo, máu từ kẽ tay túa ra như xối.

“Nói! Ai sai chúng mày đến đây đòi giết tao?”

Tiêu Bách Thần túm tóc Tiêu Lang, ấn mạng xuống dưới đất.

Tiêu Lang vẫn nhất quyết không nói, cắn chặt môi.

Trước thái độ lì lợm của hắn, Tiêu Bách Thần càng thêm điên tiết.

Mọi hành tung của anh đều vô cùng kín kẽ, bí mật, tuyệt đối không để ai phát hiện. Duy nhất chỉ có Gia Huy cùng những người có vai vế quan trọng trong tập đoàn Long Thế.

Khương Tặc chắc chắn sẽ không sai người ngang nhiên gây sự với anh.

Chỉ có một khả năng lớn: gã Tiêu Lang này lén lút sau lưng đại ca mà ngấm ngầm thực hiện các phi vụ khác hòng sơ múi thêm chút lợi nhuận riêng cho mình.

“Mày do Khương Tặc phái tới?”

Tiêu Bách Thần mở miệng dò hỏi.

Gương mặt của Tiêu Lang vẫn không chút sám hối, bình thản nhìn anh thách thức.

“Nhãi ranh, mày nghĩ tao sẽ không dám gì mày ư?”

Anh cười lạnh, sau đó bước ra phía sau, chộp lấy gã đàn em bị đâm vào hông khi nãy, hỏi hắn:

“Tao hỏi lại lần cuối cùng, ai sai chúng mày tới đây giết tao?”

Cũng giống như Tiêu Lang, gã đàn em há miệng nhổ một bãi nước bọt về phía anh, sau đó vênh mặt trừng mắt nhìn lại.

Hai tay Tiêu Bách Thần ôm lấy thái dương của hắn, đoạn không nói không rằng, trực tiếp vặn gãy cổ hắn, xoay một vòng 360 độ.



Rắc!

Tiếng xương gãy vụn khiến Tiêu Lang há hốc miệng, không dám hé răng lấy nửa lời.

Tiêu Bách Thần phủi tay, quay trở lại phía Tiêu Lang, giơ hai tay ôm chặt lấy thái dương hắn.

Bỗng dưng, một mùi khai khai thoang thoảng bay trong phòng, ngay sau đó bốc lên nồng nặc.

Bạch Khởi La theo phản xạ đưa tay bịt mũi:

“Bách Thần, hắn...tè dầm rồi!”

Tiêu Lang sợ xanh mắt.

Hắn không ngờ Tiêu Bách Thần lại sẵn sàng ra tay tàn độc đến như thế.

Bởi vậy, hắn nuốt một ngụm nước bọt, quyết định khai hết tất thảy sự việc.

“Xin anh tha mạng... Khương Tặc không hề biết việc này. Tôi là nhận nhiệm vụ của một ông chủ lớn khác.”

Tiêu Bách Thần tạm thời buông bàn tay, khoanh chân ngồi trên ghế, im lặng mà tiếp tục nghe hắn nói.

Tiêu Lang dựa người vào tường, thở hổn hển:

“Chúng tôi bí mật nhận các nhiệm vụ giết người theo yêu cầu. Mỗi lần xong chuyện, thù lao được chi trả lớn gấp ba lần số tiền hàng tháng Khương Tặc cho.”

“...”

“Hai ngày trước, có một email bí mật được gửi tới, nội dung yêu vầu chúng tôi theo dõi và giết anh. Nếu thành công, số tiền chúng tôi được nhận sẽ là năm triệu tệ. Mối làm ăn ngon này, tội gì chúng tôi không làm chứ!”

Tiêu Bách Thần cười lạnh. Kẻ muốn giết anh chắc chắn có mối quan hệ thân thiết với anh. Bởi vậy y mới có thể nắm rõ lịch trình và kế hoạch của anh rõ như trở bàn tay đến thế.

“Nói, hắn là ai?”

Tiêu Lang suy nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng nói tiếp:

“Hắn không để lại tên thật. Nhưng cuối tin nhắn có chữ ký của hắn, là SJO.”

SJO?

Tiêu Bách Thần quay sang nhìn Bạch Khởi La, nhếch miệng cười khổ:

“Là ký hiệu tên... Của cha nuôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play