Chứng kiến một màn thê thảm này, Phương Ánh Linh không dám ho he lấy một tiếng, cô nàng đứng im lặng, cúi gằm mặt mà nép vào bên cạnh bồn rửa bát.

Tư Kiệt đã quá quen thuộc với những lời chửi rủa này, anh chỉ khẽ nhún vai thở dài, rồi lại tiếp tục rửa nốt đống bát còn lại.

“Cậu Tư, xin lỗi…” Phương Ánh Linh lí nhí cất lời, cô thực sự cảm thấy thương hại cho phận ở rể của Tư Kiệt. Nhiều khi Phương Ánh Linh thầm nghĩ, cậu Tư sống khổ sở như thế này, lại còn bị cả nhà vợ khinh ghét, chửi rủa suốt ngày như thế, gan phải lớn tới cỡ nào mới có thể kiên trì mà chịu đựng được như vậy cơ chứ.

Tư Kiệt đều không thèm quan tâm đến bọn họ, chỉ mỉm cười đáp: “Phương Linh đừng để bụng. Tôi đã quá quen thuộc với cuộc sống kiểu này rồi. Ngày trước tôi sống khổ sở, đến bữa ăn còn không kiếm nổi một cái bánh bao. Bây giờ được đặt chân vào đây không lo bữa đực bữa cái, há chẳng phải sung sướng quá hay sao?” ” Nhưng, vết bớt trên mặt cậu… cậu tính sao đây?” Nghe đến vết bớt, Tư Kiệt khẽ đưa tay đặt lên trên má mình, đoạn anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương.

Trong gương phản chiếu bóng hình một chàng trai trên mặt có vết bớt to che gần hết một bên má, quả thực vô cùng xấu xí. Anh tự cảm thấy như thế.

Tài năng chữa bách bệnh thiên bẩm của anh dư sức chữa khỏi gương mặt này. Thế nhưng anh chẳng buồn chữa trị, lười biếng cũng là một phần.

Đến ngay chính anh còn cảm thấy chán ghét gương mặt này nữa, huống chỉ là người ngoài.

Chả trách Triệu Hinh có sống có chết cũng không cho anh được phép bén mảng lại gần, trừ những lúc cô ta cần sai bảo.

Kiếp sống chó chui gầm trạn nhục nhã này, Tư Kiệt tự nguyện chấp nhận! Reng…reng…

Tiếng chuông điện thoại vô tình đánh thức anh khỏi giấc ngủ. Là Tiêu Hoàng Long gọi tới. Anh chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của ông vang lên trách móc: “Thằng nhóc này, hai năm rồi con chưa về thăm ta đâu đấy!” Đúng vậy, đã hai năm rồi anh chưa gặp lại Tiêu Hoàng Long. Bởi vì khi đã xác định bước chân vào đây ở rể, anh tạm thời sẽ che giấu toàn bộ thân phận thực sự của mình, cắt đứt mọi quan hệ với bên ngoài, làm một con người hoàn toàn khác. Tiêu Hoàng Long vẫn ngày đêm cử người bí mật đi theo bảo vệ con trai, theo dõi mọi hoạt động của anh để về báo cáo.

“Cha à, chẳng phải người vẫn luôn cử vệ sĩ theo sát con hay sao?” Tư Kiệt vừa cười vừa nói. Đại thiếu gia như anh đang phải sống chui sống lủi như một con chó lang thang đây.

Hai cha con họ trò chuyện thêm một lúc nữa thì chào tạm biệt nhau. Lần nào cũng vậy, cuộc gọi thoại không quá năm phút.

Cho tới tận nửa đêm, trong lúc Tư Kiệt đang say giấc ngủ thì Triệu Hinh mới từ quán ba đi về.



“Tư Kiệt, tên khốn này, còn không mau ra mở cửa cho tôi à! ” Cô ta vừa gào thét inh ỏi ở dưới lầu, vừa loạng choạng bước đi từng bước xiêu vẹo, quần áo xộc xệch lôi thôi, bộ dạng vô cùng kệch cỡm.

Tư Kiệt vừa ngáp liên tục, vừa lao nhanh xuống bên cạnh Triệu Hinh, đưa tay cầm túi cho cô ta, tay còn lại thì đỡ cơ thể đang say mèm của vợ, cùng bước lên trên lầu.

Tiếng gọi ầm ï của Triệu Hinh vừa rồi đã đánh thức cả vợ chồng lão Triệu Tư Mỗ. Ông ta dậm chân bực bội, buông lời mắng nhiếc: “Thật chả ra làm sao. Bà xem bà dạy dỗ con gái bà như thế nào đi mà để nó chơi bời lêu lổng, phá gia chỉ tử như thế kia à!” Mã Hoa- tức phu nhân Triệu nửa đêm nửa hôm còn bị chồng vô duyên vô cớ la mắng, bực bội không kém, với tay lấy chiếc gối bông đập vào đầu chồng mình mà cãi: “Ông này hay nhỉ? Nó chơi bời, vô dụng đâu phải do mình tôi. Ông thử nghĩ lại mà xem, là ai khi Triệu Hinh mới lên năm đã ném cho nó một cục tiền trị giá hai mươi vạn tệ để nó gấp máy bay, là ai luôn chấp nhận theo mọi yêu cầu của nó, hả?” Triệu Tư Mỗ hoàn toàn câm nín. Lão chỉ có duy nhất hai đứa con gái, một đứa thì vô dụng, lười làm, ham chơi nhảy múa, đứa còn lại thì càng vô dụng hơn, lúc nào cũng lặng lẽ như một bóng ma ẩn hiện trong toàn biệt thự rộng lớn này vậy.

Càng nghĩ lão càng tức, chỉ tại mụ đàn bà già yếu này không thể sinh cho lão một thằng con trai để nối dõi sự nghiệp và tiền tài của lão.

Mặc dù ở bên ngoài lão cũng có vài chục cô bồ, nhưng không biết đã có ả nào mang thai được cốt nhục của lão hay chưa? Triệu Hinh đã uống đến say mèm, đến cả nước đi cũng trở nên chật vật, chệnh choạng chực ngã xuống đất.

Tư Kiệt chán ghét mà ném cô ta ta lên giường, quả thật càng nhìn người vợ này càng thêm ngứa mắt. Ban ngày cô ta hành hạ cho đã, anh sẽ gom hết lại để một ngày nào đó xử cô ta thật mạnh.

Anh thấm khăn ấm, lau qua mặt và lòng bàn tay, bàn chân cho Triệu Hinh. Chợt ánh mắt anh dừng lại trên cổ của Triệu Hinh. Ngần cổ trắng nõn nà ấy vẫn còn hẳn rõ dấu hôn đỏ chói, nhất định Triệu Hinh vừa trải qua một màn mây mưa thác loạn đến cực điểm.

Tư Kiệt cũng chẳng còn lấy làm lạ. Mặc dù mang danh ng†ĩa là chồng của cô tư, nhưng đến thời điểm hiện tại anh vẫn chưa phát sinh quan hệ cùng Triệu Hinh. Triệu Hinh cứ việc thỏa sức mây mưa với những gã đàn ông khác, anh cũng mặc kệ.

“Mau cút đi, gã xấu xí này! ” Triệu Hinh mặc dù say nhưng vẫn còn có thể cảm nhận được Tư Kiệt đang lau người cho mình, chán ghét mà giơ chân đạp mạnh vào người anh một cái.

Liền sau đó cô ta kéo chăn, đánh một giấc ngon lành.

Tư Kiệt hậm hực đứng phắt dậy, đoạn cầm chiếc khăn lau định bước ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Triệu Hinh vang lên.

Anh quả thực rất tò mò, không biết bên trong chiếc cặp xách kia có chứa đựng những bí mật gì lạ hay không? Do vậy, nhân lúc Triệu Hinh đang say giấc ngủ, trời đất có sụp cô ta cũng sẽ chẳng hề hay biết, Tư Kiệt bèn rón rén bước lại gần, cẩn thận mở túi xách, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của cô ta ra xem…

------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play