“Ánh Linh, đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Tư Kiệt đưa tay kéo nhẹ Phương Ánh Linh vào một góc khuất, nhỏ giọng hỏi.
Phương Ánh Linh khẽ đưa mắt liếc trộm ra bên ngoài, sau đó ghé tai Tư Kiệt thì thầm: “Tiểu thư ra lệnh cho chúng em phải rời khỏi biệt thự ngay lập tức, sáng sớm ngày mai mới được phép quay trở lại!” Trong lòng Tư Kiệt khẽ cười thầm. Hai kẻ đó đã bắt đầu xắn tay thực hiện kế hoạch của mình. Việc làm đầu tiên đó là Triệu Hinh sẽ kiếm cớ đuổi hết đám người hầu trong nhà ra bên ngoài, lấy khoảng thời gian trống đó để mà mở trộm két sắt, sau đó ngang nhiên cuỗm một số lượng lớn tiền vàng cất trữ của Triệu Tư Mỗ mà đem đi.
Tư Kiệt mặc dù trong đầu đã sáng tỏ nhưng vẫn làm ra điệu bộ ngốc nghếch, ngờ vực hỏi lại Phương Ánh Linh: “Tiểu thư không nói rõ với em là mọi người sẽ đi đâu hay sao?” “Tiểu thư chỉ bảo em là đưa người giúp việc ra khách sạn A nghỉ ngơi xả láng một đêm vì tiểu thư thấy mọi người đã vất vả nhiều rồi, muốn thưởng cho mọi người một điều gì đó!” Ồ, thì ra là vậy! Khóe môi Tư Kiệt khẽ cong lên. Triệu Hinh đúng là cáo già. Cô ta vừa kiếm cớ rủ lòng thương hại cho đám người giúp việc, lại vừa ung dung đuổi họ đi thẳng mà dễ bề hành sự.
Tư Kiệt chỉ muốn vỗ tay vài tiếng. Phu nhân của ông đây quả là thông minh hơn người, không hổ danh là thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh.
Phương Ánh Linh không dám chậm trễ, vội vàng tạm biệt Tư Kiệt, bước nhanh xuống lầu để cùng đám người rời đi theo lệnh của đại tiểu thư.
Nhìn cánh cổng biệt thự dần dần khép lại, Tô Thạc Hiên sung sướng tới nỗi cười híp cả hai mắt.
Kế hoạch của hắn đang dần dần được thực hiện.
Sau khi đã thành công cuỗm số tiền lớn nhà họ Triệu, Tô Thạc Hiên sẽ yên tâm mà cao chạy xa bay, làm lại cuộc đời trên một đất nước mới.
Ngay lúc này đây hắn chỉ hận mình không thể vác được cả cỗ két sắt nặng vài chục cân tiền kia đi theo…
Tư Kiệt nhanh chân quay trở lại trong phòng, kéo chăn cao tới tận mang tai, giả vờ ngủ say không hề biết cơ sự gì ngoài kia cả.
Két! Tiếng cửa mở nhẹ nhàng được đẩy ra, đúng như anh dự đoán, Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên chậm rãi bước tới. Hai người họ đứng im lặng một lúc, nghe thử hơi thở của Tư Kiệt. Sau khi chắc chắn anh đã ngủ say, Triệu Hinh bèn dùng cùi trỏ đẩy nhẹ vào bụng Tô Thạc Hiên, thì thầm câu được câu chăng: “Hắn ngấm thuốc rồi, ngủ say như chết. Chúng †a mau mau hành động thôi!” Tô Thạc Hiên gật gật đầu đồng ý, nói rồi cả hai người cùng quay lưng bước ra ngoài.
Khi nãy trước lúc Tư Kiệt lên trên lầu, Triệu Hinh đã sai anh vắt cho mình một cốc nước cam.
Thường ngày cô ta rất ít khi uống nước cam, nhưng đột nhiên hôm nay lại đòi uống, thật không khỏi khiến anh nghỉ ngờ.
Triệu Hinh vừa uống được một, hai ngụm liền ngay lập tức phun đầy ra sàn nhà, lên giọng trách mắng: “Thật chẳng ra làm sao, nhờ anh vắt cho tôi cốc nước cam mà cũng không ra hồn.” Vừa nói, cô ta vừa vuốt vuốt ngực ra chiều nước cam quá tệ, giơ chỗ nước cam còn sót lại về phía anh, ép Tư Kiệt phải uống bằng hết. Tư Kiệt thừa biết chắc chắn Triệu Hinh đã giở trò vào cốc nước cam này, do vậy anh đã lén lút vào nhà vệ sinh, móc sạch cổ họng của mình. Nhờ vậy Tư Kiệt mới không bị ngấm thuốc mê.
Chờ cho tiếng bước chân của chúng đã rời xa, Tư Kiệt kéo chăn ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Hai năm qua anh làm rể nhà họ Triệu, vứt bỏ tư cách đại thiếu gia nhà họ Tư, con nuôi đại ca giang hồ khét tiếng Tiêu Hoàng Long, tất cả chỉ vì chờ đến cái ngày quang minh chính đại lật đổ toàn bộ gia thế nhà họ Triệu, đẩy chúng xuống bờ vực.
Triệu Tư Mỗ luôn một tay che trời, ÿ vào quyền thế của mình mà cấu kết với bộ phận lớn quan chức trong chính phủ, ngang nhiên mà làm càn, quét sạch thị trường chứng khoán, vàng bạc cả trong và ngoài nước. Hơn nữa, lão cùng với tổng cục thanh tra bộ tư lệnh, cục cảnh sát thành phố lại có mối quan hệ thân thiết vô cùng. Tiền bạc biếu xén nhau không hề thiếu một xu, tuồn ra bên ngoài như nước lã. Bởi vậy, cái chết của cha mẹ Tư Kiệt mới có thể bị lão chôn sâu dưới tám tầng dư luận và công lý đến như thế.
Tư Kiệt đã chuẩn bị sẵn một cuốn băng ghi âm, lại còn không quên sạc đầy điện thoại, tắt hết toàn bộ âm lượng, chuẩn bị sẵn tinh thần thu thập chứng cớ. Nếu đoạn băng quay cảnh chính con gái ruột thịt của mình cùng tình nhân phá két trộm cắp tài sản, ắt hẳn danh tiếng của Triệu Tư Mỗ sẽ bị giảm sút phần nào. Lẽ dĩ nhiên Triệu Hinh sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm nhất, vừa ngoại tình sau lưng chồng lại còn vừa ăn cắp tiền của cha mẹ đem cho tình nhân. Để chờ xem liệu cô ta có ngóc đầu lên nổi nữa hay là không?! Ngoài hành lang tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lập lờ của vài ánh đèn leon được bật, nhưng vẫn không đủ để soi tỏ khắp toàn bộ không gian.
Tư Kiệt chậm rãi bước châm xuống dưới lầu, cố gắng không để phát ra bất kỳ âm thanh mạnh nào khác.
Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên đã chuẩn bị xong xuôi, đang khoanh tay đứng trước két sắt của Triệu Tư Mỗ. Chiếc két sắt này được Triệu Tư Mỗ đích thân đặt tận bên nước ngoài nhằm thiết kế riêng cho mình, bên trong lão ta để những giấy tờ vô cùng quan trọng, bao gồm cả giấy thừa kế và chuyển nhượng tài sản, còn cả một số tiền khổng lồ mà lão cất giữ làm của riêng đề phòng bất trắc ở trong đó.
Triệu Hinh thừa biết mật mã của két sắt là gì.
Bởi đã có lần Mã Hoa moi được thông tin trong lúc Triệu Tư Mỗ say rượu, có nói lại cho Triệu Hinh. Do vậy việc mở két sắt đối với cô ta quả thực dễ như trở bàn tay.
“Sau khi lấy tiền và giấy tờ chuyển nhượng tài sản, anh sẽ đem đi cất giấu ở một nơi bí mật. Tầm tám giờ sáng ngày mai em hãy đến đó để bàn bạc thêm nhé!” Tô Thạc Hiên vừa nhìn két sắt, vừa mở miệng nói. Có thể nhận ra ngữ khí của hắn không giấu nổi sự phấn khích sung sướng. Số tiền lớn đang sắp sửa nằm trong tay hắn kia.
Đứng bên cạnh người tình, Triệu Hinh khẽ gật đầu đồng ý. Hai người cùng ngước nhìn đồng đồ, đoạn Triệu Hinh bắt đầu thử nhập mật mã.
Quái lạ, Triệu Hinh vẫn nhớ rõ mẹ cô ta đã nói, mật mã két sắt chính là ngày nhà họ Triệu bắt đầu thành lập công ty đá quý. Vậy mà hiện tại nhập mãi nhưng két sắt vẫn không suy chuyển.
“Chẳng lẽ cha đã đổi lại mật khẩu?” Triệu Hinh tự hỏi, không quên đưa ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Tô Thạc Hiên.
Tô Thạc Hiên trong lòng đã có chút buồn bực.
Người đàn bà này đúng là không được tích sự gì cả.
Chỉ có việc moi mật khẩu mật mã mà cũng không làm xong. Không nhẽ hắn lại để cho khối tài sản khổng lồ kia ngang nhiên bị mất như thế này ư? Nghĩ vậy, Tô Thạc Hiên bèn vắt chân chạy nhanh tới góc tường, vác đến một cây búa sắc bén.
Triệu Hinh cũng đã đoán ra ý đồ của hắn, bèn vội vàng cáu gắt ngăn cản: “Không được. Anh không thể phá nổi két sắt này đâu! Cha em đã cho thiết kế riêng từ bên nước ngoài, két sắt được chế tạo từ nguyên liệu bền bỉ và chắc chắn nhất. Làm sao có thể dễ dàng mà phá là phá được cơ chứt!” “Hinh Hinh à, anh sẽ có cách che giấu mà!” Tô Thạc Hiên vẫn chưa chịu từ bỏ mục tiêu, tiếp tục lên giọng khuyên bảo người tình.
Bất giờ, một luồng ánh sáng của đèn flash chói lóa hiện lên, Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh vì bị chói mắt mà theo phản xạ nheo mắt lại.
“Khốn khiếp!” Tô Thạc Hiên trên tay vẫn cầm búa, hung dữ lao vọt ra bên ngoài. Nhất định có kẻ đã lén lút theo dối hành động mờ ám của hai người bọn họ, không những thế còn dám ngang nhiên dùng điện thoại chụp lại.
Ngoài hành lang toàn bộ trống rỗng, không có bóng hình bất cứ một lẻ nào khác ngoại trừ hắn và Triệu Hinh.
Triệu Hinh hừ lạnh, khoanh tay nhìn vào bóng tối, mở giọng đe dọa: “Anh phải tìm ra bằng được kẻ đó. Nếu không thì.
------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT