Văn phòng của TGĐ* Hoàng và văn phòng của P.TGĐ* Lý cách nhau một cái cầu thang, đây là một phòng riêng biệt, trang trí đều dựa theo quy cách trang trí cao nhất của công ty.

*TGĐ: Tổng giám đốc, P.TGĐ: Phó tổng giám đốc. Từ giờ mình sẽ ghi tắt hai chức vị này, mấy chương trước mình gọi là Lý tổng thì mình sẽ sửa lại thành P.TGĐ Lý sau.

Sau khi tổ trưởng gõ cửa, giọng nam điềm đạm của TGĐ Hoàng từ bên trong truyền ra.

"Mời vào."

Tổ trưởng lo lắng hít một hơi thật sâu, không đợi Hứa Thư Minh, mở cửa ra đi vào trước.

TGĐ Hoàng là người đứng đầu công ty bọn họ, hắn làm việc ở công ty đã bốn năm năm và vẫn luôn là quản lý cấp cao. Bốn, năm phó tổng giám đốc, tất cả đều cúi đầu ăn cơm dưới tay hắn, P.TGĐ Lý thấy hắn cũng phải cúi đầu.

Sau khi đi vào, lại thấy TGĐ Hoàng đang ngồi ở bên trong sau bàn làm việc, bên cạnh là một nữ thư ký trang phục lịch sự. Thảo nào, lúc đi vào không nhìn thấy cô.

TGĐ Hoàng không ngẩng đầu lên nhìn ngay, mà vẫn đang tập trung dặn dò nữ thư ký làm việc. Hắn là một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai hơi bạc, trông hắn lại già hơn một chút.

Tổ trưởng đứng trước mặt hắn, ưỡn thẳng lưng, không lên tiếng. TGĐ Hoàng vẫn không ngẩng đầu lên, nói: "Chờ một chút." Rồi sau đó không để ý đến họ.

Giống như đang thẩm tra tội phạm vậy, hai người họ ngây ngốc đứng ngay hàng, mười phút trôi qua, nữ thư ký đầu đầy mồ hôi cầm một tập tài liệu vội vã rời khỏi hiện trường.

Cô vừa đi, TGĐ Hoàng mới ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ đang đứng như bị phạt, lập tức không vui, cau mày nói:

"Tôi không bảo các người ngồi à? Ngồi đi."

Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa cấp trên và cấp dưới, chưa cho ngồi, thì vẫn phải đứng. Nếu như tâm trạng cấp trên không tốt, thì đứng cũng là sai.

Tổ trưởng lập tức tươi cười, xem như không nhìn thấy sắc mặt của TGĐ Hoàng, gọi Hứa Thư Minh ngồi xuống.

"Gần đây sổ sách công ty rất khó kiểm tra à?" Hắn nhìn tổ trưởng hỏi, giọng điệu cứng rắn.

Đây là giọng điệu bắt lỗi. Tổ trưởng ngồi ngay ngắn, vội vàng lắc đầu nói: "Tuyển rất nhiều người mới, mỗi người đều ưu tú, chưa từng cảm thấy khăn trong công việc."

"Rất tốt." Hắn nhận được câu trả lời của tổ trưởng, trừng mắt nhìn về phía Hứa Thư Minh: "Cậu nên cảm ơn tổ trưởng của mình, đến bây giờ mà cô vẫn còn gọi cậu là người ưu tú."

Mặt Hứa Thư Minh đỏ bừng lên, cậu cứ như thế bị hỏi tội ngay trước mặt. Cậu rủ mắt, bàn tay nắm chặt: "Xin lỗi."

TGĐ Hoàng nhìn cậu cúi đầu, trong lòng càng không kiên nhẫn, cậu mắc lỗi khiến cho công ty tổn thất, nhưng sau đó nói một lời xin lỗi nghiêm túc cũng không tình nguyện.

Lúc trước khi tuyển dụng, hắn cảm thấy người trẻ tuổi kiêu ngạo không phải là chuyện tốt, làm việc không đáng tin cậy không nói, nếu phạm lỗi, có lẽ còn cảm thấy công ty không có tình người.

Dựa vào cái gì muốn công ty đổ tiền xuống sông xuống biển để rèn luyện kinh nghiệm cho người mới?

"Xin lỗi, cậu chỉ biết nói xin lỗi?" Trông bộ dạng còn muốn tiếp tục dạy bảo.

Trong lòng Hứa Thư Minh có vô số câu hỏi, cậu không phải là người cúi đầu nghe người khác dạy bảo. Nếu như đúng là cậu làm sai, cậu cam tâm tình nguyện lập tức từ chức.

Thế nhưng cậu tự hỏi, đối với công việc, cậu luôn luôn chăm chỉ, nghiêm túc và cẩn thận, mỗi một con số đều cẩn thận đối chiếu, chỉ sợ tính sai một con số lẻ, sẽ tạo thành hiểu lầm nghiêm trọng.

"TGĐ Hoàng, không nên vội vàng, tôi còn chưa biết, vấn đề xảy ra ở đâu?" Hứa Thư Minh nói thẳng.

Một lời cậu vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh, tổ trưởng vừa nhìn sắc mặt TGĐ Hoàng biến sắc, lập tức khuyên can Hứa Thư Minh.

Trước đó đã nhắc nhở, phải nói chuyện cẩn thận. Vậy mà mới bị nói một hai câu, đã nóng nảy như vậy?

Cô thậm chí có chút tức giận với Hứa Thư Minh, nhưng TGĐ Hoàng đang ở trước mặt, nếu cô không khuyên một câu, cũng quá nhẫn tâm. Dù sao, Hứa Thư Minh cũng là cấp dưới của cô, nếu muốn truy cứu, cô cũng có một phần trách nhiệm.

Để giữ hình ảnh cho bản thân, cô an phận nói: "Thư Minh, ăn nói cẩn thận."

Chờ Hứa Thư Minh nhìn sang, cô đến gần, nhỏ giọng nói: "Nếu không có chứng cứ xác thực, TGĐ Hoàng đã không gọi tôi và cậu lại đây. Nói ít vài câu đi."

Hứa Thư Minh vẫn chưa được thuyết phục, cậu nhất định phải biết được vấn đề ở đâu, nếu cậu thừa nhận lỗi sai lần này, danh tiếng ở công ty của cậu còn gì để nói? Nếu không làm tốt công việc của mình, cậu còn mặt mũi nào ở lại công ty?

Đây chẳng phải cậu dựa vào quan hệ với P.TGĐ Lý mới vào được công ty, ăn no chờ chết?

Hứa Thư Minh lắc đầu với tổ trưởng, muốn cậu cam chịu, sao có chuyện đó được?

Nếu chấp nhận số phận cậu có quan hệ với P.TGĐ Lý, thà giết cậu còn hơn.

"TGĐ Hoàng, coi như thẩm tra tội phạm, thì cũng phải cho tôi biết rõ tội của mình chứ?"

Sắc mặt của TGĐ Hoàng âm u đến cực điểm, hắn tức giận đập bàn một cái, đứng lên, ngón tay chỉ vào mặt Hứa Thư Minh, tức giận nói: "Cậu cậu cậu ——"

Đột nhiên một giọng nói ngoài cửa cắt ngang cơn giận dữ của TGĐ Hoàng, giọng nói kia vang lên: "Giám đốc Hoàng? Tôi có thể vào không? Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp anh."

Giọng nói này ba người ở đây đều quen thuộc.

"Giám đốc Hoàng, tôi chỉ xin ít thời gian của anh thôi." P.TGĐ Lý khẩn cầu ngoài cửa, ngoài ra còn có thể nghe được giọng nói cố hết sức ngăn cản của cô thư ký.

TGĐ Hoàng vừa nghe thấy giọng nói của P.TGĐ Lý ngoài cửa, lập tức liếc Hứa Thư Minh, nặng nề hừ một tiếng từ xoang mũi, nói: "Mời vào."

Tuy rằng đang giận dữ, thế nhưng rốt cuộc cũng ngồi lâu ở vị trí cao, sự bình tĩnh có từ trong xương, nên hắn vẫn nén sự tức giận xuống, trầm giọng gọi P.TGĐ Lý vào.

P.TGĐ Lý vừa nghe giọng nói của TGĐ Hoàng, lập tức đẩy cửa đi vào. Ông ta vừa vào, ánh mắt lập tức khóa chặt lên người Hứa Thư Minh. Chỉ lo đến chậm một bước, sẽ nhìn thấy hình ảnh oan ức của Hứa Thư Minh.

Nhưng mà may mắn thay, Hứa Thư Minh vẫn cẩn thận ngồi ở đó, chỉ là ánh mắt rủ xuống, chăm chú nhìn chằm chằm ngón tay mình, không thèm nhìn qua.

Dáng vẻ này thật lạnh lùng, P.TGĐ Lý lại không cảm thấy bị đối xử lạnh nhạt, mà còn cảm thấy dáng vẻ lạnh lùng của Hứa Thư Minh như thế này thật đẹp.

Người đẹp trên đời này rất nhiều, thành phố này cũng có hàng trăm hàng nghìn, nhưng Hứa Thư Minh vẫn là người nổi bật.

Ông ta vẫn nhớ như in, sáng sớm ngày hôm đó ông ta lê tấm thân mệt mỏi đi làm. Cuộc sống này thật sự không có ý nghĩa, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, chỗ nào cũng có việc khiến người ta buồn bực.

Ông giống như mọi ngày, cầm một cốc cà phê nóng đi thang máy. Thang máy vào giờ cao điểm sáng sớm chen lấn không tưởng nổi.

Vốn không chú ý người đứng cạnh mình là ai, nhưng ngày hôm ấy, thật là trùng hợp.

Một nhân viên văn phòng vội vã đi thang máy, nằng nặc đi vào, một người bị chen lấn không thể không lùi về sau một bước, khuỷu tay đụng phải cốc cà phê giấy của ông, nhìn thấy ly cà phê nóng hổi sắp đổ lên người ông.

Ông nhắm mắt lại, chuẩn bị kêu ca một cách chán nản, thì tay ông được một bàn tay lạnh buốt đỡ lấy.

"Cẩn thận." Một giọng nói êm tai vang lên bên tai ông.

Ông mở mắt ra, bên cạnh là một người đẹp đến ngỡ ngàng mỉm cười với ông, nhất là cặp mắt tỏa sáng lung linh kia khiến ông sững sờ ngay tại chỗ.

Chờ thang máy đến tầng, người bên cạnh đã đi hết, ông mới lấy lại tinh thần.

Ông chậm rãi bước ra thang máy, chỉ là xúc cảm trên mu bàn tay đang nhắc nhở ông, đôi mắt vừa rồi không phải tưởng tượng của ông.

Đến khi ông ở phòng phỏng vấn nhìn thấy Hứa Thư Minh, ông mới nhận ra, có lẽ ông trời cũng không phải không để ý đến ông, thỉnh thoảng may mắn cũng đến với ông một lần.

Có lẽ cả đời này chỉ có một lần.

Ông nhất định quý trọng.

Ông không thể bỏ qua.

Ông quả thực cũng không bỏ qua, ông rời mắt khỏi khuôn mặt Hứa Thư Minh, nhìn TGĐ Hoàng vẫn đang tức giận.

Đây là quý nhân của ông, người khác đều gọi hắn là TGĐ Hoàng, chỉ có ông gọi Giám đốc Hoàng.

Ông yên phận ngồi ở công ty hơn mười năm, chỉ có Giám đốc Hoàng khen ngợi ông, bởi vì ông yên phận, trước mặt Giám đốc Hoàng, ông chưa từng nói dối.

"Giám đốc Hoàng, đây là số liệu thiếu sót tôi lấy được từ hậu cần, còn đây là ghi chép liên hệ của Hứa Thư Minh và bọn họ, là bọn họ đưa dữ liệu cũ cho Hứa Thư Minh.

Sau khi TGĐ Hoàng nghe P.TGĐ Lý nói, hắn dùng ánh mắt nhìn thấu lòng người nhìn P.TGĐ Lý, hắn không nhận tài liệu mà P.TGĐ Lý đưa trước, mà chậm rãi nói:

"Đây là việc của kiểm toán và hậu cần, sao anh có thể xen vào,"

Vượt quyền là một tối kỵ trong công việc, một P.TGĐ Lý xưa nay luôn an phận lần này chỉ vì Hứa Thư Minh mà không thèm quan tâm điều gì.

P.TGĐ Lý khúm núm, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, ông ta nói:

"Giám đốc Hoàng, ban đầu là tôi tiến cửa Thư Minh, bây giờ công việc của cậu ta xảy ra vấn đề, tôi sao có thể mặc kệ."

Lời này làm da mặt của cô tổ trưởng căng cứng, cô ngẩng đầu nhìn P.TGĐ Lý dáng người tròn vo nghĩ thầm, cái tên mập này có phải đang chỉ cây dâu để mắng cây hòe, nhưng nhìn bộ dáng cẩn thận dè dặt của ông ta, cô lại cảm thấy mình nghĩ quá rồi.

TGĐ Hoàng nghe câu trả lời của ông, trầm ngâm một hồi, nhận lấy tập tài liệu, để trên mặt bàn, đọc từ đầu đến cuối, sau đó mới thở dài một hơi, điềm đạm nói:

"Làm phiền anh đặc biệt đi hậu cần một chuyến, chịu khổ nhiều rồi."

P.TGĐ Lý khom lưng uốn gối, ghé lại gần TGĐ Hoàng, cười làm lành nói: "Đều là làm việc vì công ty, có việc thì mọi người giúp đỡ nhau, sao có thể nói là chịu khổ?"

TGĐ Hoàng đối với việc đấu tranh phe phái giữa nội bộ công ty rõ như lòng bàn tay, hắn gật đầu với P.TGĐ Lý, ghi nhớ sự vất vả của ông trong lòng.

"Anh về đi, tôi sẽ tiếp tục điều tra."

P.TGĐ Lý gật đầu liên tục, lúc quay lại liếc mắt nhìn Hứa Thư Minh vài lần.

Hứa Thư Minh càng cảm thấy đau đầu, chuyện sau đó, cậu không nhớ rõ lắm, TGĐ Hoàng đối với cậu sắc mặt không tốt, nhưng cũng không làm khó cậu.

Không quan tâm việc cậu có làm sai hay không, tính bướng bỉnh của cậu đã khiến TGĐ Hoàng chán ghét.

Đối với cấp dưới, quan trọng nhất không phải là năng lực làm việc, mà là thái độ linh hoạt.

Đến khi ra ngoài, không ngờ rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

P.TGĐ Lý vẫn chưa đi, có thể thấy rõ ràng ông ta vẫn đứng ở cầu thang đợi bọn họ.

Vừa thấy cậu và tổ trưởng tới gần, ông lập tức quay người nghênh đón.

"Thư Minh, không sao chứ? Là tôi đến muộn."

Nói chuyện thân thiết đến vậy, Hứa Thư Minh nhìn thấy tổ trưởng lúng túng đưa mắt nhìn bảng số màu đỏ trên thang máy.

Hứa Thư Minh lui lại một bước, kéo giãn khoảng cách với P.TGĐ Lý.

"Cảm ơn P.TGĐ Lý đã giải vây, không biết làm sao để cảm ơn ông mới phải." Lời xã giao thật gượng gạo, đây là lời Hứa Thư Minh dùng nửa ngày mới nghĩ ra được.

P.TGĐ Lý hoàn toàn không ngại, ông đối với Hứa Thư Minh vô cùng kiên nhẫn.

"Không có gì, không có gì, chuyện nhỏ thôi mà. Tôi làm sao có thể để Thư Minh lâm vào hiểm cảnh mà không quan tâm chứ? Huống hồ, lần này thật sự không phải lỗi của cậu, là do bên hậu cần tính sai, bọn họ phải nói xin lỗi mới phải." Ông cười chân thành, nói chuyện với Hứa Thư Minh với ông là một loại hưởng thụ, ông quay lại nhìn tổ trưởng nói:

"Tổ trưởng Vương, Thư Minh, người phụ trách bên hậu cần đêm nay sẽ xin lỗi cậu, đặc biệt nhờ tôi mời tổ kiểm toán mọi người đêm nay đến "Thiên Lan" ôn chuyện, nói ra hết hiểu lầm, không biết mọi người có rảnh không?"

Có thể giải quyết sự kiện lần này trong vui vẻ, tổ trưởng Vương cầu còn không được, cô lập tức thay mặt Hứa Thư Minh đồng ý:

"Đương nhiên rảnh, Không biết là mấy giờ?"

"Tám giờ, tại phòng riêng đã được đặt trước ở "Thiên Lan"."

Quyết định quá nhanh gọn, Hứa Thư Minh nhìn P.TGĐ Lý, không ngờ P.TGĐ Lý vẫn đang nhìn cậu, thấy cậu nhìn mình, hận không thể dính sát lại, nói:

"Thư Minh, đi cùng chứ? Đều là đồng nghiệp cùng nhau nỗ lực vì công ty, sau này còn hợp tác nhiều lần nữa, không nên làm quan hệ trở nên căng thẳng đúng không? Nhẫn nhịn một chút."

Hứa Thư Minh lại cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, tại sao giọng điệu cứ tỏ ra thân quen như vậy, giống như tính toán mọi chuyện giúp cậu, ông ta nghĩ bọn họ có quan hệ gì?

"P.TGĐ Lý, Thư Minh nhất định sẽ đi." Tổ trưởng Vương nhìn thấy sắc mặt Hứa Thư Minh không đúng, vội vàng tiếp lời.

"Được được được, Thư Minh cậu ——" P.TGĐ Lý cảm thấy sắc mặt Hứa Thư Minh không vui, ông rất quan tâm Hứa Thư Minh, chỉ có chút không vui ông cũng sẽ nhìn ra.

Hứa Thư Minh cảm thấy rất phiền, cậu quay đầu đi, cắt ngang lời ông ta nói: "Tôi sẽ đi."

P.TGĐ Lý còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy tổ trưởng Vương nhìn mình chằm chằm, cuối cùng cũng không dám thái quá, chậm chạp rời đi.

"Nhất đi phải đi đó, đừng có kiêu căng..."

Cho đến khi không còn nghe thấy giọng của P.TGĐ Lý, Hứa Thư Minh mới cảm giác sống lại. Tuy nhiên, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt tổ trưởng Vương xẹt qua mặt cậu.

Lúc này Hứa Thư Minh mới phát hiện, bàn tay đang bóp trên cổ cậu không nới lỏng ra mà thình lình siết chặt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play