Hứa Thư Minh đoán không sai, Viên Sở Xuyên đúng là không ngồi yên. Hắn đang ngồi trên ghế sô pha nhà mình, bỗng nhiên quơ lấy xấp kịch bản trên bàn, ném thẳng vào người đang cúi đầu đứng trước mặt.
"Tôi bảo cậu đuổi họ Hứa ra khỏi quốc nội, đó là cách mà cậu làm?" Hắn tức giận quát, đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng Vương Gia Kỳ đối diện như muốn toát ra lửa, "—— chẳng những không đuổi được, còn đem người đến trước mặt! Thế nào, cảm thấy thời gian qua tôi sống quá tốt? Muốn tìm cho tôi một đối thủ à?"
Vương Gia Kỳ bị mắng không kịp vuốt mặt càng cúi thấp đầu, dù bị đập rất nhiều giấy vào mặt, cũng không dám né tránh.
Hắn nghe thấy lời chỉ trích của Viên Sở Xuyên, không dám thừa nhận, vội vàng giải thích: "Thầy, Hứa Thư Minh kia sao có thể so với anh được, em không biết tại sao anh lại coi trọng hắn như thế..."
"Im miệng!" Viên Sở Xuyên không đợi hắn nói xong, đột ngột đứng dậy, nhìn hắn giọng nói lạnh lùng: "Tôi lại không biết, cậu có tư cách gì xem thường Hứa Thư Minh!"
Vương Gia Kỳ thấy Viên Sở Xuyên tức giận không nhẹ, không dám không quan tâm, lập tức nói lời xin lỗi: "Anh đừng giận, là em nói sai, em ——"
Viên Sở Xuyên lắc đầu chỉ vào mũi hắn, nói: "Không, trong mắt cậu không có áy náy, cậu vốn dĩ không cảm thấy lời tôi nói là đúng, có phải không?"
Vương Gia Kỳ vội vàng khom lưng, co đầu rụt cổ, có chút oan ức nói: "Em thật sự không cảm thấy như vậy, lần trước anh cũng đã gặp Hứa Thư Minh, em thấy hắn thế nào cũng không phải một người có tiền đồ."
Viên Sở Xuyên bị hắn làm tức giận liên tiếp cười gằn, cũng không chỉ mũi hắn mà mắng, thật sự là một khúc gỗ mục, "Hắn có tiền đồ hay không, tôi không biết, nhưng cậu không có tiền đồ thì tôi nhìn thấy! Cút ra ngoài! Bây giờ tôi không muốn thấy cậu, cút mau!"
Vương Gia Kỳ vẫn không hiểu tại sao mình bị mắng, nhưng Viên Sở Xuyên đuổi, hắn không dám không nghe, đang định đi ra, khi nhìn thấy ánh mắt không ý kiến của Viên Sở Xuyên, lại thấy kịch bản rơi đầy đất, con mắt hắn đảo một cái, im lặng cúi người nhặt hết những tờ giấy rơi tứ tung lên, sắp xếp theo thứ tự rồi bấm lại, một lần nữa đặt trước mặt Viên Sở Xuyên.
"Thầy tức giận thì cứ xả vào em, đừng nóng giận mà hại thân thể mình. Bây giờ anh bận tối mặt tối mày, một ngày ngủ không được bốn năm tiếng, anh Đinh đã bảo em phải chăm sóc anh thật tốt, em thật sự không biết anh lại xem trọng Hứa Thư Minh như vậy, nếu không em nhất định tự mình làm."
Viên Sở Xuyên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng không ít: "Tôi coi trọng Hứa Thư Minh làm gì? Cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, năm đó tôi có thể đuổi hắn đi, bây giờ tôi càng không sợ hắn. Chỉ là ——" hắn dừng một chút, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Vương Gia Kỳ, nói:
"Ngày thường tôi dạy cậu đối nhân xử thế, gặp người ta phải có ba phần lễ phép, cậu không những không nghe lọt tai, mà còn dùng thân phận của tôi với thái độ kiêu căng, xem thường người này người kia, không biết đã đắc tội biết bao nhiêu người! Dù Hứa Thư Minh vốn dĩ không hận tôi, nhưng chuyện lần này cậu làm cũng đủ để hắn hận chết tôi!"
"Chuyện này với chúng ta có quan hệ gì, ai mà biết cha mẹ hắn sẽ gặp tai nạn xe cộ!" Vương Gia Kỳ nghe Viên Sở Xuyên nói như vậy, việc này liên quan đến một mạng người, tội danh này hắn không dám nhận, lập tức phản bác.
Nói xong dừng một chút, thấy Viên Sở Xuyên còn nhìn hắn chằm chằm, lập tức nói sang chuyện khác, "Nhắc đến chuyện này cũng kỳ lạ, anh nói xem tại sao cha mẹ hắn lại tức giận như vậy ——"
Viên Sở Xuyên biết ý của hắn, nhưng chuyện này quá không trùng hợp, hết lần này đến lần khác tới cùng một chỗ, chính Viên Sở Xuyên cũng cảm thấy Hứa Thư Minh quá xui xẻo, không muốn nhiều lời, chỉ trừng Vương Gia Kỳ một cái.
Mở miệng cắt ngang lời của hắn: "Cha mẹ hắn không tức giận mới kỳ lạ, khí chất trên người Hứa Thư Minh cũng không phải dưỡng nên một sớm một chiều, cha mẹ hắn nếu đối với chuyện hắn được bao nuôi không quan tâm, thì năm đó tại sao Hứa Thư Minh lại dễ dàng rời khỏi Văn Thiên, nói cho cùng cũng là do lòng tự trọng chi phối."
"Đúng vậy." Vương Gia Kỳ tranh thủ phụ họa, nịnh nọt vaì câu, điện thoại di động trong túi lại vang lên, hắn lấy ra xem, là Tiểu Lý dưới tay, hắn ngẩng đầu nhìn Viên Sở Xuyên một cái, Viên Sở Xuyên đã bắt đầu cầm kịch bản lên xem, ngón tay đặt ở một dòng bôi đỏ, chầm chầm đọc từng câu học thuộc lòng.
Dù Viên Sở Xuyên nổi tiếng là do có Chung Văn Thiên ở phía sau, nhưng nếu bản thân hắn không chăm chỉ, thì nâng đỡ cũng đổ sông đổ biển, một chút bọt nước cũng không nhìn thấy.
Đây cũng là điều mà Vương Gia Kỳ kính nể ở Viên Sở Xuyên,
Vương Gia Kỳ nhìn hắn đã bắt đầu chuyên tâm vào công việc, không dám quấy rầy Viên Sở Xuyên, rón rén đi ra ngoài phòng mới nhận điện thoại: "Có chuyện gì?"
Tiểu Lý ở trong điện thoại nói: "Anh Vương, không phải anh giao cho em quan sát một người sao? Hắn vừa mới ra khỏi bệnh viện."
"Đi ra thì đi ra, hắn là một người sống sờ sờ có hai chân, cũng không thể cứ ở bệnh viện chờ chết được?"
Hắn nói với Viên Sở Xuyên lời xin lỗi, nhưng cả việc này là do Hứa Thư Minh mà nên, trong lòng vẫn tức giận, tự nhiên giọng điệu cũng không tốt.
Tiểu Lý bỗng nhiên bị liên lụy, nghi ngờ trong lòng, vội vàng gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, anh Vương, là như này, bà Chung mời Hứa Thư Minh đi uống trà, chọn địa điểm..." Hắn cố gắng kéo dài ngữ điệu.
Vương Gia Kỳ cuối cùng cũng quan tâm nói: "Ở đâu cơ?"
"Dịch An Cư" Tiểu Lý nói.
Vương Gia Kỳ nhớ lại vị trí của Dịch An Cư, không khỏi cau mày: "Bà Chung cũng thật quan tâm đến hắn."
Tiểu Lý chỉ là người quan sát, không chịu trách nhiệm làm việc cụ thể, chỉ cười hai tiếng, nói: "Anh Vương, vậy thì em ở đây chờ anh."
Vương Gia Kỳ ừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại, hắn định trở về phòng thông báo chuyện của Hứa Thư Minh, nhưng cánh tay mới cầm cái nắm cửa đột nhiên do dự.
Bởi vì chuyện của Hứa Thư Minh, Viên Sở Xuyên mới vừa dạy dỗ hắn xong, nếu bây giờ lại lấy chuyện Hứa Thư Minh làm phiền Viên Sở Xuyên, nói không chừng sau này việc này Viên Sở Xuyên sẽ giao cho người khác làm.
Trong đầu Vương Gia Kỳ lập tức hiện ra mấy khuôn mặt bất cứ lúc nào cũng có thể thay vị trí của hắn, nắm tay trên cửa chầm chậm buông ra.
Anh Viên bây giờ nổi tiếng, lại bộn bề nhiều việc, bây giờ nói với anh ấy không phải là làm phiền anh sao? Không bằng hắn cứ giải quyết xong việc này, lấy công chuộc tội, đến lúc đó lại nói cho anh ấy, anh sẽ không trách hắn.
Vương Gia Kỳ lập kế hoạch trong lòng thật tốt, lập tức quay người rời đi.
Khi hắn đến, quả nhiên Tiểu Lý đang đứng ven đường chờ hắn. Vương Gia Kỳ vừa mới mở cửa xe, một chân giẫm lên mặt đất, Tiểu Lý vội vàng nắm chặt cánh tay anh, vội vàng nói: "Anh Vương, sao tới muộn như vậy, chậm thêm chút nữa là Hứa Thư Minh sẽ ngồi ăn cơm với anh Chung một bữa rồi!"
"Cái gì?" Vương Gia Kỳ kinh ngạc, hắn cũng không trách Tiểu Lý luống cuống tay chân, cùng hắn bước nhanh đến bậc thang.
Trên đầu Tiểu Lý toàn mồ hôi, nói những điểm mấu chốt: "Tất cả đều do bà Chung sắp xếp, hôm nay anh Chung ở đây mời mấy người uống trà nói chuyện làm ăn, bây giờ anh Chung chắc đã đi ăn cơm rồi."
Khóe miệng Vương Gia Kỳ nhếch lên, ánh mắt hắn nhìn về phía trước cực kỳ sắc bén, lạnh lùng hừ một tiếng nói:
"Cũng phải thấy hắn thành công chứ."
-
14/08/2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT