Hứa Thư Minh bây giờ mới hiểu rõ người đàn ông này có suy nghĩ gì, trong lòng chợt lạnh. Cậu thật sự không dám báo cảnh sát, cậu có thể nói gì với cảnh sát đây? Có một người đàn ông quấy rối cậu? Sợ là báo án xong cậu sẽ được đám phóng viên đưa lên truyền hình, làm trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Nhờ người giúp đỡ? Cậu không quen ai. Cậu cũng không phải người có tiếng nói gì, trong công ty vì có quan hệ mập mờ với Lý phó tổng nên tinh thần cậu luôn căng như dây đàn, lấy đâu ra thời gian đi lấy lòng người khác.
Đến bước đường cùng, cậu chỉ có thể chịu đựng.
Cậu trốn ở sau cửa phòng, đợi Lý phó tổng phát điên xong rời đi mới dám thả lỏng tay chân. Rõ ràng đã mệt đến nỗi chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ nhưng khi vừa nhắm mắt thì cậu lại thấy khuôn mặt vặn vẹo tham lam của Lý phó tổng làm cậu không có cách nào ngủ được.
Dường như cậu đã thành cục thịt mỡ dâng đến miệng, chỉ cần kẻ đi săn giảo hoạt kia nuốt vào bụng.
Cậu không thể phản kháng.
Cậu thậm chí chỉ có thể trốn tránh.
Dùng cách vô dụng nhất...là tránh né để chống cự.
Lại một đêm mất ngủ, cậu trợn tròn mắt thức đến bình minh.
Sáng hôm sau, Hứa Thư Minh mệt mỏi đứng lên từ ghế sa lông. Đi đến phòng rửa mặt, nhìn thấy gương mặt tiều tụy trong gương. Hứa Thư Minh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng chán nản của bản thân như bây giờ, đôi mắt đầy tơ máu, trông cậu bây giờ như một kẻ thua cuộc bị thế giới vứt bỏ.
Dù là lúc chán nản nhất, Hứa Thư Minh chưa bao giờ cho phép bản thân lộ ra khuôn mặt này.
Bây giờ không giống như ngày xưa, Hứa Thư Minh tự nói với bản thân như thế.
Mở vòi nước, dùng nước lạnh xối lên mặt.
Rửa mặt xong xuôi, cậu mặc bộ quần áo vừa mới ủi, đi ra khỏi nhà.
Như thường ngày, cậu lái xe đến dưới tòa nhà công ty, rồi mua bữa sáng ở cửa hàng dưới lầu, ăn uống cho đủ nó để chuẩn bị tinh thần bắt đầu một ngày làm việc.
Nhưng sáng nay, Hứa Thư Minh thật sự mệt mỏi, vừa nghĩ tới việc khi đến công ty, cậu phải đối mặt với đôi mắt nheo lại để dò xét của Lý Phó tổng, thì cậu đã cảm thấy cả người đều không khỏe, dạ dày cuộn lên từng cơn.
Đi được nửa đường, cậu đánh tay lái lái sang đường khác rồi dừng lại bên cạnh một cửa hàng. Tại ngã tư, dòng người, xe cộ tấp nập từ mọi hướng đổ về. Không có ai có thể hiểu trong lòng người khác có suy nghĩ gì.
Mọi người đều có nỗi lo âu riêng.
Hứa Thư Minh ngẩn người dừng ở cửa ra vào của cửa hàng kia, tâm trạng rối bời khiến cậu không biết phải đi đâu.
Lúc Hứa Thư Minh vừa mới đến thành phố này, chưa thích ứng được với nơi đất khách quê người thì đã bắt đầu đi làm, nên chưa có thời gian để đi dạo khắp nơi.
Thủ đô là nơi cậu quen thuộc, nhưng lại không thể ở lại lâu.
Suy cho cùng, cậu cũng có lòng tự trọng.
Cậu cùng Chung Văn Thiên chia tay trong hòa bình, tất cả đồ dùng đều dọn đi để không làm anh khó xử. Dùng số tiền còn lại để trả góp mua nhà, mua xe, còn tất cả đồ có giá trị khác đều bán đi, về quê mua nhà mới cho bố mẹ.
Hồng Kông đã qua thời kỳ giá nhà thấp nhất, kể từ đó liên tục tăng lên. Cậu có tiền cho bố mẹ mua nhà mới đã xem như ăn nên làm ra rồi.
Nhưng mà cũng chỉ được như vậy, Hông Kông dù là quê của cậu nhưng cậu không có nhiều kỷ niệm ở đó.
Lúc nhỏ cậu ở trong một ngôi nhà chật chội, nhỏ bé, mãi đến khi cậu có tiền mua nhà mới thì lúc đó mới có phòng riêng cho mình.
Người Hồng Kông không để tâm lắm về việc riêng tư, nên thường không có phòng riêng.
Không ai không biết giá nhà ở Hồng Kông đắt đỏ như thế nào.
Bỏ lại tất cả, Hứa Thư Minh đi đến thành phố S, làm lại từ đầu. Ở đây, không có người quen biết nên cậu có thể bắt đầu lại từ đầu. Vậy mà, ở đây cậu lại bị người ta quấy rối.
Đúng là mọi việc đều không thể lường trước được.
Cuối cùng, Hứa Thư Minh quyết định vào một quán café, bây giờ quán vắng khách, phần lớn chỉ có những người đi làm vội vã mua một tách cafe đem đến công ty để tinh thần được tỉnh táo.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, cậu nhìn qua là tổ trưởng gọi cho cậu. Chắc hẳn thấy cậu đến muộn nên gọi tới hỏi thăm.
Sau một lúc do dự có nên bắt máy hay không, bỗng nhiên vai cậu bị một người va phải.
Góc của túi xách được làm bén nhọn lên, đụng vào người khác, không đau cũng nhức.
''Xin lỗi, xin lỗi... cậu là?'' Bên cạnh vang lên giọng nói quen tai.
Hứa Thư Minh quay đầu lại, nhìn thấy người trước mặt, con ngươi không khỏi co rụt lại, cậu sững sờ, quên luôn cái vai đang đau.
Làm sao có thể quên được?
''Cô Chung?'' Hứa Thư Minh nhìn mặt cô ấy nói.
Cô Chung mỉm cười với cậu, tất nhiên cô nhận ra Hứa Thư Minh, trước kia, cô rất có ấn tượng với cậu.
Trông cô vẫn như trước kia, mặc toàn đồ hiệu trên người, trên tay cầm một túi hàng hiệu, cô nói với cậu:" Cậu chờ tôi một tí.''
Không chờ Hứa Thư Minh trả lời, cô đi về phía bạn bè của cô.
Đi cùng với cô đều là các quý bà, đang ngồi ở một góc khác, chắc hẳn đi dạo mệt mỏi nên tìm chỗ nghỉ chân.
Hứa Thư Minh chờ cũng không lâu, điện thoại công ty gọi tới vừa tắt, cô Chung đã ngồi xuống đối diện.
Cô Chung đến cho cậu cái cớ không đến công ty, Hứa Thư Minh thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không nói, so với việc nói chuyện với vợ của kim chủ trước đây, tất nhiên hiện tại đến công ty làm việc càng khiến cậu cảm thấy khó khăn hơn.
Ít nhất, nếu cô Chung muốn đứng dậy đánh cậu, Hứa Thư Minh cũng tự tin mình né được.
Nghĩ đến đây, Hứa Thư Minh có chút buồn lòng, sao cậu lại ra nông nỗi này.
Lại đi so sánh với một người phụ nữ trời sinh yếu đuối để tìm sự tự tin.
Suy cho cùng, cô Chung cũng là một người phụ nữ đáng thương.
Đầu tiên, chồng cô không yêu thương cô, thậm chí còn không muốn giả vờ quan tâm cô. Tuy rằng, cô sinh cho Chung Văn Thiên một cô con gái, nhưng giữa họ cũng không có chút tình thân nào.
Nếu chuyện mà Chung Văn Thiên không thích, cô cũng không dám làm.
Một người mà đến lòng tự trọng cũng không có, cũng chỉ là hạt bụi mà thôi.
Hai năm qua, cô Chung như không có thay đổi gì, cô có vẻ vui khi thấy Hứa Thư Minh.
Hứa Thư Minh cảm thấy kì lạ, dù cậu có quen biết với cô Chung, nhưng quan hệ cũng có chút khó xử.
Đối với người được chồng mình bao nuôi dù sao quan hệ cũng không dễ chịu.
Một người là đồ chơi tiêu khiển do chồng mình bảo nuôi để giải buồn, một người là người vợ sinh con dưỡng cái chưa bao giờ làm sai lời chồng, hai người trời sinh đã là kẻ thù.
Thế mà từ trước đến giờ cô Chung vẫn không để ý, cô nói với Hứa Thư Minh: ''Xin chào! Đã lâu không gặp.''
Hứa Thư Minh gật đầu, '' Cũng khá lâu rồi.'' Khi đối diện với cô Chung cũng không đề cập đến quá nhiều đến chuyện kia.
Cuộc sống của Hứa Thư Minh là một mớ hỗn độn, không ai muốn nghe một người không quen kể lể.
Cô nhìn cậu mỉm cười, cô cười lên trông thật xinh đẹp, ai cũng nhìn thấy điều đó trừ chồng cô.
'' Cậu vẫn luôn như vậy, tôi thật ghen tị với cậu.'' Cô nói.
Hứa Thư Minh ngẩn ra, cậu có gì để người ta phải ghen tị.
Cô Chung tiếp tục nói: '' Cậu không tin lời của tôi? Cậu còn trẻ, còn có nhiều cơ hội, còn dũng cảm nữa. Tôi ngưỡng mộ cậu ở chỗ, trong những năm qua, cậu là người đầu tiên dứt khoát chia tay anh ấy.''
Anh ấy, không cần nói cũng biết là ai.
Hứa Thư Minh miễn cưỡng cười, cậu không muốn nhắc đến Chung Văn Thiên trước mặt vợ của anh ta.
Cậu đã chia tay Chung Văn Thiên, cần gì phải quan tâm đến một người không liên quan đến mình.
Cậu nói: '' Cô Chung, cô không hề già, cô vẫn còn rất đẹp.''
Cô Chung dường như rất vui vì câu nói của cậu: ''Lâu rồi không có ai khen tôi đẹp, cảm ơn cậu, nghe được lời này tôi rất vui.''
Một người mà cảm thấy vui vẻ vì một lời khen, chắc hẳn đó phải là chuyện rất vui.
Hứa Thư Minh thở phào nhẹ nhõm, thật sự cậu không biết nói gì với cô Chung.
Cô Chung cười xong, tâm trạng lại trầm xuống, dường như đang nghĩ đến chuyện không vui.
''Cậu không hỏi thăm tình hình hiện tại của tôi sao?'' Cô hỏi.
Hứa Thư Minh cảm thấy được khi nói câu này cô có chút không đành lòng, cô xem ra cần có người lắng nghe cô nói, chắc hẳn trong lòng có rất nhiều chuyện phiền lòng.
Hứa Thư Minh cũng đã chia tay chồng cô, cô rất yên tâm về cậu, cho nên chuyện gì cũng có thể nói ra.
Hứa Thư Minh nhìn đồng hồ, mới hơn mười rưỡi, thời gian này Lý phó tổng đã ở văn phòng, nhìn trộm mình, ông ta còn tưởng mình rất bí mật.
Hứa Thư Minh cảm thấy mình có thể ở thêm một lúc nữa, cậu hỏi cô Chung: ''Đã xảy ra chuyện gì?''
Cô Chung vừa nghe câu này, nước mắt như không kìm lại được chảy ra. Cô khóc trông thật đoan trang, cô cúi đầu lấy khăn tay lau nước mắt.
''Xin lỗi, do tôi thất thố.'' Cô liên tục nói xin lỗi.
''Không cần, không cần, cô Chung, nếu cô muốn khóc, cứ thoải mái, đó là quyền của cô, không cần xin lỗi tôi.''
Cô Chung nghe cậu nói như vậy trái lại không khóc nữa.
Cô nói: ''Tôi rất thích nói chuyện với cậu, mỗi lời nói đều dễ nghe, không bao giờ làm tôi khó chịu. Nếu tôi được một phần của cậu, có lẽ đã không chọc Chung Văn Thiên tức giận. Tháng trước, anh ấy làm cho bố nổi giận, chuyện vui đều bay đi mất, tôi thật sự không có cách nào.''
''Chuyện gì đang xảy ra vậy?''
Cô Chung ngẩn đầu lên, đôi mắt đỏ hồng, nỗi buồn không thể tả hết. ''Tôi cũng không muốn nói với cậu nhưng thật sự không biết tìm ai để nói. May mắn hôm nay gặp cậu'' Cô dừng một chút:'Chung Văn Thiên mới tìm thấy một người mới, yêu thương đến không coi ai ra gì, còn đem cậu ta về nhà. Hôm ấy là đại thọ bảy mươi tuổi của bố chồng, rất nhiều khách khứa, anh ấy không cảm thấy có gì không đúng.''
Thì ra là vậy.
Hứa Thư Minh có chút không vui, còn tưởng rằng Chung Văn Thiên đối với ai cũng không để ý, thì ra không phải như thế.
Do cậu không đáng để anh quan tâm.
Đã qua hai năm, Hứa Thư Minh cũng không cảm thấy mất mát, chỉ hơi bất ngờ.
Cô Chung vẫn đang nói, cô thật sự có quá nhiều uất ức: ''Người kia là một diễn viên, rất biết diễn trò. người ngoài cười cậu ta không biết chừng mực, thế mà cậu ta còn khua môi múa mép. Ấy vậy mà, Chung Văn Thiên lại tin lời cậu ta, tức giận với tôi, bảo tôi yên phận nếu không sẽ ly hôn. Ly hôn đó!'' Cô cao giọng, như bị uất ức mà không thể nói ra: ''tôi đã làm gì có lỗi với anh ấy đâu, anh ấy muốn vui chơi bên ngoài tôi đều không xen vào. Chuyện gì có thể nhịn tôi đều nhịn, chuyện không nhịn được tôi cũng chẳng thể làm được gì, vừa mới tốt nghiệp thì tôi kết hôn ngay với anh ấy. Công việc, sự nghiệp của cha mẹ, anh em tôi đều do anh ấy sắp xếp. Cuộc sống gia đình tôi đều do anh ấy định đoạt. Từ lúc kết hôn đến giờ đã có con nhưng chưa ai hỏi tôi có hạnh phúc không, muốn cái gì không?''
Ngay cả một người xa lạ khi nghe tâm sự của cô cũng không thể không đồng cảm cũng chả trách cô lại tìm một người không liên quan để tâm sự.
''Từ sau hôm cãi nhau với tôi, anh ấy ra ngoài thuê khách sạn ở đã nửa tháng, một cuộc gọi điện về nhà cũng không gọi.''
Thì ra đây là nguyên nhân cô Chung buồn rầu, là do Chung Văn Thiên không dỗ dành cô.
Rốt cuộc cũng là phụ nữ, luôn muốn đàn ông dỗ dành.
Cô vẫn không hiểu rõ về đàn ông.
''Tôi rất nhớ Hân Hân, con bé mới có bao lớn, nó làm sao có thể thức dậy sớm khi không có tôi gọi? Bảo mẫu sao có thể đối xử với nó hết lòng? Chắc chắn nó phải chịu khổ. Tôi chỉ nói một câu, anh ấy thật sự đành lòng muốn ly hôn.''
Cô Chung lại khóc, có lẽ lần này buồn quá, cô quên để ý hình tượng của mình mặc cho nước mắt chảy ra.
Chỉ là ly hôn mà thôi, cần gì phải khổ sở như vậy. Chung Văn Thiên chắc chắn cho cô một số tiền lớn, đủ để cô sống không lo lắng cho đến hết đời, cuộc sống như vậy tốt hơn ngàn lần so với bây giờ.
Tiếc là cô không hiểu rõ.
Cô còn mong Chung Văn Thiên hồi tâm chuyển ý.
Có lẽ, đây chính là tình yêu.
Điều này, Hứa Thư Minh chắc chắn không bao giờ hiểu được. Thật sự mà nói, cậu luôn yêu tiền của Chung Văn Thiên hơn là anh ta. Nếu Chung Văn Thiên nghèo rớt mồng tơi, chắc chắn cả đời cậu và anh ta không quen biết.
Cậu nghĩ rồi nói: '' Cô Chung, cô muốn tìm cách để không ly hôn với Chung Văn Thiên, hay là muốn làm hòa với anh ta để anh ta không đi tìm người khác?''
Cô Chung nhìn cậu, nước mắt lưng tròng. Ngẩn ra một lúc, cô nói: '' Có gì khác nhau? Anh ấy là chồng tôi.''
''Phải, anh ấy là chồng cô nhưng không làm tròn nghĩa vụ của một ngời chồng. Cô suy nghĩ kĩ, cô muốn gì?''
Cô im lặng, cô bị Chung Văn Thiên chèn ép quá lâu, đối xử với cô một cách thô lỗ. Cho dù một người phụ nữ thông minh đến đâu, nhưng bị nhốt trong nhà nhiều năm, cũng sẽ đánh mất sự khôn ngoan của chính mình.
'' Tôi chỉ cần Hân Hân, con bé là tất cả đối với tôi, tôi không thể sống mà không có nó.'' Cô Chung Nghĩ một lúc rồi nói.
Cô là một người mẹ tốt. Hứa Thư MInh thở dài rồi nói:'' Bây giờ cô gọi cho Chung Văn Thiên, nói với anh ta cô nhớ con gái.''
''Anh ấy không nghe, anh ấy từ chối nói chuyện với tôi.'' Cô Chung kháng cự nói.
Hứa Thư Minh mỉm cười, cậu nói với giọng trầm tĩnh khiến người ta tin tưởng: ''Hãy tin tôi, Chung Văn Thiên sẽ lắng nghe. Anh ta chỉ có một đứa con gái, cô là mẹ của con bé. Anh ta không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, nhưng anh ta không thể thay đổi sự thật cô là mẹ ruột của con bé, cô phải tận dụng điểm này.''
''Chuyện này...'' Không ngờ được một người lạ lại có thể rõ ràng như vậy, cô Chung sửng sốt một lúc.
Hứa Thư Minh đứng lên, mệt mỏi đã lâu, cậu còn một trận chiến phải đánh, không dễ dàng gì hơn cô Chung.
''Cô Chung, từ bây giờ, cô nên coi mình là mẹ của một đứa trẻ, không phải là vợ của Chung Văn Thiên. Nếu không, cô sẽ luôn ở thế bất lợi.''
"Tôi sẽ không, không bao giờ...''
''Vậy thì khóc đi.'' Hứa Thư Minh ngắt lời cô, cậu cúi đầu, rũ mắt nhìn cô Chung, nhàn nhạt nói: ''Không biết nói chuyện, vậy thì khóc đi. Lúc cô khóc, rất nhiều người ở đây đều chú ý cô, cô rất đẹp, cô phải nhớ điều này.''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT