Giang Khải được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, cánh cửa đóng kín, đèn trong phòng sáng lên.

Tịnh Kỳ đứng trước cửa phòng bệnh, nỗi lo lắng trong lòng khiến cô không thể ngồi yên được một lúc, cứ đi đi lại lại.

“Mẹ ơi…” Alice ngồi trên ghế gọi Tịnh Kỳ, song âm thanh từ con gái cũng không thể khiến Tịnh Kỳ bình tĩnh được, nước mắt chảy dài, chỉ biết chắp hai tay cầu nguyện.

Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ phía xa truyền tới, Tịnh Kỳ ngẩng đầu, là Đàm Thanh cùng Hứa Du.

Cổ họng Tịnh Kỳ khô khốc, cô nhìn hai người họ, áy náy gọi một tiếng.

Song một tiếng ‘dì’ còn chưa kịp phát ra, một cái tát đã giáng xuống má Tịnh Kỳ, lực tát mạnh khiến đầu cô choáng váng, loạng choạng ngã xuống.

Tiếng gào bên tai cũng ù đi.

“Tại sao? Con trai tôi mắc nợ gì cô chứ! Tại sao cô không buông tha cho nó!”

Đàm Thanh nắm lấy áo Tịnh Kỳ, bao nhiêu lời lẽ tồi tệ cũng không đủ để mắng nhiếc cô.

“Vì cô mà nó đã lãng phí bao nhiêu năm nay. Giờ lại vì cứu con gái cô, Tịnh Kỳ, sao không phải cô là người nằm trong đó!”

“Cháu…” Nước mắt Tịnh Kỳ lã chã rơi xuống, cô biết trong tình huống này, có biện minh cũng không được ích gì.

Nhưng nói ra, sẽ khiến tâm trạng cô bớt dày vò hơn.

“Cháu xin lỗi...”

“Xin lỗi thì được ích gì!” Đàm Thanh gào lên trong thống khổ. “Cô có mang được con trai về đây nguyên vẹn cho tôi…”

Đang nói thì Đàm Thanh đột ngột thở dốc, bà ta đưa tay vuốt ngực, huyết áp của bà ta vốn cao, nay vì tức giận mà huyết áp tăng vọt.

“Dì…” Tịnh Kỳ muốn quan tâm bà ta song lại bị Hứa Du đẩy ra. “Cô tránh ra đi!”

“Mẹ…mẹ…” Hứa Du tới đỡ Đàm Thanh, dìu bà ta xuống ghế nghỉ ngơi.

Cái thai của Hứa Du đã bắt đầu lớn, bước chân của cô ta cũng nặng nhọc hơn, Tịnh Kỳ nhìn cảnh này, nỗi dày vò càng thêm cào nát trái tim cô.

Giờ cô chỉ mong Giang Khải tỉnh lại, còn chuyện ân oán trước đây, không còn muốn so đo nữa.

Cô mặc kệ những lời mắng nhiếc của Hứa Du. “Vì con cô không có cha nên giờ cô cũng muốn con tôi như thế đúng không? Tịnh Kỳ! Cô đúng là đồ độc ác! Đồ hồ ly tinh! Cướp Giang Khải cô còn thấy chưa đủ, muốn phá nát gia đình tôi cô mới vừa lòng!”

Hứa Du ôm bụng, mắt đỏ ngầu, cứ nghĩ tới đứa con sắp thành hình là cô ta lại muốn lăng trì Tịnh Kỳ thành trăm ngàn mảnh.

“Cô biết không? Nếu bây giờ có một con dao trong tay, tôi sẽ không do dự mà đâm chết cô.”

Lời nói của Hứa Du ngày một quá quắt thế nhưng Tịnh Kỳ không hề có phản ứng, cứ như một con rối mặc cô ta phát tiết.

“Tại sao chứ?” Hứa Du cười xót xa, tiếng cười khổ sở của cô ta vang vọng khắp hành lang yên tĩnh. “Tôi yêu anh ấy nhiều như thế, vì anh ấy mà mang thai một đứa con. Thế mà anh ấy lại chỉ biết có cô, thậm chí vì đứa con không phải ruột thịt mà không màng tới sống chết…”

Gào xong, cô ta lại khóc lóc, còn Tịnh Kỳ thì chỉ biết im lặng chờ từng phút giây qua đi, đôi mắt cô trống rỗng nhìn vào ánh đèn nhấp nháy của phòng cấp cứu.

Không biết là bao lâu sau đó, cánh cửa của phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi.” Đàm Thanh lật đật chạy tới, bà ta gần như nín thở chờ đợi câu trả lời của bác sĩ.

“Ca phẫu thuật đã thành công. Thế nhưng…” Giọng bác sĩ trầm xuống, vì tiên lượng nặng nề của bệnh nhân bên trong mà hai chữ thành công không hề mang ý nghĩa tích cực. “Việc tỉnh lại của bệnh nhân còn tùy vào nghị lực của anh ấy.”

Không ai nói trước được điều gì, có thể là một ngày, có thể là một tháng, một năm hay thậm chí cả đời.

“Bác sĩ! Ông lừa tôi phải không…” Đàm Thanh không muốn tin vào sự thật mình vừa nghe, bà ta lắc đầu, cầm lấy tay bác sĩ khóc lóc như một đứa trẻ. Lột bỏ hình ảnh một quý phu nhân hào môn tao nhã lịch sự, bà ta cũng chỉ là một người mẹ, đau đớn nhìn cảnh con trai đang chết dần chết mòn.

“Giang phu nhân, bà bĩnh tĩnh...” Bác sĩ vỗ vai Đàm Thanh, thông cảm cho hành động quá khích của bà ta.

Đàm Thanh bấu vào người bác sĩ gào khóc một hồi thì dừng lại, mắt trông thấy Tịnh Kỳ đang đứng phía sau, một cỗ phẫn nộ ập lên, bà ta lao tới xô ngã Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ vì hành động bất ngờ của bà ta mà không kịp phòng bị, cô ngã xuống. Đàm Thanh lập tức dùng túi xách đang cầm đánh túi bụi vào người cô.

“Trả con trai lại cho tôi! Cô trả nó lại cho tôi.”

“Giang phu nhân!” Bác sĩ kêu lên, muốn đi tới ngăn bà ta lại thì một bóng người nhỏ bé đã lao tới trước ông.

“Bà không được đánh mẹ tôi!” Alice dùng hết sức lực nhỏ bé của mình mà xô ngã Đàm Thanh, thế nhưng, chẳng khác gì trứng chọi đá, Đàm Thanh chỉ đẩy một cái, bé đã ngã lăn ra.

“Alice!” Tịnh Kỳ hét lên, cùng với đó là tiếng gào khóc của Đàm Thanh, không khí trước cửa phòng bệnh vô cùng hỗn loạn.

Khi Thẩm Thiều Đình tới chính là khung cảnh như thế này.

Máu nóng của Thẩm Thiều Đình dồn lên, hắn đẩy Đàm Thanh khiến bà ta ngã vào tường, ôm Alice đang nằm dưới đất dậy.

“Con có sao không?”

“Không…” Alice lắc đầu, miệng mếu máo, bé chỉ tay về phía Đàm Thanh. “Nhưng bà ta đánh mẹ con.”

Cả người Thẩm Thiều Đình như lạnh xuống âm độ, hắn nhìn Đàm Thanh, giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta nhưng rồi hắn chỉ đứng đó, từng ngón tay siết chặt cố kìm con quái thú trong lòng.

Giang Khải vì cứu Alice mà bị tai nạn, đó là điều không ai mong muốn. Thế nhưng, bà ta không thể vì nó mà muốn dày vò Tịnh Kỳ thế nào cũng được.

Chờ cho cơn giận trong mình được nén xuống, Thẩm Thiều Đình nói với Đàm Thanh.

“Tôi sẽ tìm đội ngũ bác sĩ giỏi nhất về điều trị cho Giang Khải.”

“Không cần!” Đàm Thanh đã bình tĩnh được một chút, bà ta hừ một tiếng. “Không mượn Thẩm tổng quan tâm. Giang gia chúng tôi tự lo được cho con trai của mình.”

Nói rồi bà ta nhìn Tịnh Kỳ đang đứng ở phía sau Thẩm Thiều Đình, tiếp tục chì chiết. “Tịnh Kỳ, chừng nào mà con trai tôi chưa tỉnh lại thì ngày đó cô đừng mong yên ổn.”

“Bà dám...” Thẩm Thiều Đình cảnh cáo bà ta, hắn đã không muốn nhịn nữa nhưng lại bị Tịnh Kỳ ngăn lại.

“Thôi đủ rồi!”

Tịnh Kỳ cũng là mẹ, cô hiểu tâm trạng của Đàm Thanh hiện tại, cô không để ý mấy lời này.



Đã quá muộn, Thẩm Thiều Đình đưa Alice về nhà để con bé nghỉ ngơi, sau đó lại tới bệnh viện cùng Tịnh Kỳ.

Sau khi được phép vào thăm bệnh nhân, Đàm Thanh cùng Hứa Du vội vàng chạy vào, Tịnh Kỳ cũng muốn vào nhìn Giang Khải một lúc song lại bị hai người đuổi ra.

Chỉ còn một mình cô, Tịnh Kỳ ngồi xuống bên ghế đá trước cửa phòng, gặm nhấm nỗi hối hận cứ ngày càng lan tỏa.

Thẩm Thiều Đình nhìn bờ vai run lên từng hồi của Tịnh Kỳ, đau lòng thay cô. Thế nhưng, trong tình huống này, nói gì cũng vô ích, thứ duy nhất có thể khiến Tịnh Kỳ thôi dằn vặt chỉ có thể là việc Giang Khải tỉnh lại.

Thẩm Thiều Đình cởi xuống áo khoác, khoác lên vai Tịnh Kỳ.

“Khuya rồi, em về nghỉ ngơi đi.”

“Không…” Tịnh Kỳ lắc đầu. “Em muốn nhìn thấy anh ấy.”

Thẩm Thiều Đình nhìn cánh cửa đang đóng kín, cũng chỉ biết bất lực, bởi với mâu thuẫn giữa Tịnh Kỳ và hai mẹ con Đàm Thanh, chuyện này là bất khả thi.

“Tịnh Kỳ…” Thẩm Thiều Đình thở dài, kéo cô vào trong lòng hắn. “Giang Khải vẫn chưa chết, cậu ta vẫn còn cơ hội tỉnh lại…”

“Nếu em cứ như thế này thì Alice biết làm thế nào?”

Rồi còn cả hắn nữa, Thẩm Thiều Đình biết hắn không nên so sánh với người nằm trên giường bệnh làm gì. Thế nhưng, nhìn phản ứng này của Tịnh Kỳ, hắn cũng muốn ghen tị.

Tịnh Kỳ luôn thể hiện tình yêu với Giang Khải một cách rõ ràng còn với hắn thì cứ như gần như xa.

Cả người Tịnh Kỳ rã rời, mệt mỏi dựa đầu vào ngực Thẩm Thiều Đình, khẽ ‘ừ’ một tiếng. Đôi mắt cô nặng trĩu, không gắng gượng nổi.

Thẩm Thiều Đình bế Tịnh Kỳ lên, muốn dẫn cô về nhà nhưng lại phát giác Tịnh Kỳ trong ngực hắn có gì đó bất thường.

Hắn sờ tay lên trán Tịnh Kỳ, nó đã nóng ran.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play