Hứa Du đẩy cửa vào phòng, bộ váy ngủ màu đỏ càng làm nổi bật lên thân thể lung linh phía sau, cô ta nhìn Giang Khải, sóng mắt ướt át.

“Mai đưa em đi khám thai. Dạo này không hiểu sao khẩu vị của em không được tốt, ăn gì vào cũng muốn nôn.” Vừa nói, Hứa Du vừa đưa tay sờ lên vùng bụng bằng phẳng.

Giang Khải khẽ ‘ừ’ một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

Hứa Du đi tới, từ phía sau ôm lấy Giang Khải, áp má vào mặt anh, bộ ngực đẫy đà cố ý cọ xát vào lưng anh. “Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Giang Khải nghiêng đầu né đi động tác thân mật của Hứa Du. “Em đi ngủ trước đi, anh còn bận rất nhiều việc.”

Hứa Du sững người, cô ta mím môi nhìn Giang Khải, bộ dạng thanh tâm quả dục này của anh bao lần khiến cô ta tức chết.

Rõ ràng hai người đã kết hôn thế nhưng Giang Khải vẫn đối xử với cô ta rất lạnh nhạt. Hứa Du hao nhiều tâm tư như vậy để cưới được anh nhưng rồi đổi lại chỉ là một cuộc hôn nhân đồng sàng dị mộng.

Cô ta là vợ mà có cũng như không.

‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa bị Hàn Du đóng mạnh lại, Giang Khải biết cô ta giận song một câu dỗ dành anh cũng thấy thừa thãi. Cái thai của Hứa Du là kết quả của cái đêm anh say rượu, một hành động sai lầm kéo theo nhiều hệ lụy về sau. hiện tại Giang Khải vô cùng bế tắc, anh vò đầu.

...

Sau khi đuổi việc dì Vân thì hiện tại Tịnh Kỳ vẫn chưa tìm được giúp việc mới. Buổi sáng, cô phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho Alice rồi mới có thể đi làm. Tịnh Kỳ bận rộn, bữa sáng chuẩn bị cho con gái cũng không được chu đáo, song Alice là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, miệng cũng rất ngọt, lúc nào cũng có thể biến những món ăn đơn giản của Tịnh Kỳ thành món đồ ngon lành nhất.

Hôm nay như mọi bận, sau khi đưa Alice đến trường thì Tịnh Kỳ lại vội vã tới nơi làm việc, tuy nhiên mới chỉ ngồi vào bàn hơn một giờ, cô lại nhận được điện thoại của cô giáo lớp Alice, nói rằng đứa con gái ngoan ngoãn của cô đánh nhau với bạn.

“Đánh nhau? Sao có thể?” Tịnh Kỳ hốt hoảng.

“Mẹ Alice, cô thu xếp tới đây một chút đi.”

“Vâng…vâng…” Tịnh Kỳ bỏ lại công việc còn đang dang dở, xin nghỉ một buổi để tới trường.

Bình thường, Tịnh Kỳ vẫn đi và về bằng tàu điện ngầm, nhưng hiện tại thời gian gấp gáp, cô ra trước cổng lớn của Thẩm thị để bắt taxi.

Không phải là giờ cao điểm thể nhưng việc bắt taxi lại không mấy thuận lợi, chiếc taxi đầu tiên chạy ngang qua Tịnh Kỳ, cô vô cùng suốt ruột.

Alice đánh nhau với bạn, không biết con bé có bị thương ở chỗ nào không? Có tủi thân khi bị cô giáo mắng, những câu hỏi này cứ liên tục ập tới làm tâm trạng Tịnh Kỳ nóng như lửa đốt.

Một chiếc xe lướt ngang qua Tịnh Kỳ, khi chuẩn bị xuống bãi đổ xe thì nó bất ngờ dừng lại, sau đó chậm rãi lùi về trước mặt cô.

Tịnh Kỳ đang vội muốn chết, hơi đâu để tâm tới chuyện này, cho đến khi cửa kính hạ xuống, gương mặt đẹp trai của Thẩm Thiều Đình lộ ra.

“Tịnh Kỳ, có chuyện gì?”

Vì đối phương là Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ không dám thờ ơ, cô nói: “Có việc gấp cần tới trường của Alice.”

Thẩm Thiều Đình: “Thế thì lên xe đi! Tôi đưa em tới đó.”

Tịnh Kỳ nhìn đồng hồ, không suy nghĩ gì được nhiều, lên xe.

Tịnh Kỳ muốn mở ghế trước để lên song Thẩm Thiều Đình còn nhanh hơn mở ra ghế sau chờ sẵn, Tịnh Kỳ đành phải đi vào ngồi bên cạnh hắn.

Người lái xe cho Thẩm Thiều Đình mấy năm nay vẫn là tài xế Lý, nhìn thấy dáng vẻ của Tịnh Kỳ. vô cùng ngạc nhiên.

Tới trường học, Tịnh Kỳ xuống xe. “Cảm ơn anh.”

Làm việc tốt nhưng một cái nhìn Tịnh Kỳ cũng không cho hắn, Thẩm Thiều Đình đã quá quen với việc này, không quá hụt hẫng.

Từ gương chiếu hậu, tài xế Lý nhìn khuôn mặt còn đen hơn than của Thẩm Thiều Đình, thận trọng hỏi hắn.

“Thẩm tổng, giờ chúng ta về lại Thẩm thị chứ?”

“Ừ…” Thẩm Thiều Đình dựa đầu ra sau thành ghế, buồn bực mà đáp lại

...

Tịnh Kỳ vội vàng chạy tới phòng chủ nhiệm, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng bù lu bù loa. “Đuổi học! Phải đuổi học nó cho tôi!”|

Hai mắt người phụ nữ long lên sòng sọc, bà ta vừa ôm con trai vừa chỉ tay vào Alice mà mắng bé. Alice bị mắng, nó sợ hãi tới mức nép sát vào người cô giáo, trên tay bầm tím một mảng lớn.

Alice bị bạn học xô ngã, bé cũng không vừa cắn chảy máu tay nó, còn cào mấy vết lên mặt thằng nhóc kia.

Tịnh Kỳ thấy Alice thế này, ngực thắt lại, cô chạy tới ôm con bé. “Mẹ đây rồi…”

Alice thấy mẹ thì bao tủi thân ập đến, khóc rất tức tưởi. “Mẹ...”

“Không sao...không sao.” Tịnh Kỳ vỗ vai con bé, chờ nó nín khóc mới hỏi có chuyện gì.

Alice vừa nấc vừa nói: “Nó...nó bảo con là đứa không có bố. Alice là đứa bé nhặt được từ bãi rác. Con bảo nó xin lỗi, nó không chịu nên con… con mới cắn nó.”

‘Không có bố.’ Ba chữ này như nhát dao đâm vào tim Tịnh Kỳ, cô thì sao cũng được, nhưng còn Alice, nó quá nhỏ để có thể chấp nhận chuyện này.

“Không sao rồi.” Tịnh Kỳ ôm nó. “Mẹ đã tới đây rồi, mẹ không để ai bắt nạt con đâu.”

Tịnh Kỳ đứng dậy, trả treo với mẹ đứa bé kia. “Là con bà sai trước. Bảo nó xin lỗi Alice đi!”

“A. Cô còn dám ngang ngược.” Bà mẹ kia cũng không vừa, bà ta lao tới. “Con cô đánh con tôi trước. Còn dám bảo tôi xin lỗi.”

“Đúng là đứa trẻ hư hỏng.” Bà ta hừ mũi, khinh miệt mà nhìn mẹ con Tịnh Kỳ.

Một đứa đàn bà không có chồng còn xách theo một đứa con, tưởng mình là ai mà lại dám ngang ngược nói chuyện với bà ta.

Cô giáo thấy tình hình căng thẳng liền góp. “Mẹ Gia Bảo, mẹ Tịnh Ly. Hai người bình tĩnh một chút.”

Rồi cô giáo lại nhìn Tịnh Kỳ, bộ dạng khó xử. “Dù sao cũng là con cô đánh Gia Bảo trước.”

Ý tứ là Tịnh Kỳ cũng một vừa hai phải thôi, cô thân cô thế cô trong khi người ta là bà chủ buôn bán xe hơi. Tiền không thiếu, quyền có lẽ chắc cũng đủ để dập chết hai mẹ con Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ giờ này cũng đã bình tĩnh lại, cô hiểu ý của cô giáo, liền thấp giọng nói với đối phương. “Con bà cũng đánh con tôi thành ra thế này. Chúng ta hòa giải đi.”

“Đúng đó mẹ Gia Bảo.” Đây cũng là ý muốn của cô giáo, liền ra sức khuyên bảo. “Chuyện con trẻ với nhau, chúng ta không nên làm căng quá!”

“Không được! ” Mẹ Gia Bảo chỉ tay vào mẹ con Tịnh Kỳ. “Đuổi học nó cho tôi!”

“Còn phải bồi thường tiền thuốc men cho con trai của tôi nữa.” Đứa con trai bảo bối được bà ta nâng như nâng trứng, thấy nó bị đánh thành ra thế này mà lại bảo bà ta hòa giải, đúng là nằm mơ.

Tịnh Kỳ: “Bà đứng có mà quá đáng!”

“Tôi thích thế đấy…” Nói rồi lại quét qua Tịnh Kỳ và Alice đang trốn sau cô, cười khinh bỉ. “Nó không có cha nên mới được dạy dỗ ra cái tính nết hư đốn đó.”

“Hôm nay để tôi dạy dỗ lại.”

“Câm miệng!”

Lời bà ta vừa dứt thì bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, người đi vào là Thẩm Thiều Đình.

“Ai nói Alice không có cha!”

...

Đáng ra là Thẩm Thiều Đình đã quay về, song không hiểu sao hắn lại bảo tài xế Lý nán lại, muốn làm việc tốt tới nơi tới chốn, đưa cô đi đón cô về.

Song đợi mãi hơn nữa giờ vẫn chưa thấy Tịnh Kỳ đâu, linh cảm có chuyện không lành, hắn mới đi vào.

Tịnh Kỳ bị ăn hiếp, con gái hắn bị mắng là không có cha, máu nóng của Thẩm Thiều Đình dồn lên, hắn nghĩ nếu mình vào muộn một chút nữa thôi thì mẹ con Tịnh Kỳ còn bị bắt nạt đến mức nào nữa.

Thẩm Thiều Đình đã điên lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play